Bai4cobanvedinhtuyen
Bài 4: Cơ bản về cấu hình định tuyến
4.1. Các giao thức định tuyến
Trong ngành mạng máy tính, định tuyến (tiếng Anh: routing hay routeing) là quá
trình chọn lựa các đường đi trên một mạng máy tính để gửi dữ liệu qua đó. Việc
định tuyến được thực hiện cho nhiều loại mạng, trong đó có mạng điện thoại,
liên mạng, Internet, mạng giao thông.
Routing chỉ ra hướng, sự di chuyển của các gói (dữ liệu) được đánh địa chỉ từ
mạng nguồn của chúng, hướng đến đích cuối thông qua các node trung gian;
thiết bị phần cứng chuyên dùng được gọi là router (bộ định tuyến). Tiến trình
định tuyến thường chỉ hướng đi dựa vào bảng định tuyến, đó là bảng chứa những
lộ trình tốt nhất đến các đích khác nhau trên mạng. Vì vậy việc xây dựng bảng
định tuyến, được tổ chức trong bộ nhớ của router, trở nên vô cùng quan trọng
cho việc định tuyến hiệu quả.
Routing khác với bridging (bắc cầu) ở chỗ trong nhiệm vụ của nó thì các cấu trúc
địa chỉ gợi nên sự gần gũi của các địa chỉ tương tự trong mạng, qua đó cho phép
nhập liệu một bảng định tuyến đơn để mô tả lộ trình đến một nhóm các địa chỉ.
Vì thế, routing làm việc tốt hơn bridging trong những mạng lớn, và nó trở thành
dạng chiếm ưu thế của việc tìm đường trên mạng Internet.
Các mạng nhỏ có thể có các bảng định tuyến được cấu hình thủ công, còn những
mạng lớn hơn có topo mạng phức tạp và thay đổi liên tục thì xây dựng thủ công
các bảng định tuyến là vô cùng khó khăn. Tuy nhiên, hầu hết mạng điện thoại
chuyển mạch chung (public switched telephone network - PSTN) sử dụng bảng
định tuyến được tính toán trước, với những tuyến dự trữ nếu các lộ trình trực tiếp
đều bị nghẽn. Định tuyến động (dynamic routing) cố gắng giải quyết vấn đề này bằng việc xây dựng bảng định tuyến một cách tự động, dựa vào những thông tin
được giao thức định tuyến cung cấp, và cho phép mạng hành động gần như tự trị
trong việc ngăn chặn mạng bị lỗi và nghẽn.
Định tuyến động chiếm ưu thế trên Internet. Tuy nhiên, việc cấu hình các giao
thức định tuyến thường đòi hỏi nhiều kinh nghiệm; đừng nên nghĩ rằng kỹ thuật
nối mạng đã phát triển đến mức hoàn thành tự động việc định tuyến. Cách tốt
nhất là nên kết hợp giữa định tuyến thủ công và tự động.
Những mạng trong đó các gói thông tin được vận chuyển, ví dụ như Internet,
chia dữ liệu thành các gói, rồi dán nhãn với các đích đến cụ thể và mỗi gói được
lập lộ trình riêng biệt. Các mạng xoay vòng, như mạng điện thoại, cũng thực
hiện định tuyến để tìm đường cho các vòng (ví dụ như cuộc gọi điện thoại) để
chúng có thể gửi lượng dữ liệu lớn mà không phải tiếp tục lặp lại địa chỉ đích.
Định tuyến IP truyền thống vẫn còn tương đối đơn giản vì nó dùng cách định
tuyến bước kế tiếp (next-hop routing), router chỉ xem xét nó sẽ gửi gói thông tin
đến đâu, và không quan tâm đường đi sau đó của gói trên những bước truyền còn
lại. Tuy nhiên, những chiến lược định tuyến phức tạp hơn có thể được, và thường được dùng trong những hệ thống như MPLS, ATM hay Frame Relay, những hệ
thống này đôi khi được sử dụng như công nghệ bên dưới để hỗ trợ cho mạng IP.
Thuật toán vector (distance-vector routing protocols)
Thuật toán này dùng thuật toán Bellman-Ford. Phương pháp này chỉ định một
con số, gọi là chi phí (hay trọng số), cho mỗi một liên kết giữa các node trong
mạng. Các node sẽ gửi thông tin từ điểm A đến điểm B qua đường đi mang lại
tổng chi phí thấp nhất (là tổng các chi phí của các kết nối giữa các node được
dùng).
Thuật toán hoạt động với những hành động rất đơn giản. Khi một node khởi
động lần đầu, nó chỉ biết các node kề trực tiếp với nó, và chi phí trực tiếp để đi
đến đó (thông tin này, danh sách của các đích, tổng chi phí của từng node, và
bước kế tiếp để gửi dữ liệu đến đó tạo nên bảng định tuyến, hay bảng khoảng
cách). Mỗi node, trong một tiến trình, gửi đến từng "hàng xóm" tổng chi phí của
nó để đi đến các đích mà nó biết. Các node "hàng xóm" phân tích thông tin này,
và so sánh với những thông tin mà chúng đang "biết"; bất kỳ điều gì cải thiện
được những thông tin chúng đang có sẽ được đưa vào các bảng định tuyến của
những "hàng xóm" này. Đến khi kết thúc, tất cả node trên mạng sẽ tìm ra bước
truyền kế tiếp tối ưu đến tất cả mọi đích, và tổng chi phí tốt nhất.
Khi một trong các node gặp vấn đề, những node khác có sử dụng node hỏng này
trong lộ trình của mình sẽ loại bỏ những lộ trình đó, và tạo nên thông tin mới của
bảng định tuyến. Sau đó chúng chuyển thông tin này đến tất cả node gần kề và
lặp lại quá trình trên. Cuối cùng, tất cả node trên mạng nhận được thông tin cập
nhật, và sau đó sẽ tìm đường đi mới đến tất cả các đích mà chúng còn tới được.
Thuật toán trạng thái kết nối (Link-state routing protocols)
Khi áp dụng các thuật toán trạng thái kết nối, mỗi node sử dụng dữ liệu cơ sở của
nó như là một bản đồ của mạng với dạng một đồ thị. Để làm điều này, mỗi node phát đi tới tổng thể mạng những thông tin về các node khác mà nó có thể kết nối
được, và từng node góp thông tin một cách độc lập vào bản đồ. Sử dụng bản đồ
này, mỗi router sau đó sẽ quyết định về tuyến đường tốt nhất từ nó đến mọi node
khác.
Thuật toán đã làm theo cách này là Dijkstra, bằng cách xây dựng cấu trúc dữ liệu
khác, dạng cây, trong đó node hiện tại là gốc, và chứa mọi noded khác trong
mạng. Bắt đầu với một cây ban đầu chỉ chứa chính nó. Sau đó lần lượt từ tập các node chưa được thêm vào cây, nó sẽ thêm node có chi phí thấp nhất để đến một
node đã có trên cây. Tiếp tục quá trình đến khi mọi node đều được thêm.
Cây này sau đó phục vụ để xây dựng bảng định tuyến, đưa ra bước truyền kế tiếp
tốt ưu, ... để từ một node đến bất kỳ node khác trên mạng.
So sánh các thuật toán định tuyến
Các giao thức định tuyến với thuật toán vector tỏ ra đơn giản và hiệu quả trong
các mạng nhỏ, và đòi hỏi ít (nếu có) sự giám sát. Tuy nhiên, chúng không làm
việc tốt, và có tài nguyên tập hợp ít ỏi, dẫn đến sự phát triển của các thuật toán
trạng thái kết nối tuy phức tạp hơn nhưng tốt hơn để dùng trong các mạng lớn.
Giao thức vector kém hơn với rắc rối về đếm đến vô tận.
Ưu điểm chính của định tuyến bằng trạng thái kết nối là phản ứng nhanh nhạy
hơn, và trong một khoảng thời gian có hạn, đối với sự thay đổi kết nối. Ngoài ra,
những gói được gửi qua mạng trong định tuyến bằng trạng thái kết nối thì nhỏ
hơn những gói dùng trong định tuyến bằng vector. Định tuyến bằng vector đòi
hỏi bảng định tuyến đầy đủ phải được truyền đi, trong khi định tuyến bằng trạng
thái kết nối thì chỉ có thông tin về "hàng xóm" của node được truyền đi. Vì vậy,
các gói này dùng tài nguyên mạng ở mức không đáng kể. Khuyết điểm chính của
định tuyến bằng trạng thái kết nối là nó đòi hỏi nhiều sự lưu trữ và tính toán để
chạy hơn định tuyến bằng vector.
Giao thức được định tuyến và giao thức định tuyến
Sự nhầm lẫn thường xảy ra giữa "giao thức được định tuyến" và "giao thức định
tuyến" ("routed protocols" và "routing protocols").
Giao thức được định tuyến (routed protocols hay routable protocols )
Một giao thức đã được định tuyến là bất kỳ một giao thức mạng nào cung cấp
đầy đủ thông tin trong địa chỉ tầng mạng của nó để cho phép một gói tin được
truyền đi từ một máy chủ (host) đến máy chủ khác dựa trên sự sắp xếp về địa
chỉ, không cần biết đến đường đi tổng thể từ nguồn đến đích. Giao thức đã được
định tuyến định nghĩa khuôn dạng và mục đích của các trường có trong một gói.
Các gói thông thường được vận chuyển từ hệ thống cuối đến một hệ thống cuối
khác. Hầu như tất cả giao thức ở tầng 3 các giao thức khác ở các tầng trên đều có
thể được định tuyến, IP là một ví dụ. Nghĩa là gói tin đã đuợc định hướng (có địa
chỉ rõ ràng )giống như lá thư đã được ghi địa chỉ rõ chỉ còn chờ routing (tìm
đường đi đến địa chỉ đó)
Các giao thức ở tầng 2 như Ethernet là những giao thức không định tuyến được,
vì chúng chỉ chứa địa chỉ tầng liên kết, không đủ để định tuyến: một số giao thức
ở tầng cao dựa trực tiếp vào đây mà không có thêm địa chỉ tầng mạng, như
NetBIOS, cũng không định tuyến được.
Giao thức định tuyến (routing protocols)
Giao thức định tuyến được dùng trong khi thi hành thuật toán định tuyến để
thuận tiện cho việc trao đổi thông tin giữa các mạng, cho phép các router xây
dựng bảng định tuyến một cách linh hoạt. Trong một số trường hợp, giao thức
định tuyến có thể tự chạy đè lên giao thức đã được định tuyến: ví dụ, BGP chạy
đè trên TCP: cần chú ý là trong quá trình thi hành hệ thống không tạo ra sự lệ
thuộc giữa giao thức định tuyến và đã được định tuyến.
Danh sách các giao thức định tuyến
Giao thức định tuyến trong
Router Information Protocol (RIP)
Open Shortest Path First (OSPF)
Intermediate System to Intermediate System (IS-IS)
Hai giao thức sau đây thuộc sở hữa của Cisco, và được hỗ trợ bởi các router
Cisco hay những router của những nhà cung cấp mà Cisco đã đăng ký công
nghệ:
Interior Gateway Routing Protocol (IGRP)
Enhanced IGRP (EIGRP)
Giao thức định tuyến ngoài
Exterior Gateway Protocol (EGP)
Border Gateway Protocol (BGP)
Constrained Shortest Path First (CSPF)
Thông số định tuyến (Routing metrics)
Một thông số định tuyến bao gồm bất kỳ giá trị nào được dùng bởi thuật toán
định tuyến để xác định một lộ trình có tốt hơn lộ trình khác hay không. Các
thông số có thể là những thông tin như băng thông (bandwidth), độ trễ (delay),
đếm bước truyền, chi phí đường đi, trọng số, kích thước tối đa gói tin (MTU -
Maximum transmission unit), độ tin cậy, và chi phí truyền thông. Bảng định
tuyến chỉ lưu trữ những tuyến tốt nhất có thể, trong khi cơ sở dữ liệu trạng thái
kết nối hay topo có thể lưu trữ tất cả những thông tin khác.
Router dùng tính năng phân loại mức tin cậy (administrative distance -AD) để
chọn đường đi tốt nhất khi nó "biết" hai hay nhiều đường để đến cùng một đích
theo các giao thức khác nhau. AD định ra độ tin cậy của một giao thức định
tuyến. Mỗi giao thức định tuyến được ưu tiên trong thứ tự độ tin cậy từ cao đến thấp nhất có một giá trị AD. Một giao thức có giá trị AD thấp hơn thì được tin
cậy hơn, ví dụ: OSPF có AD là 110 sẽ được chọn thay vì RIP có AD là 120.
Bảng sau đây cho biết sự sắp xếp mức tin cậy được dùng trong các router
Cisco
Các lớp giao thức định tuyến
Dựa vào quan hệ của các dòng router với các hệ thống tự trị, có nhiều lớp giao
thức định tuyến như sau:
Giao thức định tuyến trong mạng Ad-hoc xuất hiện ở những mạng
không có hoặc ít phương tiện truyền dẫn.
Interior Gateway Protocols (IGPs) trao đổi thông tin định tuyến trong
một AS. Các ví dụ thường thấy là:
o IGRP (Interior Gateway Routing Protocol)
o EIGRP (Enhanced Interior Gateway Routing Protocol)
o OSPF (Open Shortest Path First)
o RIP (Routing Information Protocol)
o IS-IS (Intermediate System to Intermediate System)
Chú ý: theo nhiều tài liệu của Cisco, EIGRP không phân lớp như giao thức trạng
thái kết nối.
Exterior Gateway Protocols (EGPs) định tuyến giữa các AS. EGPs gồm:
o EGP (giao thức cũ để nối mạng Internet trước đây, bây giờ đã lỗi
thời)
o BGP (Border Gateway Protocol: phiên bản hiện tại, BGPv4, có từ
khoảng năm 1995)
4.2. Giao thức định tuyến nội vùng RIP
RIP (tiếng Anh: Routing Information Protocol) là một giao thức định tuyến nội
vùng sử dụng thuật toán định tuyến Distance-vector.
Các đặc điểm:
Là giao thức định tuyến theo vector khoảng cách (Distance Vector ) , tức là
RIP sẽ cập nhật toàn bộ hoặc 1 phần bảng định tuyến của mình cho các
Router láng giềng kết nối trực tiếp với nó . Bảng định tuyến gồm các thông tin như : địa chỉ của router kế tiếp trên đường đi , tổng chi phí từ chính router
đó đến mạng đích...
Là giao thức định tuyến theo kiểu classful ( tức định tuyến theo lớp địa chỉ) vì
rip k mang theo thông tin subnet mask đi kèm (FLSM)
Chọn đường đi dựa vào thông số định tuyến là hop count ( số router ) hay còn
nói metric của RIP là hop count, dùng simple routing metric. Chính vì thế mà
đôi lúc có 1 số đường mà rip chọn k phải là đường tối ưu nhất đến mạng đích.
Nếu 1 packet đến mạng đích có số lượng hop vượt quá 15 thì nó sẽ bị drop.
Do cái tính khó chịu này của RIP nên mới nó được cho là khó mở rộng , phù
hợp với mạng nhỏ ( nhưng mèo thấy nó không nhỏ đâu đối với vn )
Update định kì 30s ( thay đổi bằng câu lệnh update-timers) . Ngoài ra RIP còn
các giá trị thời gian khác như invalid , holdown và flush timer set bằng câu
lệnh sau timers basic update invalid holdown flush
Administrative Distance (AD) = 120 , thông số này càng nhỏ thì càng ưu tiên
Load balacing ( chia tải ) maximum là 6 đường , default là 4 đường có thể set
lại bằng câu lệnh maximum-paths . Việc chia tải ở đây đòi hỏi các đường phải
có chi phí (cost)bằng nhau mới được nhé hay còn gọi là equal-cost mà cost
của rip là hop count vì thế nếu tốc độ của 2 đường khác nhau như 1 đường là
dial-up và 1 đường là T1 thì cũng như vậy thôi.
Các cơ chế chống Loop
Count to infinity ( định nghĩa giá trị tối đa) khi trong mạng xảy ra loop , gói
tin chạy lòng vòng hoài trong mạng cho đến khi có tiến trình nào đó cắt đứt
vòng lặp gọi là đếm vô hạn .Với rip metric là hop count vì thế mỗi khi thông
tin cập nhật được "đi qua" 1 router thì số lượng hop sẽ tăng lên 1. Bản thân rip sẽ khắc phục tình trạng đếm đến vô hạn bằng cách cứ thông số định tuyến
mà vượt quá 15 thì packet đó sẽ bị drop
Route poisioning ( poison reverse ): thường thì khi 1 đường mạng nào đó có
thông số định tuyến tăng dần lên thì đã bị tình nghi là loop rồi nhé . Lúc đó
router sẽ phát đi 1 thông tin poison reverse để xóa đi đường đó và cho nó vào
trạng thái holddown .
Triggered update ( câu lệnh ip rip triggered) : vì rip cập nhật thông tin định
tuyến 30s 1 lần vì thế khi có 1 mạng thay đổi thì phải chờ đến hết 1 chu kỳ
30s thì các router khác trong mạng mới biết được sự thay đổi đó. Cơ chế
triggered update này giúp router cập nhật ngay sự thay đổi trong mạng mà k
cần phải đợi hết chu kỳ đó. Kết hợp cơ chế này cùng poison reverse là ok.
Holdown timer :khi router A nhận được 1 thông tin về 1 mạng X từ 1 router
B nói rằng mạng X bị đứt thì router A sẽ set holddown timer. Trong suốt thời
gian holddown này , router sẽ không cập nhật bất kì thông tin định tuyến nào
về mạng X từ các router khác trong mạng , chẳng hạn router C cập nhật cho
A nói , mạng X còn sống thì router A sẽ phớt lờ thông tin đó đi. Trừ phi
router B nói với nó là mạng X sống lại rồi thì router A mới cập nhật nhé
Split Horizon tức là khi router gửi thông tin định tuyến ra 1 interface , thì
router sẽ k gửi ngược trở lại các thông tin định tuyến mà nó học được từ cổng
đó . Cơ chế này chỉ tránh được loop giữa 2 router
Kết hợp Split horizon với poision reverse : nếu đọc phớt qua , các bạn sẽ thấy 2 anh này trái ngược nhau , chắc là 2 cơ chế này đố kị nhau đây . Nhưng thực
ra khi kết hợp lại sẽ hữu dụng trong khi mạng gặp sự cố , hình như mặc định
là nó k dùng cơ chế này hay nói cách khác 2 cơ chế này tách riêng không làm
chung vì sợ làm tăng kích thước của bảng định tuyến. Khi router A học được 1 mạng X bị die từ router B từ cổng S0/0 chẳng hạn , thì A sẽ advertise lại
mạng X đó ra cổng s0/0 tiếp tục với hop count là 16
Quá trình gửi và nhận thông tin định tuyến
Mô hình minh họa
Lúc gửi thông tin định tuyến: Trước khi gửi update (về đường mạng 131.108 và
131.99) cho router 2 thì router 1 phải check rằng
Đường mạng 131.108.5.0/24 có cùng major net với 131.108.2.0/24 hay
không?
Trong trường hợp này là có, Router 1 mới check típ 131.108.5.0 và
131.108.2.0 có cùng subnet mask hay không?
Nếu trùng, Router 1 sẽ quảng bá đường mạng này.
Nếu k trùng , router 1 sẽ drop packet đó
Đường mạng 137.99.88.0/24 có cùng major net với 131.108.2.0/24 hay
không?
Nếu không thì router 1 sẽ làm động tác là tổng hợp (summarize)
137.99.88.0/24 tại major net boundary thành 137.99.0.0 và quảng bá nó.
Trong mô hình này thì ta nhận được kết quả như thế này trong khi thi hành lệnh
debug ip rip
Router 2 sẽ check để xem nên apply mask nào cho đường mạng 131 và 137 này
đây
131.108.5.0 và 131.108.2.0( xét trên interface mà nhận update vào) có cùng 1
major net k?
Nếu có thì apply thẳng mask của interface mà nó nhận update, trong trường hợp
này là apply /24). Nếu mạng được quảng bá tức 131.108 mà /32 thì router 2 sẽ
apply /32 và típ tục quảng bá cho các router khác là /32( điều này nó khác với
IGRP nhé)
131.108.5.0 và 137.99.0.0 có cùng major net k?
Nếu không xét tiếp, trong bảng định tuyến có subnet nào hay mạng con của
major net này mà nó học từ các interface khác không?
Nếu không thì router 2 sẽ apply thẳng classful subnet mask là /16 luôn vì 137 là
mạng lớp B. Chú ý ở đây nó sẽ apply host mask nếu như giữa 2 router là 1
unnumbered link và chứa thông tin về subnet ( tức là khi đó các bit trong phần
portion của network được set).
Ngược lại thì router sẽ ignore thông tin định tuyến này đi
Lúc này show ip route thử xem
Do ripv2 phát triển từ ripv1 nên nó cũng còn thừa hưởng những đặc điểm của
ripv1 như :
Là giao thức định tuyến theo vector khoảng cách
Cost của nó là hop count . Ở đây cho mèo sử dụng từ cost thay cho metric
nhé . Vì nếu lỡ có ai xem qua BGP rùi thì sẽ bị lộn 1 tí . Maximum hop
count vẫn là 15
Cũng sử dụng các cơ chế chống lặp vòng như ripv1
Nhưng Ripv2 có các điểm cải tiến khác version 1 như
Nhiều thông tin định tuyến hơn như có gửi subnet mask đi kèm với địa chỉ
mạng trong thông tin mà nó update.
Hỗ trợ VLSM ( Variable length subnet mask ) subnet mask khác nhau,
CIDR ( Classless Interdomain Routing ) và route summarization
Có cơ chế xác thực thông tin khi nhận được bằng plaintext hoặc mã hóa
MD5
Gởi thông tin định tuyến theo địa chỉ multicast là 224.0.0.9 bằng với 01-
00-5E-00-00-09
4.3. Giao thức định tuyến động OSPF
Tổng Quan Về OSPF
OSPF là một giao thức định tuyến theo trạng thái đường liên kết được triển khai
dựa trên các chuẩn mở. OSPF được mô tả trong nhiều chuẩn của IETF (Internet
Engineering Task Force). Chuẩn mở ở đây có nghĩa là OSPF hoàn toàn mở với
công cộng, không có tính độc quyền.
Nếu so sánh với RIPv1 và RIPv2 là một giao thức nội thì IGP tốt hơn vì khả
năng mở rộng của nó. RIP chỉ giới hạn trong 15 hop, hội tụ chậm và đôi khi còn
chọn đường có tốc độ chậm vì khi quyết định chọn đường nó không quan tâm
đến các yếu quan trọng khác như băng thông chẳng hạn. OSPF khắc phục được
các nhược điểm của RIP vì nó là một giao thức định tuyến mạnh, có khả năng
mởi rộng, phù hợp với các hệ thống mạng hiện đại. OSPF có thể cấu hình đơn
vùng để sử dụng cho các mạng nhỏ.
So Sánh OSPF Với Giao Thức Định Tuyến Theo Distance Vector
Router định tuyến theo trạng thái đường liên kết có một cơ sở đầy đủ về cấu trúc
hệ thống mạng. Chúng chỉ thực hiện trao đổi thông tin về trạng thái đường liên
kết lúc khởi động và khi hệ thống mạng có sự thay đổi. Chúng không phát quảng
bá bảng định tuyến theo định kỳ như các router định tuyến theo distance vector.
Do đó, các router định tuyến theo trạng thái đường liên kết sử dụng ít băng thông
hơn cho hoạt động duy trì bảng định tuyến. RIP phù hợp với các mạng nhỏ và đường tốt nhất đối với RIP là đường có số hop
ít nhất. OSPF thì phù hợp với mạng lớn, có khả năng mở rộng, đường đi tốt nhất
của OSPF được xác định dựa trên tốc độ của đường truyền. RIP cũng như các
giao thức định tuyến theo distance vector khác đều sử dụng thuật toán chọn đường đơn giản. Còn thuật toán SPF thì phức tạp. Do đó, nếu router chạy theo
giao thức định tuyến theo distance vector thì sẽ ít tốn bộ nhớ và cần năng lực xử
lý thấp hơn so với khi chạy OSPF.
OSPF chọn đường dựa trên chi phí được tính từ tốc độ của đường truyền.
Đường truyền có tốc độ càng cao thì chi phí OSPF tương ứng càng thấp.
OSPF chọn đường tốt nhất từ cây SPF.
OSPF bảo đảm không bị định tuyến lặp vòng. Còn giao thức định tuyến
theo distance vector vẫn có thể bị loop.
Nếu một kết nối không ổn định, chập chờn, việc phát liên tục các thông tin về
trạng thái của đường kiên kết này sẽ dẫn đén tình trạng các thông tin quảng cáo
không đồng bộ làm cho kết quả chọn đường của các router bị đảo lộn.
OSPF giải quyết được các vấn đề sau:
Tốc độ hội tụ.
Hỗ trợ VLSM (Variable Length Subnet Mask).
Kích cỡ mạng.
Chọn đường.
Nhóm các thành viên.
Trong một hệ thống mạng lớn, RIP phải mất ít nhất vài phút mới có thể hội tụ
được vì mỗi router chỉ trao đổi bảng định tuyến với các router láng giềng kết nối
trực tiếp với mình mà thôi. Còn đối với OSPF sau khi đã hội tụ vào lúc khởi
động, khi có thay đổi thì việc hội tụ sẽ rất nhanh vì chỉ có thông tin về sự thay
đổi được phát ra cho mọi router trong vùng.
OSPF có hỗ trợ VLSM nên nó được xem là một giao thức định tuyến không theo
lớp địa chỉ. RIPv1 không hỗ trợ VLSM, nhưng RIPv2 thì có.
Đối với RIP, một mạng đích cách xa hơn 15 router xem như không thể đến được
vì RIP có số lượng hop giới hạn là 15. Điều này làm kích thước mạng của RIP bị
giới hạn trong phạm vi nhỏ. OSPF thì không giới hạn về kích thước mạng, nó
hoàn toàn có thể phù hợp với mạng vừa và lớn.
Khi nhận được từ router láng giềng các báo cáo về số lượng hop đến mạng đích,
RIP sẽ cộng thêm 1 vào thông số hop này và dựa vào số lượng hop đó để chọn
đường đến mạng đích. Đường nào có khoảng cách ngắn nhất hay nói cách khác
là có số lương hop ít nhất sẽ là đường tốt nhất đối với RIP. Nhận xét thấy thuật
toán chọn đường như vậy là rất đơn giản và không đòi hỏi nhiều bộ nhớ và năng
lực xử lý của router. RIP không hề quan tâm đến băng thông đường truyền khi
quyết định chọn đường.
OSPF thì chọn đường dựa vào chi phí được tính từ băng thông của đường truyền.
Mọi OSPF đều có thông tin đầy đủ về cấu trúc của hệ thống mạng và dựa vào đó
để chọn đường đi tốt nhất. Do đó, thuật toán chọn đường này rất phức tạp, đòi
hỏi nhiều bộ nhớ và năng lực xử lý của router cao hơn so với RIP.
RIP sử dụng cấu trúc mạng dạng ngang hàng. Thông tin định tuyến được truyền
lần lượt cho mọi router trong cùng một hệ thống RIP. Còn OSPF sử dụng khái
niệm về phân vùng. Một mạng OSPF có thể chia các router thành nhiều nhóm.
Bằng cách này, OSPF có thể giới hạn lưu thông trong từng vùng. Thay đổi trong
vùng này không ảnh hưởng đến hoạt động của các vùng khác. Cấu trúc phân lớp
như vậy cho phép hệ thống mạng có khả năng mở rộng một cách hiệu quả.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top