Chương 12
Chương 12
Ưu điểm của việc nhà chỉ có bốn bức tường là muốn đi đâu thì chỉ cần khóa cửa một cái là có thể đi ngay, hoàn toàn không cần lo lắng việc có kẻ trộm mò tới cửa.
Con đường nằm ở phía sau huyện nha này vốn là khu vực có trị an tốt nhất. Trộm cắp bình thường không dám bén mảng đến đến gây rối, thử nghĩ xem ai lại dám xuống tay ở huyện ủy với cửa cục công an không?
Nếu rơi vào tay huyện thái gia hoặc cục trưởng cục trị an thì kết cục có thể tốt được không?
Cái này đơn giản là hiệu quả tâm lý mà thôi.
Hứa Thanh Gia lại nhờ Cao Chính lúc mang theo sai dịch duy trì trị an thì lưu ý nhà mình một chút, thật sự đúng là thu thập hành lý mang theo lão bà đi du xuân, à không, đi xuống nông thôn.
Cao Chính: "..."
Chưa bao giờ biết đi công sai còn có thể thoải mái như vậy?
Hàng năm, việc đốc thúc nông dân xuân canh đều là việc khổ sai, huyện đại lão gia đều phái người không quá quan trọng xuống dưới đi thị sát một vòng rồi trở về, cũng mất có ba bốn ngày, xem chừng ngay cả hai cái thôn trang cũng chưa đi hết. Nhưng nhìn dáng vẻ này của Hứa Thanh Gia thì tựa hồ là tư thế chuẩn bị phải đi một lượt toàn huyện.
Hắn rất muốn vỗ bả vai Hứa Thanh Gia nói một câu: Huynh đệ à, lần này đi chỉ là bộ dáng cưỡi ngựa xem hoa mà thôi, với sự coi trọng của huyện lệnh đối với xuân canh thì dù cho ngươi đi ra ngoài một hai ngày rồi trở về nằm nhà viết một bản báo cáo theo mẫu nộp lên là cũng được rồi, không cần phải nghiêm túc như vậy đâu!
Bất quá chứng kiến gương mặt hăng hái của người trẻ tuổi, hắn lại yên lặng nuốt những lời muốn nói đã lên tới cổ họng xuống.
Người trẻ tuổi vẫn là thiếu trải nghiệm!
Chu Đình Tiên lần này lại rất hào phóng, phái Triệu Nhị tới lại còn sắp xếp cho một chiếc xe la có vải bố xanh, chức xa phu kiêm dẫn đường. Nhìn thấy cấp trên mang theo thê tử xuất môn làm việc thì tựa hồ ngay cả một chút kinh ngạc cũng không có, tiếp nhận rất nhanh.
Hũ nút còn có điểm ưu việt ấy.
Hứa Thanh Gia là muốn dẫn Hồ Kiều ra ngoài du ngoạn giải sầu, Hồ Kiều lại cảm thấy con đường làm quan của hắn có vẻ như đi vào ngõ cụt, vừa không thể "lật đổ cấp trên giành lấy vi trí của hắn", lại không thể ở trong công việc làm cho cấp trên không phải hắn thì không thể. Chí ít công việc của Cao Chính Hứa Thanh Gia không thể làm được, hắn là văn nhân. Như vậy chỉ có một con đường cuối cùng: hướng về phía trước thôi.
Đảng đã từng nói, đoàn kết là lực lượng mạnh nhất.
Không nên xem thường lực lượng nông dân nghèo dù họ chỉ là một đám man di không hiểu Hán ngữ, nhưng đó cũng là nền tảng của huyện Nam Hoa không phải sao?
Hồ Kiều cảm thấy làm quan chính là tạo chiến tích, tạo độ hảo cảm, tạo quan hệ với cấp trên, nếu làm tốt những điều này thì con đường thăng quan không còn xa nữa.
Chuyện xuống nông thôn này mặc kệ có thể làm ra thành tích hay không thì ít nhất so với việc cắm đầu trong khố phòng nhìn sổ sách vẫn tốt hơn nhiều. Miễn cưỡng coi như có lối đi khác.
Tạo độ hảo cảm... Thứ như ấn tượng này, không phải ngươi muốn là có thể tạo ra. Trên đầu có tòa thái sơn Chu Đình Tiên này đè nặng, nếu muốn hắn tăng độ hảo cảm với đồng liêu, tay trắng không có chút lợi ích, ai nguyện ý giúp hắn đây?
Cho dù có là bạn rượu thịt thì đằng sau không phải có hai chữ rượu thịt đó sao?
Còn việc lấy lòng cấp trên này, Hứa Thanh Gia có thể tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ được rồi đó.
Trong lòng Hồ Kiều phân tích cho hắn một lượt, sau đều tuyệt vọng thay Hứa Thanh Gia. Nếu không phải Hứa Thanh Gia còn có việc làm trong phạm vi năng lực, có thể kiếm tiền nuôi gia đình thì nàng đã sớm khuyên hắn chớ đi con đường làm quan này. Những gian nan vất vả, đao kiếm nguy hiểm, khó khăn chồng chất không phải là điều mà người bình thường có thể tưởng tượng.
Từng cho rằng mười năm gian khổ đèn sách học tập, đậu bảng vàng một lần vang danh cả thiên hạ, từ nay về sau tiền đồ cẩm tú, bay thẳng lên mây, lại không biết khó khăn giờ mới bắt đầu.
Hứa Thanh Gia nếu biết Hồ Kiều có chủ ý này chắc chắn sẽ cười ngất.
Hắn xuất thân từ khoa cử nề nếp, dù có sơ sẩy một chút thì cũng là một người đứng rất kiên định. Giống như đã nhận định mình là một văn nhân thì sẽ một lòng một dạ muốn đọc sách, nhận định Hồ Kiều là thê tử mà vong phụ đã chọn cho mình thì liền một lòng một dạ lấy nàng về. Hiện tại cũng như vậy, nhận định mình là người mới chỉ vừa chân ướt chân ráo vào quan trường, cho dù chức quan không bằng trạng nguyên thám hoa cùng khóa với hắn thì dù cho nguyên nhân nào đi nữa, mục tiêu hiện nay của hắn là nghiêm túc làm một quan nhỏ, bắt đầu học lên.
Huyện Nam Hoa có hơn hai ngàn một trăm hộ, hơn năm ngàn người, cũng coi như là một huyện lớn. Trong đó dân bách di chiếm phần đông, hoàn toàn bất đồng về phong tục tập quán, ngay cả ngôn ngữ cũng có sự khác biệt rất lớn. Triệu Nhị mang theo hai vợ chồng bọn họ đi trại [1] đầu tiên là trại Ngọc Thủy, sáng sớm từ trên huyện bắt đầu đi, giữa trưa đã tới nơi.
[1] 寨子: dùng để chỉ thôn nằm ở trên núi hoặc bình nguyên, được bao quanh bởi hàng rào, dòng nước, núi, đá hoặc tường thành, dễ phòng thủ và khó bị tấn công.
Hứa Thanh Gia ở kinh thành đã được cung cấp tư liệu cơ bản về huyện Nam Hoa, trong huyện tuy cũng có người di nhưng còn có quân hộ và các thương hộ từ khắp nơi lui tới, nói chuyện đều dùng tiếng Hán, giao tiếp cơ bản không gặp chướng ngại, nhiều nhất chỉ cảm thấy ở nơi đây mang theo chút phong tình dị vực. Nhưng khi tới trước cổng trại Ngọc Thủy, gặp được một người di mặc áo ngắn màu đen có quấn đầu, hắn liền nhấc màn xe lên hỏi Triệu Nhị: "Có biết di ngữ không?"
Triệu Nhị chất phác nghiêm mặt lắc đầu.
Hứa Thanh Gia: "..."
Hồ Kiều: "..."
Ngôn ngữ không thông thật muốn mệnh.
Hiện tại không còn cảm thấy cảnh sắc dị vực mới mẻ và phong tình nữa rồi.
Ba người xuống khỏi xe la, xếp thành một hàng đứng trước cổng trại Ngọc Thủy, đối với người thanh niên di tộc lần đầu gặp mặt này thực sự là thúc thủ vô sách. Thanh niên kia thấy ba người mặc Hán phục, một người trong đó mặc trang phục công sai, hoa tay múa chân nói một lúc lâu, đáng tiếc ba người trước mặt đều có vẻ mặt mờ mịt, sắc mặt thanh niên nhất thời gấp gáp, tựa hồ ẩn ẩn mang theo điểm hung ác.
Triệu Nhị yên lặng lùi về phía sau một bước.
Tình huống cần ngoại giao như thế này, có lẽ lãnh đạo ra mặt thì thích hợp hơn.
Hắn ít nói lại trung thực đồng thời cũng không hề thích tỏ vẻ nổi bật trước lãnh đạo.
Hứa Thanh Gia đọc sách nhiều năm, cố hết sức căng tai lên nghe... Những âm tiết đơn lẻ có vẻ đều là những từ ngữ quen thuộc nhưng khi ở chung một chỗ liền không hiểu được thanh niên này đang nói gì nữa.
Hồ Kiều... Nàng vội vàng di chuyển thân mình, trực tiếp đứng trước mặt Hứa Thanh Gia, phòng ngừa vạn nhất hán tử người di lưng đeo trường cung này làm khó dễ, với sức lực của nàng có lẽ có thể ngăn cản được một lúc.
Cuối cùng vẫn là thanh niên kia nói quá mệt mỏi, dứt khoát quay người đi luôn.
Triệu Nhị: "Hắn đi rồi."
Hứa Thanh Gia: "Đây là... tức giận rồi?"
Tư duy của Hồ Kiều tương đối phân tán, lập tức vô cùng khẩn trương lôi Hứa Thanh Gia về phía sau mình: "Hắn đây là trở về tìm một đám người tới đánh chúng ta?" Nghĩ đến thân thủ của mình, đã rất lâu rồi không tìm người đánh nhau một trận, mơ hồ còn cảm giác có mấy phần hưng phấn.
Nhưng vị Hứa Thanh Gia rớt phía sau mình là một vị từ bé đến nay đều là thư sinh gương mẫu điển hình, cho tới bây giờ còn chưa nghe nói kỹ năng đánh nhau này, liền lập tức nghiêm túc dặn dò Hứa Thanh Gia: "Một hồi có đánh nhau thì chàng chỉ cần tránh xa xa ra là tốt rồi, đừng để đến lúc đó ngộ thương chàng." Nếu có cục gạch thì nàng cứ nhặt lên chuẩn bị trước một khối.
Như vậy thì càng có cảm giác an toàn rồi.
Hứa Thanh Gia: "..."
Kẻ địch ngay trước mắt, Hồ Kiều hoàn toàn không chú ý tới biểu tình của Hứa Thanh Gia. Nàng hầu như chưa từng giao tiếp với người di, cùng lắm thì trên đường gặp phải người di biết nói tiếng Hán bán đồ vật liền thuận tay mua chút đồ ăn vặt, chút đồ vật nhỏ rồi đi luôn, căn bản không được tính là giao tiếp. Người di để lại cho nàng ấn tượng duy nhất là họ ăn mặc hoàn toàn khác người Hán, trang phục của họ vô cùng sặc sỡ và ngân sức sáng loáng.
Hơn một khắc sau liền có một đám người di đi về phía bọn họ, Triệu Nhị lại tiếp tục lùi vài bước, dường như có mấy phần ý định rút lui. Dù hắn quen chịu tiếng xấu thay cho đồng liêu nhưng không có nghĩa hắn là thích bị đánh đâu.
Dẫn đầu đám người di là một vị hán tử trung niên tầm hơn bốn mươi tuổi, vừa mở miệng chính là tiếng Hán.
Sau đó... Chờ hơn một tháng sau bọn họ trở lại huyện Nam Hoa, Hồ Kiều ngoại trừ màu da bên ngoài rám đen một chút thì tửu lượng tăng mạnh.
Nàng tổng kết hoành hành ở thôn trại bách di không phải là vũ khí sắc bén mà là nụ cười, là tửu lượng.
Bắt đầu từ trại Ngọc Thủy trở đi, bọn họ cơ hồ xem như là một đường uống đi qua. Lúc đầu, Triệu Nhị vẫn là bộ dáng chất phác hiền lành, sau cư nhiên còn thấy hắn bắt đầu nở nụ cười.
Chỉ có điều vất vả thì thật là vất vả, Hứa Thanh Gia cũng không hề nhàn hạ, tới mỗi một thôn trại nhất định sẽ xuống ruộng xem tình hình nhìn xuân canh ở đó, dù sao tổ tiên người di ban đầu là dân tộc du mục, trong mấy chục năm trở lại đây họ mới chậm rãi học được cách canh tác định cư, nuôi bò dê, lấy vật đổi vật... Vì thế nhất định kỹ thuật làm ruộng bọn họ sẽ không tốt lắm.
Dùng lời của Hồ Kiều, mỗi khi không thể giải quyết vấn đề khó khăn về xuân canh của nông hộ bách di, ví dụ như hạt giống, thủy lợi, Hứa Thanh Gia liền hận mình không phải là tiến sĩ nông khoa. Nàng cảm thấy để cho vị này thực sự ở trong ruộng cùng nông dân bình thường thì không thực tế, làm cái cố vấn kỹ thuật hắn khả năng còn được, chính là trong ví không có bạc, không giải quyết được vấn đề thực tế, càng nhìn càng cảm thấy thất bại, càng về sau sắc mặt hắn càng ngưng trọng.
Đến trại Thạch Dương, sắc mặt Hứa Thanh Gia đã hoàn toàn không thể nhìn được nữa.
Dùng lời của Triệu Nhị, hàng năm xuân canh, bất kể là ai đến đây đốc thúc cũng không có khả năng như Hứa Thanh Gia tự mình đến từng thôn trại xem một lần như thế.
Trại Thạch Dương không giống với những thôn trại khác, những thôn trại khác dù thiếu trâu cày hay hạt giống thì giờ phút này cũng đã lục tục xuân canh. Nhưng Triệu Nhị đánh xe đến trại Thạch Dương thì phát hiện trong trại này chỉ có người già và trẻ nhỏ, đã vậy lại đều lười biếng, hoàn toàn không có trạng thái xuân canh nên có.
Chẳng lẽ trại Thạch Dương vẫn dựa vào chăn thả để duy trì cuộc sống, không ai canh điền?
Hứa Thanh Gia hỏi Triệu Nhị, Triệu Nhị chỉ có thể lắc đầu.
Hắn chỉ là một sai dịch, bình thường bắt một ít tặc nhỏ thì được chứ quan tâm đến tình huống sản xuất của toàn huyện... Ngoài chức trách quá đi.
Quan trọng nhất là người trại Thạch Dương đối với người lạ đều rất có địch ý, lúc này trực giác của ba người đều không có sai, họ rất bài xích người khác vào trại.
Xét thấy tình huống này, tối hôm đó, bọn họ quyết định ngủ lại ở chân núi cách trại Thạch Dương không xa.
Toàn bộ trại Thạch Dương được xây dựng giữa sườn núi, trên đỉnh núi mây mù lượn quanh, lưng chừng núi cây cối um tùm, bọn họ ở bờ sông dưới chân núi ngửa đầu nhìn lên chỉ có thể nhìn thấy thôn trại im lìm, cùng với khói bếp lượn lờ bay lên.
Hồ Kiều đứng ở bên cạnh bờ sông, nhìn chằm chằm vào trong nước một hồi, chợt nhìn thấy một đuôi cá trong nước đang quẫy đuôi bơi đi, lập tức hưng phấn hô to: "Hứa lang! Hứa lang, mau đến xem cá này. Xem ra đêm nay chúng ta có thể có thêm món cá nướng rồi." Chỉ là xiên cá hoặc lưới đánh cá phù hợp họ lại không có, chỉ có thể tìm cách khác.
Triệu Nhị dựa vào thân cây nhắm mắt dưỡng thần, nghe được giọng nói phấn khởi của Hồ Kiều, khó có được nói ra một đáp án khiến nàng phải thất vọng: "Người di không thích ăn cá." Thấy vợ chồng nhỏ bọn họ vẫn còn đang thảo luận rất nhiều phương pháp chế biến cá, Hồ Kiều còn nói: "Bọn hắn không ăn chúng ta tự ăn, có liên quan gì sao?" Triệu Nhị nói: "Chỉ sợ nương tử ăn phải ngón tay trong bụng cá, vậy thì rất ghê tởm."
Trong bụng cá sao lại có ngón tay?
"Chẳng lẽ có án giết người?" Tùy tiện vứt xác trong nước dẫn bầy cá tới nên mới có sự tình trong bụng cá xuất hiện ngón tay?
Triệu Nhị chậm rì rì lôi lương khô từ trong người ra gặm một miếng, lúc này mới nói: "Có bộ lạc người di thực hiện thủy táng, thi thể ném vào trong nước, thuận theo dòng nước trôi xuống..."
Hắn còn chưa dứt lời Hồ Kiều đã ôm thân cây bên cạnh bắt đầu nôn khan.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top