chương 2: con đường truy phu thực sự quá gian nan

nhờ một cách thần kì nào đó thì em cũng đã biết được tên của cậu bạn nọ, hình như là ngày mà cậu ấy bị một tên tội phạm bùn lầy bắt giữ thì phải. hoặc là cô bạn cùng trường của cậu đã nói. em cũng không nhớ nữa, chỉ là trong đầu đang nhẩm lại cái tên ấy để sau này có gọi hay là đổi họ sang cũng không bỡ ngỡ.

em chính là vậy, chỉ mới gặp lần đầu đã va phải thì sẽ truy cho tới cùng.

dẫu cho không có kết cuộc đẹp cũng sẽ không hối tiếc.

bakugo katsuki - quả đầu vàng tro nhọn thoắt cùng đôi mắt đỏ sắc bén.

nhìn lần đầu đã khắc ghi, em không biết bản thân là một người tùy tiện hay trái tim thiếu nữ dễ rung động.

hình như hai điều trên đều na ná nhau thì phải.

nhưng mặc kệ đi, người ta nói yêu vào thì cái não cũng chả cần nữa. nói thẳng ra là bị thiểu năng, điên điên.

em thực sự nghĩ bản thân đã điên thật rồi, đầu óc vì yêu mà ngu muội. với cái cơ thể yếu đuối, chỉ cần vận động lâu hơn thường ngày một chút là đã trở nên khó thở muốn ngất đi. vậy mà khi biết cậu đăng kí học ở trường đào tạo anh hùng thì lại gạt bỏ ra một bên hết, vác cái thân tàn đi ứng tuyển.

dù gì với bộ não đầy nếp nhăn cùng kosei được xếp vào dạng khó đối phó của em thì cũng miễn cưỡng bù qua phần thể lực. 

kosei của em cũng không có gì đặc biệt, chỉ là từ trong đống mồ hôi và nước trong cơ thể tiết ra ngoài, kết lại với nhau thành một sợi dây tựa tơ nhện. không phải bình thường mà là có thể dùng nó cắt phăng cột sắt nhanh gọn, dù như vậy cũng không bị đứt. 

nó còn có thể làm một bộ giáp bao bọc cơ thể giúp em tránh khỏi những tác động cùng kosei của kẻ địch. 

em từ khi còn bé đã nghĩ bản thân không cần loại năng lực nào cả vì có cũng chỉ bằng thừa khi cha mẹ luôn cưng chiều không một thương tổn. cơ thể ốm yếu, có khi một tháng trời còn không bước chân ra khỏi nhà thì cần đến nó để làm gì. 

nhượng lại cho người khác đang cần có phải sẽ tốt hơn không?

em khi đó sẽ gật đầu nói có một cái chắc nịch.

còn bây giờ thì không nhé, nếu không có nó thì lấy gì truy phu đây. con đường phía trước còn dài, phải tiến vào thế giới anh hùng thì cơ hội tiếp cận mới cao được.

hiện tại em đang đứng trước cửa lớp 1-a, không phải em đậu vào khoa anh hùng mà chỉ là muốn gặp cậu. cái đầu nhỏ lấp ló ngoài cửa mãi chẳng dám lên tiếng, một lúc sau thì cô bạn trong lớp đi đến cười hỏi: "cậu tìm ai sao?"

em có chút ngượng ngùng, nắm lấy vạt váy mà đôi mắt cứ dáo dát chẳng dám nhìn thẳng. cô bạn với mái tóc ngắn màu nâu cũng có vẻ khó xử nên em mới lấy hết can đảm mà nói nhỏ đủ cô ấy nghe:

"t-tớ muốn...gặp bạn...b-b-bakugo."

không biết ma xui quỷ khiến như thế nào mà tên cậu em lại hét lớn lên, nhận được bản thân đã làm điều ngu dốt nên vội bịt miệng lại.

em thấy cô bạn trước mắt có dấu hiệu đứng hình sửng sốt, còn mọi người trong lớp cũng không khác là mấy. có người còn ra vẻ không tin vào mắt mình, có người thì lại khóc lóc điều gì đó khiến em hoang mang cùng ngại ngùng tột độ.

cô bạn trước mặt máy móc cơ thể quay vào lớp, nở một nụ cười cứng ngắc với nam sinh tóc vàng tro đang gục đầu trên bàn.

"b-bakugo à, c-có người tìm c-cậu nè."

em như ngừng việc hô hấp lại, cái đầu nhỏ lấp ló vào trong chờ đợi phản ứng.

thực sự là quá điên rồi!!

em đến đây làm gì vậy!? nếu cậu ra đây thì phải nói sao, tỏ tình hay làm quen? có thể dứt khoát hẹn ngày kết hôn luôn không hay là bây giờ chúng ta đính hôn trước!?

đầu óc bỗng trở nên trống rỗng, mù mịt.

thực sự là quá mức căng thẳng rồi!!

"hả? mày kiếm tao sao, con nhãi?"

thanh âm cục súc vang lên trên đỉnh đầu, em giật thót tim mà bất giác ngẩng đầu lên. vô tình va chạm cằm của cậu mà la oái một tiếng.

"t-tớ xin lỗi, tớ không có cố ý. cậu có sao không? t-tớ..."

em quơ tay loạng xạ trước mặt, cảm giác như là sắp khóc tới nơi rồi.

cậu nhìn xuống dáng vẻ ngốc nghếch, dễ dàng bị dọa sợ kia mà nhíu mày lại cọc cằn nói: "nhanh lên, có chuyện gì? không có thì cút, mất thời gian của tao quá đi."

em nắm lấy vạt váy, hít một hơi thật sâu rút hết tất cả dũng khí trong người, đầu liên tục hoạt động chạy nhanh quay về những ngày trước, khi đứng trước gương lẩm bẩm nói như thể đứa trẻ nhỏ đang bập bẹ từng chữ. 

"c-chúng ta làm quen có được không? tớ thực sự đã để ý cậu từ lâu rồi!"

em nhắm tịt đôi mắt lại không dám nhìn mặt của cậu lúc này, hai bên tai đã có dấu hiệu phớt hồng. đợi một lúc sau vẫn chưa thấy câu trả lời, tim như ngừng đập. em chậm chạp mở mắt ra, ngước nhìn cậu.

bộ dạng cậu lúc này chính là ngơ ngác, khuôn mặt nghệch ra ba chấm như thể đang load thông tin đột ngột. còn những người bạn khác đang hóng hớt thì như vừa nghe được tin trái đất sắp bị hủy diệt vậy, khuôn mắt đúng bất ngờ đan xen sợ hãi.

em lại một lần nữa nói: "tớ thực sự rất muốn làm quen với cậu, tìm hiểu cậu và còn muốn...y-yêu đương nữa."

lần này cậu đáp:

"không, đừng có nói với tao rằng mày kêu tao ra đây chỉ để như này thôi đấy!?"

em rụt rè gật đầu.

đôi mắt đỏ hung tợn kia từ trên cao nhìn xuống, sau đó là thu lại rồi quay vào trong.

"đi về đi, mất thời gian quá."

em có chút ngạc nhiên với câu trả lời cùng thái độ có phần dịu hơn thường ngày của cậu. nhưng không thể chấp nhận được, em hét lớn lên: "cậu thực sự không cân nhắc về tớ sao? một chút cũng không muốn suy nghĩ?"

"ờ."

thanh âm dứt khoát lột vào tai, em như đứng hình. nước mắt lúc này còn trực trào giờ đã chảy ngược vào trong.

dáng vẻ vô cùng kiên quyết, đứng thẳng lưng chỉ vào cậu nói lớn:

"được, tớ nhất định sẽ làm cậu đổi ý. bakugo katsuki, cậu hãy nhớ đấy. tớ từ lâu đã muốn cùng cậu yêu đương nên sẽ không bỏ cuộc dễ dàng đâu."

dứt lời em liền chạy một mạch về lớp, không ngoảnh lại nhìn nữa.

bakugo đứng ngơ ngác, thực sự thì việc này là lần đầu tiên xảy ra nên quá là khó thích nghi được. với tính cách của cậu thì có người tìm đến tỏ tình quả thực là hiếm thấy như mò kim dưới đại dương. nhưng bây giờ lại có, thực sự là làm khó cậu rồi.

nam sinh lần đầu được tỏ tình, không biết nên thể hiện khuôn mặt như nào. 

lớp 1-a: chắc chắn hôm nay sẽ có bão lớn, chúng ta không mang ô liệu có bị thổi bay luôn không!?

thầy aizawa nằm bên cạnh lười biếng không lên tiếng, chứng kiến tất cả: giới trẻ bây giờ thay đổi lớn quá, nữ sinh đều thô bạo chủ động như vậy sao!?

20:26

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top