Chương 20

Chương 20

Mấy ngày sau, bên trong một phòng công văn ở huyện nha xảy ra hỏa hoạn, sổ sách mấy năm qua của huyện Nam Hoa bị một mồi lửa đốt sạch.

Vốn Thôi Thái đã phái người canh gác, có điều đêm hôm đó quân sĩ canh giữ đều bị tiêu chảy, đợi bọn họ từ nhà xí trở lại thì phòng ốc đã xảy ra hỏa hoạn rồi. Trong phòng kia đều là vật liệu dễ cháy, sau khi dập tắt lửa mới phát hiện tất cả sổ sách đều đã bị phá hủy trong chốc lát.

Tất cả nhân viên có liên quan trong huyện nha đều đã bị bỏ tù mà không nghĩ tới vẫn sẽ phát sinh loại chuyện này, Thôi Thái cực kỳ tức giận nhưng lại không có cách nào.

Lại qua năm sáu ngày nữa, từ Trường An phái ra quan viên xuất phát tới huyện Nam Hoa chịu trách nhiệm thẩm tra xử lí vụ án quan viên đào mỏ bạc tư lần này.

Trước đó sổ con vạch tội Chu Đình Tiên đã được Thôi Thái chuyển giao cho quan viên từ trong kinh đến đây, coi như là đã hoàn thành công việc. Có điều huyện Nam Hoa lần này bất kể là quan viên hay sai dịch đều có khả năng liên quan đến vụ án, định biên quân vẫn trú đóng ở huyện thành Nam Hoa như trước, đến cả cai ngục cũng vẫn là định biên quân trông coi như cũ.

Sau sơ thẩm, Chu Đình Tiên bị phán chém đầu vào cuối mùa thu, những quan viên còn lại có liên quan đến vụ án như đám người Ngô chủ bộ cũng là tòng phạm đều không giữ được mạng, đến gia quyến cũng bị bắt lại, cùng với gia quyến Chu Đình Tiên bị đày đến trong quân doanh làm lao dịch.

Trưởng tử của Chu phu nhân cũng bị bắt về quy án, bị phụ thân liên lụy mà bị phán xử trảm vào cuối thu.

Ngoại trừ nữ quyến đã bị đày đi, trọng phạm còn lại đều bị áp giải đến nhà lao Châu phủ, chờ đợi đến cuối thu sẽ hành hình. Thẩm án lần này vẫn là quan viên từ trên kinh phái xuống, quan viên châu phủ cũng sẽ không có mắt mà lật lại bản án thay Chu Đình Tiên.

Hứa Thanh Gia... sau khi dâng lên sổ sách mà mình đã ghi chép lại vào lúc bị thẩm vấn thì được phóng thích về nhà.

Hồ Kiều: ...Thực sự là hôn hắn vô ích!

Có điều hiển nhiên Hứa Thanh Gia không nghĩ vậy, hắn so với Hồ Kiều còn tủi thân, uất ức hơn. Vào cửa, vẻ mặt hắn buồn rười rượi một bộ dáng "người thất nghiệp", thất hồn lạc phách đứng trước mặt nàng: "A Kiều, làm sao bây giờ? Về sau ta không làm quan được nữa, cũng chỉ có thể ở trên đường cái viết thư cho người ta thôi, nàng có ghét bỏ việc ta không có bản lĩnh không?"

Hồ Kiều quả thật có chút thương hại hắn, đường đường là nam nhi bảy thước, thật sự là đọc sách đến choáng váng, đầu óc chỉ biết đến việc làm quan, sau khi con đường làm quan đã bị cắt đứt thì đúng là sợ hắn nghĩ không thông. Nàng rất có khí phách mà vỗ vỗ vai hắn: "Không có việc gì, ta bán thịt nuôi chàng!" Đọc cổ văn nàng không hiểu chứ mổ heo là sở trường của nàng đó.

"Thật sao?!"

Hứa Thanh Gia một chút cũng không có bộ dáng xấu hổ khi sắp làm tiểu bạch kiểm ăn cơm mềm, cực kỳ ngạc nhiên vui mừng nhìn chằm chằm nàng. Hồ Kiều sợ hắn không tin, lại an ủi hắn: "Dù sao ta có một miếng ăn thì chàng cũng có một miếng, sẽ không để chàng phải đói đâu!"

Căn cứ theo nguyên tắc bảo vệ người yếu, nếu không phải sợ đập bẹp bánh bao trước ngực thì nàng còn muốn vỗ ngực đảm bảo với Hứa Thanh Gia đâu!

Xong mới nhớ ra, hình như có chỗ nào đó không đúng?!

Nụ cười trên mặt Hứa Thanh Gia chậm rãi nở rộ, hệt như một đóa hoa đang từ từ xòe cánh, im hơi lặng tiếng mà lại làm cho người ta không thể bỏ qua. Chưa bao giờ Hồ Kiều biết được dáng vẻ tươi cười của một người nam nhân cũng có thể khiến người ta mất hồn như vậy, không phải là kiều mị hay mê người mà là... nhìn thấy khiến cho người ta nhịn không được sinh ra vui sướng, hận không thể để hắn luôn nở ra nụ cười như vậy.

Nàng với Hứa Thanh Gia quen biết nhiều năm như vậy mà tới tận bây giờ chưa từng thấy hắn cười ấm áp động lòng người như vậy. Bất giác nàng cũng nở nụ cười, trong lòng nhịn không được mà xuất hiện cái ý nghĩ: Có thể khiến hắn cười rộ lên như vậy dù để nàng đi giết heo thì cũng giết một cách cam tâm tình nguyện!

Hứa Thanh Gia duỗi tay ra ôm lấy nàng, cằm tựa lên trán nàng, giống như là hôn nhẹ tóc nàng một cái, cuối cùng mới nói: "A Kiều, cảm ơn nàng chưa từng ghét bỏ ta!"

Hồ Kiều nghe thấy lời đáng thương này của hắn, tựa hồ như trước giờ vẫn luôn bị người khác ghét bỏ, không hiểu sao lại khiến cho nàng cảm thấy mũi mình chua xót, ngẫm nghĩ kĩ lại, ca ca tẩu tẩu nhà nàng đều là người phúc hậu, chưa bao giờ ghét bỏ hắn không xu dính túi, chính nàng... hình như cũng chưa từng nói cái gì quá đáng đi? Chẳng lẽ là trước khi tìm nhà nàng nương tựa hắn đã gặp phải chuyện gì không vui sao?

Vào lúc này mà truy hỏi chuyện không vui đã qua của hắn thì thực không nên. Theo bản năng nàng đưa tay ra ôm chặt lấy eo hắn, dùng một cái ôm tỏ vẻ: Thân ái, chuyện không vui đều đã qua rồi!

Kết quả là đêm hôm đó, Hứa Thanh Gia hai mắt lòe lòe nhìn chằm chằm nàng, sách cũng không đọc, chữ cũng không viết, chỉ nhìn nàng. Nàng đi tới chỗ nào hắn cũng nhìn theo, nàng làm gì hai mắt hắn cũng tỏa sáng nhìn nàng, giống như đột nhiên nàng đã biến thành bảo bối vậy.

Hồ Kiều bị hắn nhìn chằm chằm mà sợ hãi, sờ sờ mặt mình: "Trên mặt ta có cái gì bẩn sao?"

Hứa Thanh Gia cười lắc đầu.

Nàng sờ sờ tóc mình: "Tóc ta bị rối sao?"

Hứa Thanh Gia tiếp tục lắc lắc đầu.

Chẳng lẽ lại mặc đồ lót ra ngoài?

Nàng tin chắc bản thân sẽ không làm ra chuyện mất mặt như vậy, cuối cùng dưới cái nhìn chòng chọc của Hứa Thanh Gia nàng trốn vào trong phòng, cài then cửa lại, đứng trước gương kiểm tra một hồi, phát hiện toàn thân mình cái gì cũng không kỳ cục, chỉ có mặt là nóng vô cùng.

Xong rồi, hình như nàng có vấn đề rồi!

Ngày hôm sau, Hứa Thanh Gia đi nhậm chức, thăng chức trở thành huyện lệnh huyện Nam Hoa. Nghe được tin tức này, trong lòng Hồ Kiều thực sự khó có thể hình dung cảm giác phức tạp này.

Một ngày trước hắn còn nói mình sau này thất nghiệp, khiến trong nhà không còn thu nhập, cả nhà sẽ phải đói bụng. Hồ Kiều đã chuẩn bị mài dao phay suốt đêm cho thật tốt để hôm khác quay lại tổ nghiệp, lên kế hoạch thuê quán bán thịt mà hắn cư nhiên lại chạy đi làm quan! Hơn nữa rõ ràng là hắn đã sớm biết bản thân được lên chức rồi mà lại gạt nàng!

--- Còn có thể ở cùng một chỗ thật tốt được không đây?

Mặc kệ Hứa đại lão gia mới nhậm chức có ý định đổi lão bà sau khi thăng quan phát tài hay không nhưng Hồ Kiều thực sự có loại ý niệm đổi lão công trong đầu rồi đó.

Tín nhiệm đã nói đâu rồi?

Xế chiều hôm đó, Hứa Thanh Gia mang theo sai dịch đến tận cửa chuẩn bị đóng gói hành lý, dọn đến huyện nha.

Trong sân mấy con gà con vẫn chạy, nuôi mấy tháng nên đã lớn. Còn có rau xanh, tuy rằng mới nhú lên nhưng cũng đều rất tốt, nhìn rất vui mắt. Sân mặc dù nhỏ nhưng ở lâu như vậy nên cũng có chút luyến tiếc. Vừa nghĩ tới phải dọn đến ở trong một cái viện lớn Hồ Kiều còn có chút không muốn đâu.

Có điều Hứa đại lão gia trở thành huyện lệnh thì dường như đã có chút quan uy, đứng trong sân sai khiến các sai dịch bắt gà "đó đều là phu nhân nuôi, phải mang đi hết." Cư nhiên còn chuẩn bị lồng gà bằng trúc, quả nhiên là cẩn thận chu đáo. Sai dịch đuổi theo mấy con gà chạy quanh sân, Hồ Kiều và Hứa Thanh Gia liền cách một đám hỗn loạn này nhìn nhau.

Tiểu tử này vậy mà lại học được cách lừa gạt rồi!

Trải qua vụ án Chu Đình Tiên lần này, sai dịch huyện Nam Hoa cũng có gần một nửa bị bắt đi, còn dư lại chính là mấy người bình thường ít khi ra mặt. Hứa Thanh Gia trực tiếp đề bạt Triệu Nhị làm bộ đầu, Cao huyện úy và vụ án mỏ bạc không quan hệ, tuy rằng hắn cũng đoán được một ít chân tướng vì sao nhiều năm như vậy Chu Đình Tiên không rời khỏi ổ, nhưng lúc Chu Đình Tiên muốn kéo hắn nhập bọn, hắn đã giả ngu, đến cùng thì cũng coi như chịu liên lụy, ở trong ngục ăn một chút đau khổ. Nếu không phải có Hồ Kiều thường xuyên đưa cơm vào thì chỉ sợ hắn đã sớm đói thành người khô rồi.

Tuy rằng bản án đã kết thúc, hắn cũng được thả ra nhưng vẫn cần nghỉ ngơi cho thật tốt mới được.

Việc dọn nhà của huyện lệnh lão gia hắn cũng không tham gia nhưng vẫn cử quản gia người hầu nhà hắn tới hỗ trợ. Vì vậy một đám người đối mặt với hành lý ít đến thảm thương của phu thê Hứa Thanh Gia đều nhìn nhau im lặng.

Cái vị này so với Chu huyện lệnh quả thật là trên trời dưới đất. Ước chừng hướng gió của huyện Nam Hoa lại sắp thay đổi rồi!

Tối đó bọn họ đã chuyển xong đồ tới hậu viện huyện nha ở rồi.

Quản gia Cao gia có lẽ đã được Cao Chính chỉ điểm, biết rõ trong nhà Hứa huyện lệnh có một phu nhân hổ cái nên rất khéo hiểu lòng người chuyển hết đồ của Hứa huyện lệnh vào chính phòng. Dù sao hậu viện Hứa gia yên tĩnh vắng vẻ, Hứa huyện lệnh có lẽ cũng không có dũng khí phân phòng với phu nhân, tất nhiên hai người họ sẽ ở cùng một chỗ rồi.

Cao chính vẫn săn sóc phái hai bà tử và hai nha hoàn đến đây thu dọn đồ đạc thay hai người. Nha hoàn bà tử Cao gia đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, tốc độ trải giường chiếu, xếp chăn và sửa soạn hành lý không giống bình thường. Chẳng qua Hồ Kiều chỉ chạy tới chú ý một chút xem gà của nàng phải thả nuôi ở nơi nào, trở lại nhà chính cũng đã bày biện xong xuôi.

Nha hoàn còn đặc biệt tri kỷ nói cho nàng biết quần áo thiếp thân của nàng và Hứa đại lão gia đều đặt ở vị trí nào.

Bà tử Cao gia trước khi đi còn chuẩn bị xong cơm tối giúp bọn họ. Tiễn bước cả đám người hầu bà tử, phu thê hai người ăn xong cơm tối, lúc rửa mặt sạch sẽ chuẩn bị nghỉ ngơi, Hồ Kiều mới phát hiện đình viện to như vậy mà chỉ có hai người bọn họ. Nói yên tĩnh đáng sợ có lẽ cũng không quá.

May mắn lá gan của nàng luôn rất lớn.

Hứa Thanh Gia đi theo sau nàng, nhắm mắt theo đuôi khiến nàng có cảm giác hắn đang nhận tội.

Từ sau khi biết hắn thăng chức làm huyện lệnh, cả ngày nàng đều không cho Hứa Thanh Gia sắc mặt tốt. Người hầu Cao gia sau khi trở lại báo cáo với Cao Chính quá trình dọn nhà, đặc biệt miêu tả khuôn mặt đen của huyện lệnh phu nhân có bao nhiêu đáng sợ, mặc dù huyện lệnh đại nhân không ở trước mặt mọi người làm gì nhưng thỉnh thoảng lại nhìn sắc mặt của phu nhân, có khi đêm nay phải quỳ bàn giặt hay bưng nước rửa chân là chạy không thoát rồi!

Nằm trên giường Cao Chính cười đến thiếu chút nữa thở không ra hơi. Tuy rằng Hứa Thanh Gia thăng chức nhưng mà hắn ta từ trong thâm tâm vô cùng đồng tình với hắn!

Hồ Kiều đã đến chính phòng, cuốn lại tấm nệm được trải trên giường mình, chuẩn bị đi đến sương phòng của nha hoàn trực đêm để ngủ, lại bị Hứa Thanh Gia kéo lại không cho đi. Nàng cho ràng gia hỏa này sẽ nói xin lỗi, ai ngờ được hắn lại run rẩy cầu xin nàng: "A Kiều, viện này lớn quá, ta rất sợ hãi..."

Hồ Kiều trợn mắt trừng hắn một cái: "Chàng bớt gạt người đi!" Sự tin tưởng giữa chúng ta sớm đã không còn!

Hứa Thanh Gia thấy nàng quyết muốn đi sương phòng ngủ, lập tức buông nàng ra tiến lên cuốn lấy đệm chăn của mình: "Ta cứ cảm thấy trong viện này có cái gì đó đang trong bóng tôi nhìn chúng ta, rất đáng sợ! Nghe nói lúc trước thời điểm Nam Chiếu diệt quốc, trong cái hồ ở hoa viên kia bị lấp bằng không ít người. A Kiều, ta rất sợ..." Cũng chỉ còn thiếu oa oa oa khóc lóc cầu nàng.

Hồ Kiều bị hắn nói mà trong lòng cũng dựng tóc gáy, trong lòng thầm lẩm nhẩm□□, lại tự nhủ bản thân mình là người theo chủ nghĩa vô thần chủ nghĩa vô thần, thế nhưng người theo chủ nghĩa vô thần rõ ràng đã xuyên không rồi, bản thân này chính là... một chuyện vô cùng hoang đường, hoàn toàn không thể giải thích được!

Hứa Thanh Gia còn đang ở một bên cầu nàng, lại nói về lúc trước thời điểm Nam Chiếu bị diệt quốc, người trong vương phủ chết cỡ nào thê thảm, nói thật giống như hắn đã trải qua chuyện đó vậy, Hồ Kiều tức giận ngăn hắn lại: "Được rồi, chàng sắp bắt kịp tiên sinh kể chuyện rồi đó!" Quay người trải lại chăn nệm lên giường rồi cời giày trèo lên.

Hứa Thanh Gia thấy chuyện tốt thì lập tức trải lại tấm nệm của mình, vội vã cài cửa, cởi giày lên giường, buông màn xuống, cuối cùng cũng tìm được chút cảm giác an toàn, muôn phần cảm kích nhìn nàng: "A Kiều, có nàng ở bên ta thực sự không cảm thấy sợ như vậy nữa!"

Hồ Kiều chà chà cánh tay mình bị lời nói của hắn làm nổi hết da gà, gỡ đai lưng cởi áo ngoài, lập tức chui vào ổ chăn, quay lưng lại ngủ.

Nàng vẫn không muốn để ý Hứa Thanh Gia.

Cái đồ mọt sách ngốc quỷ nhát gan này!

Thật ra nghe hắn nói một hồi như vậy chính nàng cũng có chút sợ hãi.

Hứa Thanh Gia cởi áo ngoài, chậm rãi nhếch khóe miệng, chui vào chăn.

Hắn cho tới bây giờ luôn là người vô cùng kiên nhẫn!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top