Chương 1
Lưu ý: Nhân vật thần y Mục Thiên người chữa trị cho BYKH theo đúng bản raw thì tên là Mục Thiên Đô. Cơ mà bọn tui thấy tên này chả hay, nên sẽ giữ nguyên như trong bản cv nha.
Nhất thị thu phong quản nhàn sự, hồng tha phong diệp bạch nhân đầu.
(Một làn gió thu nhàn rỗi, lá phong đỏ trên mái đầu bạch nhân)
Một tòa La Phù Sơn, xa nơi biên thùy. Hồng Phong Cốc, ẩn sâu trong núi. Liếc mắt nhìn con suối trong núi, mặt nước trong veo phản chiếu hình bóng một người. Một người tóc trắng, đang nấu nước suối để uống.
"Thì ra ngươi ở đây, làm ta tìm mãi."
Mục Thiên xuyên qua một mảnh rừng phong, trong miệng thì nói tìm mãi, dưới chân lại tựa sân vắng mà tản bộ, nhàn nhã thong thả đi tới.
"Đến sớm không bằng đến đúng lúc, nước suối vừa mới nấu xong, ngươi đã tới rồi, ngược lại thật trùng hợp."
Người tóc bạc dùng chân gạt tất cả chỗ củi lửa dưới nồi vào trong suối, khẽ cười nói nhìn Mục Thiên. Nhìn hắn đầu tóc bạc trắng, cũng nghĩ chắc là một lão nhân, ai ngờ vừa ngẩng đầu lên, mới nhìn thấy khuôn mặt y hồng nhuận, mặt mày mang ý cười, cái tươi cười này, có một loại tư tại thích ý nói không nên lời. trên dưới toàn thân, tự thành một phần tiêu sái phong độ.
Mục Thiên bật cười, nói: "Ngươi thả "Nghĩ túy hương" trong suối, mùi hương thắng cả rượu nguyên chất tram năm, chẳng lẽ không phải cố ý vời ta tới sao, vậy mà ngươi lại bảo ta tới đúng lúc có sẵn."
"Lời nói ở trong miệng ngươi, ta cũng lười cùng ngươi tranh cãi, muốn uống thì ngồi xuống đi."
Người tóc bạc từ giỏ tre bên cạnh lấy ra một cái muỗng trúc và hai cái chén trúc, múc đầy hai chén nước suối, đặt trên một một tảng đá bằng phẳng bên cạnh.
Mục Thiên khoanh chân ngồi xuống cạnh tảng đá, cười nói: "Sẽ không uống không của ngươi đâu, kẻ hèn lễ mọn, thỉnh vui lòng nhận cho."
Vươn tay ra, trong lòng bàn tay là một chiếc lá đỏ, gió thổi qua, chiếc lá đỏ đó lại rời vào trong suối, theo dòng nước dần dần trôi xa.
"Lưu thủy hà thái cấp, thâm cốc tẫn nhật nhàn, ân cần tạ hồng diệp, hảo khứ đáo nhân gian." Mang theo vài phần cười xấu xa, Mục Thiên chầm chậm ngâm thơ.
(Dòng nước chảy sao nhanh quá, thâm cốc hết ngày rãnh rỗi, lá đỏ rơi rụng nhiều, rồi đi đến nhân gian)
Người tóc bạc giả vờ giận dữ, nói: "Ngươi lại lấy chuyện cũ tới giễu cợt ta, đáng đánh." Một bên nói, một bên tay đánh vào lòng bàn tay Mục Thiên, phát ra một tiếng giòn vang."
Mục Thiên ha ha cười rụt tay lại, nói: "Ngươi tức giận, vì ngươi vẫn chưa buông bỏ được chuyện cũ?"
Người tóc bạc trừng mắt liếc hắn một cái, cuối đầu thổi thổi nước suối trong chén, hương khí "Nghĩ túy hương" mạnh mẽ xộc vào mũi, thẳng đến *phế phủ, sảng khoái nhân tâm, y hít sâu một hơi, mới từ từ nói: "Sớm đã buông xuống."
*Phế phủ: phổi tạng.
"Thật sự buông xuống?" Mục Thiên truy hỏi.
Người tóc bạc khẽ nhấp một ngụm nước suối, híp mắt cười, nhìn Mục Thiên hồi lâu.
"Ta đã buông bỏ rồi, nhưng vì sao ngươi lại không bỏ xuống được mà cứ truy hỏi?"
Mục Thiên cũng nhẹ nhàng nhấp một ngụm nước suối, thở ra một hơi, hồi lâu mới nói: " Lần này ta xuất cốc, nghe được vài chuyện."
"Có liên quan đến ta?" Người đầu bạc cười khẽ: "Ta cũng đã chết hai năm rồi, vậy mà còn có người nhớ đến ta sao?"
"Hai năm rất dài sao?"
Người tóc bạc nghiêng mặt đi, ý cười trên mặt không còn, nói: "Phải không? Cuối cùng còn có người nhớ đến ta, xem ra không uổng công ta chết đi một lần."
Mục thiên nhìn chằm chằm y hồi lâu, nói: "Có một vài việc, mặc dù qua mười năm, hai mươi năm, năm mươi năm, cũng vẫn bị người đàm luận."
Người tóc bạc cúi đầu, tóc trắng như tuyết rũ xuống che khuất khuôn mặt y.
"Chuyện đã qua, thì cứ để nó qua đi, ta có thể quên, thì người khác tất nhiên cũng có thể quên, năm mươi năm không quên, vậy một trăm năm? Hai trăm năm? Cơ nghiệp ngàn năm trong chốc lát còn tan biến, huống chi là chút chuyện xấu này của ta, rồi sẽ có ngày bị người quên đi, bất quá chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi."
Người tóc bạc buông chén trúc, duỗi tay vén lên sợ tóc che mặt, đối với Mục Thiên cười đến phong thanh vân đạm, thanh âm chậm rãi như cũ: " Hồng diệp tùy thủy khứ nhân gian, ngã lưu thâm cốc tự nhàn nhã."
Thật sự đã quên sao? Mục Thiên nỗ lực muốn từ trong cái cười tìm ra một chút gì đó, nhưng lại dần dần sa vào tươi cười tiêu sái không gì sánh kịp mà lại không hề để lộ chút thông tin gì, trong mơ hồ, suy nghĩ của hắn trôi về hai năm trước.
Mục Thiên là một y giả, ở trên giang hồ, người biết cái tên này rất hữu hạn, nhưng khi nhắc đến ngoại hiệu của hắn, lại hiếm có người không biết đến, *thực nhân đồ y, chỉ bằng ngoại hiệu này, là có thể tưởng tượng ra, hình tượng y giả của hắn có bao nhiêu tồi tệ, mà so sánh với hắn, thì Quái Hoa Đà tính tình cổ quái, quả thực chính là một điển phạm tế thế cứu nhân.
Kỳ thực Mục Thiên cũng không có hành độc gì độc ác cho cam, cái ngoại hiệu thực nhân đồ y này của hắn, đến tự việc hắn thích dùng dao mổ thi thể người chết, theo quan điểm của hắn, vì để hiểu biết thêm về nguyên nhân bệnh, nhưng vào trong mắt người khác, thì lại thành hắn đang mạo phạm người chết, thậm chí bởi vì có nhiều người không hiểu rõ nội tình mà nghe nhầm đồn bậy, đều nói Mục Thiên thích ăn thi thể người chết.
Mục Thiên vốn không phải họ Mục, Mục là họ mẹ, trước kia hắn học Phượng, là chi thứ của Miêu Lĩnh Phượng gia. Miêu Lĩnh Phương gia, vốn lấy y thuật làm danh tiếng, tuy Mục Thiên là chi thứ, nhưng từ nhỏ lại thông minh, hiếu học, năm mười sáu tuổi, đã trở thành một trong những người trẻ tuổi xuất sắc trong Phượng gia. Nhưng cũng trong năm đó, người bệnh do hắn điều trị đã chết, thiếu niên khí thịnh lại hiếu thắng, lòng hiếu học rất lớn, một hai phải làm cho rõ nguyên nhân chết của người bệnh, vì thế dùng dao mổ bụng người bệnh ra, cẩn thận kiểm tra. Sau đó hắn tìm được nguyên nhân chết của người bệnh, nhưng cũng vì mạo phạm thân thể người chết mà bị người thân của người bệnh đã chết cáo trạng với Phượng gia, Mục Thiên bị gọi vào từ đường, bị hạ lệnh cưỡng chế phải dập đầu tạ tội với người chết.
Mục Thiên đến, cũng đã dập đầu rồi, nhưng hắn có chết cũng không cho rằng mình đã sai, nếu không mổ bụng người chết ra, thì sao hắn có thể tìm ra nguyên nhân khiến người bệnh phải chết, thân là một y giả, tìm ra nguyên nhân của bệnh để chữa khỏi bệnh tật, đó chính là bổn phận, cho dù có không cứu được người bệnh, sau này gặp phải tình huống tương tự, ít nhất cũng có thể cứu được người khác. Hắn đã tận hết trách nhiệm, cho nên, hắn không có sai, hắn tới dập đầu, vì cho rằng hắn không thể cứu sống người này mà cảm thấy áy náy.
Kết quả có thể tưởng tượng được, Mục Thiên cứ như vậy bị đuổi khỏi Phượng gia, tước bỏ họ Phượng, từ đây lưu lạc trên giang hồ. Nhưng Mục Thiên không vì chuyện này mà hối hận, lần giải phẫu đó, đã mở ra một cánh cửa mới cho sự nghiệp y thuật của hắn, từ đó về sau, hắn luôn quanh quẩn trong nghĩa địa, nơi nơi khai quật những thi thể mới chôn, vì thế hắn bị gán ác danh, bị người giang hồ đuổi giết vô số lần.
Có một lần, Mục Thiên người người truy giết đến tuyệt cảnh, mắt thấy sắp mất mạng, thì được một đôi phu thê cứu giúp. Long lẫm đao Doãn Nhân Kiệt và Phượng diễm kiếm Lạc Tú Nhi, là đôi hiệp lữ tiếng tăm lừng lẫy giang hồ.
"Ngươi chính là thực nhân đồ y?" Lạc Tú Nhi diện mạo tú mỹ tò mò đánh giá hắn, dường như không tin kẻ ham mê ăn xác người chết, lại là một người tự như thư sinh vừa hào hoa vừa phong nhã như này.
"Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, chỉ có thể tự biệt tại đây vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top