Chap 81
-Bên phía Jackson thế nào rồi, Lego?
Gemini hai tay chống lên bàn, nghiêm mặt hỏi.
-Hắn ta có vẻ muốn nhân cơ hội này mà mở rộng thị trường kinh doanh ở Thái Lan. Bên đấy đã vận chuyển một lượng lớn ma túy cùng các chất cấm khác qua đây rồi phân phát bán lẻ trong các quán bar và nhiều nơi khác thuộc địa phận của chúng ta. Dù em đã ra lệnh kiểm soát gắt gao nhưng với số lượng quá lớn và tăng dần như thế này, rất khó để kiểm soát được hết. Chưa kể những đối tác cung cấp vũ khí và đạn dược cho bên ta cũng đang được bên hắn đẩy mạnh thu mua, có vẻ muốn cướp mối làm ăn của bên ta.
Từng lời Lego nói ra đều mang sức nặng không nhẹ đối với những người có mặt trong căn phòng. Gemini, Lego, William, J và Dunk đang ngồi họp lại với nhau để bàn bạc tìm cách xử lí những vấn đề phát sinh trong thời gian vừa qua. Dunk nghe những gì Lego nói, liền lên tiếng:
-Có vẻ Jackson đinh ninh rằng Pond đã chết nên mới vội vàng muốn đẩy nhanh tiến độ thâu tóm thị trường bên Thái đây mà.
Lego lòng không thuận, hừ nhẹ một tiếng:
-Anh hai em chỉ là mất tích mà thôi. Chắc chắn chúng ta sẽ sớm tìm ra anh ấy.
Gemini vẫn là chú trọng vào những vấn đề trước mắt, hắn trầm giọng:
-Trước hết, J, cậu từng có thời gian làm nội gián bên phía Jackson, cậu cho người theo dõi phía bên đó nhằm nắm được những chuyến hàng của bọn chúng rồi gửi thông tin cho phía FBI. Nếu bên đó không xử lý được, chúng ta trực tiếp cho người cướp lấy lô hàng trên đường biển một khi bọn chúng đến vùng biển thuộc địa phận của Thái Lan.
J khẽ gật đầu tỏ ý đã hiểu.
-Để vận chuyển hàng từ Mỹ qua đây có hai con đường. Một là đi vòng qua Biển Đông của Việt Nam, hai là mạo hiểm đi qua vùng quần đảo và phần lãnh hải giao nhau giữa Malaysia và Indonesia. Theo thông tin Dunk tra được, cả hai con đường này đều được bọn chúng luân phiên sử dụng chứ không cố định đi bằng một con đường. Vậy nên Dunk, mày liên lạc với đối tác của chúng ta ở cả Malay và Indo yêu cầu được hỗ trợ.
Đến lượt Dunk gật đầu.
-Lego, em cho người thu hồi toàn bộ số hàng cấm được bên phía Jackson cung cấp, đồng thời bắt giam toàn bộ những kẻ có liên can đến việc phân phát hàng cấm này, không được bỏ sót dù chỉ là một tên. Còn William, cậu hỗ trợ Ama đẩy nhanh quá trình huấn luyện cho các binh sĩ đồng thời giám sát chặt chẽ việc tuyển thêm binh sĩ mới.
Lego và William cùng lúc nhận lệnh.
-Còn bên phía cung cấp vũ khí, đạn dược, anh sẽ trực tiếp làm việc với bên đó. Với mối quan hệ hợp tác Pond xây dựng cả chục năm nay, không dễ dàng gì để bên đó hủy giao kèo với bên ta.
Gemini với cương vị của một nhà lãnh đạo điềm đạm lên tiếng. Hắn bình thường có thể nóng tính và bốc đồng, nhưng một khi vào chế độ nghiêm túc, khả năng của hắn là không thể xem thường. Nếu Pond giỏi mười thì năng lực của Gemini cũng phải đạt đến tám, chín.
-Nhưng em thấy như thế cũng chỉ có thể ngăn chặn bên phía Jackson tạm thời mà thôi. Hắn chắc chắn không từ bỏ việc chiếm lĩnh thị trường Thái một cách dễ dàng.
Lego nhíu mày nêu lên suy nghĩ của mình.
-Đúng, chúng ta chỉ đưa ra giải pháp tạm thời để chờ đợi thời cơ thích hợp thôi.
Lego nghiêng đầu khó hiểu:
-Thời cơ để làm gì cơ?
-Đợi đến lúc Pond quay lại. Đó sẽ là thời cơ.
Cả phòng bỗng chốc chìm trong im lặng.
-Nhưng nếu thời gian để chúng ta tìm ra anh hai em lâu hơn chúng ta nghĩ?
Gemini không trả lời. Qua một lúc sau, Gemini đứng dậy giải tán cuộc họp, bỏ ngỏ câu hỏi của Lego tại đó.
_
Tính đến nay đã là ngày thứ ba Phuwin và Lune bị phạt. Qua tìm hiểu, Lune bằng tuổi với Phuwin, trước khi vào tù là một nhân viên trong quán bar, bị quản lý trong quán bar chèn ép nhằm muốn đưa cậu vào con đường tiếp khách. Vì chống đối mà Lune bị đánh đập và hành hạ một cách dã man. Cho đến một ngày, một toán người khá uy nghiêm được cho là nắm quyền hành kê khai cho khu vực gần đấy, bao gồm cả quán bar Lune làm việc, đến lục soát và phát hiện ra quán bar cho phép lưu hành, buôn bán chất cấm ngầm. Ngay lập tức, quản lý quán bar cùng hàng loạt những kẻ có liên can đều bị dẫn đi. Còn Lune và những người cùng chung số phận với cậu được giải thoát và đưa đến đồn cảnh sát. Nhưng không hiểu cảnh sát làm ăn thế quái nào lại gán cho cậu và những người đi cùng cái tội liên quan đến đường dây buôn bán ma túy và mại dâm trong khi rõ ràng bọn họ là nạn nhân. Vì không có tiền thuê luật sư cũng như không có ai bảo lãnh nên Lune cùng tất cả những người khác đều bị phán mười năm tù.
Nghe Lune kể xong chuyện, Phuwin nhíu mày trầm mặc. Lune nở nụ cười đắng ngắt, khẽ nói:
-Cuộc đời này bất công như vậy đấy, nếu cậu không có tiền tài và quyền lực, cậu chỉ như một cọng cỏ ven đường sẵn sàng bị giới thượng lưu dẫm nát bất kỳ lúc nào.
Im lặng một lúc lâu, cuối cùng Phuwin lên tiếng hỏi lại:
-Vậy là cậu và rất nhiều người khác trong nhà tù này vốn dĩ không có tội?
Lune khẽ gật đầu.
-Tôi ở trong tù tính đến nay cũng đã gần một năm, cũng làm quen được với kha khá người. Mỗi người đều có một câu chuyện khác nhau nhưng thật bất ngờ là đa phần những người ở đây đều là bị vu oan hoặc bị ép buộc nhận tội thay cho kẻ khác.
Nghe thấy thế tâm trạng của Phuwin càng thêm trùng xuống. Vậy ra không chỉ có cậu mà còn rất nhiều người khác phải chịu chung số phận chịu án oan với cậu. Từ bao giờ pháp luật và hệ thống quản lý của Thái Lan lại trở nên lỏng lẻo đến mức có thể tùy tiện bắt người một cách vô tội vạ đến thế? Lẽ phải và chính nghĩa từ bao giờ lại trở nên quá hèn mòn trước quyền lực của đồng tiền đến vậy? Những người không có bề thế, địa vị như cậu và Lune chẳng lẽ cứ phải chấp nhận chịu cảnh tù đày trong khi vốn dĩ tuổi trẻ của họ chỉ vừa mới chớm nở thôi sao?
Đang mải mê suy nghĩ, bỗng tiếng mở cửa khiến cả Phuwin lẫn Lune phải chú ý. Quản ngục đứng trước cửa, vẻ mặt không mấy hài lòng thông báo:
-Ra ngoài đi, các cậu được thả.
Phuwin vừa mới bước ra ngoài, vì lâu ngày ở trong bóng tối nên có chút không quen với ánh sáng, nhíu mày lấy tay che bớt đi vạt nắng trước mắt.
Title nhìn thấy Phuwin liền chạy vội tới hỏi han:
-Phuwin, em không sao chứ? Mấy ngày nay có ổn không?
-Em không sao. Mà anh biết lí do tại sao tụi em được thả không?
-Còn không phải do có người đến quậy tung cái sở cảnh sát lên à? - Mark từ đâu đi đến mà nói với Phuwin.
Phuwin nhíu mày tỏ ý không hiểu Mark đang ám chỉ đến ai.
Sau khi nghe thông tin có được từ Mark và Title, Phuwin đại khái hiểu được rằng có vẻ như đứa bạn thân Fourth của mình sau khi đến thăm tù nhưng được thông báo cậu đang trong thời gian chịu phạt nên không được phép thăm tù, Fourth ngay lập tức nổi trận lôi đình, tìm đến Cục trưởng Cục Cảnh sát và làm ầm ĩ một trận ngay tại đó. Thấy bản thân chưa đủ để gây sức ép cho Cục Cảnh sát, Fourth còn lôi kéo thêm cả Gemini. Ngay khi nhìn thấy đích thân thấy Gemini đến gặp và đưa ra lời cảnh cáo, lão Cục trưởng dù ranh ma đến mấy vẫn là phải hạ nước nghe lời của hắn. Bởi hiện tại Pond mất tích, mọi quyền hành của tập đoàn dẫn đầu Thái Lan rơi vào tay hắn. Tuy thế sự hiện thời không thuận lợi cho hắn nhưng quyền lực và sức mạnh mà hắn có vẫn là không thể phủ nhận. Lão Cục trưởng vẫn chưa muốn nhìn thấy chức vụ Cục trưởng của mình bị lung lay.
-Này Phuwin, rõ ràng cậu có một thế lực không nhỏ ở phía sau chống lưng. Sao cậu không kêu người chống lưng cho cậu bảo lãnh cho cậu ra ngoài luôn đi?
Mark đầy khó hiểu, nhịn không được mà cất giọng hỏi.
Phuwin nghe xong câu hỏi này lại không nhịn được mà cất lên một tiếng cười chua chát. Cậu cũng muốn biết lắm đấy! Muốn biết tại sao tên khốn kia có thể dùng quyền lực của mình để bảo vệ tất cả mọi người, kể cả bạn bè cậu nhưng lại dùng chính quyền lực ấy để lôi cậu vào trong tù, khóa then chốt cài, đóng đinh bốn góc nhằm chắc chắn cậu không thể trốn thoát khỏi chiếc lồng sắt do anh tạo ra, muốn cậu mãi mãi không tìm lại được tự do. Nếu không phải do cậu thông minh thì án phạt mà cậu phải lãnh là tù chung thân, Pond thậm chí còn đặt sức ép lên cả Gemini và Dunk để họ không thể giúp cậu, phải chăng anh là không bao giờ muốn gặp lại cậu nữa? Nếu chỉ là khóa lại cơ thể cậu thôi thì đã tốt, nhưng anh trước khi đâm cho cậu một nhát rồi biến mất đã thành công hoàn toàn khóa lại cả trái tim cậu. Cậu không biết từ khi nào cậu đã vô thức để anh từng chút từng chút tiến lại gần trái tim của mình, vô thức trao cho anh chiếc chìa khóa để anh mở cửa tiến vào rồi nằm chễm chệ trong trái tim cậu không chịu rời. Cũng từ giây phút cậu cho phép anh tiến sâu vào trong tâm khảm mình cũng là giây phút cậu tự nguyện cho phép anh có quyền tổn thương cậu, để rồi đến khi chính tay anh xé nát lòng tin của cậu, cậu hoàn toàn rơi vào vực thẳm của đau đớn, bơ vơ và vô định.
Chiếc chìa khóa của trái tim, một khi đã trao đi cậu đã không còn có thể lấy lại.
Càng rơi vào những suy nghĩ miên man, cơ thể của Phuwin cũng tự động theo đó mà phản ứng. Hai bàn tay cậu nắm chặt siết lại mỗi lúc một căng khiến cho gân xanh theo đó nổi lên, hai tay vì chịu sức ép quá lớn có chút run lên. Ánh mắt cậu tuy rơi vào không trung không rõ điểm nhìn nhưng vẫn hằn lên tia đau thương cùng thù hận khiến Title và Mark ngồi kế bên bất giác nhìn nhau không hiểu có chuyện gì.
Một cái vỗ vai khiến Phuwin vì giật mình quay quắt lại, đôi mắt không kịp che giấu đi ánh lửa thù hằn dọa cho người kia một phen sợ hãi mà rụt tay lại. Nhìn thấy sự sợ hãi của người kia, Phuwin mới nhận thức được bản thân đang có chút mất khống chế liền thu lại biểu cảm, nở nụ cười ôn hòa.
-Xin lỗi, dọa cậu sợ rồi Lune.
Lune không dám nói gì, chỉ khẽ gật nhẹ đầu.
-Cậu tìm tôi có chuyện gì không?
-Tôi chỉ muốn cảm ơn cậu. Nhờ có cậu mà tôi mới được thả ra nhanh thế. Cũng cảm ơn cậu vì đã chia sẻ bữa ăn ít ỏi của mình trong mấy ngày tôi bị nhốt.
Phuwin khẽ bật cười.
-Cậu không cần cảm ơn tôi nhiều thế đâu. Dù gì cũng một phần là do tôi nên cậu mới bị liên lụy.
Lune lắc đầu:
-Không đâu. Nếu không có cậu, có lẽ Tay đã xử lí tôi nặng hơn thế nhiều. Bị quản ngục nhốt lại đã là nhẹ lắm rồi.
Phuwin chỉ mỉm cười đáp lại.
-Cậu có muốn ngồi ăn trưa cùng chúng tôi không?
Lune dặt dè nhìn Title và Mark. Phuwin thấy thế liền lên tiếng trấn an:
-Không sao đâu. Họ đều là bạn của tôi.
Thế là một bàn bốn người ngồi với nhau giữa nhà ăn khiến các tù nhân khác đều thấy lạ liếc nhìn họ, kể cả tên Tay ngồi phía đằng xa. Hắn ta nhìn thấy Phuwin và Lune được thả ra sớm mà không khỏi tức tối bẻ gãy đôi đũa trong tay.
-Mày được lắm Phuwin Tangsakyuen. Cứ đợi đó, tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ!
_
Sau lần hạ đo ván Tay, Phuwin trở thành kẻ máu mặt thứ hai trong nhà tù mà tất cả những người khác đều phải dè chừng, dù rằng Phuwin chẳng có ý định làm gì ai. Nhưng may mắn nhờ có Lune quen biết với một số người trong tù giải thích cho bọn họ hiểu rằng Phuwin với Tay khác biệt nên Phuwin cũng dần dần được bọn họ đón nhận. Phuwin không hiểu đang có suy tính gì mà từ ngày thoát khỏi phòng phạt liền thay đổi hẳn, niềm nở giao tiếp và làm quen với mọi người xung quanh, không còn khư khư một biểu cảm không quản chuyện người chỉ quản chuyện ta như trước. Title và Mark nhận thấy sự thay đổi đột ngột này của Phuwin cũng khó hiểu.
-Này Phuwin, rốt cuộc cậu đang dự tính điều gì thế? Hay bị giam ba ngày liền ấm đầu rồi?
Phuwin không trả lời thẳng câu hỏi của Mark, chỉ đáp vỏn vẹn vài chữ:
-Muốn thắng một mình chúng ta là không đủ.
Title và Mark đồng thời nhìn nhau.
-Ý cậu là...
-Theo lời của Lune, hầu hết những người ở đây đều giống chúng ta, đều là án oan. Vậy nên không chỉ chúng ta mà rất nhiều người khác ở đây đều có chung một mục đích.
-Em muốn bọn họ trở thành đồng minh của chúng ta? - Title hỏi.
Phuwin không đáp, chỉ khẽ gật đầu.
Vậy là từ hôm đó trở đi, Phuwin bắt đầu xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với những người xung quanh. Với sự giúp sức của Lune, mọi chuyện có vẻ khá suôn sẻ. Nhưng yên bình mãi cũng chán, cậu không tìm tới rắc rối, rắc rối lại chủ động tìm đến cậu. Hôm nay, Phuwin đang giúp đỡ mọi người lao động công ích thì bỗng từ đâu một viên đá to gần bằng nắm tay lao đến chỗ cậu. May mắn thân thủ Phuwin nhanh nhẹn kịp thời né được. Phuwin nhìn về nơi viên đá vừa được phi ra thì không khỏi nhíu mày.
Tay ngồi chễm chệ trên ghế, trong tay đang liên tục thảy một viên đá khác có kích thước tương đương với viên đá ban nãy trong lòng bàn tay.
-Ối xin lỗi nhé, lỡ tay.
Gương mặt hắn đầy vẻ cao ngạo nói ra lời xin lỗi như đi diễn hài. Phuwin âm trầm nhìn hắn bằng đôi mắt sắc lạnh. Cậu nhìn hắn một hồi lâu rồi quay trở lại với công việc, cậu vốn không muốn chấp nhặt với thể loại như hắn.
Nhưng hắn thế mà lại không biết điều, tiếp tục ném hòn đá thứ hai về phía Phuwin. Lần này cậu dùng tay bắt trọn lấy viên đá. Nhìn viên đá trong lòng bàn tay rồi nhìn về phía chủ nhân của nó, Phuwin thầm nghĩ quả nhiên vẫn không thể nhắm mắt làm ngơ, càng im lặng hắn sẽ lại càng được nước lấn tới, chi bằng một lần xử gọn hắn luôn.
Tay vẫn chưa biết điều gì sắp tới, gương mặt nhởn nhơ ngồi nhìn Phuwin. Hắn biết Phuwin sẽ không động thủ, vì nếu cậu làm gì hắn, hắn sẽ ngay lập tức nói với quản ngục phạt Phuwin thêm một lần nữa. Hắn mặc kệ thế lực đằng sau cậu lớn đến thế nào, hắn tin chắc rằng trong nhà tù này không ai có thể vượt qua nổi quyền hạn của hắn.
Tất nhiên, Phuwin cũng không có ý định gây thiệt cho bản thân. Cậu đứng im suy nghĩ một lát rồi đảo mắt nhìn về phía dưới của Tay. Tay nhíu mày không hiểu cậu muốn làm gì.
Phuwin lùi một bước, tay đưa ra đằng sau lấy đà, ánh mắt vẫn hướng tới phần dưới của Tay nhắm bắn. Tay có dự cảm không lành, ngay lập tức co khụy đầu gối, tay cũng để xuống che chắn phần quý giá của mình, hai mắt nhắm chặt.
Phuwin vung tay. Thế nhưng chờ mãi hắn vẫn không thấy đau đớn xảy đến với mình, Tay khẽ hé một bên mắt. Và bất ngờ chưa, viên đá vẫn đang nằm gọn trong tay Phuwin được cậu thảy lên thảy xuống hệt như cách ban nãy hắn làm.
Nhìn khuôn mặt đắc ý của Phuwin, hắn biết mình vừa bị chơi một vố liền tức giận đến đỏ au cả mặt. Tất cả những người xung quanh đưa tay bụp miệng mà nhịn cười. Hóa ra ông trùm của nhà tù nhát gan đến thế là cùng!
Thẹn quá hóa điên, Tay lao tới chỗ Phuwin muốn tẩn cho cậu một trận ra trò. Phuwin khẽ lách người qua né đòn rồi thuận thế mà giả vờ ngã xuống, tiện tay kéo luôn chiếc quần sọc trắng đen của hắn xuống tận mắt cá chân.
-Úi, xin lỗi nhé!
Bây giờ đến lượt Phuwin diễn một màn vô ý đến mức cố ý cho hắn coi. Chiếc quần bị kéo xuống để lộ ra chiếc boxer màu đỏ với họa tiết Doraemon. Tất cả tù nhân có mặt ở đấy được một trận cười bò, bao gồm cả đàn em của hắn.
Tay vội vàng kéo quần lên, hắn tím tái mặt mày gào lên:
-Bọn mày cười cái gì?! Câm miệng!
Nhưng sau cú lộ thiên vừa rồi, có vẻ trọng lượng lời nói của hắn giảm đi đáng kể. Những người xung quanh không những không ngưng cười mà thậm chí còn cười lớn hơn. Title đứng một bên cũng không nhịn được mà bật cười, khẽ lắc đầu với trò đùa của Phuwin. Anh từ nãy thấy Tay muốn kiếm chuyện với Phuwin đã định ra mặt nhưng chưa kịp làm gì đã được Phuwin cho chiêm ngưỡng một màn đỏ rọi thế này, cũng quá là nghịch đi.
Tay vì mất hết danh dự mà không làm được gì, hắn điên tiết nhìn Phuwin, buông lời đe dọa rồi chạy đi:
-Mày nhớ mặt tao, Phuwin!
Phuwin đứng nhìn Tay vừa túm lấy quần vừa ba chân bốn cẳng chuồn lẹ mà không khỏi đắc chí.
Mọi người xung quanh như khán giả vừa được thưởng thức một vở kịch đặc sắc mà vỗ tay, huýt sáo rầm rộ.
-Phuwin Tangsakyuen! Phuwin Tangsakyuen!
Tên của cậu được đồng loạt hô vang khiến cả khu đất trống trở nên rộn rã hơn hẳn. Một vài người tiến đến nhấc bổng cậu lên cao, hô hào tên cậu không ngớt như vị thần vừa cứu thế. Phuwin tuy bất ngờ nhưng vẫn vui vẻ đón nhận. Kể từ đây, ông trùm của nhà tù này đã được thay tên đổi họ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top