CHƯƠNG 1: TIẾP THEO
"Giáo sư, nó có thể biến thành trong suốt sao?" KIM TAEYEON kinh ngạc hỏi.
Nhưng giáo sư không trả lời, chỉ mỉm cười bí hiểm.
Cảnh tượng này kéo dài chừng nữa phút thì luồng sáng biến mất, màu sắc trên cơ thể con thú đậm dần, cuối cùng lại trở về hình ảnh chân thật ban nãy.
Giáo sư WON liếc nhìn KIM TAEYEON một cái, nói với vọng đầy ẩn ý:" Đây là 1 giống loài hoàn mĩ, chưa từng có trong bấy kì ghi chép nào, tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh khi là người đầu tiên phát hiện ra nó. Tôi đặt tên cho nó là Quang ảnh thú."
Quang ảnh ... thú?
"Cô còn đồ ăn không? Thịt ấy? Nó không ăn bánh quy đâu" Giáo sư WON hỏi.
KIM TAEYEON lắc đầu.
"Quang ảnh thú thật đáng thương, đã nhịn đói cả ngày rồi..." Giáo sư WON tỏ ra hơi thất vọng.
KIM TAEYEON lại hỏi;"Giao sư, chúng ta làm thế nào để thoát thân đây? Khắp nơi đều là zombie"
Giáo sư cười, vỗ nhẹ chiếc rương nhốt Quang ảnh thú rồi nói:" Đây là 1 chiếc rương đông lạnh. Nó được chế tạo từ những chất liệu cao cấp nhất dành cho vũ trụ, có thể duy trì sự sống trong trạng thái hôn mê ở nhiệy độ thấp. Nếu có nguy hiểm, chúng ta sẽ chui vào trong đó, cùng Quang ảnh thú ngủ đông vài chục năm, chờ đến khi lũ zombie bị tiêu diệt hết rồi ra ngoài."
Người đông lạnh ư? KIM TAEYEON bán tín bán nghi, chỉ có thể hy vọng rằng ông Giáo sư này không bị điên mà thôi!
Đương nhiên, Giáo sư WON không hề điên.
Sáng sớm hôm sau, KIM TAEYEON còn chưa kịp nghiệm chứng tính khả thi của chiếc rương đông lạnh đó thì 1 đoàn zombie đã tràn vào, vây quanh phòng thí nghiệm. Có vẻ như mấy tên zombie chạy thoát hôm qua đã trở về gọi đồng bọn tới tấn công. Không biết bọn chúng tìm đâu ra 1 cây cột thép khổng lồ, liên tục nện mạnh vào cánh cửa kim loại của phòng thí nghiệm. Nửa giờ sau, trên cánh cửa kim loại xuất hiện 1 lỗ thủng lớn, chẳng mấy chốc mà bị phá tung.
Đạn dược của Giáo sư đã dùng hết từ ngày hôm qua, ông ta cắn răng , nói:"Chúng ta vào trong rương đông lạnh kia thôi."
KIM TAEYEON chỉ do dự trong nửa giây, sau đó quả quyết gật đầu. Cô chỉ có thể tim tưởng vào con đường sống duy nhất này mà thôi.
Đứng trước rương kim loại, Giáo sư WON nói:" Bây giờ tôi mở cửa, cô phải nhanh chóng chạy vào trong "
KIM TAEYEON nhấc 1 chân lên rồi bỏ xuống hỏi:"Ngài không vào cùng với tôi sao?"
Giáo sư WON nói:" Phải có người ở bên ngoài điều khiển hệ thống bảo vệ. Ngộ nhỡ lũ zombie xông vào đây thì chúng ta không sống nổi đâu. Nhanh lên! Giúp tôi trông nom Quang ảnh thú thật tốt nhé!"
KIM TAEYEON nghe ông ta nói với vẻ thành khẩn như vậy, lại liếc nhìn con thú nhỏ đang nằm co ro trong góc rương, gậy đầu với tâm trạng trĩu nặng:"Bảo trọng!"
Vừa bước vào chiếc rương đông lạnh khổng lồ đó, cánh cửa sau lưng cô lập tức đóng lại, nhanh đến mức khiến cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Ngay sau đó, 1 mùi hương hết sức kì quái, rất giống với mùi xác chết đã thối rửa xộc thẳng vào mũi cô. Nhưng trong rương rõ ràng chỉ có mỗi con thú nhỏ kia, vậy thì thứ mùi đó từ đâu mà có?
KIM TAEYEON hết nhìn con thú nhỏ đang say ngủ kia lại quay đầu nhìn về phía Giáo sư WON bên ngoài cánh cửa, chợt thấy ông ta nở 1 nụ cười cổ quái. Trong lòng cô lập tức dấy lên 1 cảm giác vô cùng bất an. Tại sao ông ta lại cười như vậy? Ánh mắt hưng phấn và bộ dạng thỏa mãn kia là có ý gì?
Lúc này, ánh mắt của Giáo sư lướt qua cô rồi nhìn thẳng xuống Quang ảnh thú, lão cất giọng đầy vẻ trìu mến:"Quang ảnh thú à Quang ảnh thú, bảo bối đáng thương của ta, rốt cuộc ngày hôm nay cũ có thức ăn tươi sống cho ngươi rồi... Đau lòng chết mất! Cứ từ từ mà thưởng thức nhé! Thịt con bé này hẳn là mềm như rau vậy đó!"
"Ông..." KIM TAEYEON dường như không tin nổi vào tai mình, hóa ra mục đích ông ta cứu cô là vì muốn biến cô thành thức ăn cho con quái vật này ư? Đây vốn là 1 cái bẫy!
Cô rút con dao ra, ánh mắt phút chốc trở nên lạnh như băng, trong giọng nói trấn tĩnh lộ vẻ uy hiếp:" Tôi không phải loại phụ nữ yếu đuối như ông tưởng đâu! Thả tôi ra mau!"
"Hừ! Tao đã cứu mày 1 mạng, chẳng lẽ mày không thể lấy thân báo đáp sao?" Lão Giáo sư cười nham hiểm.
"Gừ..." Phía sau KIM TAEYEON đột nhiên truyền đến tiếng gầm nặng nề, trầm thấp. Cô nhanh như cắt xoay người lại. Hóa ra con thú nhỏ nãy giờ vẫn yên lặng đã nhận thấy sự thay đổi xung quanh, nó chậm rãi mở đôi cánh đỏ như máu ra, từ từ đứng lên, để lộ những bắp thịt rắn chắc trên cơ thể, móng vuốt và hàm răng trắng muốt, sắc nhọn như dao. Nó ngẩng chiếc đầu người lên, nhìn chằm chằm vào KIM TAEYEON, đôi mắt màu xanh lam lóe sáng, lạnh lẽo, đáng sơ nhưng cũ đẹp đến ma mị.
KIM TAEYEON chợt hiểu ra, nó muốn ăn thịt cô, muốn ăn tươi nuốt sống cô, nó biết cô chính là món mồi ngon của nó.
Nhưng cô sao có thể chết ở nơi này được? Trải qua muôn vàn khổ cực, không chết trong tay lũ zombie mà lại chết trong tay lã Giáo sư biến thái và con quái vật này ư?
"Grào..." Con quái vật gầm lên 1 tiếng rồi lao về phía KIM TAEYEON.
"A.." KIM TAEYEON cũng điên tiết, trợn mắt, cầm dao liề mạng lao về phía con quái vật.
Sau khi dụ dỗ KIM TAEYEON chui vào chiếc rươbg lạnh khổng lồ, tâm trạng của lão giáo sư vô cùng tốt. Ông ta vốn định theo dõi toàn bộ quá trình Quang ảnh thú xé xác con mồi, nhưbg tiếng động do lũ zombie gây ra càng lúc càng lớn, chắc bọn chúng đã phá được cánh cửa hầm tầng 1 rồi.
Giáo sư WON nhíu mày, lấy từ trong ngân kéo ra 1 chiếc bình nhỏ đựng chất lỏng màu đen, sau đó quăng ra ngoài qua lỗ thông hơi cực nhỏ trên cánh cửa, rồi lại dùng 1 tấm thép bịt chặt lỗ thông hơi đó lại.
Ngoài phòng, rất nhanh đã không ci tiếbg động nào nữa.
Ông ta gỡ tấm thép, nhìn bên ngoài, thấy lũ zombie với khuôn mặt dữ tợn đổ rạp dưới đất, liền cười khẩy 1 tiếng. Lũ zombie thối tha này sao có thể chống chọi nổi loại khí độc do chính tay ông chế tạo? Chỉ có con nhãi ranh trong kia mới dám cho rằng ông không thể đối phó nổi lũ zombie thối tha đó, hết đạn cạn lương thật. Thật ra, ông ta chỉ muốn lừa KIM TAEYEON tự nguyện chui đầu vào chiếc rương đônh lạnh để làm miếng mồi béo bở cho con quái vật kia mà thôi.
Ông ta quay lại chỗ chiếc rương đông lạnh, nhìn qua ô cửa sổ nhỏ, chỉ thấy 1 màn sương mù màu đỏ tươi. Ông ta không dám bước vào kiểm tra, nhưng cũng không lo lắng chút nào, vì sức tấn công của Quang ảnh thú mạnh mẽ ghê người, hơn nữa nó cũng ăn thịt bảy, tán người rồi. Ngay đến nam thanh niên cường tráng còn không chống đỡ nổi, huống chi là 1 cô gái nhỏ bé. Ông ta chăm chú lắng nghe, trong chiếc rương rõ ràng chỉ có tiếng thở đều đều của Quang ảnh thú, nhịp thở chậm hơn của con người nữa nhịp.
Ông ta hài lòng gật đầu, cô gái này da nhẵn thịt mềm, xem ra đủ để Quang ảnh thú no nê trong vài ngày. Ba ngày sau, quân đội sẽ đến đón ông như đã hẹn, lúc đó, ông và Quang ảnh thú đều bình yên vô sự rời đi. Nhưng để đảm bảo thịt cô gái luôn được tươi ngon, ông ta vẫn mở hết các máy móc, thiết bị trong rương đông lạnh. Chất hóa học bên trong chiếc rương đủ để dùn trong 1 trăm năm. Dù sao Quang ảnh thú cũng chịu được nhiệt độ thấp, đợi đến nơi an toàn ông sẽ nâng nhiệt độ lên sau.
Đến buổi tối thứ tư, chậm hơn lịch hẹn 1 ngày, rốt cuộc Giáo sư WON cũ chờ được quân cứu viện đến. Đó chính là quân đội trung ương được chính phủ phái đến cứu nhà sinh vật học kiệt xuất nhất thế giới - kẻ lừa KIM TAEYEON.
Mặc dù chỉ là 1 tiểu đội nhỏ gồm sáu người nhưng ai cũng được trang bị vũ khí hết sức đầy đủ. Sau khi xuống khỏi chiếc xe việt dã, họ nhanh chóng dò tìm tín hiệu của những người còn sống. Giáo sư WON rất yên tâm, mở cửa phòng thí nghiệm dưới lòng đất cho họ vào. Sáu quân nhân vũ trang đầy đủ sải bước tiến vào, cầm súng cẩn thận dò xét xung quanh, sau khi xác định phòng thí nghiệm chỉ có mình Giáo sư Won, bọn họ mới bỏ súng xuống.
" Đi thôi! Các cậu chậm chạp quá! Giúp tôi chuyển tất cả thiết bị này lên xe đi!" Giáo sư Won nói.
Tay chỉ huy ngẩng đầu lên. Bên dưới chiếc mũ quân nhân là đôi mắt sâu thẳm màu xanh biếc, những hoa văn kim loại hình bướm trải rộng trên làn da tái nhợt, trắng xanh. Hắn nhếch miệng cười, nhìn thẳng vào Giáo sư Won, nói:" Hóa ra là chỉ còn 1 người sống, lại còn là 1 lão già nữa. Thật lãng phí thời giờ của ta."
Toàn thân Giáo sư Won run lẩy bẩy, trong lòng dấy lên nổi khiếp hãi không gì so sánh được:" Các ngươi là...zombie ư?!... Các ngươi đã tiến hóa rồi sao?"
Zombie vốn chỉ là những cái xác không hồn, không biết nói và không có suy nghĩ. Ai có thể ngờ, người lính rõ ràng mang những đặc điểm của zombie, đứng trước mặt Giáo sư Won lúc này, lại xảo huyệt đến mức có thể ngụy trang thành con người?
" Đúng vậy, chúng tao luôn tiến hóa không ngừng" Gã quân nhân nắm lấy cổ Giáo sư Won vặn nhẹ 1 cái.
Năm phút sau.
Sau 1 loạt âm thanh tàn nhẫn, tàn bạo như dã thú xé thịt con mồi, sáu gã quân nhân chậm rãi lau khô vết máu nơi khéo miệng. Trên mặt đất chỉ còn lại 1 đống xương trắng ởn. Trong lúc những tên khác thu gom những thứ hữu dụng thì gã chỉ huy lại chú ý tới chiếc ruôn đông lạnh khổng lồ nằm ở giữa phòng.
Hắn bước tới gần, vừa chạm tay vào liền cảm giác lạnh thấu xương bủa vây, vội rụt tay lại. Hắn ghé mắt nhìn vào trong qua ô cửa sổ nhỏ trên thành rương, chỉ thấy 1 làn sương trắng mịt mờ, lạnh ngắt, mơ hồ còn lộ ra vài dài màu đỏ như máu, ngoài ra không nhìn rõ bất cứ thứ gì khác
" Đi" Hắn không có hứng thú bên trong rốt cuộc có thứ gì, liền dẫn thuộc hạ rời khỏi phòng thí nghiệm.
Chiếc máy phát điện duy nhất cũng bị bọn chúng mang đi, toàn bộ phòng thí nghiệm trong nháy mắt chìm trong bóng tối sâu thẳm.
Đó là mùa thu 2012, năm đầu tiên bùng nổ chiến tranh zombie.
Chớp mắt đã rất nhiều năm trôi qua, có biết bao người đã đi ngang qua đây, cùng vô số chiến dịch đã diễn ra. Dần dần, nơi đây chính thức trở thành 1 phế tích, rác rưởi, thi thể chất chồng như núi, chiếc rương đông lạnh bị vùi sâu dưới lồng đất, không 1 ai biết đến. Cành không ai biết được, có 1 cô gái nhỏ tên là Kim taeyeon cùng 1 con quái vật vớ biệt danh Quang ảnh thú đang bi chôn sâu dưới lớp đất này.
Mãi đến 100 năm sau.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top