Chapter 15: Five Years After

'Nhốt?'

Hermione hỏi, khuôn mặt trở nên bất ngờ đến kinh ngạc mà Harry chỉ từng thấy hồi kỳ thi bị hủy bỏ ở Hogwarts. Cậu đặt một tay lên tay cô trấn an nhưng Hermione bối rối rút lại'

'Draco bị nhốt sao? Điều đó thậm chí có nghĩa chứ?

"Hermione à,Draco đang ở trong ngục tối của Bộ và phiên điều trần của hắn sẽ diễn ra trong vài ngày tới. Nếu hắn ta có tội thì họ sẽ gửi hắn đến ngục Azkaban. '

Harry thở dài, xoa xoa thái dương khi cảm thấy một đợt đau đầu khác lại ập đến với mình.
Hermione lúc này cảm thấy sàn nhà bên dưới bắt đầu quay cuồng và sau đó nhận ra rằng đó không phải là sàn mà là chính cô đang chao đảo. Cô ngồi xuống ghế sô pha, nhắm mắt lại, ôm đầu cho đến khi bản thân có thể bình tĩnh lại. Draco không thể bị bắt đến ngục Azkaban và tuyệt nhiên cô sẽ không cho phép điều đó xảy ra. Đó là suy nghĩ đầu tiên của cô. Tiếp theo và ngay lập tức: cô ấy sẽ làm bất cứ điều gì để ngăn Draco bị đày đến Azkaban.
Harry ngồi cạnh, vòng tay qua vai cô:

'Mình xin lỗi vì đã làm điều này nhưng mình cần giữ an toàn cho bồ. Hắn sẽ phá hủy toàn bộ cuộc sống của bồ ... và cả của Rose nữa. '

'Phiên điều trần đó là khi nào?' Hermione hỏi, nhún vai tránh xa sự đụng chạm của cậu bạn rồi phớt lờ những gì cậu vừa nói. Harry không thể hiểu rõ Draco như cô được và cậu ấy cũng không hiểu rằng mình đã thay đổi.

"Trong một vài ngày nữa," Harry lẩm bẩm, quan sát cô bạn phù thủy

"Làm ơn, phớt lờ chuyện này đi, Hermione. Hắn ta là người xấu và hắn xứng đáng- '

'Rose!' Hermione gọi con gái khi cô lấy lại đũa phép của mình trên bàn

'lấy đồ của con đi! chúng ta cần đi rồi , con yêu! '

'Hermione, khoang đã bồ định đi đâu?' Harry hỏi, cau mày rồi đứng dậy theo cô

Hermione bế Rose lên và ôm cô bé, nhắm mắt lại một lúc trước khi nhìn Harry'

'Cảm ơn vì bồ rất hiếu khách nhưng mình cần phải cứu Draco.'

'Cứu ... Cứu Draco? Hermione, hắn đã tẩy não bồ đến mức bồ không bao giờ nghĩ cho chính mình được hả! ' Harry cau mày nhìn cô.
Rose rúc mũi vào cổ Hermione và thì thầm, nhẹ nhàng,

'tại sao chú ấy lại hét lên vậy Mẹ? con muốn Dway-co. '

"Mẹ cũng muốn gặp Draco, con yêu." Hermione nói, lấy cây đũa phép ra hướng mắt về phía Harry,

"tạm biệt."

Hermione từ chối Harry, và cô cũng sẽ không thể để con gái đến nơi nguy hiểm đó cùng mình, cô chỉ có thể gửi con bé ở nơi đó, nơi giữa một thế giới toàn những người chống lại cô.
---
Cái hang lờ mờ bao trùm lấy họ, trông chẳng giống những gì Hermione đã tưởng tượng. Nó đã thay đổi và cô tự hỏi tại sao nhưng câu trả lời đến với cô gần như ngay lập tức, khiến cô hơi khụy đầu gối. Cái chết của Fred rõ ràng đã ảnh hưởng rất lớn đến gia đình Weasley và giờ cô có thể tự mình chứng kiến ​​điều đó.Hermione để Rose xuống nhưng giữ chặt tay cô bé . Cô nhận ra mình vẫn còn trong tình trạng đáng sợ rằng ai đó đã thay đồ ngủ giúp cô nhưng chính xác là cô không có bất kỳ bộ quần áo nào bên mình nên cô không thể thay đồ phù hợp. Nước mắt chảy dài trên má và cô sốt ruột lau đi trước khi gõ cửa Hang Sóc.

"Mommy" Rose nhìn lên và nắm chặt tay mẹ,

"Con muốn về nhà, Mommy.'

"Rose, chúng ta chưa thể về nhà được." Hermione thì thầm và nói thêm một cách thầm lặng, ít nhất là khi không có Draco. Cô sẽ đưa hắn khỏi phòng giam và chứng minh hắn vô tội.
Hermione vén một lọn tóc ra sau tai khi cánh cửa Hang Sóc dần mở ra để lộ bà Weasley đang đứng đó. Bà ấy có cùng một mái tóc xoăn màu đỏ đã được truyền qua nhiều thế hệ và đeo chiếc tạp dề mà Hermione quen thuộc mỗi khi thấy bà đang nấu đồ ăn cho cả gia đình. Hermione cảm thấy rơm rớm nước mắt khi nghĩ đến việc được bà Weasley chăm sóc như thế nào và bà đã mất con trai ra sao trong chiến tranh. Cảm xúc của cô lúc này đang mất dần kiểm soát nên cô không thể ngăn mình chìm đắm trong vòng tay qua bà Weasley và ôm bà thật chặc.Bà Weasley đã bị sốc khi nhìn thấy Hermione, người mà bà thậm chí đã không gửi một bức thư cú nào trong vài năm nay. Bất chấp điều đó, bà vẫn ấm áp vòng tay qua Hermione và ôm cô vào lòng, vuốt ve mái tóc nâu . Tay bà hơi dừng lại khi nhìn vào mắt Rose. Từ những lọn tóc trên đầu Rose cho thấy rất rõ một sự thật rằng cô bé là con gái của Hermione.

"Mommy" Rose thì thầm, kéo mạnh chiếc váy ngủ của mẹ và cảm thấy không thoải mái khi đứng đó trong khi mẹ cô ôm một người phụ nữ mà cô bé còn chưa gặp bao giờ.

"ôi,Hermione." bà Weasley lùi lại khi thấy những giọt nước mắt dâng lên theo cảm xúc của Hermione đang từ từ lăn dài trên má cô

"Nào, vào nhà đi con! Con sẽ chết cóng mất! '
Hermione không nói hay đưa ra bất kỳ dấu hiệu về việc cô ấy lạnh đến mức nào, mặc dù cô đang lạnh cóng nhưng điều đó có vẻ rất nhỏ nhoi so với việc Draco bị nhốt. Cô đi theo bà Weasley vào nhà sau khi xoa dịu Rose đang lạ lẫm rồi bế cô bé lên, cảm thấy má Rose đang áp vào vai khi cô ấy nhìn quanh Hang Sóc rất quen thuộc. Bà Weasley dừng lại khi họ vào bên trong ngôi nhà ấm áp và quay sang Hermione, thoáng nhìn Rose.

"Arthur và Ron đang ở đây," bà Weasley nói

"Nhưng bác đoán là con muốn tắm rửa sạch sẽ trước ... và bác sẽ lấy cho con một bộ quần áo khác nhé?"

Hermione gật đầu và lí nhí: 'cảm ơn bác.'
Bà Weasley nở một nụ cười ấm áp và đi lên cầu thang khi Hermione theo sau. Cầu thang kêu lên cót két khi họ đi , khiến Rose bám chặt vào Hermione hơn. Hermione xoa lưng an ủi con gái, theo bà Weasley vào một căn phòng mà cô nhận ra là của Ginny. Bà Weasley đưa cho cô một cái quần jean và một cái áo sơ mi.

"Bác không có sẳn quần áo cho cô bé ..." Bà Weasley chỉ về phía Rose.

" Là Rose ạ." Hermione lặng lẽ nói,

"và không sao đâu. Cảm ơn bác vì điều này.'

Bà Weasley lắc đầu: " Bác sẽ xuống dưới nhà làm cho con một cái gì đó để ăn. Cứ thoải mái đi tắm nếu con muốn. '

Bà Weasley xoa vai ân cần trước khi rời khỏi phòng. Hermione nhìn theo bà đến khi đi mất rồi đứng trong căn phòng im lặng suy tư, nghĩ rằng cô ấy không thể ngừng cảm ơn bà Weasley vì bà đã hiếu khách như thế nào mặc dù bà đã không gặp cô trong năm năm và cô cũng khong gửi cho bà một bức thư cú nào cú. Cô cảm thấy hơi tồi tệ về điều đó nhưng tâm trí cô chợt quay sang Draco, nghĩ về việc hắn ngồi một mình trong phòng giam lạnh lẽo.

'Mommy!' Rose vòng tay ôm cổ qua rồi ôm sát,

'Con muốn về nhà! Con muốn Dway-co!'

Hermione gật đầu, 'Rose, hãy thể hiện mình là một cô gái ngoan ngoãn nào, được chứ? Mẹ cần con giúp.'

Rose lùi lại để nhìn mẹ mình với đôi mắt mở to và gật đầu hơi giận dữ, 'Con sẽ nhận được đồ ngọt chứ?'
Hermione cười một cách căng thẳng nhưng chân thật trước cái nhìn nghiêm túc của con gái về đồ ngọt. Rose thoáng cau mày, tự hỏi tại sao mẹ lại cười. Hermione gõ vào mũi cô con gái,

'Tất nhiên rồi. Bây giờ nếu mẹ nhờ con một việc để làm trong khi mẹ tắm rất nhanh, con sẽ ở lại ngay đây chứ? '

"Vâng ạ, Mommy." Rose thở dài sau một lúc cân nhắc và hơi bĩu môi khi Hermione đặt cô ngồi xuống chiếc giường cũ của Ginny trong khi cô quay đi để lấy một ít giấy da từ ngăn kéo và một cây bút chì thay vì bút lông. Cô đặt trước mặt Rose.

'Tại sao con không vẽ một bức tranh thật đẹp cho Draco nhỉ?'

"Vâng ạ." Rose tỏ vẻ hào hứng trước viễn cảnh khi cô ấy cầm cây bút chì lên và bắt đầu vẽ, lưỡi cô bé thè ra một bên miệng tinh nghịch.
Hermione lấy quần áo và khăn tắm trong tủ trước khi mở cửa. Cô liếc lại Rose trước khi bước vào phòng tắm. Cô ấy bắt đầu cởi bỏ chiếc áo ngủ, thật biết ơn vì cô ấy đã có đồ lót của riêng mình. Hermione vẫn giữ chặt cây đũa phép trong tay và lẩm bẩm câu thần chú để giữ cho đồ lót của mình sạch sẽ trong một ngày nữa vì đó là điều duy nhất cô có thể làm.Cô để chiếc áo ngủ lên kệ và đặt cây đũa phép của mình ngay cạnh đó trước khi kéo rèm che lại. Tựa đầu vào tường tắm, cô cảm thấy dòng nước đang chảy xuống da cố gắng thư giãn dù chỉ trong phút giây trước khi bắt đầu nhanh chóng tắm. Xoa tay qua lọn tóc nâu, cô gội sạch dầu gội trước khi bắt đầu tắm lại cơ thể.

Hermione bước ra khỏi phòng tắm, lau khô người thật nhanh rồi mặc đồ lót. Cô quấn chiếc khăn quanh người trước khi lấy quần áo và đi ra khỏi phòng tắm, nhanh chóng lướt qua cầu thang trong một mớ khăn trắng và mái tóc nâu ướt nhẹp. Cô cần xem Rose có ổn không vì cô không thực sự nhận thấy rằng mình đã dành khá nhiều thời gian trong phòng tắm.

'Rose?' Hermione cau mày hỏi, nhìn cánh cửa hơi mở. Không phải cô đã để cửa mở hết trước khi đi tắm sao? Bộ não của cô hét lên rằng cô đã làm và hàng triệu suy nghĩ lướt qua não cô, có thể là tâm trí hoang tưởng. Cánh cửa mở ra, Hermione cảm thấy tim mình đập ngày càng nhanh trong lồng ngực trước khi dừng lại khi thấy Rose đang ngồi cạnh một người đàn ông trên giường.Một người đàn ông đã lấy mất nụ hôn đầu của Hermione.

"Hermione," Ron Weasley đứng lên, ngạc nhiên nhìn cô.
Hermione cảm thấy đôi mắt mình lướt qua người đàn ông mà cô đã không gặp trong 5 năm, người đàn ông mà cô đã rời xa cô mà dường như không vì lý do gì. Ron giờ đã cao hơn một chút so với khi cô gặp cậu lần cuối, ngay sau cuộc chiến, nhưng mái tóc cậu vẫn là màu đỏ và ánh  mắt vẫn vậy, nếu không muốn nói là già hơn một chút. Ron đưa bàn tay run rẩy vuốt tóc, hơi đỏ mặt khi cậu thấy Hermione chỉ khoác trên mình cái khăn tắm che vừa đủ cơ thể.

"Ron," Hermione thì thầm, cũng đỏ mặt hơi cúi đầu xuống khá lúng túng khi nhặt quần áo của mình và sau đó lùi vào cửa, hơi va vào nó ,

 "mình chỉ định... mặc quần áo thôi.'

"ÔI chúa ơi, trông bồ khác quá." Ron nói trước khi anh có thể giúp được.
Hermione giả vờ như không nghe thấy tiếng cậu khi cô gần như bay khỏi phòng ,nhanh chóng trở lại vào phòng tắm một lần nữa, tựa lưng vào cánh cửa đóng chặt. Vào, ra .... Vào, ra ... Cô cố gắng thở đều hết sức có thể mặc dù trái tim cô đang đập loạn xạ, thậm chí có thể thoát ra khỏi lồng ngực.
Hermione không ngờ lại gặp cậu đột ngột xuất hiện như vậy và có lẽ cô đã không mấy bận tâm khi bà Weasley nói rằng Ron cũng ở đây. Cô đã không nghĩ đến ai khác ngoài Draco trong suốt thời gian cô ở đây và bây giờ cảm thấy tội lỗi chồng chất lên đầu cô. Hermione kép mắt lại, hình dung Ron đang ngồi cạnh Rose. Điều gì sẽ xảy ra nếu bồ ấy  hỏi cha đứa trẻ là ai? Sẽ thế nào nếu cô ấy nói đó là một người đàn ông ngẫu nhiên mà cô ấy đã gặp và hẹn hò trong một thời gian ngắn?Chà, sự ngẫu nhiên đó không có thật nhưng vẫn ... Họ gần như còn không ở bên nhau được tới hai tháng nhưng cứ như thể họ đã yêu nhau thật sự rất nhiều. Bạn biết cảm giác khi anh ấy gọi cho bạn chỉ để hỏi bạn ngủ như thế nào không? Khi anh ấy bảo bạn đừng cúp máy mặc dù bạn đã nửa thật lòng bảo anh ấy rằng bạn phải đi? Khi anh ấy nhìn chằm chằm vào mắt bạn và trái tim bạn tự đảo lộn trước khi cả thế giới của bạn đảo lộn?
Vâng, đó chắc chắn là tình yêu rồi.
Hermione lắc đầu. Sau đó cô mang thai và cuộc chiến bắt đầu. Những giọt nước mắt, những tiếng la hét, những tiếng đập cửa ... Mọi thứ ùa về kể từ khi Hermione đã chiến đấu hết sức để ngăn chặn nó. Rose đã và sẽ mãi mãi là quyết định tốt nhất mà Hermione từng đưa ra trong cuộc đời, cô không thể tưởng tượng cuộc sống nếu không có con bé ... hay không có Draco cho vấn đề đó. Hermione buộc mình phải mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt và một vài chiếc quần jean hơi bó trên người nhưng cô thật sự không bận tâm. Hít một hơi thật sâu, cô rời khỏi phòng tắm.
Hermione đút đũa phép vào túi và mở cửa. Cô bước vào để xem Rose đang trò chuyện sôi nổi với Ron về bức vẽ của cô ấy, nói điều gì đó về việc cô bé đã vẽ cho mẹ như thế nào và Hermione thích dán những bức vẽ của cô ấy lên khắp nhà như thế nào vì chúng rất đẹp.

'Mommy nói rằng mọi người đều thích những bức vẽ của con. Con là người giỏi nhất, 'Rose nói, rất tự hào khoe thành tựu.

"Chính xác rồi. " Ron cười khúc khích lên khi Hermione bước vào phòng, mặc quần áo đầy đủ nhưng vẫn còn hơi đỏ mặt ,

 "ừm, xuống ăn một chút gì đó nào con gái."
Như được báo trước, dạ dày của Rose kêu to lên và cô bé cười khúc khích trước khi cố gắng bắt chước lại âm thanh đó. Cô bé nhảy khỏi giường, cầm lấy bức vẽ của mình và nắm lấy tay Hermione trước khi nhìn qua Ron, 

'Mommy ... bảo người tốt bụng đi cùng chúng ta đi.'

Hermione siết chặt tay mình, 

'chắc chắn rồi. Đi nào.'
Ron gật đầu và dẫn họ ra ngoài bước xuống cầu thang. Hermione tự hỏi từ khi nào cậu đã cao đến mức đỉnh đầu cọ vào ô cửa khi họ bước ra ngoài. Cô cảm thấy ngực đau nhói lên khi bước đến bếp và ngồi vào bàn. Ron ngồi đối diện và Rose thì ngồi ngay bên cạnh cô 

."Arthur có rất nhiều việc phải làm nên thằng bé đã rời đi rồi." bà Weasley giải thích khi đặt thức ăn lên bàn cho họ.
"Bác Weasley, bác không cần phải làm tất cả những việc này đâu ạ." Hermione thì thầm, nhìn vào đống thức ăn bao quanh họ. Rose háo hức với lấy một chiếc bánh sandwich và cắn vào nó miếng thật to, cười toe toét khi cô bé tạo ra những âm thanh tán thưởng. Hermione mỉm cười,

 'dù sao cũng cảm ơn bác. Con nghĩ con bé hơi đói rồi. '

Bà Weasley mỉm cười và đặt một cốc trà nóng trước mặt và nước trái cây cho Rose trước khi ngồi xuống ghế cạnh Ron. Hermione với lấy một chiếc bánh sandwich,thưởng thức nó một cách im lặng và liếc nhìn Rose, lau miệng khi cô ăn xong. Rose nhấp một ngụm nước trái cây và cầm bút chì lên, tập trung lại vào việc vẽ.

'Cô bé là ... của bồ?' Ron hỏi, một chút thận trọng mặc dù câu biết câu trả lời cho điều đó.

"Bản thân là một người mẹ, bác biết cảm giác đó mà.", bà Weasley khẽ thở dài. Ron nhìn vào giữa hai người họ và lắc đầu, muốn hỏi thêm vài câu hỏi .Cậu thật sự bị bất ngờ kể từ khi mẹ cậu thông báo Hermione Granger đã xuất hiện trước cửa nhà họ sau năm năm hoàn toàn không liên lạc ... và cô ấy đã có một đứa con gái

'Tại sao bồ không đến gặp mình sớm hơn?' Ron hỏi, với giọng buộc tội.
"Ron, mình-" Hermione lắc đầu, đưa mắt vào tách trà.

'Tại sao bồ lại rời bỏ mình vào ngày hôm sau chiến tranh. Mình đã thật sự cần bồ khi anh trai mình qua đời và bồ đã không có mặt bên cạnh mình, "

Ron cau mày, khiến Hermione trừng mắt nhìn cậu,

" Hermione, mình có thể giúp bồ và Rose , nhưng bồ đã bỏ đi năm năm mà không một thông báo và đến bây giờ bồ quay lại đây vì rắc rối gì chứ ?'

"Mình không thể." Hermione lẩm bẩm, nhìn lên cậu.

'Tại sao không?' Ron cau mày, 

'tại sao bồ không thể?'

"Mình phải đi khỏi đây và đến gặp bố mẹ mình, Ron," Hermione cau mày ngay lập tức với cậu, không thích giọng điệu cậu đang dùng để nói chuyện với cô. Cậu không biết rằng cô cũng đã trải qua rất nhiều điều sao? Rằng cô cần một khoảng thời gian để sắp xếp mọi thứ? Rằng Nếu không có thai, cô ấy đã sớm quay lại với cậu?

'Vậy, tại sao bồ lại ở đây bây giờ?' Ron nheo mắt,

 'sau năm năm. Là năm năm, Hermione! Bồ có nhận ra mình đã thức bao lâu mỗi đêm, cố gắng liên lạc vì mình không ngủ được. Cuộc chiến đẫm máu này đã mang đến cho mình rất nhiều ác mộng và mình thậm chí không có bạn để an ủi hay giúp mình vượt qua nó. Người duy nhất mình có thể tin tưởng chỉ có ... '

Hermione gối đầu lên hai tay, cảm thấy nước mắt rỉ ra từ khóe mắt. Tại sao mọi thứ lại đảo lộn bây giờ? Bởi vì cô yêu Draco, một giọng nói trong đầu cô đã trả lời cho cô ấy ngay lập tức. Bà Weasley xoa xoa vai dịu dàng, cau mày với Ron vì đã làm cô buồn. Ron lắc đầu, cố gắng kiềm chế cơn giận của mình.

"Được rồi, mình xin lỗi," Ron khẽ thở dài, với lấy tay cô.

" Mình biết mình nên... quay lại hoặc viết hay gì đó," Hermione sụt sịt, ngẩng đầu lên và lau nước mắt bằng bàn tay run rẩy,

 "đó hoàn toàn là lỗi của mình. Mình thật ích kỷ, Ron, mình biết! '
Ron thở dài một lần nữa,

 'Hermione, dừng lại đi. Hãy bình tĩnh trước khi Rose khó chịu. '
Hermione mở mắt và nhìn đứa con gái đang nhìn cô đầy lo lắng. Cô gượng cười và hôn lên má, 

'sao con không vào phòng khác, con yêu? Những người trưởng thành sẽ trò chuyện một chút. '
Rose gật đầu và hôn lên má cô,

 'được rồi, Mommy.'

Hermione nhìn Rose bỏ đi sang phòng khác và bắt đầu hát một bài hát vớ vẩn trước khi ánh nhìn quay lại bà Weasley và Ron đang nhìn chằm chằm vào cô. Hít một hơi thật sâu, cô ấy kiềm chế cảm xúc của mình trước khi thì thầm,

 'Mình cần bồ giúp.'

"Bất cứ điều gì,con yêu" bà Weasley nói, trấn an cô .

"Con cần bác chăm sóc Rose một lúc vào ngày mai," Hermione nói, thận trọng, không muốn nói rằng cô ấy sẽ đi tìm một người có thể nhận tội với những tội lỗi hắn không làm  cho trường hợp của Draco.

'Tại sao?' Ron hỏi, hơi cau mày,

 "Bồ định đi đâu vậy?'
Hermione nhắm mắt lại, cố gắng kiểm soát hơi thở của mình ổn định. Mọi chuyện sẽ không suôn sẻ nhưng cô yêu Draco và cô không thể để hắn bị đày đến ngục Azkaban vì hắn đã thực sự thay đổi. Hắn ta sẽ không làm tổn thương bất cứ ai, cô chắc chắn về điều đó, vì cô đã nhìn thấy cách hắn đối xử với Rose. Làm sao một người quan tâm người khác như vậy lại có thể bị giam ở Azkaban? Chuyện đó sẽ không xảy ra. Cô ấy cũng sẽ không để nó xảy ra.

"Hermione, con yêu," bà Weasley nói nhẹ nhàng, nhìn cô,

 "chuyện gì vậy?"

"Ngày mai sẽ có phiên điều trần của Draco Malfoy và con sẽ tìm người để giải quyết vụ việc của anh ấy." Hermione nói, để mắt đến hai người họ. Cô nhìn biểu hiện của họ trở nên bối rối và thở dài khi cô nói khẽ, biết rằng họ có thể nghe thấy cô đủ rõ

'con yêu anh ấy.'

~~~~~~~~~~~~~

Bố của Rose là một kẻ ẩn danh nào đó nha mọi người, tác giả hổng viết nhiều về chuyện này nên đừng hỏi tui bố Rose là ai nữa nhen, thiệt sự thì tui cũng có biết ổng là ai đâu 😅😅😅😅😅

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top