Chap 84

Hôm nay chính là ngày rằm trong tháng, cũng chính là ngày định mệnh đối với Phuwin. Mặt trời đã lặn xuống núi từ bao giờ, nhường chỗ cho trăng tròn vươn mình trên bầu trời đen thăm thẳm. Phuwin ở trong phòng giam nhìn lên, hồi hộp chờ đợi từng giây từng phút để canh đúng thời điểm thích hợp.

Thời gian trôi qua đã khá lâu, Phuwin ước chừng đã hơn tám giờ tối, mặt trăng cũng đã di chuyển lên cao vừa đủ tầm nhìn của Phuwin thông qua cánh cửa sổ nhỏ hẹp.

Bỗng, một vệt đen xuất hiện phía mép dưới của mặt trăng. Phuwin biết thời cơ đã tới, ngay lập tức kêu to lên một tiếng rồi ngã quỵ xuống. Tiếng kêu đánh động đến quản ngục đang canh giữ bên ngoài, ngay lập tức anh ta mở phần cửa nhỏ của cửa giam nhìn vào trong mà hô to:

-Có chuyện gì thế?!

Phuwin lúc này một tay dựa vào thành tường một tay ôm lấy bụng, hai chân đã khụy xuống nền đất, gương mặt nhăn nhó đầy thống khổ.

-Cứu...bụng tôi...đau quá...

Phuwin thất thểu kêu lên từng tiếng yếu ớt. Tên quản ngục thấy thế vẫn chưa chịu mở cửa ngay, cảnh giác hỏi lại:

-Không phải bác sĩ kêu một tuần nữa mới sinh sao?

-Tôi không biết...á...bụng tôi...

Phuwin ép bản thân nhịn đau mà cắn chặt môi, hai tay cũng cuộn thành nắm đấm ghì mạnh đến mức toàn thân trắng bệch, thậm chí khóe miệng còn chảy ra một giọt máu. Tên quản ngục cảm thấy không ổn liền vội vàng mở cửa, chạy tới đỡ Phuwin ra ngoài. Vừa ra đến nơi, Phuwin quan sát xung quanh một lượt, thấy không còn quản ngục khác ở đây liền dùng lực húc mạnh vào vùng hông của người kia, tiếp tục dùng tay chặt vào vùng cổ của anh ta khiến anh ta ngất lịm ngay tức thì.

Phuwin đang tính rời đi liền nghe tiếng gọi:

-Phuwin, cậu tính làm gì vậy?

Là Lune. Lune đang ở phòng kế bên nghe thấy tiếng động thì ngó ra ngoài thông qua cửa sắt nhỏ trên cánh cửa phòng giam, nhìn thấy Phuwin đánh ngất quản ngục liền ngạc nhiên không hiểu chuyện gì.

Phuwin không có nhiều thời gian, chỉ ôn tồn nói với Lune:

-Tôi cần phải rời khỏi nơi này. Nhờ cậu nói lại với mọi người, tôi chắc chắn sẽ quay lại cứu mọi người ra.

Nghe được những lời này, đôi mắt Lune mở lớn. Cậu không khỏi bàng hoàng mà nhìn Phuwin.

-Cậu...cậu tính vượt ngục sao Phuwin?!!!

Phuwin chưa kịp trả lời liền bị tiếng còi báo động vang lên làm ngắt quãng. Người trong phòng giám sát đã nhìn thấy viên quản ngục bị đánh gục thông qua camera. Tình thế gấp rút, Phuwin chỉ vội nói một câu tạm biệt với Lune rồi chạy đi ngay.

Phải, cậu đã lên kế hoạch để vượt ngục. Kế hoạch này ấp ủ đến nay đã được hơn một tháng rồi. Cậu không thể chôn chân ở cái chốn ngục tù dơ bẩn này mãi được. Cậu không muốn con cậu sinh ra trong mớ bầy nhầy lũng loạn này, cậu thà mang cái danh vượt ngục cũng không đành lòng nhìn báu vật của cậu chôn rau cắt rốn tại đây!

Tiếng chuông cảnh báo vang lên làm trại giam trong phút chốc trở nên nhốn nháo. Tiếng chuông vang xa đến tận trong rừng thông, là ám hiệu cho Fourth và Joong đang chờ sẵn trong chiếc xe ô tô cách đó không xa.

-Phuwin đã bắt đầu hành động rồi. - Fourth nói.

Joong khẽ gật đầu, nhìn lên mặt trăng trên cao đã khuất hơn một nửa, trong lòng không ngừng cầu nguyện cho đứa bạn của mình nhanh chóng gửi tín hiệu.

Trong trại giam, Phuwin vừa chạy ra khỏi khu vực giam giữ tù nhân liền nhanh chân chạy về phía trụ phát sóng mà Joong đã chỉ trước đó, cậu giương cây súng vừa mới lấy được từ tên quản ngục nhắm thẳng vào hộp điều khiển bắn liền ba phát. Hộp điều khiển bị rò rỉ điện lóe lên vài tia sáng rồi rất nhanh phát ra tiếng nổ. Bên phía cảnh sát vì thế mà không truyền được tín hiệu gửi về phía Tổng Cục, ngay lập tức bị nhiễu sóng, toàn bộ trại giam mất điện tạm thời.

Tiếng tên Trưởng Quản vang vọng giữa bóng đêm:

-Mau chóng bật nguồn điện dự phòng!

Phuwin nhân lúc không có điện, dựa vào chút ánh sáng mờ ảo của trăng còn sót lại men theo vách tường lẩn vào một khu nhỏ hẹp để trốn. Ngay khi cậu vừa yên vị trong góc khuất cũng vừa vặn lúc điện được phát lại. Camera được bật lại nhưng không thể tìm thấy cậu ở bất kỳ góc quay nào, tên Trưởng Quản không nhịn được mà chửi thề một câu.

-Điều động tất cả các quân sĩ lục soát mọi ngóc ngách cho tôi! Cậu ta vẫn chưa rời khỏi đây được đâu!

Tiếng chạy dồn dập như đoàn quân vỡ trận vang lên rung trời lở đất. Một đoàn cảnh sát viên lên đến hơn năm mươi người cầm theo súng lùng sục khắp nơi tìm Phuwin. Cậu nấp trong chỗ trốn hồi hộp nhìn lên mặt trăng trên cao, trong lòng lặp đi lặp lại một câu nói như thần chú: "Chỉ một chút nữa thôi, một chút nữa thôi".

Vào khoảnh khắc mặt trăng bị nuốt trọn, nguyệt thực toàn phần chính thức diễn ra, Joong ở bên này biết đã đến lúc, ngay lập tức nhấn vào chiếc nút đỏ trên điều khiển. Cách đó mười lăm dặm về phía Tây Nam là khu vực bờ biển nơi đã được đặt sẵn một cây tua-bin loại nhỏ có chiều cao bằng với chiều cao của một người trưởng thành đóng cọc sâu trong đất rất chắc chắn. Cây tua-bin dần được nước biển cuốn lấy. Thủy triều do lực hút của Mặt trăng liên tục dâng cao khiến cánh quạt của tua-bin quay một cách chóng mặt, năng lượng của thủy triều dần được chuyển đổi thành điện năng rồi được thiết bị khuếch tán phóng đại lên biến đổi thành sóng từ trường. Loại sóng này lan rộng tới phía trại giam làm năng lượng điện tăng cao tột độ, công-tơ điện chịu không nổi ngay lập tức phát nổ, các dây điện đồng loạt bị chập khiến cho khu trại giam một lần nữa mất điện, thành công bị cô lập trong bóng đêm tối mù.

Thấy ánh điện của trại giam lần nữa tắt lự, Joong trở nên phấn khích không thôi, vui sướng hú hét:

-Thành công rồi! Tuyệt quá!

Fourth thấy thế cũng mừng rỡ, đập tay với đứa bạn của mình một cái đét.

-Tốt quá rồi, chúng ta triển khai bước tiếp theo thôi!

Joong gật đầu. Cả hai bắt đầu nổ máy ô tô, hai chiếc xe phía sau nhận lệnh cũng đồng loạt nổ máy. Joong đang định cho xe lăn bánh về phía trại giam liền bị chiếc xe Bugatti màu xanh tím quen thuộc từ đầu phóng vượt lên chặn đầu xe. Nhìn vào hai người ngồi ở ghế lái và ghế phụ lái kế bên khiến Joong và Fourth không khỏi xanh mặt.

Bên phía Phuwin, nhận thấy thiết bị của Joong đã thành công đánh sập được nguồn điện dự phòng của trại giam liền nhanh chóng rời khỏi nơi ẩn nấp. Cậu nép mình vào một bên tường, im lặng lắng nghe tiếng bước chân đang tới gần. Đếm tần số vang lên của bước chân, Phuwin biết bên kia chỉ có một người, tính xông lên hạ gục anh ta thì một cánh tay vươn tới từ đằng sau bịt lấy miệng cậu, kéo cả người cậu vào một góc khuất khác. Viên cảnh sát kia đi tới chỗ ban nãy Phuwin ẩn nấp, kiểm tra một lượt không thấy gì liền rời đi. Lúc này một giọng nói khẽ cất lên bên tai Phuwin:

-Là anh đây.

Phuwin nghe thấy tiếng nói quen thuộc liền thả lỏng. Người kia cũng vì thế mà buông lỏng lực bàn tay đang bịt lấy miệng Phuwin. Phuwin xoay người lại nhìn người kia không khỏi bất ngờ.

-Sao anh ở đây, Title?

-Anh đoán em sẽ không chịu ngồi im trong nhà tù. Phán đoán của anh không sai nhỉ?

Title nửa đùa nửa thật nói. Với tình thế căng thẳng hiện tại, Phuwin không có tâm trạng để hưởng ứng câu nói đùa ấy. Cậu ngó nghiêng xung quanh rồi nói:

-Em cần phải rời khỏi đây, sau đó em sẽ tìm cách cứu anh ra sau.

Cậu toan rời đi liền bị anh kéo tay lại.

-Em tính ra khỏi đây bằng đường nào? Nếu em nghĩ đến việc đánh động từ phía bên ngoài nhằm dụ chúng mở cửa để thoát ra thì chỉ tốn công vô ích thôi. Dù toàn bộ quân lính đều được điều động để đi tìm em nhưng lính canh ở ngoài đó vẫn không rời khỏi vị trí đâu. Chưa kể đánh động đến bọn họ có thể khiến em và các bạn của em bị tóm gọn nhanh hơn thôi.

Phuwin nghe lời phân giải của anh nhưng lòng vẫn muốn cố chấp thử vì dù gì kế hoạch đã được cậu và hai đứa bạn vạch ra rất kỹ lưỡng cả tháng nay. Tất cả mọi thứ đã gần hoàn thành rồi, cậu không thể bỏ cuộc lúc này được!

Phuwin đang muốn gỡ tay Title ra lại bị câu nói tiếp theo của anh làm cho khựng lại:

-Đã có người ngăn bạn của em lại rồi, nếu cứ cứng đầu lao vào như thế chỉ khiến các bạn của em lâm vào nguy hiểm thôi em biết không?

-Làm sao...? Ai ngăn họ cơ chứ? Sao anh biết...?

Phuwin ấp úng, bối rối trước sự tỏ tường của người kia. Từ nãy đến giờ mọi lời Title nói đều cho thấy anh hiểu rất rõ kế hoạch của cậu, thậm chí còn biết đến hai đứa bạn của cậu có giúp sức trong phi vụ này. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?

Thấy lời của mình đã có sức ảnh hưởng lên người kia, bàn tay đang giữ lấy cánh tay cậu của Title di chuyển xuống nắm lấy bàn tay, dõng dạc nói:

-Đi theo anh. Anh biết một lối ra khác.

Nói rồi Title kéo Phuwin đi xuyên qua khu hành chính của trại giam, mỗi bước đi đều rất cảnh giác, cẩn thận nhìn trước sau, gặp quân lính đều nhanh chóng kéo cậu vào chỗ nấp, giảm thiểu việc chạm mặt và giao đấu xuống thấp nhất có thể.

Đi đến đoạn cầu thang bộ, cả hai đang nấp vào một bên tránh quân sĩ. Đợi quân sĩ rời đi hẳn, Title quay qua Phuwin muốn kéo cậu đi thì cậu bất chợt nhăn mặt khụy xuống, tay theo phản xạ đặt lên bụng.

-Phuwin, em sao thế?

-Bụng em...a...đau...

Phuwin có thể cảm nhận được phía dưới hạ bộ, một dòng nước đang chảy ra khiến tim cậu sợ hãi run lên. Không, không thể là lúc này...

Như phát giác ra điều gì đó, Title không chút chần chừ bế phốc Phuwin lên và chạy đi. Lên được tới nơi, thấy cánh cửa bị khóa ngoài, Title thẳng chân đạp mạnh phá cửa. Người bên trong vì sự xâm phạm trái phép của hai người mà bất ngờ giương súng lên bắn một phát. Title nhanh chóng lách người qua nép vào một bên né đường đạn, tay vẫn ôm chặt lấy Phuwin đang khổ sở vì đau đớn.

-Em ngồi đây chịu đựng một lát nhé.

Khẽ nói với Phuwin, Title đặt cậu ngồi xuống một cách nhẹ nhàng nhất có thể, xong liền quay về phía người vừa nổ súng, nhanh như cắt rút ra một khẩu súng khác bắn vào bả vai người kia khiến khẩu súng trên tay anh ta rơi ra. Khẩu súng mà Title vừa sử dụng chính là khẩu súng Phuwin cướp được từ tên quản ngục, cậu không hề phát giác ra anh đã lấy khẩu súng ấy từ khi nào. Nhưng giờ không phải lúc để quan tâm đến chuyện đó. Tiếng súng cả hai vừa phát ra đã thu hút sự chú ý của những quân sĩ khác, tất cả đang đồng loạt đổ dồn về khu này.

Title thấy tình thế cấp bách liền đóng chặt cánh cửa vừa mới phá, đẩy chiếc tủ gần đó chắn ngang qua. Anh tiến về người quân sĩ đang ôm lấy bả vai bị thương của mình, dùng tay đánh ngất người kia rồi lấy chùm chìa khóa dắt trên thắt lưng ra, mở khóa cánh cửa đi ra ban công phía ngoài. Nơi đây chính là nơi canh gác của các quân sĩ trên cao, chiều cao tất nhiên vượt qua khỏi bức tường dày của trại giam.

Title bế Phuwin bước ra ban công, nhìn về phía bức tường quấn đầy dây gai trước mặt, cách bọn họ khoảng chừng hai mét theo chiều ngang và gần ba mét theo độ nghiêng. Phuwin thấp thỏm hết nhìn dây gai rồi nhìn chiều cao từ chỗ họ đứng đến mặt đất, cậu níu lấy cánh tay áo của Title, đôi mắt tràn đầy lo âu nhìn anh.

-Em tin anh không?

Phuwin được anh hỏi nhưng chẳng thể trả lời, khuôn mặt lo lắng vẫn chưa thể giãn ra dù chỉ một chút. Phía sau lưng tiếng đập cửa của quân lính vừa tới càng khiến tim Phuwin siết lại.

-Chỉ cần anh còn sống, anh sẽ không để một ai đụng đến em và đứa bé.

Phuwin nghe được câu này liền trợn tròn hai mắt, đồng tử dao động. Phuwin im lặng cúi đầu vài giây, để đến khi ngẩng đầu lên là một sự thay đổi khác hẳn trong ánh mắt. Ánh mắt kiên cường, rực lửa quen thuộc ngày nào giờ đây đã quay trở lại trên khuôn mặt của người con trai can trường.

-Được, em tin anh.

Thấy được đôi mắt này cùng với lời nói chắc nịch của người kia, Title an tâm nở ra một nụ cười nhưng trong đáy mắt lại thoáng hiện nỗi buồn man mác.

Không còn nhiều thời gian, Title đặt Phuwin né ra khỏi đường đi gần cánh cửa rồi quay người đi vào trong phòng, lấy từ đâu ra một sợi dây thừng cỡ lớn, cột vào đầu dây một bức tượng quân sĩ được đúc bằng đồng chỉ dài bằng gang tay nhưng đủ sức nặng. Title ném bức tượng về phía hàng rào gai trên bức tường kéo theo sợi dây thừng, lực ném vừa đủ để bức tượng rơi vào giữa vòng gai rồi theo quán tính mà xoay mấy vòng liền quanh dây sắt. Thấy đã đủ chắc chắn, Title quay trở lại phòng một lần nữa. Lần này anh bê một thiết bị gì đó của quân đội trông có vẻ rất nặng ra ban công, lúc đi ra còn tiện chân đá vào cánh cửa ban công khiến nó khép lại rồi chốt khóa ngoài. Anh nhìn xuống hàng rào gai, nhắm chuẩn xác rồi dùng một lực rất mạnh quăng thiết bị trên tay xuống. Với trọng lượng đủ lớn cộng thêm khả năng nhắm mục tiêu không trật lấy một li nào của Title, dây gai sắt thành công bị phá bỏ, rớt xuống bên kia bức tường kéo theo sợi dây thừng khiến nó căng ra, anh tiếp tục cột đầu còn lại của sợi dây vào thành ban công. Lúc này, những quân lính bên ngoài đã phá được cửa ngoài và xông vào trong phòng nhưng lại bị chặn tiếp tục bởi cánh cửa đi ra ban công. Phía dưới, hai chiếc xe của quân đội cũng di chuyển tới đậu ngay dưới nơi hai người đang đứng. Title hết nhìn sợi dây căng cứng trước mắt rồi nhìn xuống đám quân lính phía dưới, sau lưng lại là tiếng phá cửa của một toán quân khác. Rồi anh nhìn Phuwin đang mở hai mắt to tròn nhìn về phía mình, bỗng dưng anh có chút chần chừ. Nhưng đột nhiên một tiếng tít vang lên bên tai, Title như bừng tỉnh, anh lấy ra một quả lựu đạn từ trong túi quần, là quả lựu đạn ban nãy anh lấy được từ tên lính bị anh đánh ngất. Rút chốt an toàn, anh thẳng tay ném xuống hai chiếc xe quân sự phía dưới khiến chúng nổ tung, những quân lính bên dưới cũng vì thế mà tản hết ra. Ngay sau đó, anh ôm lấy Phuwin, dùng tay không nắm lấy sợi dây thừng rồi nhảy xuống, trượt một đường lao thẳng về phía bức tường. Bấy giờ quân lính đã thành công phá được cánh cửa ban công. Title lấy thân mình đỡ cho Phuwin khiến toàn bộ cơ thể anh bị va đập mạnh vào thành tường. Phuwin tuy được anh đỡ lấy nhưng cơ thể vẫn bị sức bật của va đập làm nảy lên, bụng dưới được một phen nhói lên và đau hơn.

-Phuwin, mau leo lên.

Phuwin biết không còn thời gian, cắn răng chịu đau mà dùng hết sức để bám trụ vào người anh để leo lên tường. Phuwin chỉ vừa leo được đến nơi, tay Title vì chịu ma sát quá lớn đã không còn giữ nổi liền thả ra, cả người anh vô lực rơi xuống. Phuwin thấy thế hốt hoảng:

-Han...

Chưa kịp kêu hết tên anh, một đường đạn bắn ra ngắm trúng ngay phía bả vai khiến Phuwin bất ngờ ngã về sau, cả người cậu rơi vào không trung vô định. Trong thoáng chốc, Phuwin nghĩ rằng mọi chuyện tới đây là chấm dứt rồi. Cậu sẽ rơi xuống, thịt nát xương tan, quan trọng là con cậu cũng sẽ không chịu nổi đâu. Nó sẽ khóc mất. Mà cậu sẽ có cơ hội được nghe bé con khóc không? Cậu đoán là không rồi. Thật nực cười. Đây là cách cuộc đời đối xử với một đứa bất hạnh như cậu sao? Quả nhiên hạnh phúc chỉ là một giấc mơ quá đỗi xa xỉ...

Cậu nhắm mắt buông xuôi, chờ đợi đau đớn xảy đến với mình. Nhưng trôi qua rất lâu, Phuwin vẫn chỉ thấy cơn đau âm ỉ từ bụng dưới cùng với vết đạn nơi bả vai, không hề thấy bất kỳ đau đớn nào khác ngoài tiếng gió vùn vụt bên tai. Phuwin khó hiểu hé mắt ra nhìn thì ngay tắp lự đôi mắt cậu mở lớn, cả cơ thể căng cứng vì kinh ngạc. 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top