Chương 19
Chương 19
Trời còn rất sớm Hồ Kiều đã rời giường hấp bánh, sau đó bỏ vào trong giỏ cùng với canh thịt và rau mầm quyết xào, mặt trên phủ một tầng giữ ấm dày, lại lên lầu lấy thêm quyển sách rồi hướng về huyện nha mà đi.
Hứa Thanh Gia ở trong ngục đã sắp nửa tháng, thế giới của học bá trình độ như nàng chẳng thể lý giải nổi. Từ ngày đầu tiên ở trong ngục giam huyện Nam Hoa, đợi cho Hồ Kiều được phép đi thăm tù thì hắn liền yêu cầu nàng mang sách vào, lấy thái độ ra sức học hành chuẩn bị chiến đấu thi đại học khắc khổ mà bắt đầu kiếp sống trong ngục giam.
Cao Chính ở ngay cách vách, vị này là con nhà võ, không đọc nổi sách, thấy thời gian trong ngục dài đằng đẵng, mỗi lần thấy Hứa Thanh Gia vùi đầu khổ đọc thì đều nhịn không được đâm hắn một câu: "Hứa lang, ngươi vùi đầu khổ đọc như vậy, chẳng lẽ là muốn một lần nữa đi thi trạng nguyên sao?" Còn không bằng nói chuyện với ta!
Hứa Thanh Gia kỳ thật cũng có ý thay hắn giải buồn, chỉ là tình huống ở chung bình thường của hai người đều là có mấy ly rượu, nếu thật sự muốn nói chuyện thì phong hoa tuyết nguyệt Hứa Thanh Gia không có hứng thú, biện văn luận đạo Cao Chính lại lơ mơ, hoàn toàn không tìm thấy điểm chung.
Hiện tại dưới tình huống đặc biệt, Cao Chính nhưng thật ra nguyện ý cùng Hứa Thanh Gia nói chuyện bàn luận xem nguyên nhân nào mà toàn bộ quan viên huyện Nam Hoa đều bị giam vào đây, đáng tiếc Hứa Thanh Gia lập chí phải làm trai ngậm ngọc, sống chết không mở miệng.
Kiếp sống trong ngục giam của Cao Chính thật sự là quá đỗi tịch mịch.
Ngục giam huyện Nam Hoa ở tây sườn huyện nha. Cửa lớn ngục giam ở phía tây cửa thông đạo, có hình vòm, chính giữa cổng có hai chữ "ngục giam". Tường vây cao tới ba mét, toàn bộ kiến trúc đều là ngói bụi, bên trong có canh lầu, ngoại giam, nội giam, hình phòng, ban phòng, bên trong thế nhưng còn có miếu thần ngục, trong miếu cung phụng tượng thần ngục làm bằng gốm. Mỗi lần Hồ Kiều đi ngang qua ngục thần miếu đều phải cúng bái đối vị tạo ngục tiên phong, tư pháp thuỷ tổ này.
Thôi Thái lần này hành động nhanh chóng, thủ đoạn thô bạo, quan lại cùng với gia quyến Chu Đình Tiên đều bị áp tải giam giữ ở bên trong nhà lao, ba người đứng đầu thì mỗi người một phòng giam, phía dưới thì có ba người, cũng có năm người một phòng, nữ quyến thì bảy tám người. Ngày đầu tiên kín người hết chỗ, bất quá ngày thứ hai thô sử nha hoàn và bà tử của Chu gia đã bị lôi ra đem bán, còn những kẻ hầu hạ bên người thì không bán, đây là đề phòng khi thẩm án có lọt lưới.
Hồ Kiều tới cửa ngục giam, quân sĩ canh ngục đã được Thôi Ngũ lang nhắc nhở, nửa tháng này Hồ Kiều lại mỗi ngày đều đến thế nên thấy nàng liền mở cửa ra, tùy nàng đi vào trong. Nàng quen thuộc đi qua, dọc đường gặp thủ vệ định biên quân thì cũng không lên tiếng. Những quân sĩ này cũng không khó xử nàng, một đường cho đi, rất là thuận lợi.
Trong nhà tù âm u ẩm ướt, có mùi hỗn của mốc meo và phế thải chưa kịp thanh lý, còn có mùi cơm thừa ôi thiu, lần đầu tiến vào thật sự là cần phải có dũng khí rất lớn. Mấy ngày nay nàng ngày ngày chạy tới, coi như là có thể miễn cưỡng nhẫn nại.
Thủ vệ thấy nàng đến liền lôi ra một chuỗi chìa khóa dài lớn bên hông, từ trong đó rút ra chìa khóa phòng giam của Hứa Thanh Gia, mở khóa ra, chờ nàng cầm giỏ vào lại lần nữa khóa lại.
Cách vách Cao Chính thấy Hồ Kiều đến, cách hàng rào gỗ, lấy bộ dáng đáng thương biểu tình "chết đói cầu cho ăn" nhìn qua, làm Hồ Kiều cười thầm không thôi.
Vợ lớn vợ bé của hắn không ít, lần này sau khi gặp chuyện không may, Cao nương tử gói theo rất nhiều bạc muốn thăm tù, chỉ là Thôi Thái hạ tử lệnh, đến nay Cao nương tử cũng chỉ tới một lần, vì thế kỹ năng cầu cơm của Cao Chính bị buộc nâng tầm, mỗi ngày so với Hứa Thanh Gia còn ngóng trông Hồ Kiều đến.
Hứa Thanh Gia nắm tay kéo Hồ Kiều qua, để nàng ngồi xuống chỗ có lót rơm, sau đó mở giỏ ra, trước múc một chén canh, giơ bát lên lễ phép nói với Cao Chính cách vách bụng đói kêu vang: "Cao huynh, ta uống trước đây." Trước ánh mắt hâm mộ ghen tị căm hận của Cao Chính uống xuống một ngụm, lập tức tán dương: "Nương tử, canh này hầm hai canh giờ đúng không? Thật sự là mỹ vị!"
Trong bụng Hồ Kiều buồn cười, đại ca, chàng có thể đừng khen khoa trương như vậy hay không?!
Ngày hôm qua thời điểm nàng đến đúng lúc nghe được Cao Chính ở cách vách gọi hắn là Hứa Thư Ngốc, Hứa Thanh Gia không thể hiện thái độ gì, không nghĩ tới hôm nay Hứa Thanh Gia liền... Ẩn ẩn có dấu hiệu hắc hóa.
"Ta nửa đêm dậy hầm đó, chàng uống nhiều một chút bồi bổ thân thể." Rốt cuộc vẫn là người một nhà, cánh tay nàng vẫn là hướng vào trong thôi.
Cao Chính nắm víu lấy thanh chắn, trong ánh mắt lộ ra vẻ "vợ chồng các ngươi có cần tàn nhẫn như vậy không", ngoảnh đầu nhìn lại cái chén bể đựng cơm thừa nước suông dưới đất hồi lâu, rốt cục khom lưng với Hứa Thanh Gia: "Hứa hiền đệ, hiền đệ, coi như ta nói sai còn không được sao? Ngươi mỗi ngày chỉ biết có đọc sách, thật sự là buồn chết ta! Coi như ta nói lỡ lời còn không được sao?!"
Hứa Thanh Gia lại uống một ngụm canh, quay đầu đi, làm bộ không thấy Cao Chính khom lưng. Gần đây bên tai hắn mỗi ngày đều bị tên này huyên náo, hắn giỏi sao không đi trêu chọc Chu Đình Tiên cách vách hắn đi?
Cả nhà Chu Đình Tiên đều bị bỏ tù, ngay cả một người đưa cơm cũng không có, chẳng sợ ông ta trước kia là huyện thái gia, nay thành tù nhân, còn tra ra rất nhiều bạc dơ bẩn, rõ ràng chức quan này là không thể còn nữa, trông coi ông ta lại là định biên quân, đối với ông ta so với Cao Chính cùng Hứa Thanh Gia càng khắc nghiệt gấp trăm lần, tựa hồ là sợ ông ta sợ tội tự sát nên cột chặt ông ta lên giá gỗ, có chút giống bộ dáng chúa Jesus chịu khổ, miệng cũng bị nhét, chỉ tới thời gian ăn cơm cố định thì mới có quân sĩ tiến vào trút có ông ta chút cơm thừa canh cặn, cũng không quản ông ta nôn mửa dữ dội, tóm lại giữ cho ông ta còn sống trước khi ra công đường định tội là tốt rồi.
Chu Đình Tiên như vậy, làm sao có thể phát triển thành bạn giải buồn trong ngục tù được?
Hồ Kiều thấy Cao Chính nói đáng thương, từ trong rổ lấy ra cái bánh hấp, ở giữa tách ra cái lỗ, nhét rau xào vào trong, vậy là thành một cái bánh mì rồi, đứng dậy đi tới, cách khe hở đưa qua.
Cao Chính nhận lấy, còn không quên quan tâm nàng một chút: "Đệ muội, ngươi không đợi Hứa hiền đệ cho phép đã cho ta ăn như vậy, cẩn thận hắn tức giận với ngươi!" Phụ nhân nhà hắn từ Cao nương tử đến thị thiếp thông phòng thậm chí nha hoàn thu dùng, vốn không có một ai dám làm trái lời hắn.
Hồ Kiều trấn an hắn: "Không có việc gì, nhà của ta ta định đoạt!"
Hứa Thanh Gia đang ngồi ăn canh bên kia đột nhiên sặc khù khụ, Hồ Kiều vội trở về vỗ nhẹ lưng hắn, "Lớn như vậy rồi mà ăn canh còn bị sặc!" Không nghĩ tới hắn khụ còn lợi hại hơn, toàn bộ cơ thể dưới tay nàng đều đã bị khụ thành lá cây trong gió.
Hồ Kiều hết cách, xuất ra chiêu trước kia dùng để chăm cháu nhỏ bị sặc, túm lấy vành tai hắn kéo mấy cái, cách vách Cao Chính đột nhiên cũng bị sặc, thấy ánh mắt Hồ Kiều liếc tới thì cười gật đầu phụ họa: "Đệ muội định đoạt! Đệ muội định đoạt!" Sau đó nhìn trộm Hứa Thanh Gia, trong ánh mắt liền tràn ngập đồng tình.
Quả nhiên lúc trước lời Hứa lang nói khi tham gia yến ẩm là không sai, trong nhà hắn có một con hổ! Bằng không như nhà của hắn thì phụ nhân nào dám túm lỗ tai hắn?!
Hứa Thanh Gia lại uống một ngụm canh thịt mới dịu lại, chỉ là một tay Hồ Kiều vẫn cứ không chịu buông xuống. Có thể là do hắn vừa rồi sặc quá kịch liệt, trong mắt còn có nước, nhìn bộ dạng thế nhưng có vài phần ủy khuất đáng thương, làm cho Hồ Kiều nhịn không được lấy tay kia sợ soạng hai cái trên đầu hắn - đây hoàn toàn là động tác thói quen mẫu tính bạo phát khi đối diện với đứa nhỏ.
Cao Chính ôm bánh bột ngô gặm, thấy tình cảnh như vậy thiếu chút nữa bị nghẹn, thức thời quay mặt đi.
Dư quang khóe mắt Hứa Thanh Gia nhìn thấy động tác của hắn, khóe môi hiện lên một nụ cười nhợt nhạt, rất nhanh liền trôi đi không thấy, lôi kéo Hồ Kiều ngồi xuống bên người mình, tựa hồ có chút bộ dáng nuốt không nổi, nhỏ giọng nói: "A Kiều, thực xin lỗi! Ta vốn đã đáp ứng đại ca đối tốt với nàng, nhưng mà... Khả năng ta không ra được."
"Không ra được?" Đầu óc Hồ Kiều có vài phần trì độn, lặp lại một lần mới hiểu được hắn nói là có ý tứ gì, nhất thời liền nóng nảy: "Sao lại như vậy được? Ta đi tìm Thôi Ngũ lang!" Lời này của nàng nói vừa vội vừa mau, nếu không cố kỵ cách vách có Cao Chính thì nàng còn phải hét lên.
Hứa Thanh Gia một chút một chút vuốt ve lòng bàn tay nàng vì gấp mà đổ mồ hôi, vuốt ve ôn nhu như vậy ngược lại làm cho trong lòng Hồ Kiều càng gấp hơn, hắn lại như không ngạc nhiên khi Hồ Kiều phản ứng như vậy, chậm rãi nói nhỏ: "Vụ án này quá mức trọng đại, chỉ sợ phía trên sẽ đem toàn bộ quan viên huyện Nam Hoa ra xử lý, cũng để cảnh cáo cho những quan viên có hành vi như vậy, che đậy hoặc đồng phạm với thượng cấp. bằng không thì ta sớm đã được thả ra."
Nói cách khác, Hứa Thanh Gia xui xẻo bị ghép tội, bị xử trí theo trọng tội?!
Lông mày Hồ Kiều đã xoắn hết lại, nàng cảm thấy đau đầu khủng khiếp. Bình thường dân chúng gặp gỡ quan chức quốc gia thì chỉ có bị đè ép, hoàn toàn không có ai có khả năng toàn thân trở ra.
"A Kiều, chỉ sợ sắp có người đến thẩm án này, mặc kệ là ta bị phán chém đầu hay là lưu đày thì nàng cũng đừng quản ta, tự mình tìm một thương đội trở lại Hỗ Châu đi, để đại ca lại tìm cho nàng một người tốt mà gả cho hắn..."
Không có thế lực lại đối với luật pháp đương triều hoàn toàn không quen, Hồ Kiều vừa nghe lời này thì trong lòng hoảng loạng cả lên. Chẳng sợ Hứa Thanh Gia người này chỉ là một thư sinh văn nhược, nhưng là hắn tựa hồ luôn luôn làm cho người ta cảm giác tin tưởng. Lời hắn nói, nàng cho tới bây giờ chưa từng có hoài nghi.
Hồi tưởng một chút hắn gần đây bảo nàng mang sách vào trong ngục, phần lớn đều có liên quan tới luật pháp hình ngục, chẳng lẽ hắn là đang cố gắng tự cứu?
Chỉ cần nghĩ như vậy lại khiến trong lòng Hồ Kiều dâng lên một tia tuyệt vọng. Bất quá tính cách nàng cho tới bây giờ chính là không bao giờ từ bỏ, lập tức nhỏ giọng kề sát vào bên tai Hứa Thanh Gia hỏi: "Không được ta liền... cướp ngục?"
Hứa Thanh Gia "phốc" một tiếng, rất nhanh ngay sau đó lại ho khan khùng khục.
Nếu không phải mặt hắn ho khan mà đỏ lên, Hồ Kiều còn nghĩ hắn vừa mới cười đó.
Hắn gập người lại, ho khan phi thường lợi hại, đợi cho Hồ Kiều vỗ lưng hắn hơn mười cái thì mới hòa hoãn lại, lại nắm tay nàng, tựa hồ là mang theo vạn phần tiếc nuối, hỏi một câu: "A Kiều, ta sắp bị định tội, khả năng chúng ta đời này cũng không thể gặp lại, ta có thể... Hôn nàng một chút hay không?"
Hồ Kiều cảm thấy tình cảnh này, nàng mà không cho Hứa Thanh Gia hôn một chút quả thực chính là không có nhân tính!
Vì thế, nàng không chút do dự, cực kỳ hào sảng, một tay giữ lấy cái ót Hứa Thanh Gia, bá khí nhắm vào đôi môi mỏng lành lạnh của hắn, hung hăng hôn một cái!
Hôn xong rồi mới nhớ, vụ án còn chưa có thẩm, nàng hôn có phải có chút sớm hay không vậy?!
Hứa Thanh Gia nháy mắt liền ngây dại, sau đó... cả khuôn mặt đều hồng thấu.
Hồ Kiều: ...Chẳng lẽ là ta dọa hắn sợ rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top