Chap 14

Sáng sớm, anh chuẩn bị đi đến công ty. Đi ngang qua cánh cửa phòng quen thuộc, anh dừng lại. Có điều gì đó thôi thúc anh khiến đôi tay ấy bất giác đặt lên trên ổ khóa rồi mở cửa bước vào. Hiện ra trước mắt anh là dáng hình bé nhỏ của cậu nhóc đang ngủ một cách yên bình trên giường, người vẫn còn khom lại nguyên trạng dáng ngồi đêm qua. Khuôn mặt cậu trắng trẻo với hai má phiếm hồng trông thật đáng yêu tựa như thiên thần vậy. Đôi mắt nhắm lại nhưng vẫn thấy được đó là một đôi mắt to tròn đang nghỉ ngơi vì mỏi mệt chờ đợi ai đó. Mái tóc đen rủ xuống, chỉ nhìn thôi cũng đủ cảm nhận được sự mượt mà tựa tơ lụa xen với màu nâu hạt dẻ mang chút rám nắng chất phác. Đôi môi đỏ mọng trải mình dưới nắng ánh bình minh hòa quyện với sắc vàng của nắng khiến nó càng thêm phần quyến rũ. Đôi môi ấy còn tinh nghịch không chịu yên giấc khi ngủ mà he hé mấp máy điều gì đó. Nhân dung này thật đẹp biết bao nhiêu khi mà không có sự xuất hiện của ánh mắt rực lửa như thường thấy...

Anh cúi xuống bên cạnh cậu, ghé tai vào môi cậu để lắng nghe. "Pond...". Đó là tên anh, cậu đã biết tên anh rồi cơ à? Mà cũng chả mấy ngạc nhiên khi cái tên nhiều lời kia không an phận mò đến tìm cậu vào ngày hôm qua. Trong giấc ngủ mà cũng gọi tên anh, đêm đến cũng ngồi chờ anh mà ngủ không yên giấc, tại sao lại phải quan tâm đến anh như vậy? Anh ngồi ngắm nhìn cậu ở cự ly gần. Quả thật càng giảm khoảng cách, cái đẹp của cậu càng hiện lên một cách rõ ràng, yêu kiều hơn, dịu dàng hơn, thu hút hơn.

Rồi bỗng như vô thức mà anh bị hút hồn vào trong vẻ đẹp ấy, tự cuốn lấy bản thân vào trong cơn u mê, đôi môi không yên phận mà mò tìm đến đôi môi của người dưới. Hai đôi môi chạm vào nhau nhẹ nhàng đủ để cảm thấy sự mềm mại của môi đối phương, chiếc mũi cũng không rảnh rỗi mà liên tục hít lấy hít để hương thơm trên cơ thể kia. Đây chẳng phải lần đầu tiên hai người có những va chạm như thế nhưng những lần khác là trong bóng tối và thứ duy nhất kết nối giữa hai người là khao khát dục vọng đầy ngông cuồng khiến một người hoang tàn xâm chiếm người kia, tạo ra những màn tra tấn đầy đau đớn về tinh thần lẫn thể xác cho đối phương. Lần này thì lại khác, cả hai đang ở dưới ánh nắng dịu nhẹ của buổi sớm ban mai và cùng trao cho nhau những cử chỉ không quá ngọt ngào nhưng lại khiến cả hai mê mệt, bị cuốn vào dư vị của đối phương không rời.

Không phải chỉ có một mình anh trao cho cậu đâu mà ngay cả Phuwin còn say mèm trong giấc ngủ vẫn cảm nhận được sự hấp dẫn từ mùi hương của người trên, chính cậu cũng không biết được bản thân đang ngủ, chỉ biết rằng cậu đang rất muốn, rất muốn cảm nhận hương vị ấy thật lâu và thật nhiều. Cậu cứ thế không tự chủ mà tham lam thả tâm mình hòa quyện trong dư vị đê mê đó. Cậu thừa nhận ra được hương vị này là của ai vì nó quá quen thuộc rồi. Cậu không muốn thức giấc vì cậu sợ nếu cậu mở mắt thì mùi hương ấy lại bay đi mất và cậu sẽ lại chỉ còn một mình. Vì thế nếu đây là mơ, hãy để cậu mơ lâu hơn một chút, hưởng thụ giấc mơ này một cách trọn vẹn nhất có thể. Một giấc mơ ngọt lịm nhấn người ta vào dục vọng. Người cậu đã chờ đợi, một người cậu cứ ngỡ không bao giờ chạm tới lại đang ban cho cậu hơi ấm dịu dàng này trong giấc mơ. Nếu bây giờ đôi mắt ấy mở ra thì người trước mặt sẽ lại tiếp tục truyền cho cậu sự ấm áp này chứ? Sẽ không phải là tảng băng di động luôn mò đến cậu vì thỏa mãn nhu cầu sinh lý, không ngừng dày vò thân xác cậu đúng chứ? Cậu không biết nữa, cậu chỉ biết rằng bản thân muốn giữ mãi như thế này và không cần thiết để thức dậy.

Hai đôi môi cứ thế giữ lấy nhau không muốn tách ra. Một cái chạm. Chỉ dừng lại ở một cái chạm và không có gì hơn thế nhưng đủ để hai con người tìm thấy được ánh mặt trời le lói trong trái tim dường như đã lạnh ngắt bấy lâu. Cả hai vẫn giữ nguyên trạng thái như thế. Chẳng biết là trong bao lâu, chỉ biết là khoảnh khắc hai bờ môi với hai sắc màu hòa vào làm một, căn phòng tưởng chừng như ngưng đọng, mọi thứ đều dừng lại để ngắm nhìn hai con người luôn cô đơn trong thế giới riêng của họ nay lại tìm đến nhau rồi sưởi ấm nhau. Giá mà hơi ấm đó sẽ luôn đọng mãi trong căn phòng này thì tốt biết mấy.

Sau một lúc chìm đắm vị ngọt nơi bờ môi kia thì anh lấy lại được ý thức, mở đôi mắt ra nhìn thấy hành động của bản thân với người trước mặt mới giật mình nhận ra. Anh liền dứt môi mình khỏi môi người kia, trong lòng lại liên tục phủ nhận sự luyến tiếc dư vị đầy mê hoặc ấy khi phải rời xa bờ môi mọng kia. Anh định thần lại, bình tĩnh nhìn nhân ảnh vẫn còn lim dim trong giấc ngủ say. Khuôn mặt lạnh ấy vẫn không thay đổi nhưng nơi đáy mắt lại có gì đó rung rinh. Anh động lòng rồi sao? Không đâu, chỉ là anh bị cái đẹp của cậu mê hoặc thôi, một cái đẹp đầy đáng ghét khiến anh mất kiểm soát. Nghĩ một hồi rồi anh cũng đứng lên bước ra cửa rồi tiến thẳng xuống nhà dưới.

Phuwin vẫn còn đang mơ hồ trong cơn ngủ mê man. Cảm thấy sự rời đi của một cái gì đó, cậu cũng chẳng biết đó là cái gì, chỉ là trái tim thật sự đập liên hồi khi vật đó chạm vào môi cậu. Đấy chẳng phải là mơ thôi sao? Là cậu mơ tưởng về những ngọt ngào anh trao thì tại sao lại phải cảm thấy tiếc nuối? Mơ thì cứ tiếp tục mơ thôi. Cậu vẫn đang ngủ mà nhưng sao những cảm xúc này lại chân thực đến thế. Sự ngọt ngào, sự buông thả, sự xa rời, sự luyến tiếc, tất cả đều rất chân thực. Đôi mắt dần hé mở, hình ảnh cánh cửa gỗ màu nâu ấy lại hiện lên trước mắt, không một ai mở nó ra, không một ai bước chân vào căn phòng này. Đúng là nhu nhược khi ngồi chờ anh mà!

Nhưng... Cậu cảm nhận được hơi ấm trên giường nơi kế bên cậu ngồi. Chỗ đó vẫn còn vương lại hương vị phảng phất ban nãy cậu cảm nhận được trong mơ. Mà khoan! Tại sao cậu lại mơ thấy hương vị của anh cơ chứ? Nhưng quan trọng là tại sao lại phải là anh mà không phải là ai khác? Có lẽ do cậu suy nghĩ quá nhiều về anh nên chúng ám ảnh cậu đến tận trong giấc ngủ.

À khoan nữa! Vậy đó có phải là mơ không? Nếu là mơ thì làm sao cậu có thể cảm nhận những tác động lên xúc giác và khứu giác của mình một cách chân thực như vậy? Aiss!!! Bộ chưa đủ thứ để bận tâm hay sao mà hàng loạt những câu hỏi khác lại tiếp tục tuôn ra như thác? Vì đã quá mệt mỏi với hàng vạn suy nghĩ cứ giăng lưới trong đầu tạo thành một tấm mạng nhện không tài nào thoát được nên cậu cứ huyễn hoặc bản thân rằng việc sáng nay chỉ là mơ thôi, cả hơi ấm và mùi hương trên tấm ga giường cũng chỉ là do tâm trí tự tưởng tượng từ trong giấc mơ ra mà thôi.

Bước vào trong nhà vệ sinh, cậu đứng trước gương rồi nhìn vào môi mình. Lấy một tay chạm lên môi, cậu lại nhớ về cảm giác ban nãy, nó thật quá đỗi chân thực. Nếu đó không phải mơ thì sao, nếu mọi cảm giác đều cho câu trả lời là đúng, chẳng lẽ anh thực sự đã đến và... hôn cậu? Hương vị đó, cậu không thể nào nhầm lẫn được vì dường như đêm nào cậu cũng đắm chìm trong nó nhưng còn hơi ấm đó, một người giá lạnh như anh lại có thể trao cho cậu sự ấm áp và dịu dàng như thế sao? Nói đó là mơ cậu còn chẳng dám tưởng tượng hình ảnh anh ân cần, nhẹ nhàng với cậu nữa chứ nói gì đến hiện thực. Cậu lấy tay vỗ vào hai bên má để trấn tĩnh bản thân rằng: Phuwin à, mày đừng ảo tưởng nữa.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cậu vẫn không thoát khỏi những suy nghĩ về cái hơi ấm và hương vị ngọt ngào ấy, nó quá thật, thật đến nỗi cậu không tài nào quên được. Đi qua đi lại trong phòng, đầu cậu luôn hiện về hương thơm thoang thoảng của người đàn ông ấy hòa cùng sự trầm ấm khi đôi môi cậu chạm vào một vật gì đó rất mềm khiến cậu vô thức quyến luyến. Rồi cậu chợt nghĩ có khi nào anh thực sự đã vào phòng nhưng để làm gì đó rồi ra ngay, hơi ấm ấy là do ánh nắng soi vào cậu thì sao. Thế là cậu đưa tay ra phía ánh nắng để so sánh với hơi ấm ban sáng nhưng chúng lại khác nhau hoàn toàn. Quá tò mò, cậu nảy ra một ý đó là hỏi chàng vệ sĩ luôn canh gác ngoài phòng cậu. Chắc anh ấy không keo kiệt đến mức không cho cậu biết rằng anh có vào phòng cậu sáng nay hay không đâu nhỉ?

Nghĩ là làm, cậu mở cánh cửa và ló đầu ra ngoài. Cứ nghĩ chàng trai cao to ấy vẫn sẽ đứng đấy canh chừng cậu nhưng bất ngờ là không có một ai ở ngoài cả. Lại tiếp tục một tràng thắc mắc nhảy lon ton trong đầu cậu. Chàng trai ấy đâu rồi? Pond không cho người canh giữ cậu nữa ư? Mà không canh giữ cậu nữa từ bao giờ vậy nhỉ? Cậu luôn đinh ninh rằng bên ngoài có người trông coi nên mấy ngày qua cũng chẳng thèm ngó ra ngoài cửa. Nhưng khả năng cao là anh vệ sĩ ấy mới rút tầm chiều tối hoặc đêm hôm qua vì hồi trưa cậu vẫn nghe tiếng của tên biến thái kia nói với anh vệ sĩ mà. Cũng đúng, sáng nay chưa thấy cô giúp việc đưa đồ ăn lên phòng cậu. Nếu anh vệ sĩ ấy được cho phép dừng canh gác cậu, vậy có nghĩa là anh đã mở lòng với cậu đúng không? Hay là do cậu ảo tưởng? Mà thôi, điều quan trọng là bây giờ cậu đã được tự do hơn.

Cậu bước xuống nhà thì cô giúp việc mọi khi đưa đồ ăn cho cậu liền đi tới cúi chào, cánh tay mở ra hướng về phía phòng ăn và nói:

- Thưa cậu, mời cậu xuống phòng dùng bữa sáng.

Phuwin hơi bất ngờ và lúng túng vì sự trịnh trọng, lễ phép của người giúp việc nhưng cũng nhanh chóng đưa miệng đáp:

- À dạ vâng.

Cậu đi vào phòng ăn và ngồi xuống chiếc ghế đã được kéo sẵn ra từ trước cùng với bữa ăn sáng thịnh soạn và đầy đủ như mọi khi. Dùng bữa như thế này, cậu có chút không quen và khá lạ lẫm. Bàn ghế sang trọng với những họa tiết trang trí sắc sảo nhưng có phần tối màu hệt như cái tính cách khó chịu, lạnh lùng của anh vậy. Cô người hầu đi đến kế bên cậu trải khăn ăn và thưa:

- Có gì cần tôi giúp thì cậu cứ nói. Ông chủ đã dặn cậu có thể đi xung quanh nhà và những căn phòng được cho phép nhưng tuyệt đối không được ra khỏi đây ạ.

Cũng không lạ khi nghe lời nhắn gửi của anh, Phuwin mỉm cười nói:

- Vâng, em cảm ơn chị. Mà chị cho em hỏi là Pond dặn chị từ lúc nào vậy ạ?

- Ông chủ mới dặn dò lúc sáng nay trước khi đi đến công ty thôi ạ.

- À em cảm ơn. Chị có thể gọi em là Phuwin nhé! Cứ coi em như em trai hay bạn của chị cũng được. Chị không cần dùng kính ngữ như thế đâu.

Cô người hầu nở nụ cười tươi mà gọi tên cậu. Cậu cũng thấy rất vui khi hôm nay anh cho phép cậu bước ra khỏi căn phòng quen thuộc chán ngắt kia. Dùng xong bữa, cậu liền bước ra khỏi phòng ăn để tham quan tầng dưới này.

Ở đây cũng đã được hơn 1 tuần rồi nhưng cậu không hề biết về hình dáng của ngôi nhà mà mình đang ở. Nay có cơ hội thì cậu phải đi một vòng để quan sát mới được. Theo lời dặn của anh thì chỉ được đi xung quanh nhà và những căn phòng được cho phép, nhưng căn phòng nào là được cho phép còn căn phòng nào là không cơ chứ? Nhìn thấy một ông lão mặc đồ đồng phục của người hầu đang đi tới, cậu đoán rằng đó là quản gia của anh, liền đi tới hỏi:

- Xin cho cháu hỏi bác là quản gia đúng không ạ?

- Vâng đúng rồi. Là cậu Phuwin phải không ạ?

- Dạ. Bác cho cháu hỏi những căn phòng được phép vào là những căn phòng nào vậy ạ?

- Đó là những căn phòng không bị khóa ạ. Hầu hết những căn phòng ở tầng 1 này đều được phép vào hết. Nếu cậu thấy căn phòng nào bị khóa chốt tức là không được phép vào.

- À vâng. Vậy không làm phiền bác nữa. Cháu xin phép đi tham quan xung quanh ạ.

Trước khi rời đi khỏi tầm mắt của người quản gia đang cúi chào, cậu cũng không quên dặn ông đổi cách xưng hô giống như đã nói với cô người hầu. Trên môi lão hiện hữu nụ cười đôn hậu, đôi mắt díp lại với những nếp nhăn mà dõi theo bóng lưng của cậu.

Khoan chọn một căn phòng nào đó để dò xét, cậu đứng giữa phòng khách mà ngắm nhìn với đôi mắt sáng rực, lung linh vì sự nguy nga, rộng lớn của nó. Cả căn phòng chiếm diện tích gấp năm lần căn phòng trọ của cậu nữa nhưng đồ đạc thì lại chẳng bao nhiêu. Chỉ có một bộ ghế sô pha lộng lẫy với những đường chỉ thêu tỉ mỉ và tinh xảo, ở giữa là chiếc bàn cùng tông màu và chẳng kém phần sang trọng. Trần nhà bên trên cao lắm, trung tâm có một chiếc đèn pha lê trong suốt, lấp lánh như hàng ngàn vì sao cùng quy tụ lại một nơi vậy. Đối với một người nay chạy nơi này mai chạy nơi khác kiếm từng đồng vụn vặn để dành dụm thì đây là lần đầu tiên cậu được đứng trong một tòa nhà diễm lệ tựa cung điện như thế này. Tòa nhà rộng lớn đến vậy nhưng chỉ có một mình anh ở có phải là quá cô đơn không?

Cậu tiếp tục ghé qua những căn phòng xung quanh. Chỉ mới tầng một thôi mà cậu còn không thể nhớ được đã đi qua bao nhiêu căn phòng vì có quá nhiều phòng giống nhau được xếp liên tiếp. Hầu hết những căn phòng đó đều là phòng cho khách và cấu trúc của chúng thì cũng giống hệt với căn phòng của cậu. Có lẽ đó đều được sử dụng nhằm giam giữ những người giống như cậu, những người được đưa vào tầm ngắm của anh với mục đích trở thành tay sai để thực hiện những công việc kiếm lời cho anh hoặc đại loại như thế. Có chút cảm thấy không vui vì bản thân bị đánh đồng với những kẻ đã từng ở đây.

Đến gần trưa, vì quá mỏi chân nên cậu nằm xuống một chiếc giường ở căn phòng cuối của dãy phòng dài dằng dặc mà cậu vừa đi qua. Người hầu đến gọi cậu ăn trưa nhưng cậu không muốn ăn cho lắm nên nhờ họ cắt phần cơm của cậu. Quay qua chạm vào chiếc ga giường, chẳng biết có cái gì thôi thúc khiến chiếc mũi không tự chủ mà dụi vào tấm chăn để ngửi. Thơm quá nhưng không giống mùi của anh. Có lẽ đó là hương thơm của xà phòng. Cậu tự hỏi không biết anh có làm những chuyện mà anh đã làm với cậu trong những căn phòng này không nhỉ.

Nghĩ đến đấy cậu lại có chút tức giận. Nếu thật sự anh đã làm những chuyện như vậy với kẻ khác thì cậu cũng chỉ đơn thuần là một món đồ chơi giống bọn họ thôi? Thế chẳng phải quá nhục nhã sao? Mà tại sao cậu phải quan tâm chuyện anh có qua đêm với ai khác tại căn phòng nào khác không? Đã dặn lòng rằng tình dục cũng chỉ là sự va chạm thể xác, chẳng có gì quan trọng thì việc anh thỏa mãn thú tính của mình cũng đâu liên quan đến cậu? Nhưng sâu thẳm trong tim cậu lại có gì đó nhe nhóm tựa một đốm lửa hồng nhỏ nhoi đang cố nói với cậu hãy tin vào anh, tin rằng anh là người tốt. Phải, cứ đặt niềm tin vào tảng băng này một lần đi, biết đâu cuối đường sẽ là ánh sáng. Và rồi hương vị và hơi ấm ban sáng lại ùa về. Chưa bao giờ cậu có khao khát mãnh liệt đến thế, cậu muốn tất cả là thật chứ không phải mơ. Cơ thể đồng điệu với suy nghĩ, nó cứ thế bất giác cuộn tròn lại trong kí ức mơ hồ về hương vị ấy, hơi ấm ấy. Cậu thiếp dần đi... Giá mà cảm giác đó quay trở về lần nữa. Lần này là mơ thôi cũng được...

Ở một nơi khác, trong căn phòng của tổng giám đốc tập đoàn Kang, có hai con người đang ngồi một cách nghiêm nghị trên chiếc ghế sô pha. Người đàn ông trung niên kia nói với giọng đầy khó chịu:

- HaSin, ông có chắc sẽ dụ được tên Pond Naravit Lertratkosum ấy hợp tác hay không?

Người đàn ông ngồi đối diện nhếch môi đầy gian xảo trả lời:

- Ô kìa giám đốc Bansakosut, những gì tôi đã nói thì tôi chắc chắn sẽ làm được. Ngài không tin tưởng tôi ư?

- Không phải... –Quý ngài họ Bansakosut kia giọng run run nói. – Tên Pond Naravit ấy không dễ gì chấp nhận đâu. Có khi hắn đã biết được chuyện chúng ta...

Không để người kia nói hết, tên Kit Rokasut kia liền ngắt lời:

- Thôi nào ngài Bansakosut. Chuyện giữa chúng ta là tuyệt mật, ngài biết, tôi biết và không có kẻ thứ ba biết. Ngài đừng lo sợ thái quá mà mất khôn. – Ông ta nở nụ cười ôn nhu đầy giả tạo rồi nói tiếp – Còn về chuyện thuyết phục Pond Naravit, ngài không cần nghi ngại. Bữa tiệc tối nay tôi đảm bảo sẽ lấy được chữ ký của hắn trong bản hợp đồng.

Nói rồi hắn càng nở nụ cười ma mị hơn, đôi mắt tựa con cáo già đầy quỷ quyệt, khuôn mặt hắn ta hiện lên chẳng khác gì con quỷ đội lốt người.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top