1
1. Nghiện
Beta khác hẳn với Alpha và Omega. Chỉ khi dí sát mũi vào gáy thì Beta mới có thể ngửi rõ được chất dẫn dụ của người khác. Bakugo từng cảm thấy rất vui vẻ, hài lòng khi biết bản thân là Beta. Nghĩ đến việc lúc nào gã cũng phải ngửi thấy những thứ mùi hương kì quặc từ mấy đứa ất ơ nào đó toát ra thôi cũng đủ khiến gã muốn đập đầu chết quách đi cho rồi.
Nhưng những suy nghĩ đó đã được thay đổi kể từ lúc gã hẹn hò, yêu đương với một Alpha cùng lớp - Todoroki Shoto.
Vì gã là Beta nên việc hưởng thụ mùi hương của em khó khăn hơn nhiều. Bakugo vẫn luôn càu nhàu, bực dọc với Todoroki mỗi khi nghĩ đến sự bất công này. Những lúc ấy em chỉ cười trừ, rồi lại dung túng cho bàn tay gã đang dần sờ mó, càn quấy trên thân thể săn chắc, dẻo dai của mình.
Để bù đắp cho sự khó khăn ấy cũng như nỗi nhung nhớ, mỗi khi có cơ hội thì gã liền ôm ghì lấy tình nhân mà hít lấy hít để, hệt như một thằng nghiện giai đoạn cuối. Nhưng không sao cả, Shoto là "ma túy" mà gã nguyện chìm đắm cả đời, đếch cần chữa trị hay thuốc men.
Vậy nên, vào mỗi buổi sáng, sẽ luôn có một hình ảnh gã con trai tóc vàng cùng với đôi mắt màu rubi đầy si mê, lưu luyến chôn mặt vào hõm cổ người tình nhỏ để ngửi lấy pheromone đặc trưng của em. Mùi hương của gỗ đàn hương, một mùi hương sữa mềm mại và mạnh mẽ với hương xanh tự nhiên, chúng vờn quanh chóp mũi, rồi từ từ bao bọc lấy trí óc, làm gã lầm lạc trong cơn đê mê đến không có lối thoát.
Nghiện. Gã thật sự nghiện cái ngọt ngào, thanh nhẹ và dễ chịu ấy. Tựa như Shoto bé nhỏ của gã.
Rồi khi em không chịu nổi sự quấn quýt chặt chẽ đến mức có chút nghẹt thở này, em sẽ lại nở một nụ cười bất đắc dĩ nhưng không thiếu đi sự cưng chiều tràn ra nơi đáy mắt. Vô cùng xinh đẹp, hệt như nắng đầu mùa xuân, làm ấm áp cả trái tim khô cằn, lạnh lẽo của gã. Shoto thủ thỉ:
"Katsuki, đủ rồi đấy. Sắp tới giờ ta phải đi học rồi."
Sau đó, gã sẽ đáp sao nhỉ? À, một câu chả liên quan gì đến câu nói của em:
"Mày có chắc mày là Alpha không đấy? Mùi ngọt vãi."
"Thế Katsuki có thích không?"
"...Thích, mê chết đi được. Chắc tao bị mày bỏ bùa rồi, Shoto."
Khuôn mặt em đỏ bừng lên vì xấu hổ, nhưng vẫn không ngăn được niềm vui sướng dạt dào trên khóe môi cười mỉm. Shoto vươn tay chặn lấy nụ hôn âu yếm đang tìm đến đôi má ửng hồng của mình, vờ nghiêm nghị nói:
"Tôi không có. Và đừng có đánh trống lảng. Tôi không mắc bẫy nữa đâu, Katsuki. Ta phải đi học thật rồi."
Sau đó em liền không chút lưu tình thoát khỏi vòng tay ôm ấp của Bakugo, vớ lấy chiếc cặp nằm ngay ngắn trên sofa rồi mau lẹ mang giày và bước nhanh ra ngoài.
"Đệt, cứ tưởng sẽ kéo thêm được vài phút như mấy lần trước." Gã vừa mạnh bạo vò tóc, vừa âm thầm chán nản. Tùy ý đeo cặp lủng lẳng trên vai, Bakugo theo chân Todoroki cùng với giọng điệu thô lỗ, cọc cằn như bình thường:
"Này, nửa nạc nửa mỡ, chờ tao."
2. Chiếm hữu
Một gã như Bakugo Katsuki, nhìn thôi cũng biết là cái dạng người đồ-của-tao-thì-mày-đếch-được-động-vào. Nói tóm lại, là tính chiếm hữu cao. Và biết gì không, cái tính chiếm hữu ấy đang dần tăng lên một cách vượt tầm kiểm soát kể từ khi Bakugo yêu đương với cục bông hai màu của gã.
Bakugo căm ghét việc người khác ngửi được mùi gỗ đàn hương của em dễ dàng hơn gã. Căm ghét cả việc gã không thể rót pheromone - một thứ mà Bakugo chả có khi là một Beta - vào người em để Shoto luôn vấn vương cái mùi hương đặc trưng của gã. Hành động ấy có thể giúp Bakugo gửi lời cảnh cáo cho những kẻ có ý đồ với đóa hoa xinh đẹp nhà gã, cũng như thông báo cho tất cả mọi người rằng: Todoroki Shoto là người tình của Bakugo Katsuki.
Nhưng đó chỉ là niềm mong muốn không thể thành hiện thực, chính vì thân phận Beta mà gã đang mang. Được rồi, gã thừa nhận. Những cảm xúc trên đều là ghen tị và không cam tâm.
Đã vậy thì đừng trách gã tại sao mỗi khi thân mật xong, người Shoto lại tràn đầy vết tích của hoan ái.
Bakugo vốn rất thích giày vò Todoroki mỗi khi cả hai đang làm tình, bởi vì lý do này mà nỗi hứng thú ấy thậm chí còn được bình phương lên. Gã sẽ để lại vô số dấu hôn ngân, vết cắn trên khắp thân thể trắng nõn của em. Từ cổ, xương quai xanh, ngực, đến cả bắp đùi trong, chỗ nào cũng không được bỏ qua. Những khi ấy, đôi môi đỏ diễm lệ của Shoto sẽ không nhịn được mà bật thốt lên tiếng rên rỉ đầy dụ hoặc, khiến thứ đang chôn trong hậu huyệt ẩm ướt ngày càng trướng to thêm. Sau đó em sẽ bấu víu lấy tấm lưng trần của người yêu, cố tình cào lên nó vài đường thật dài hoặc có đôi khi là dùng hết sức lực cắn mạnh để lại dấu răng trên bả vai của Bakugo. Chúng như thể đang trả thù, cũng tựa như có qua có lại cho những dấu vết khó phai mà gã để lại trên người em. Bakugo đương nhiên dung túng cho những hành động đó của thằng nhóc nửa nạc nửa mỡ, thậm chí gã còn cảm thấy nó đáng yêu, hệt một con mèo nhỏ đang bày tỏ sự giận dỗi, bất mãn với chủ nhân.
Có một hôm, trời xanh mây trắng, tất cả mọi thứ đều ổn cho đến khi... Uraraka vô tình nhìn thấy vệt đỏ khả nghi, ái muội hằn trên cổ của Todoroki.
Uraraka Ochako đã đọc qua vô số tác phẩm thể loại tình cảm lãng mạn nên không lạ mấy khi cô lại biết được đó là gì. Nhưng nhỏ không ngờ sẽ thấy nó xuất hiện trên cơ thể một người bạn cùng lớp, càng sốc hơn khi nó xuất hiện trên một Alpha lạnh lùng, trầm tính như Todoroki. Thế nên, ngay sau khi phát hiện ra, Uraraka đã hét toáng lên rồi ngại ngùng bịt mồm mình lại, dùng đôi mắt to tròn nhìn ngang liếc dọc một hồi, rồi thở phào nhẹ nhõm vì không ai để ý đến tiếng la quái gở của mình. Tiếp đến Uraraka liền ra vẻ bí ẩn ghé vào tai cậu bạn thì thầm:
"To...Todoroki, thứ...thứ trên cổ cậu là như thế nào đấy?!"
Nghe đến đó, Todoroki dường như đã nhận ra thứ cô ám chỉ là gì. Bằng tốc độ ánh sáng, khuôn mặt tinh xảo mỹ miều ấy nhanh chóng đỏ bừng lên như quả cà chua chín. Cậu lắp bắp, dùng một cái cớ mà hầu như ai cũng sẽ nói khi dính vào trường hợp này để lấp liếm đi cái sự thật xấu hổ:
"Đây...đây... là do muỗi đấy! Tớ bị... muỗi đốt ấy mà."
"À, vậy sao. Dạo này kí túc xá đúng là nhiều muỗi thật nhỉ, haha." Biết người bạn không muốn nói rõ về vấn đề này, Uraraka cũng chẳng vạch trần mà lại hùa theo, giúp cậu bớt đi phần nào khó xử.
"...Ừm."
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi đã kết thúc một cách ngượng ngùng như thế.
Một quãng thời gian sau, khi Uraraka cuối cùng cũng đã giải đáp được bí ẩn chưa có câu trả lời "năm xưa", mỗi lần đi ngang qua cặp tình nhân giấu tên nọ, cô sẽ lại dùng ánh mắt "mỹ nữ nhìn thấu hồng trần" để nhìn họ.
Rồi lại một ngày bình yên như mọi khi nhưng Uraraka lại ưa bão tố. Chuyện xảy ra khi cô vô tình nhìn thấy Bakugo đang đi ngược hướng với mình ở phía trước. Bằng phép thần kì nào đó, đột nhiên nhỏ nổi máu điên trong người, nảy ra một suy nghĩ vô cùng táo bạo. Uraraka ngang nhiên không sợ chết, tỉnh bơ mà giơ tay chào hỏi gã:
"Buổi sáng tốt lành nhá, con muỗi."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top