Chap 82

-Pond, anh nghĩ xem, tên của bé con sau này sẽ là gì?

Phuwin nằm trên giường, cả người nép vào người Pond, Pond cũng dịu dàng gác tay làm gối kê đầu cho Phuwin. Cả hai thu mình dưới lớp chăn bông, ấm áp như một cặp vợ chồng thực thụ.

Pond nghe thấy câu hỏi của Phuwin liền im lặng một hồi, có vẻ là đang suy nghĩ. Cuối cùng, anh hỏi lại Phuwin:

-Em muốn đặt tên con là gì?

Phuwin ngân dài một tiếng trong miệng, đắn đo suy nghĩ.

-Nếu là bé trai thì em muốn cái tên nào ngầu ngầu một chút, như Ae hoặc Drake. Còn nếu là bé gái thì phải là cái tên nào thật đẹp, Ploy hoặc Jane nghe cũng có vẻ hay. Hay đặt tên giống với mấy người nổi tiếng nhỉ? Nanon hoặc Metawin cũng bắt tai.

Pond nhìn Phuwin trong lòng mình luyên thuyên kể về những cái tên với đôi mắt sáng rực thì bất giác nở một nụ cười nhu mì đến lạ.

-Hay chúng ta có thể ghép tên của chúng ta lại thành Natawin và PermPoon nè. Anh thấy sao?

Phuwin ngẩng đầu lên, giương đôi mắt to tròn của mình nhìn anh. Pond không nhịn được đưa tay lên vuốt ve mái tóc đen nhánh của cậu, nhẹ nhàng đối xử như với một đứa trẻ.

-Tùy em quyết định.

Phuwin nghe thế bỗng nhíu mày lại, chu môi ra bắt đầu cằn nhằn:

-Em nghĩ ra quá trời tên, không biết lựa chọn tên nào hết nên mới hỏi anh. Anh không giúp em gì hết.

Pond nhìn dáng vẻ có chút trẻ con này của Phuwin thì không khỏi bất lực. Từ trước đến giờ, anh vốn chưa từng có ý định lập gia đình, càng chưa từng nghĩ tới việc có con, vậy nên những vấn đề về con trẻ đều rất mới lạ, tựa như một trang giấy trắng. Giờ cậu muốn anh giúp những vấn đề này, thật sự có chút hơi quá sức với anh.

Đột nhiên Phuwin trầm xuống, nghĩ gì đó rồi úp mặt vào lồng ngực của anh, tay vòng qua sau lưng anh mà kéo anh thêm gần lại. Pond thấy sự thay đổi bất chợt này liền có chút nhíu mày không biết cậu bị gì.

Phuwin vẫn một mực vùi mặt mình vào vùng ngực rắn chắc của ai kia mà nói:

-Em mong con mình sinh ra sẽ thừa hưởng tất cả mọi đặc điểm của anh, ngoại hình, trí tuệ và năng lực. Nhưng có duy nhất một thứ em không muốn nó giống anh.

Pond im lặng chờ đợi câu nói tiếp theo của Phuwin.

-Đó chính là trái tim.

Vì giấu mặt vào ngực anh nên âm thanh cậu phát ra có chút ồm ồm nhưng vẫn đủ rõ ràng để người đàn ông cậu đang ôm chặt nghe thấy từng chữ một. Anh bất động trong một khắc rồi ánh mắt chuyển qua thoáng buồn nhìn con mèo nhỏ vẫn đang rúc mặt vào lồng ngực mình.

Phuwin không nhìn anh, dụi dụi mặt mình vào khuôn ngực anh mà nói tiếp:

-Trái tim anh sắt đá lắm, cứng rắn đến mức nhẫn tâm, vô tình tổn thương những người bên cạnh mà không có một chút bận lòng. Trái tim anh, nó quá đáng lắm anh biết không?

Giọng nói vừa mang ý trách móc vừa có chút đáng thương khiến gương mặt Pond không kiềm được hiện lên tia đau thương.

Bỗng, Phuwin hé răng cắn mạnh vào trước ngực của Pond. Anh tuy bất ngờ và có chút đau mà nhăn mặt nhưng vẫn nằm im chịu trận để cho cậu cắn. Phuwin cắn một lúc lâu, còn di qua di lại như muốn vết răng hằn sâu lên da người kia rồi mới nhả ra, sợi bạc từ miệng kéo dài với vết cắn rồi đứt ra để lộ một dấu răng rõ rệt giữa khuôn ngực vạm vỡ của ai kia. Phuwin nhìn dấu mình để lại, cảm giác như toàn bộ uất ức và bực dọc được giải tỏa. Rồi cậu lại nhìn lên khuôn mặt của người kia, đôi mắt từ bao giờ đã trở nên ươn ướt, long lanh nhìn anh đầy ủy khuất và giận hờn.

Pond đơ người nhìn biểu cảm của người trước mặt, không biết phải phản ứng ra sao cho đặng.

-Anh là đồ ngốc!

Câu nói của Phuwin cất lên giữa không trung tạo ra những tiếng vang dài thăm thẳm vượt qua cả rào cản của thời-không mà vọng tới tai Phuwin trong căn phòng giam ba mét vuông với bốn bức tường xám trắng nhạt nhẽo. Cậu ngồi dựa vào tường, hai chân duỗi thẳng để lộ ra chiếc bụng tròn lẳng của mình. Cậu nhìn qua phía khung cửa sổ nhỏ xíu cố gắng tìm kiếm một tia sáng để xoa dịu sự dằn vặt của bóng tối nơi ngục giam nhỏ hẹp. Chỉ tiếc ngày rằm đã qua cách đây nửa tháng, đêm nay là một đêm vắng trăng. Vào những đêm như này, Phuwin luôn bị hành hạ bởi những kí ức khi trước ùa ạt kéo về không ngừng quấy nhiễu tâm can vẫn chưa kịp lắng đọng của cậu. Và vào những lúc như vậy, sự yếu đuối của Phuwin hoàn toàn bị bóng đêm lột trần, như cái cách anh đã từng làm. Thật bất công biết mấy, thậm chí ngay bây giờ, không có anh ở đây nhưng anh vẫn có thể gỡ bỏ lớp mặt nạ của cậu bằng những kí ức khi trước anh tạo nên.

Phuwin ngây dại nhớ về cuộc nói chuyện chiều nay với Title. Trong lúc đang trở về lại phòng giam sau một ngày lao động công ích, Title đuổi theo Phuwin nhằm muốn cùng cậu đi một đoạn.

-Phuwin, anh rất mừng khi thấy em có thể tháo bỏ rào cản với mọi người và cười nhiều hơn trước đó.

-Vậy sao? - Phuwin ngơ ngác hỏi lại.

Title gật đầu dứt khoát.

-Phải. Em không còn thu mình lại giống trước, em cởi mở và hòa đồng. Dù em nói em làm vậy là có mục đích nhưng anh lại nghĩ có lẽ em đã gỡ bỏ được những muộn phiền bấy lâu trong lòng mình.

Phuwin trầm mặc không đáp. Title tiếp:

-Vui vẻ sẽ giúp bé con phát triển tốt hơn đó. Vậy nên em đừng suy nghĩ quá nhiều nữa, kể việc giải oan em cũng nên tiết chế lại để tránh ảnh hưởng tới thai nhi. Hãy bỏ lại những gì không vui phía sau và cười nhiều hơn bây giờ, vì nụ cười của em rất đẹp đó.

Cậu nhìn khuôn mặt chân thành của Title. Title có đôi mắt rất giống Pond, đó là lí do cậu đã từng ngờ ngợ suy đoán Title chính là em trai của Pond vào lần gặp đầu tiên chứ không hề mảy may người em trai thực sự là Lego ngay gần bên. Tuy đôi mắt cả hai giống nhau nhưng ánh mắt lại khác biệt rõ rệt. Ánh mắt Title nhìn Phuwin luôn là quan tâm, ân cần và trìu mến hệt như cách Title đối xử với cậu. Còn ánh mắt của Pond mãi vẫn chỉ hiện lên sự âm trầm trưởng thành, ẩn nhẫn khó đoán, rất ít khi thể hiện cảm xúc đối với cậu. Nhưng Phuwin biết, đằng sau ánh mắt lạnh lùng vô cảm của anh là chất chứa những nỗi niềm ưu tư không sao kể siết, chỉ là anh không muốn cho ai biết, anh giấu nó vào tận cùng trong góc sâu hun hút của tâm khảm và không bao giờ có ý định sẽ mở nó ra cho ai xem, kể cả cậu dù đã nhiều lần gợi chuyện hỏi anh nhưng kết quả nhận lại vẫn toàn tập là thất vọng và hụt hẫng. Có lẽ đó là giới hạn cuối cùng và là cũng điểm yếu của anh.

Thấy Phuwin nhìn mình không chớp mắt, Title không hiểu lấy đâu ra can đảm mà đưa tay ra nắm lấy tay Phuwin. Cảm nhận sự tiếp xúc từ lòng bàn tay, Phuwin mới phản ứng lại mà nhìn xuống. Title đan những ngón tay mình vào kẽ tay Phuwin khiến hai bàn tay đan chặt vào nhau không có khe hở.

-Title, anh...

-Phuwin, anh nhất định sẽ bảo vệ em và bé con. Hãy tin tưởng anh!

Nhận thấy sự quyết tâm mãnh liệt trong đôi mắt của người kia, tâm trí Phuwin vô thức lặp đi lặp lại hình ảnh người đàn ông quen thuộc cùng với câu nói của mấy tháng trước vọng về từ hư không:

-Chỉ cần tôi còn sống, tôi sẽ không để một ai đụng đến em và đứa bé.

Cùng một ý nhưng hai cách nói. Cùng một đôi mắt nhưng hai sắc thái.

Tận sâu trong lòng, cậu biết rõ tình cảm Title dành cho mình, biết anh chấp nhận hi sinh vì mình đến đâu, thậm chí anh không một lần hỏi cậu về cha của đứa bé trong bụng, luôn bên cạnh bảo vệ cậu một cách vô điều kiện. So với kẻ đâm cho cậu một nhát rồi đẩy cậu vào cảnh tù đày đốn mạt này, Title là chỗ dựa đáng tin và an toàn hơn rất nhiều. Nhưng tại sao trái tim cậu vẫn cứng đầu không chịu thừa nhận sự thật ấy?

Phuwin khẽ rút tay mình ra khỏi tay người kia rồi vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh, cậu mỉm cười đáp:

-Em luôn tin anh mà. Cảm ơn anh vì đã luôn bảo vệ em như một đứa em trai nhỏ. Khi nào ra tù em sẽ trả công anh hậu hĩnh, nha?

Phuwin giả ngơ giả ngốc như không biết về lời tỏ tình vừa rồi của Title. Lời cậu nói ra không thẳng thừng từ chối nhưng cũng ngầm khẳng định mối quan hệ của cậu và anh chỉ có thể dừng ở mức anh trai em trai, không thể tiến xa hơn được nữa. Cậu không muốn gieo cho anh hi vọng, càng không muốn anh ngày càng lún sâu vào loại tình cảm đó với cậu, bởi cậu biết bản thân không có khả năng đáp trả lại người đàn ông quá tốt này.

Phuwin nói rồi kiếm cớ rời đi trước, để lại sau lưng người đàn ông yêu cậu với tiếng lòng vỡ tan thành từng mảnh. Anh thất vọng, hụt hẫng cùng đau lòng trước sự từ chối của người anh thương, chỉ biết cười đắng một cái rồi thất thần bỏ đi. Có trách thì chỉ trách anh là kẻ đến sau người kia mà thôi.

Kết thúc dòng hồi tưởng, Phuwin bỗng bật lên một tiếng cười chua chát. Cuộc đời thật biết cách trêu ngươi. Kẻ phụ ta ta theo mãi không dứt, người vì ta ta lại nhẫn tâm phụ người. Nếu ở một thời điểm khác, một hoàn cảnh khác, có lẽ Phuwin đã chấp nhận tình cảm của Title và cùng anh trải qua một cuộc sống yêu đương yên ấm rồi. Nhưng chúng ta vốn không thể xoay dời thời vận, hiện thực vẫn là hiện thực và dù né tránh đến đâu chúng ta vẫn chỉ như con mồi nhỏ bé vùng vẫy trong bãi lầy nhơ nhuốc đang dần nuốt trọn thân ta mà thôi.

Ôi Pond ơi là Pond, giá mà chàng là Romeo, ta sẽ một dao mà đâm chết chàng rồi ta sẽ cùng chàng đồng quy vô tận thì tốt biết mấy!

_

Một chiếc USB được đặt lên bàn làm việc của Pond. Lucas có chút không bằng lòng khoanh tay lại mà nói:

-Người của tôi đã phải mất rất nhiều thời gian để tìm ra số thông tin này đấy. Không dễ để có thể xâm nhập vào mạng lưới dữ liệu của bọn chúng đâu.

Pond không nhìn lấy anh ta một cái, đưa tay nhận lấy chiếc USB rồi máy móc nói ra câu cảm ơn nhẹ tênh.

-Này, cậu không định cảm ơn suông vậy chứ?

Lucas nhướng mày, ánh mắt thể hiện sự mong đợi dành cho người kia. Người kia thế mà vẫn giữ một mặt lạnh như tiền, nửa ánh mắt cũng không thèm dành cho anh ta.

-Muốn gì?

Lucas nhẹ nhàng bước tới gần anh trong khi anh đang tập trung với tập tài liệu dày cộp trước mặt. Lucas nở một nụ cười mị hoặc, khẽ đưa một tay mình luồn vào trong chiếc áo sơ mi bung hai nút của Pond mà ve vuốt. Ngón tay anh ta thon dài như loài rắn trườn bò, ma sát lượn lờ trên khuôn ngực săn chắc của người kia rồi từ từ di chuyển lên phía trên, như có như không khẽ sượt qua vùng yết hầu nam tính. Ngón tay trỏ mảnh khảnh đặt dưới cằm người kia, thành công thu hút sự chú ý của đôi mắt màu hổ phách băng lãnh. Đôi ngươi xanh lam khép hờ khiến đôi mi sụp xuống một nửa đem đến chút ma mị quyến rũ. Đôi môi mỏng màu hồng phớt mấp máy thốt ra lời gọi mời:

-Anh luôn biết tôi muốn gì mà.

Pond đối với sự quấy nhiễu quá phận của người trước mặt từ nãy đến giờ vẫn không một chút thay đổi trên gương mặt. Không một chút động lòng, không một chút mảy may quan tâm đến trò chơi rù quyến vô vị này. Anh thẳng thừng quay mặt đi để lại ngón tay trỏ của người kia giữa không trung, lãnh đạm nói ra câu "Không tiễn" nhằm đuổi khách.

Người kia có chút tức giận, khuôn mặt trở nên méo mó thể hiện thái độ không cam lòng. Bàn tay bơ vơ giữa không trung liền vo tròn lại thành nắm đấm rồi hạ xuống. Giọng nói ma mị ban nãy được thay bằng một tông giọng nghiêm nghị hơn, thậm chí có thể cảm thấy một chút tức giận trong đấy:

-Tôi biết mục đích anh nhờ tôi tìm số thông tin này là gì. Chỉ mong anh đừng vì một bông hoa dại bên đường mà bỏ quên cả một khu rừng rộng lớn trước mắt. Vì nếu lần này không cẩn thận, viên đạn tiếp theo sẽ là vào ngực trái của anh đó, Pond. Tôi không muốn nhìn thấy một Pond thất bại thảm hại dưới tay của Jackson đâu.

Pond đảo mắt nhìn người kia, ánh nhìn ý vị không rõ ràng, không ai biết được anh đang nghĩ gì trong đầu. Thấy anh không định đáp lời mình, Lucas biết điều tự mình rút lui ra khỏi phòng. Vừa ra khỏi hành lang rẽ vào đoạn cầu thang khuất sáng, Lucas không nhịn được mà đấm mạnh một cái vào tường, đôi mắt hằn lên tơ đỏ, miệng nghiến răng ken két:

-Pond Naravit, chục năm trời tôi tìm muôn vàn kế để trèo lên giường anh nhưng bất thành. Vậy mà anh lại để một tên oắt con vắt mũi chưa sạch mang thai con của anh! Khốn nạn! Rốt cuộc tôi không bằng tên oắt chỗ nào? Hay tôi chưa đủ mưu mô quỷ quyệt để có thể mang thai như nó?!

Vừa dứt lời cũng là lúc bàn tay anh ta một lần nữa vung mạnh vào tường khiến mặt tường lõm vào một mảng, không quá rõ nhưng đủ để tạo ra những mảnh vụn lờ mờ như sương rơi xuống sàn.

-Tôi thật muốn biết cậu tài giỏi đến mức nào. Sớm thôi, chúng ta sẽ gặp nhau, Phuwin Tangsakyuen!

_______

-Hắt xì!

-Phuwinie, cậu không sao chứ? Bị cảm à? - Giọng lo lắng của Fourth vang lên từ bên kia đầu dây điện thoại kết nối với thân nhân. Hai bên bị ngăn cách bằng tấm kính cách ly quen thuộc.

-Không, hơi ngứa mũi thôi. - Phuwin nói rồi day day mũi của mình. - Chúng ta vào chuyện chính đi.

Câu nói của Phuwin khiến khuôn mặt của Joong và Fourth ngồi bên kia bất giác trở nên căng thẳng.

-Mọi thứ chuẩn bị đến đâu rồi, Joong? - Phuwin hỏi.

-Gần hoàn thành rồi, chỉ cần thử nghiệm trên giao diện rộng hơn mà thôi.

-Tốt rồi. Vậy mất bao lâu nữa mới có thể hoàn thiện?

-Ít nhất là nửa tháng nữa, để có thể chắc chắn nó sẽ hoạt động trơn tru mà không có bất cứ vấn đề gì.

Phuwin khẽ gật đầu rồi quay qua Fourth:

-Còn cậu thì sao Fourth?

-Tớ đã mượn được người của bố. Bên phía họ sẵn sàng hỗ trợ bất kỳ lúc nào.

Phuwin chỉ cần nghe được thế liền giãn cơ mặt ra hơn một chút.

-Nhưng mà...các cậu thật sự không định nói chuyện này cho Gemini và Dunk biết sao? Tớ nghĩ chúng ta không nên giấu giếm họ. - Fourth ngập ngừng nói. Cậu vì áy náy, day dứt mà hai bàn tay cứ thế quấn chặt lấy nhau.

Phuwin hiểu được lòng bạn mình, khẽ lên tiếng trấn an:

-Fourth, họ sẽ không đồng ý với kế hoạch này đâu. Cậu đừng quá lo lắng, nếu kế hoạch này thành công, tớ sẽ tự giải thích với họ.

Dù hiểu những điều Phuwin nói nhưng Fourth vẫn không ngăn lòng mình trăn trở về việc giấu diếm người thương và những rủi ro có thể xảy đến với bọn họ trong phi vụ này.

Joong thấy hai tay Fourth bị chủ nhân của chúng vò đến thảm thương liền khẽ đặt tay mình lên mà an ủi:

-Sẽ không sao đâu. Nếu thất bại, Gemini và Dunk cũng sẽ không để chúng ta xảy ra chuyện gì đâu.

Fourth nghe thấy thế liền cố gắng đè nén lo sợ của mình xuống, mỉm cười mà gật đầu với hai đứa bạn.

Bằng cách nào đó, tính đến nay đã gần bốn tháng Phuwin vào tù, ba người bọn họ đã âm thầm ấp ủ một kế hoạch to lớn và kế hoạch đó đang sắp được thực thi trong khi Phuwin vẫn còn đang ở trong trại giam. Không một ai khác ngoài ba người họ biết kế hoạch đó là gì. Ba thanh niên vừa tròn hai mươi lại muốn thực hiện một phi vụ quá lớn, liệu rủi ro sẽ là bao nhiêu phần trăm và hậu quả xảy đến nếu kế hoạch của bọn họ thất bại là gì. Sẽ không một ai biết cho đến khi kế hoạch ấy diễn ra.

_

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top