2Chưa đặt tiêu đề 2

chương 1: mỹ nhân âm

Edit: Chickenliverpate

Lịch Thành vào thu trời se lạnh, sương giăng khắp lối.

Đặc biệt là vào ban đêm.

Tòa nhà Trung Tâm Tân Văn được thiết kế vô cùng đơn giản đứng sừng sững trong đêm tối, ánh trăng như một dải tơ lụa trải dài xuống mặt đất, phản chiếu một vòng cung lạnh lẽo, chỉ có những ô cửa kính trong suốt lay động ánh sáng.

Phòng hóa trang.

Khương Nùng vừa phát sóng xong, đang ngồi ngay ngắn trên ghế hóa trang, nhìn gương mặt tinh xảo xinh đẹp phản chiếu qua tấm gương rộng lớn, hàng mi hơi rũ, ngón tay thanh mảnh trắng trẻo cầm lấy khăn tẩy trang, cẩn thận lau chùi làn da trang điểm khá dày, dung mạo giấu bên dưới lớp trang điểm của người phụ nữ dần dần hiện ra không thể nghi ngờ là quá mức xinh đẹp.

Như đóa hoa sơn trà trắng chớm nở trên đầu cành, cánh hoa non nớt ướt đẫm sương mai run rẩy lay động điểm xuyết chút màu anh đào hồng nhạt.

Lúc này, trợ lý thực tập Đông Chí từ bên ngoài đẩy cửa bước vào, giọng nói mang chút gấp gáp:

"Chủ, chủ bá Khương."

Nhìn thấy cậu ta thở hổn hển, đôi mắt long lanh của Khương Nùng khẽ run lên, giọng nói lại nhẹ nhàng, âm sắc trong trẻo mềm mại:

"Từ từ nói."

Vừa dứt lời liền thong thả đi đến phòng rửa tay. Tiện tay ném miếng khăn giấy ướt đã dùng vào thùng rác, tạo nên một vòng cung hoàn hảo dưới ánh đèn.

"Tối nay, nửa đầu buổi phát sóng của chị có rất nhiều người vào xem, nhưng mà..."

Ở trong đài, từ trước đến nay, Đông Chí đều tự nhận mình là chim báo hỉ của Khương Nùng.

Hiện tại những lời muốn nói lại khiến cậu đỏ mặt, theo sát bước chân cô cáo trạng:

"Có đồng nghiệp nghe được Liễu Thai Hoa kiến nghị với chủ nhiệm, trong phần sau không muốn cho chị quá nhiều ống kính, chỉ cần giọng nói xuất hiện là được."

Giữa tiếng nước chảy, Khương Nùng bắt được một cái tên quen thuộc, giọng nói nghi ngờ:

"Liễu Tư Du?"

Người được nói đến chính là vị hoa đán đang nắm giữ giờ vàng của Tân Văn Liên Bố.

Theo lý mà nói một người mới như Khương Nùng không có gì xung đột với Liễu Tư Du, nhưng kể từ sau khi Khương Nùng được mời về đài Tân Văn, bởi vì cô sinh ra đã vô cùng xinh đẹp lại được trời phú một chất giọng đẹp, sau khi nổi tiếng từ chương trình phát sóng trực tiếp《Bản tin buổi sáng》, liền bị người hâm mộ trên mạng nâng thành tiên tử không nhiễm thế sự nhân gian.

Tất cả mọi người đều âm thầm cảm thấy sớm muộn gì cô cũng sẽ làm lung lay địa vị của Liễu Tư Du, trở thành trụ cột của đài.

Thế nhưng chẳng ai ngờ rằng vị đài trưởng Khang vừa nhậm chức, lại điều chỉnh công việc và chức vụ trong đài một lần nữa, Khương Nùng không hiểu sao bị điều đến thời gian rác lúc nửa đêm.

Đông Chí hơi nghiêng đầu, từ góc độ của cậu có thể nhìn thấy sườn mặt hơi nghiêng của Khương Nùng, ngay cả độ cong mềm mại của hàng mi cũng vô cùng rõ ràng, giống như đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.

Vì vậy, cậu nắm chặt cơ hội nêu ý kiến:

"Nhất định Liễu Thai Hoa ghen tỵ với chất giọng đẹp của chị, bình thường cô ta không ưa nhất là người mới có thiên phú, cho nên muốn thay đổi biện pháp áp chế sự nổi bật của chị xuống."

Dù sao trong giới phát thanh đều biết, Thai Hoa nổi danh là có giọng nói bình thường, dựa vào nhẫn nhịn nhiều năm mới thành công chen chân vào vị trí người chủ trì của đài Tân Văn.

Nghe trợ lý nhà mình lải nhải, Khương Nùng thong thả dùng khăn giấy lau đi những vệt nước trên đầu ngón tay, khóe môi hơi cong lên, cười nhạt:

"Vậy à."

Đông Chí thấy cô giống như không để tâm, lời nói cũng ngừng lại mấy giây.

Ban đầu lúc cậu tiến vào đài Tân Văn thực tập thì vô cùng coi trọng vị chủ bá mỹ nhân danh tiếng lan xa này.

Nhưng tiếp xúc lâu ngày, cậu phát hiện Khương Nùng chuyện gì cũng đều không tranh không giành, cũng như không hề có dã tâm, khiến cậu không khỏi lo lắng nói:

"Chủ bá Khương! Chị cứ không có cảm giác nguy cơ như thế này, thật sự sẽ bị Liễu Tư Du một mũi tên..."

"Suỵt." Chất giọng nhẹ nhàng bay bổng, giọng nói thần tiên thánh thót lượn lờ trong không gian yên tĩnh.

Đông Chí theo bản năng im lặng.

Khương Nùng xoay người đi tới bàn trang điểm bên ngoài, cầm điện thoại di dộng vừa bất ngờ "đinh" một tiếng lên xem, trên màn hình hiện lên ba chữ [Quý Như Trác].

Đầu ngón tay cô nhẹ nhàng trượt qua, ngay sau đó tin nhắn mới liền xuất hiện:

[Địa chỉ: Số 518 đường Thịnh Tây, Hội sở đấu giá Tàng Nguyệt... ]

[Mùa thu hoa quế nở rồi, ban đêm càng đậm mùi hơn, ra cửa cẩn thận hen suyễn đấy.]

Một lúc sau, Khương Nùng dừng lại, ngẩng mặt nhìn bóng đêm dày đặc như thủy mặc bên ngoài cửa sổ, không biết thời gian trôi qua bao lâu, màu đen đó càng ngày càng nhạt đi, chân trời dần dần hiện ra từng tia sáng trắng.

Gần sáng rồi.

Rạng sáng, Khương Nùng đứng bên đường gọi xe, xe lái thẳng vào khu biệt thự cũ bên ngoài hội sở.

Vừa chuẩn bị xuống xe, đã bị mùi hương hoa quế nồng nặc ập vào mặt làm hoa mắt.

Ngay lập tức khóe mắt liền thấm đẫm một vệt hồng mờ nhạt. Cô lùi lại theo bản năng, hai hàng mi run rẩy hồi lâu, mới chậm rãi mở ra.

Xuyên qua cửa kính xe ô tô, một gốc cây hoa quế già với cành lá đan xen phức tạp bên cạnh núi đá đập vào mắt Khương Nùng, cô lập tức sáng tỏ.

Hơi nghiêng người nhìn qua, đập vào mắt cô là bảng hiệu được chạm khắc đã có dấu vết của thời gian. Trên đó là hai chữ "Tàng Nguyệt", nét chữ vốn được sơn màu đỏ tươi đã có chút loang lổ, những cánh hoa quế màu vàng cam bay lác đác giống như lơ đãng rơi xuống mái nhà cong cong bằng gỗ, ý vị cổ xưa đúng dịp sinh ra.

Nửa phút sau, Khương Nùng dùng một chiếc khăn tay trắng bịt mũi miệng lại rồi mới xuống xe.

Đến khi cô nhẹ nhàng bước chân lên bậc tam cấp, chưa kịp gõ cửa, cửa lớn của biệt thự trước mặt đã được mở ra từ bên trong.

Một cô tiếp tân mặc sườn xám xuất hiện, nhìn thấy Khương Nùng giống như nhìn thấy Bồ Tát sống, cung kính cúi chào Khương Nùng:

"Khương tiểu thư, tiểu Quý tiên sinh nói cô sẽ đến kịp buổi đấu giá, anh ấy nói thật chính xác."

"Buổi đấu giá tối nay còn mười lăm phút nữa bắt đầu."

Khương Nùng thu khăn tay lại, mở miệng nói được rồi đi theo cô gái vòng qua một góc yên tĩnh của đại sảnh, lúc chậm rãi bước lên cầu thang, mới nhắc nhở thêm một câu:

"Dẫn tôi đến phòng thay đồ trước."

Lần này tới đây là vì nhà giám định nổi danh nhất trong ngành đồ cổ Quý Như Trác có việc quấn thân, chỉ có thể ủy thác Khương Nùng tạm thời đến ứng cứu, giúp anh bán đấu giá một món đồ cổ.

Cô tiếp tân dẫn Khương Nùng vào phòng thay quần áo, sau đó mang đến một bộ sườn xám đã được chuẩn bị từ trước:

"Tiểu Quý tiên sinh nói cô không quen mặc sườn xám ở chỗ này, đây là anh ấy đặc biệt chọn cho cô."

Khương Nùng nhận lấy, giơ tay kéo tấm màn nhung màu xanh đậm lại.

Theo động tác thay quần áo của cô, chiếc quần dài tuột xuống mắc cá chân nhỏ nhắn, giọng nói êm ái cũng nhẹ nhàng vang lên:

"Danh sách đâu."

Nữ tiếp tân vừa đưa danh sách từ bên dưới màn thay đồ vừa nói:

"Văn vật đấu giá là gối uyên ương triều Thanh, mười mấy vị có mặt ở đây đều là khách quý của Tàng Nguyệt..."

Một lúc sau. Mành treo bỗng nhiên bị một bàn tay trắng noãn mảnh khảnh kéo qua, Khương Nùng bước ra ngoài.

Cô mặc một bộ sườn xám bằng gấm trắng thanh nhã như nước, tơ lụa mượt mà ôm lấy dáng người nhỏ nhắn tuyệt đẹp, đường cong nơi thắt lưng được phác họa hoa văn cành cây uốn lượn tinh tế, làm nổi bật vòng eo thon thả không đầy một nắm tay.

Khi cô bước đi, đôi chân mảnh khảnh như ẩn như hiện, thấp thoáng lộ ra làn da trắng như tuyết, cảm giác mong manh mềm mại.

Nhân viên tiếp tân ngừng nói, nghiêm túc đánh giá người chủ trì của đài Tân Văn. Gương mặt mỹ nhân này vô cùng ăn ảnh.

Đẹp như tranh, hấp dẫn từ trong xương cốt, khiến người ta nhìn một lần nhịn không được muốn nhìn lần thứ hai.

Khương Nùng đã nhanh chóng xem xong danh sách văn vật bán đấu giá.

Sau đó cô lật xem danh sách khách quý, ngón tay khẽ lướt qua rồi dừng lại trên ba chữ Khang Nham Sóc.

Nhân viên tiếp tân nhìn biểu cảm trên gương mặt cô, ngập ngừng hỏi: "Có vấn đề gì sao?"

Khương Nùng khép lại, cười nói: "Không sao."

Sau khi tiến vào phòng đấu giá, tất cả đèn trong phòng đồng loạt sáng lên, rực rỡ.

Khương Nùng tiến đến gần bệ trưng bày bằng kính trên sân khấu, hàng mi rũ xuống, theo bản năng lướt mắt nhìn về phía hàng ghế VIP, khách được mời hầu như đều là những nhân vật lớn có địa vị hiển hách trong giới.

Vài giây trôi qua, cô không dấu vết thu hồi tầm mắt.

Vị khách VIP Khang Nham Sóc trên danh sách chính là người nửa năm trước được điều nhiệm đến đài Tân Văn ở Lịch Thành, thích nhất là âm thầm trà trộn vào giới bán đấu giá đồ cổ, đài trưởng Khang, không có mặt ở hiện trường.

Đôi môi đỏ mọng của Khương Nùng hơi mím lại, nghĩ thầm tình báo của Quý Như Trác chắc không sai.

Đột nhiên, khóe mắt cô lướt qua thời gian trên chiếc đồng hồ cổ.

Cô ổn định lại tinh thần, ép mình đè xuống những suy nghĩ nghi ngờ, cất giọng trong trẻo bắt đầu giới thiệu tư liệu của món đồ đấu giá.

Theo quy trình bán đấu giá, Khương Nùng mỉm cười hướng về phía dưới sân khấu đọc lớn: "Giá khởi điểm, mười triệu."

"Hai mươi lăm triệu!"

"Bốn mươi triệu!"

"Sáu mươi triệu...!"

Trong hội trường, giá cả được cập nhật nhanh chóng.

Khi có người hô lên sáu mươi triệu thì trong chớp mắt không ít nhà sưu tầm ngừng lại, đưa mắt nhìn về phía món đồ đang được đấu giá trên bệ trưng bày, đó là một cái gối uyên ương đời nhà Thanh, chất liệu ngọc Dương Chi thượng hạng lại trân quý, trắng sáng tinh khiết, chất men có kết cấu mịn màng, ẩn chứa giá trị không thể xem thường.

Giá sáu mươi triệu vừa đúng giả cả trên thị trường cổ vật, cao hơn nữa cũng không đáng giá.

Khương Nùng lặp lại mấy chữ sáu mươi triệu, rồi mới giơ bảng số 089 về phía hàng ghế đầu: "Chúc mừng ngài lấy được gối uyên ương nhà Thanh."

Một giây tiếp theo. Khi cô sắp gõ búa xuống thì ——

"Một trăm triệu."

Một giọng nói vô cùng lãnh đạm mà dễ nghe vang lên, như gió mát như sương lạnh vang vọng khắp phòng đấu giá im ắng đến cây kim rơi xuống cũng nghe được.

Mà ba chữ này giống như đột ngột nện vào trái tim Khương Nùng, cô cứng đờ người, gần như theo bản năng nhìn về hướng phát ra giọng nói.

Một người đàn ông trong bộ âu phục sang trọng bị đám đông vây quanh xuất hiện ngay cửa, quần áo tao nhã phù hợp làm nổi bật vóc dáng cao ngất lạnh lùng của anh, ở trong đám người phá lệ đốt mắt, vô cùng nổi bật giữa đám đông.

Như thể cảm nhận được cái nhìn của cô, anh bỗng ngước mắt nhìn qua.

Khương Nùng sửng sốt.

Đập vào mắt cô chính là tròng mắt màu nâu nhạt không hề có cảm xúc, sắc màu ấm áp pha chút ánh sáng nhưng lại không có nửa phần ấm áp, càng tỏa ra sự trong trẻo lạnh lùng hơn, giống như một món đồ sứ hoa mỹ tinh xảo được điêu khắc từ bạch ngọc.

Hiện trường yên tĩnh vài giây, không biết ai đó nhỏ giọng nói:

"Vị kia của Phó gia, tới rồi."

Toàn bộ thủ đô, ai chẳng biết tân nhiệm gia chủ của Phó Thị, đỉnh cấp hào môn gốc gác thâm sâu, quản lý toàn bộ xí nghiệp huyết mạch của cả gia tộc, ngày thường làm việc khiêm tốn lại ít khi xuất đầu lộ diện, thần bí tới nỗi không có bát quái nào có thể thăm dò.

Giờ phút này sự chú ý của mọi người không phải trên sân khấu, mà đều liếc mắt quan sát người đàn ông đang ngồi trong ánh sáng mờ ở hàng ghế đầu tiên.

Ở bên cạnh, vị công tử hào phóng Sở Tuy cũng được coi là khách VIP, híp đôi mắt hồ ly lên tiếng giễu cợt: "Bình thường trai giới tắm rửa lập đàn dâng hương cầu xin Bồ Tát cũng không thấy mặt cậu, sao hôm nay lại rãnh rỗi tới chỗ này?"

Phó Thanh Hoài vẫn yên tĩnh ngồi đấy, chậm rãi nâng chung trà lên, khớp ngón tay dài đều đặn như ngọc càng nổi bật trong không gian mờ ảo, giọng nói không nhanh không chậm: "Nghe nói buổi đấu giá này có bảo vật hiếm thấy, dĩ nhiên tôi sẽ tới tìm."

Bảo vật hiếm thấy gì? Chính là cái gối uyên ương đó sao?

Sở Tuy lộ vẻ ngờ vực, liếc mắt nhìn sang thì thấy trên đôi môi mỏng còn dính chút nước của anh khẽ nhếch lên một độ cong hoàn mỹ, càng làm tăng thêm mấy phần rạng rỡ.

Ngay sau đó, anh ta nhạy bén bắt được ánh mắt của Phó Thanh Hoài lướt qua đài đấu giá, người nữ chủ trì mặc một sườn xám mảnh mai xinh đẹp hơn bất kỳ người nào, thoạt nhìn giống như một cành hoa sơn trà trắng mềm mại trong lọ thủy tinh.

Nhưng chỉ trong một giây, Phó Thanh Hoài đã vân đạm phong khinh dời mắt.

Lúc này, người phụ trách hội đấu giá Tàng Nguyệt bước tới, thái độ khiêm nhường nói : "Kính mời Phó tổng dời bước đến nhã thất, sau đó tôi sẽ đích thân đưa văn vật sang."

Bàn tay thon dài của Phó Thanh Hoài đặt chung trà xuống cái bàn bên tay phải, mi mắt đen như lông quạ khẽ nhướng lên ra hiệu về phía sân khấu bằng chất giọng lãnh đạm: "Không cần phiền phức, để cô ấy đưa qua đi."

----

Sau khi kết thúc buổi bán đấu giá, mọi người ở đây cũng lục tục rời đi, đèn cũng tối xuống một nửa.

Khương Nùng đi tìm người nữ tiếp tân hỏi mượn danh sách khách quý lần nữa.

Hàng mi cong của cô rũ xuống, tinh tế đuổi theo từng con chữ, muốn tìm ra tên của anh.

Nhưng không có họ Phó.

Ngón tay không tiếng động nắm chặt bản danh sách, nhớ lại gương mặt bất ngờ xuất hiện khi nãy...

Ban đầu chẳng qua là bèo nước gặp nhau, đã nhiều năm như vậy không có cơ hội gặp lại.

Có lẽ anh ấy đã sớm không nhận ra cô: "Khương tiểu thư."

Cho đến khi, một giọng nói ôn hòa cắt đứt dòng suy nghĩ của Khương Nùng, cô bỗng dưng quay người lại, thấy người phụ trách hội sở Tàng Nguyệt mang vẻ mặt ôn hoà thỉnh cầu nói:

"Có thể làm phiền cô một việc được không, đưa cái gối uyên ương đến tận tay khách quý."

Đôi mắt đen láy của Khương Nùng kinh ngạc nhìn anh ta, dường như không nghĩ tới sẽ để cho một người ngoài nghề tới cứu cánh như cô đưa đồ?

Người phụ trách âm thầm thở dài, biết quan hệ của cô và Quý Như Trác không cạn, nhưng —— nhưng vị kia của Phó gia đã điểm danh, hôm nay coi như phải dùng tới tám cái kiệu lớn, anh ta cũng phải đưa người qua đó.

Đi đến trước nhã thất lầu ba, người phụ trách không đi vào, anh ta biết vị khách quý bên trong thích yên tĩnh, cho nên chỉ đẩy cánh cửa gỗ được điêu khắc những hoa văn sẫm màu lộng lẫy ra, rồi làm động tác "Mời".

Khương Nùng nhẹ nhàng bước đi trên thảm trải sàn mềm mại, sau tấm bình phong, đập vào mắt cô là một bức tranh cổ treo tường mang sắc thái nhẹ nhàng nhưng thanh lãnh, ánh sáng nhu hòa chiếu xuống bức tranh, một con khổng tước trắng đứng trên đỉnh Tuyết Sơn Thần Vực, cao ngạo bễ nghễ, lông đuôi dài xinh đẹp lộng lẫy rũ xuống, quan sát vạn vật.

Tầm nhìn di chuyển dọc theo lông đuôi đi xuống. Cuối cùng dừng lại trên chiếc ghế sofa dài màu đen như mực.

Có thể nhìn thấy rất rõ ràng tư thái lười biếng uể oải của Phó Thanh Hoài đang dựa người ngồi trên đó, hàng mi đen như lông quạ của anh đang khép hờ, khuôn mặt tuấn mỹ như tuyết đầu đông lạnh giá, quai hàm sắc sảo góc cạnh bị một quyển kinh Phật che lại, càng làm nổi bật thêm mấy phần trầm tĩnh.

Khương Nùng lơ đãng nghĩ rằng có lẽ anh nên sống ẩn dật.

Dung mạo thế gian hiếm thấy như thế này, nếu tùy ý xuất hiện ở bên ngoài e rằng sẽ tạo ra không ít náo động.

Lúc này người thư ký mặc âu phục tiến đến gần, cô nhanh chóng rũ mi mắt xuống, động tác dịu dàng đưa giấy ký nhận của gối uyên ương sang.

Lại không nhịn được nhìn về phía ghế sofa.

Khương Nùng bất ngờ không kịp phòng bị, nhìn mấy ngón tay thon dài của Phó Thanh Hoài lấy cuốn kinh Phật đang che mặt xuống, thong thả lười biếng nhìn thẳng qua.

"Phó tổng."

Đầu óc cô trong nháy mắt trống rỗng, một lúc sau, mới tìm lại được giọng nói của mình:

"Mời ngài ký tên ở đây."

Tầm mắt của Phó Thanh Hoài thản nhiên dời khởi gương mặt thanh lệ của cô, ngón tay dài mệt mỏi xoa xoa mi tâm, rồi mới hời hợt đưa tay nhận lấy tờ giấy mỏng.

Giọng nói của Khương Nùng rất nhẹ, giống như sợ quấy rầy đến anh.

Khoảng cách gần hơn, chợt phát hiện bầu không khí vốn lạnh như băng bất ngờ xuất hiện một mùi nhang thơm dịu nhẹ nhanh chóng mà mạnh mẽ xâm chiếm từng hơi thở run rẩy của cô.

Ai ngờ. Phó Thanh Hoài chỉ hờ hững quét mắt qua tờ giấy ký nhận, không dừng lại, tiếp theo đó lại đưa trả trở về.

Khương Nùng khẽ run lên, đôi mắt sáng long lanh ngờ vực nhìn sang. Tầm mắt cô đột nhiên đóng băng.

Chỉ thấy người đàn ông nới lỏng ống tay áo trắng tinh, lộ ra một đoạn cổ tay thon dài, đường gân máu trên mu bàn tay rõ nét, Phật văn màu vàng kim nhạt giống như ấn ký nổi bật trên làn da trắng lạnh lẽo đến bất cận nhân tình.

Sau đó.

Bên tai truyền đến âm điệu trầm khàn lành lạnh của người đàn ông, vẻn vẹn chỉ một chữ: "Đọc."

chương 2: phật văn thần bí

Edit: Chickenliverpate

Phó Thanh Hoài vừa dứt lời, nhã thất trong nháy mắt im lặng.

Đấu giá đồ cổ Tàng Nguyệt còn có tập tục đọc nội dung giấy ký nhận sao?

Khương Nùng đột nhiên lấy lại tinh thần thu hồi tầm mắt khỏi Phật văn trên mu bàn tay đẹp đẽ của người đàn ông, theo bản năng nhìn về phía gương mặt anh —— lúc này Phó Thanh Hoài đã an tĩnh nhắm mắt lại, đèn trần hoa lệ trên đỉnh đầu chiếu ánh sáng lạnh lẽo lên gương mặt tuấn mỹ của anh, như bao phủ một lớp sương cực mỏng lộng lẫy nhưng không thật, người cũng quá mức lạnh lùng.

Sự bối rối hiện lên trong mắt cô, thư ký đứng bên cạnh cung kính nhận lấy giấy ký nhận từ tay Phó Thanh Hoài.

Sau đó đưa lại cho Khương Nùng.

Rồi tự mình dời ghế đến gần chiếc ghế sofa dài xa hoa, động tác nhẹ nhàng đến mức không hề phát ra một tiếng động nào trên tấm thảm trải sàn hoa văn tối màu dày cộm.

Đồng thời, thư ký hạ giọng gần như thì thầm nói:

"Mời ngồi, làm phiền Khương tiểu thư đọc cái này một lần."

Đọc thật sao?

Khương Nùng cúi đầu liếc nhìn mấy dòng chữ trên tờ giấy ký nhận, rồi mới đi về phía cái ghế, chậm rãi ngồi xuống.

Gia đình cô luôn có tác phong bảo thủ truyền thống, cho dù là mặc sườn xám thì tà áo cũng sẽ may thêm mấy tấc, tư thế ngồi dĩ nhiên càng đoan trang quy củ hơn, nhưng vẻ mặt hiển nhiên không hề được thả lỏng như vậy, có lẽ do khoảng cách quá gần.

Cũng lạ thật.

Bình thường chủ trì tiết mục ở đài, đối mặt với ống kính và trước vô số người xem, cho dù có phát sinh chuyện to lớn cỡ nào cô cũng có thể "tâm lặng như nước" mà bình tĩnh phát sóng.

Nhưng đọc nội dung tờ giấy ký nhận trước mắt, Khương Nùng giống như trình độ phát huy thất thường, trong mấy phút ngắn ngủi mà giọng nói của cô có chút run rẩy hiếm thấy.

Đến khi đọc xong hàng cuối cùng, bầu không khí trong phòng lại khôi phục sự yên tĩnh.

Yên lặng mấy giây.

Bên tai lại truyền đến giọng nói trầm khàn lành lạnh của Phó Thanh Hoài: "Tiếp tục đọc."

Ba chữ này giống như liền mạch, như thiêu đốt quẩn quanh bên đôi tai mềm mại cô, khiến Khương Nùng theo bản năng hơi né tránh, trong mấy giây này, trong đầu cô lại không nhịn được suy nghĩ... vì sao vẫn đọc cái này?

Giờ phút này Khương Nùng không biết anh có nhận ra cô hay không.

Trong đáy lòng tồn tại một tâm sự bí mật không cách nào bày tỏ khiến cô vô cùng bối rối, cũng không vì nguyên cớ gì, không muốn từ chối anh.

Vì vậy, đôi môi cô khẽ mở, đọc tờ giấy ký nhận từ đầu tới cuối thêm một lần nữa.

Khi chiếc đồng hồ cổ trong tủ từ từ chỉ hướng 7h, tia nắng ban mai từ bên ngoài ô cửa kính sạch sẽ chiếu ánh sáng màu vàng kim lên con khổng tước trắng đuôi dài lộng lẫy trên bức tranh, tựa như độ những tia sáng li ti vô cùng huyền ảo.

Tiếp sau đó, Phó Thanh Hoài không lên tiếng, Khương Nùng cũng không dừng lại.

Chất giọng của cô vốn thanh thúy dễ nghe, vô tình lại tăng thêm vài phần lả lướt êm ái, nhẹ nhàng mà hấp dẫn.

Cho đến khi người thư ký vẫn yên lặng chờ đợi bên cạnh nháy mắt ra hiệu cô có thể ngừng lại.

Đôi môi nhợt nhạt của Khương Nùng mới nhẹ nhàng mím lại, tầm mắt đặt trên tờ giấy mỏng hồi lâu cuối cùng cũng dời đi, hàng mi run rẩy đến đuôi mắt từ từ tạo thành một đường cong mờ nhạt, giống như vết mực nhòe đi.

Lúc nhìn sang, cô thấp giọng nói: "Được."

Thư ký khựng lại một giây, rồi mới thu hồi sự kinh ngạc trong mắt, im lặng lễ độ mời cô ra ngoài.

Khương Nùng hiểu ẩn ý của anh ta, liền đứng dậy khỏi ghế rồi nhẹ nhàng giẫm lên thảm trải sàn, lúc đi ra tới cửa, cô ngừng một lát, đôi mắt long lanh lướt về phía sau tấm bình phong lưu ly.

Dường như người thư ký nhận ra sự thắc mắc của Khương Nùng, anh ta không nhiều lời, đơn giản nói ra câu: "Phó tổng thường xuyên mất ngủ..."

-

Sau khi giao lại giấy ký nhận cho Tàng Nguyệt, Khương Nùng cũng không ở lại lâu, một mình đi ra khỏi ngôi biệt thự cũ, cô thất thần nhìn những cánh hoa quế nhẹ nhàng rơi xuống đầy đất một lúc rồi mới từ từ móc một chiếc khăn tay trắng ra.

Lúc cô trở lại căn hộ cũng gần 10 giờ.

Khương Nùng mặc áo choàng tắm bằng xa tanh trắng từ phòng tắm đi ra ngoài, cô vừa mới tắm xong, trên gương mặt và cổ vẫn còn lưu lại vết nước, giống như làn nước trong vắt thấm ướt da thịt, cả người cô tỏa ra một mùi hương dìu dịu, lặng lẽ lan ra khắp phòng.

Cô đạp lên thảm trở lại mép giường nằm xuống, thân thể mảnh mai gần như cuộn lại, mái tóc đen nhánh buông rũ xuống.

Một lúc sau.

Làm thế nào cũng không ngủ được. Trong đầu cứ hiện lên câu nói mà người thư ký để lộ ra——

Mất ngủ sao?

Khương Nùng suy nghĩ một hồi, hình như từ lúc cô bước vào nhã thất, đã thấy anh không được tỉnh táo lắm.

Bộ dáng nhắm mắt lười biếng đó không giống tới đấu giá gối uyên ương, mà giống như đến Tàng Nguyệt tìm chỗ ngủ hơn.

Nghĩ ngợi hồi lâu, từ trong chăn bông mềm mại trắng như tuyết, Khương Nùng ngẩng đầu lên, vươn tay tìm điện thoại đặt bên cạnh gối nằm.

Màn hình bị đầu ngón tay mềm mại nhẹ nhàng gõ sáng, cô khẽ mím môi, tìm được phương thức liên lạc của Quý Như Trác, soạn một tin nhắn: [Như Trác, đài trưởng Khang Nham Sóc có tên trên danh sách nên đến ngày hôm nay không xuất hiện, mà một vị khách quý không có tên lại đến, anh ta...] lai lịch thân phận của anh ta là gi?

Soạn đến đây, đầu ngón tay của Khương Nùng bỗng dưng ngừng lại, có chút do dự có nên hỏi hay không.

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại di động đúng lúc vang lên.

Ánh sáng chiếu lên hàng mi khiến chúng lấp lánh, thấy người gọi đến là Quý Như Trác, cô không chút nghĩ ngợi liền bắt máy.

"Thuận lợi không?" Giọng nói rõ ràng ôn hòa của người đàn ông chậm rãi truyền tới.

"Ừ." Khương Nùng nhẹ giọng trả lời: "Buổi đấu giá rất thuận lợi, đáng tiếc là em không gặp được đài trưởng Khang."

"Có mỹ nhân âm nổi danh cấp thần tiên trong giới phát thanh tới giúp anh chủ trì, nghĩ thôi cũng sẽ không xảy ra sai sót..."

Quý Như Trác nịnh nọt mấy câu dễ nghe, sau đó lại giải thích với cô một chút.

"Lần này Khang Nham Sóc có việc gấp không tham dự, lần sau anh sẽ giúp em tìm thêm cơ hội nữa."

Khương Nùng vì chuyện bị điều đến làm việc phát sóng lúc nửa đêm, nên muốn gặp riêng Khang Nham Sóc.

Cũng may tính tình cô lãnh đạm như nước, có kiên nhẫn lẳng lặng chờ đợi thời cơ.

Hai người trò chuyện vu vơ một hồi, Quý Như Trác thuận tiện đề cập một chút đến chuyện chuyển nhà.

Khương Nùng hiện đang ở chung cư, thời tiết vừa đến cuối thu hoa quế nở rộ, cả một đường đến khu chung cư đều có mùi hoa quế tập kích, đổi lại là người bình thường thì không sao, nhưng cô lại mẫn cảm đối với mùi hoa này, nặng có thể dẫn đến hen suyễn.

Quý Như Trác nhắc tới chuyện này, Khương Nùng cầm lấy gối nằm bên cạnh ôm vào người, xuất thần nhìn cành cây bên ngoài cửa sổ.

Giọng nói bình tĩnh nhẹ nhàng của anh vẫn tiếp tục nói bên tai: "Chỗ anh cũng có nhà thích hợp để ở tạm."

"Nùng Nùng, hen suyễn không phải trò đùa, em suy nghĩ một chút đi."

"Được." Khương Nùng sẽ cân nhắc chuyện đổi nhà, phòng ngủ trắng tinh lại khôi phục an tĩnh.

Đến khi ý thức được Quý Như Trác đang chuẩn bị ngắt điện thoại thì âm thanh từ đáy lòng lại khiến cho cô mở miệng:

"Chờ một chút."

"Hả?"

Khương Nùng khẽ cắn môi hồng, giống như đang lựa chọn từ ngữ cho rõ ràng, hai giây sau mới lên tiếng: "Buổi đấu giá lần này, có một vị khách thần bí địa vị vô cùng tôn quý đã đến."

"Anh không biết người đấu giá được cái gối uyên ương là ai sao?"

Quý Như Trác hiểu rõ tâm sự của cô, dường như đang suy nghĩ đến cái gì, giọng nói mang theo ý cười: "Phó Thanh Hoài, tên của anh ta."

Bên ngoài cửa sổ, ánh nắng len lỏi qua khe hở của màn cửa đi vào, Khương Nùng cụp mắt xuống, tinh thần lặng lẽ phiêu du, đầu ngón tay lơ đãng vẽ vẽ lên khăn trải giường, rất nhẹ nhàng viết ra ba chữ.

"Phó Thanh Hoài ——"

Đôi môi cô hé mở, nháy mắt gần như tan biến trong mùi vải thơm thoang thoảng trong không khí.

Sau khi Khương Nùng tỉnh dậy, bên ngoài trời đã tối.

Bình thường đi làm, cô đều có thói quen đến tòa nhà Trung Tâm Tân Văn trước nửa tiếng, tối nay cũng không ngoại lệ.

Đến khi vào trong đài, Khương Nùng vừa tiến về phòng hóa trang, đã nhìn thấy Đông Chí đang cầm một cái burger bò khổng lồ ăn như hổ đói, một giây trước vẫn còn há miệng ngoạm một miếng to, một giây sau khi thấy bóng dáng cô ngay lập tức liền trở nên căng thẳng.

"Chủ, chủ bá Khương..."

"Uống nước đi, coi chừng nghẹn."

Khương Nùng nhẹ giọng nhắc nhở, vừa định đưa bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo đẩy cửa kính ra thì Đông Chí đi theo sau lưng đã nhanh tay lẹ mắt mở cửa ra trước, khóe miệng nở nụ cười ân cần.

"Chủ bá, mời."

Khương Nùng liếc nhìn cậu ta một cái, nói: "Mang bản thảo tin tức tối nay cho tôi."

Ngay sau đó, cô đi giày cao gót bước về phía bàn hóa trang của riêng mình rồi ngồi xuống.

Thợ trang điểm đã chuẩn bị sẵn sàng, cô ấy công tác ở đài lâu như vậy, thường xuyên gặp rất nhiều minh tinh và nhân vật của công chúng, kiểu mỹ nhân da đẹp khung xương đẹp giống Khương Nùng, trang điểm là nhẹ nhàng nhất, bớt việc nhất.

Đến khi trang điểm xong.

Thợ trang điểm thu hồi vẻ thán phục trong đáy mắt, thần bí ôm một bộ tây trang màu xanh đậm đưa cho cô: "Đây là tôi giữ lại cho cô, ai tới đòi cũng không cho, màu sắc tuyệt đối tôn dáng cô lên."

Khương Nùng lại ăn ảnh nên cũng không kén quần áo, màu gì cũng hợp.

Cô khẽ mỉm cười với thợ trang điểm bày tỏ lòng cảm ơn.

Sau khi thay quần áo xong, gương mặt cực đẹp đi về hướng đồng hồ treo tường, thấy còn mười lăm phút nữa tới buổi phát sóng tối nay, cô khẽ nhíu mày:

"Sao Đông Chí còn chưa quay lại..."

Giọng nói vừa dứt.

Đúng lúc nhìn thấy cậu ta từ bên ngoài chạy vào, bước chân còn chưa ổn định đã thở hổn hển đưa bản thảo tin tức cho cô:

"Cố ý! Tuyệt đối là cố ý. Chủ bá Khương, sắp phát sóng rồi còn đổi thông cáo, thế nào cũng phải giữ lại chút cho tôi chứ!"

Đổi thông cáo?

Lông mi Khương Nùng khẽ rũ xuống, lướt qua thông cáo báo chí từ đầu tới cuối một lần, so với sự bất bình của trợ lý, cô mở miệng nói chuyện từ trước đến giờ đều rất nhu hòa, nhưng một khi nói đến chuyện công việc sẽ trở nên phá lệ lạnh lùng.

"Tin tức sắp phát sóng cũng không phải tin lớn gì, phía đạo diễn bên đó có nói tại sao đổi không?"

Đông Chí lắc đầu một cái, trong đài toàn là hạng người nâng cao đạp thấp, người này còn có tâm nhãn hơn người kia, chuyện này vừa nhìn là biết đang nịnh nọt hậu đài cứng cáp của Liễu Thai Hoa, cố ý muốn làm khó Khương Nùng.

Nhìn vẻ mặt vẫn bình tĩnh của Khương Nùng, bàn tay nhỏ nhắn từ từ cuộn thông cáo báo chí lại.

Cậu ta ôm chặt trái tim nhỏ bé của mình, nhịn không được nói thầm:

"Thật may là bên dưới sân khấu còn có máy nhắc chữ, nếu không đang trực tiếp mà gặp sự cố... thì còn kinh khủng hơn đòi mạng."

Khương Nùng đưa một ngón tay chỉ vào cậu ta, ý bảo cậu ta mau ngậm miệng lại.

Tuy nhiên, cái miệng của Đông Chí thật sự linh như miếu, sợ cái gì thì cái đó lại tới.

-

Đợt phát sóng trực tiếp nửa đêm này, Khương Nùng ngồi ngay ngắn ở trên bục, nhân viên công tác nhỏ giọng nhắc nhở một tiếng, phát sóng trực tiếp chính thức bắt đầu.

Cô sắp xếp lại thông cáo báo chí, hàng mi dài khẽ nâng lên, đột nhiên khựng lại —— máy nhắc chữ hoàn toàn tối đen.

Đối mặt với ống kính, ánh sáng lạnh lẽo từ đèn bên hông chiếu tới, rõ ràng chiếu vào gương mặt đẹp đẽ của Khương Nùng, nhưng vẻ mặt cô lại giống như bị ngâm qua nước lạnh, thậm chí còn có chút cảm giác trong suốt.

Đây là lần đầu tiên cô gặp phải loại chuyện ngoài ý muốn như thế này khi phát sóng trực tiếp, bản thông cáo chỉ mới xem qua một lần, máy nhắc chữ lại đột ngột không chạy.

Sau khi trái tim không kềm chế được lỡ mất nửa nhịp, cô nhanh chóng buộc bản thân tỉnh táo lại.

Còn một phút nữa phát sóng trực tiếp sẽ bắt đầu.

Khương Nùng rũ mi mắt xuống, đầu ngón tay hơi trắng bệch, nhanh chóng lật xem thông cáo.

Từng trang một.

Trong vô thức, mồ hôi đã lấm tấm trên vầng tráng trắng mịn màng.

Ba mươi giây.

Mười giây.

Bỗng dưng, tai nghe truyền đến giọng nói trầm thấp của đạo diễn: "Bắt đầu."

Tờ cuối cùng.

Sau khi đã ghi nhớ hết thông cáo một cách rõ ràng ở trong đầu, phát hiện mấy khớp ngón tay cũng cứng đờ, hô hấp của cô mới thả lỏng.

Trong lúc vô tình ngước mắt lên, Khương Nùng nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy đỏ lộng lẫy đang đứng bên ngoài tường kính của trường quay, trang điểm tinh xảo làm nổi bật gương mặt lạnh lùng quyến rũ.

Bất kể ở đâu cũng đều vô cùng bắt mắt, nhưng lúc này cô ta nhếch môi về phía này, mơ hồ có thể nhìn ra sự châm chọc.

Ở trong đài, gương mặt này, thật khó để không quen thuộc.

——Liễu Tư Du.

Khương Nùng chỉ ngừng lại trong chớp mắt, giọng nói trong trẻo trôi chảy bắt đầu đọc tin tức.

Cô kết thúc thông cáo, đã làm đám người xem náo nhiệt bên ngoài tường kính kinh hãi.

Sau một hồi yên tĩnh quỷ dị, có người há hốc mồm kinh ngạc: "Thông cáo báo chí là mới được viết, sao Khương Nùng có thể nhớ hết được?"

Cũng có người âm thầm nảy sinh hâm mộ: "Chỉ là mấy tờ giấy nhỏ bé... đối với đệ nhất khoa phát thanh Đại học Truyền Thông mà nói thì tính là cái gì chứ, trước đây cô ấy ở tổ Liên Bố, bản lĩnh chủ trì không phải là giả."

"..."

"Sinh ra đã có một gương mặt đẹp, giọng nói lại như thần tiên, cô ấy còn có thể trở về tổ Liên Bố không?"

Không thể sao?

Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, tâm tư của tất cả mọi người đều viết hết lên trên mặt.

Ai chẳng biết Liễu Tư Du chiếm lĩnh vị trí đương gia hoa đán ở trong đài nhiều năm liên tục, tân binh tài năng hoàn toàn không có cơ hội xuất đầu, lần này cũng sẽ không ngoại lệ...

Lúc này, một người có lý lịch tương đối sâu trả lời, ánh mắt dừng lại trên người Khương Nùng bên trong trường quay, như có điều suy nghĩ nói:

"Trước đây ở trong đài cũng có lời đồn, nghe nói Khương Nùng là con gái của đài trưởng tiền nhiệm."

Nhưng không có ai chứng thực, cộng thêm tác phong làm việc thường ngày của Khương Nùng không giống như người có bối cảnh thâm hậu, dần dà cũng không còn ai nhắc tới.

*

Buổi phát sóng trực tiếp kết thúc, bản lĩnh chủ trì của Khương Nùng ai cũng có thể nhìn thấy, thân thế thần bí khiêm tốn của cô cũng bị truyền đi một cách thần kỳ, gần như nhanh chóng trở thành bí ẩn không có lời giải đáp ở trong đài.

Khương Nùng lại làm như không nghe thấy mấy tin đồn này, cảm thấy không hề có chút hứng thú nào.

Phải nói điều duy nhất khiến cô cảm thấy hứng thú.

Chính là chờ Khang Nham Sóc, người hiện tại không có ở trong đài trở về Lịch Thành, gần đây ông ta được mời tham gia triển lãm thư họa quốc gia (thư pháp và hội họa).

Đúng lúc bên phía Quý Như Trác cũng đã tìm được nhà mới cho cô, Khương Nùng cân nhắc một hồi liền đồng ý đến ở tạm.

Đêm cuối tuần trời mưa nhẹ, đèn hai bên đường khu biệt thự xa hoa sáng ấm áp, cô cúi đầu nhìn xuống chiếc váy đã dính lấm tấm nước mưa, rồi lại ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm biển số nhà trước mặt.

Bóng dáng nhỏ bé chỉ dừng lại trong chốc lát, nếu không phải biển số nhà viết rõ ràng.

Suýt chút nữa Khương Nùng đã hoài nghi có phải mình đi nhầm chỗ hay không, nương theo ánh trăng, cô vừa định đi vào trong, khóe mắt cong cong bỗng nhiên liếc về phía thân cây gần đó, trên ban công lầu hai rộng rãi của căn biệt thự sát vách thấp thoáng bóng dáng một người đàn ông đang tựa vào lan can.

Đôi mắt đen láy của cô run rẩy phản chiếu hình ảnh anh, toàn bộ thế giới phút chốc bỗng nhiên trở nên im ắng không một tiếng động.

Cành lá cũng không che giấu được đêm đen như mực phe phẩy trên áo sơ mi của Phó Thanh Hoài, ngón tay dài thờ ơ nâng ly rượu, ánh trăng khúc xạ ánh sáng mỏng manh lạnh lẽo, rượu mạnh trong ly khẽ lay động.

Anh rũ mi mắt lười biếng nhìn xuống, không đợi Khương Nùng lấy lại tinh thần.

Đôi môi mỏng đã hé mở: "Đi lên."

chương 3: nùng đào diễm lý

Khương Nùng đi vào ngôi biệt thự xa hoa lạnh lẽo, giày cao gót nhỏ nhắn ướt đẫm vì nước mưa, vừa bước vào liền nhìn thấy phòng khách rộng lớn được trang trí bằng rất nhiều đồ cổ, nhìn có vẻ khiêm tốn nhưng lại không giấu được sự xa xỉ, ngay cả sàn nhà cũng được trải một lớp thảm sang trọng không nhiễm một hạt bụi.

Cô suy ghĩ một hồi rồi cúi người cởi giày, khi bàn chân trần trắng nõn giẫm lên trên sàn nhà, cô chợt nghe thấy tiếng bước chân, rất nhẹ.

Nhưng cũng đủ khiến cô không tự chủ ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Phó Thanh Hoài đứng trên cầu thang xoắn ở đằng xa, từ trên cao nhìn xuống cô một cách chăm chú.

So với lần gặp trước tại Hội đấu giá Tàng Nguyệt, lần này anh ăn mặc vô cùng đơn giản, trên cổ tay áo sơ mi trắng như tuyết không cài khuy măng mét, cùng những tấm bích họa cổ điển phía sau lưng tạo nên một sự hài hòa đẹp đẽ đến quỷ dị.

Không khí có chút ngưng trệ.

Khương Nùng rõ ràng rất căng thẳng, ngay cả hàng mi cong vυ"t cũng run rẩy theo từng nhịp thở.

Đối mặt với người đàn ông nhìn có vẻ trầm tĩnh lại cực kỳ nguy hiểm như vậy, trong đầu cô hoàn toàn quên mất ý định muốn hỏi anh gọi mình vào đây có chuyện gì, chỉ dựa vào bản năng hé mở đôi môi màu hồng nhạt:

"Chào anh, tôi là hàng xóm ở tạm bên cạnh..."

Nói đến đây, ngón chân như ngọc của Khương Nùng vô thức cuộn lại.

Cô không nghĩ tới một nhân vật tôn quý hành tung bí ẩn như Phó Thanh Hoài, còn có thể vô tình gặp mặt ở đây, đáy lòng cũng không quá chắc chắn, sự tồn tại của bản thân cùng lắm chỉ là người chủ trì một buổi bán đấu giá đồ cổ mà thôi.

Ấn tượng ban đầu có thể lưu lại trong mắt anh được mấy phần chứ.

Ánh mắt Phó Thanh Hoài bình tĩnh không hề gợn sóng vẫn luôn đặt trên người Khương Nùng, đèn chùm trang trí phức tạp giữa phòng khách phát ra ánh sáng lạnh lẽo, trượt từ lông mày xuống gương mặt thanh tú của cô.

Vì bên ngoài trời mưa nên giờ phút này bộ dạng của cô giống như một bụi sơn trà mới vừa được vớt lên từ trong nước, cánh hoa mềm mại đẫm nước, tạo cảm giác mong manh nhưng không dễ vỡ.

Nhưng mỹ nhân âm nghe vẫn êm tai đến cùng cực.

Đây là cảm giác đầu tiên mà Khương Nùng mang lại cho Phó Thanh Hoài.

Anh thong thả bước xuống cầu thang xoắn hoa lệ, âm thanh tràn ra từ đôi môi mỏng khép kín:

"Hàng xóm?"

Sau đó, lại hỏi: "Xưng hô như thế nào?"

Đôi mắt long lanh thoáng dao động, nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng: "Khương Nùng."

"Nùng trong "Ngô nông nhuyễn ngữ"?"

(*Ngô nông nhuyễn ngữ: chỉ giọng địa phương vùng Giang Nam êm ái dễ nghe.)

"Nùng của bộ chấm thủy (氵)."

"Thì ra là... Nùng của "Nùng đào diễm lý"."

Phó Thanh Hoài có chất giọng từ tính trầm lạnh, hơi kéo dài âm tiết cuối cùng.

(*Nùng đào diễm lý: thành ngữ hán ngữ, ý chỉ nếu như hoa đào đẹp nồng nàn thì hoa lý đẹp rạng rỡ.)

Lỗ tai của Khương Nùng từ từ ửng đỏ, tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, lần đầu tiên cảm thấy có người giải thích tên mình có thể mê hoặc đến như thế.

Chỉ trong chớp mắt, Phó Thanh Hoài đã đứng bên cạnh bàn trà, ngón tay tinh xảo thon dài cầm ấm trà màu mực lên, lần này mu bàn tay lộ ra bên ngoài ống tay áo rất sạch sẽ, không còn thấy Phật văn màu vàng kia nữa.

Nhưng vẫn hấp dẫn ánh mắt của Khương Nùng như cũ, cô nhìn chằm chằm theo bản năng.

Dường như Phó Thanh Hoài cũng không thèm để ý ánh mắt dõi theo lộ liễu của cô, trạng thái tinh thần của anh vẫn thong dong nhàn nhã, anh chậm rãi rót một tách trà nóng, hai ngón tay đẩy về phía cô:

"Mời cô dùng trà."

Cũng không phải Khương Nùng thiếu một ngụm trà này, chẳng qua đây là trà mà anh đưa, ngón tay mảnh khảnh liền nhận lấy.

Chạm vào tách trà tinh xảo hơi nóng đang lượn lờ, ngón tay trắng trẻo co lại, bị nóng một chút cũng dễ dàng đỏ lên, cô vẫn không uống.

Ngoài ngửi thấy mùi hương của trà, trong không khí còn thoang thoảng mùi thơm của rượu mạnh.

Do thể chất của Khương Nùng mẫn cảm, cho nên khứu giác nhạy cảm hơn so với người bình thường.

Cô ngước mắt lên, trong lòng không giấu nổi kinh ngạc nhìn Phó Thanh Hoài đang rót rượu vào ly thủy tinh.

Không ngờ nhìn anh trông giống như người có tính tình lạnh nhạt, không vui không buồn.

Lại uống rượu mạnh ở chỗ riêng tư như vậy.

Lúc này, có động tĩnh từ bên ngoài cửa biệt thự truyền tới.

Là vị thư ký trẻ lần trước từng gặp mặt một lần, trong tay anh ta đang cầm một hộp kẹo tuyết lê thanh nhã, ngay trước mặt Phó Thanh Hoài, cử chỉ cung kính đưa cái hộp đến trước mặt Khương Nùng đang ngồi trên ghế salon.

"Khương tiểu thư, đây là quà cảm ơn Phó tổng chuẩn bị cho cô."

Quà cảm ơn?

Nghe thấy vậy, Khương Nùng hoang mang nhìn sang.

Thư ký lén lút nháy mắt ra hiệu rồi dùng khẩu hình miệng ám hiệu ba chữ: giấy ký nhận.

Trí nhớ Khương Nùng dần dần hồi phục, nhìn về phía Phó Thanh Hoài đang ung dung tựa người vào ghế sa lon, lúc này ly rượu đã bị anh uống gần thấy đáy, ngón tay trắng lạnh như ngọc chậm rãi đặt ly thủy tinh lên mép bàn trà.

Va chạm phát ra tiếng động rất khẽ, cuối cùng anh cũng bước vào chủ đề, giọng nói lành lạnh quen thuộc chậm rãi vang lên:

"Nghe nói Khương tiểu thư là người chủ trì tin thời sự, kể chuyện xưa chắc cũng không tệ đâu nhỉ?"

Câu "nghe nói" này của Phó Thanh Hoài nói đến cực kỳ khiêm tốn hàm súc.

Với địa vị là gia chủ Phó thị, đã có lòng tìm hiểu thì đến kiếp trước kiếp này của một người phụ nữ đều là chuyện không cần tốn sức.

Khương Nùng ngập ngừng: "Cũng tạm."

"Khương tiểu thư có rảnh không?"

"Hả?"

"Khương tiểu thư, Phó tổng là muốn mời cô đến để kể chuyện xưa mỗi ngày, về chuyện thù lao... thì cô cứ ra giá, tính theo giờ, hoặc tính theo số chữ đều được."

Thư ký vẫn luôn yên lặng ở bên cạnh đúng lúc chen vào nói, thay Khương Nùng giải đáp thắc mắc trong lòng.

Phó Thanh Hoài không nhiều lời, ánh mắt vô cùng trầm tĩnh rơi trên mặt cô vẫn không dời đi.

Khương Nùng suy nghĩ hai giây cũng không ngu ngốc, rất nhanh đã liên tưởng đến buổi đấu giá Tàng Nguyệt lần trước, thư ký có tiết lộ đôi câu về chuyện Phó Thanh Hoài thường xuyên mất ngủ.

Đôi môi hồng hơi mím lại, nhất thời không biết nói thế nào.

Một người có địa vị cao như Phó Thanh Hoài không thích gây khó dễ ép buộc người khác, thần sắc rõ ràng nói:

"Khương tiểu thư cứ từ từ suy nghĩ."

Đêm chậm rãi trôi qua, bên ngoài cửa sổ mờ mịt không biết từ lúc nào mưa đã rơi tí tách, trà trong tay Khương Nùng cũng đã nguội, cô dần dần ý thức được trời gần sắp sáng rồi, cứ tiếp tục ở đây cũng không thỏa đáng lắm.

Liền đặt tách trà về lại chỗ cũ, đứng dậy ôn nhu chào từ biệt: "Tôi về trước..."

"Khương Nùng."

Giọng nói lãnh đạm của người đàn ông bỗng nhiên gọi tên cô, khiến trái tim Khương Nùng nảy lên nửa nhịp.

Khó khăn dừng bước.

Phó Thanh Hoài chậm chạp rời khỏi ghế sa lon, bóng dáng thon dài từ từ đến gần, hương nhang xuyên qua hơi thở cũng thấm vào da thịt trắng ngần lộ ra bên ngoài cổ áo của cô, phảng phất mùi rượu mạnh như thiêu đốt.

Tròng mắt Khương Nùng khẽ run, còn chưa kịp né tránh, đã nhìn thấy bàn tay đẹp đẽ cầm hộp kẹo tuyết lê đưa qua.

Ngay sau đó, thản nhiên nói ở bên tai cô: "Quên mang cái này."

-

Hộp kẹo tuyết lê suýt chút quên cuối cùng cũng được Khương Nùng nhận lấy, điều này khiến thư kí đứng bên cạnh cũng tìm được chút cảm giác tồn tại, hai mắt rưng rưng nhìn toàn bộ quá trình, trái tim treo lơ lửng cũng được hạ xuống.

Thật may là không phí công mua.

Đến khi bóng dáng của Phó Thanh Hoài biến mất nơi cầu thang, phòng khách xa hoa rộng rãi cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.

Thư ký lấy điện thoại di động ra mở nhóm Wechat, đúng như dự đoán thấy có người @ anh ta bát quái:

"Tài xế nói Lương Triệt cả đêm đội mưa chạy khắp đường Tam Điều ở Bắc Thành mua một phần kẹo tuyết lê chánh tông, là vì Phó tổng muốn làm vui lòng mỹ nhân?"

"Còn có chuyện này? Vị mỹ nhân đó có thể kinh động đến thái giám Lương của chúng ta tự mình chạy việc sao?"

"Nghe nói là nữ chủ trì hội đấu giá Tàng Nguyệt, mọi người không biết cũng bình thường, lần trước cũng là Lương Triệt bồi bên cạnh Phó tổng, muốn biết nội tình thì vẫn phải hỏi anh ta."

"..."

Có thể có mặt trong nhóm này đều là người thuộc đoàn đội thư ký đứng đầu Phó thị, nhất thời không ít người tò mò @ Lương Triệt.

Đáng tiếc, vẫn luôn không được trả lời.

Lương Triệt lướt hết tin nhắn nhóm, đã sớm nhìn thấy có người gọi anh ta là thái giám Lương, trầm tư một lúc, mới tiết lộ mấy chữ trong nhóm:

"Nhiều năm như vậy, cuối cùng Phó tổng cũng tìm được một mỹ nhân âm vừa mắt đẹp lòng, đáng tiếc tối nay đã bị từ chối khéo."

Trong nhóm vốn đang náo nhiệt, vừa thấy câu này liền lập tức sôi trào.

"Mẹ kiếp! Tình huống thế nào?"

Lương Triệt thấy gian kế đã được thực hiện liền cất điện thoại di động vào, tối nay phải để cho đám thư ký có mặt trong nhóm này một đêm mất ngủ.

...

Có thể do hoàn cảnh xa lạ, Khương Nùng ngủ không được an giấc, thậm chí mơ thấy một đêm mưa đã lâu chưa từng mơ lại.

Trong một đêm mưa bão táp mười năm khó gặp, cả người cô ướt như chuột lột, bộ quần áo màu trắng trên người giống như vừa được vớt lên từ vũng bùn, run lẩy bẩy được cứu lên xe của Phó Thanh Hoài.

Ngoài cửa sổ, mưa gió sương giá tùy ý xâm nhập, tựa như muốn trừng phạt hành động phản nghịch trốn khỏi nhà ba mẹ nuôi của cô.

Khương Nùng liều mạng muốn giấu mình khỏi thế giới này, nước mắt đọng nơi đuôi mắt tuôn xuống như mưa.

Cho đến khi có một giọng nói xua tan mọi hắc ám, hỏi cô: "Cô muốn đi đâu?"

Cảm giác giống như bị loại số mệnh nào đó dẫn dắt, Khương Nùng theo bản năng ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn lên, không gian vô cùng tối, cô không hề biết danh tính của người thiếu niên trước mặt này như thế nào, nhưng bản năng lại tín nhiệm anh, ngón tay nhỏ nhắn muốn túm chặt lấy ân nhân cứu mạng:

"Muốn, tìm bà ngoại..."

Âm thanh đứt quãng, ánh sáng lạnh lẽo từ bên ngoài chiếu qua cửa kính xe ô tô.

Ngón tay lạnh như băng của Khương Nùng chạm vào vết máu đậm đặc trên vai trái của Phó Thanh Hoài, màu đỏ cuối cùng đó đã trở thành những mảnh vụn trong giấc mơ của cô nhiều năm qua, một vệt máu đỏ tươi chói mắt.

Ngày hôm sau.

Tia nắng đầu tiên xuyên qua màn lụa trắng chiếu lên giường lớn dành cho khách, sự ấp áp quấn quanh đầu ngón tay khiến Khương Nùng tỉnh lại từ trong mộng, mi mắt cong cong run nhẹ mấy cái rồi mới chậm chạp mở ra.

Nhìn thấy hoàn cảnh xa lạ, cô lúng túng mấy giây.

Sau khi nhận thức được mới kịp phản ứng, cô đã chuyển từ khu nhà trọ trồng đầy hoa quế sang đây ở tạm.

Khương Nùng bọc mình trong chăn ngồi dậy, mặc cho mái tóc đen rơi tán loạn trên bả vai, lúc nghiêng đầu, tầm mắt rơi vào hộp kẹo tuyết lê trên tủ đầu giường.

Cô ngẩn người hồi lâu, cô không mở nó ra là muốn âm thầm lưu lại chút gì đó cho riêng mình.

Người tặng hộp kẹo tuyết lê này, chân chân thật thật tồn tại trong thế giới của cô.

~

Không ngủ nướng.

Khương Nùng thay một cái váy trắng dài rồi đi đến nhà bếp hâm nóng sữa tươi uống, sau đó đến ngồi trên ghế sa lon.

Cô nhấp một ngụm sữa tươi, dường như sực nhớ ra một chuyện quan trọng, liền cầm điện thoại di động liên lạc với Quý Như Trác:

"Em đã dọn tới biệt thự rồi, đúng rồi... Chủ của chỗ này là ai, tiền thuê bao nhiêu?"

Chờ giây lát.

Quý Như Trác trả lời cô: "Em biết."

Khương Nùng cụp mắt xuống, nhìn thấy mấy chữ này, loại dự cảm số mệnh nào đó bỗng dưng ùa vào tim, đầu ngón tay cũng chầm chậm siết chặt lấy điện thoại di động.

Một giây sau, Quý Như Trác đã gửi danh tính của chủ nhân căn biệt thự qua báo cáo rõ ràng, đánh cho cô trở tay không kịp:

"Cả khu biệt thự giàu có này chỉ có một người chủ—— Phó Thanh Hoài."

ách một tấm bình phong tranh thủy mặc rất lớn.

Phó Thanh Hoài đứng trước bàn một cái bàn, trên sống mũi cao thẳng đang đeo một cái kính gọng vàng có dây, tròng kính như mạ một lớp ánh sáng lên hàng mi đen bóng, anh đang vô cùng nhàn nhã cắm một cành hoa sơn trà trắng tinh khiết vào trong cái bình cổ.

Nắng thu len lỏi qua ô cửa kính, cánh hoa sơn trà chậm rãi nhỏ xuống một giọt nước óng ánh trong vắt.

Bỗng nhiên.

Giọt nước ẩm ướt mang hương thơm từ từ rồi nhanh chóng chảy qua ngón tay đẹp đẽ của Phó Thanh Hoài.

Bên trong phòng cực kỳ yên tĩnh.

Bình phong tranh thủy mặc bị bao quanh bởi làn khói lượn lờ bốc lên từ lư hương bên cạnh, khiến vóc dáng cao lớn đĩnh đạc thêm mấy phần mờ ảo, nhưng lại không che giấu được khí chất lạnh lùng như trúc, một sườn mặt thanh nhã cao quý.

Mấy phút sau.

Lương Triệt nhẹ nhàng bước lên lầu rồi đi vào, thấp giọng nói: "Phó tổng, đổng sự trưởng tập đoàn Yến thị đến."

-

Do có khách quý đến bàn chuyện làm ăn, nên hôm nay rạp hát nổi danh nhất chỗ này không nhận khách lạ.

Hành lang dài vắng lạnh sáng đèn, Phó Thanh Hoài từ phòng bao đi ra ngoài sau đó bước thẳng vào phòng trà, Yến Bạc Ngôn đã chờ sẵn bên trong hồi lâu, đang ngồi trên ghế salon nhấc tay pha trà.

Nghe thấy động tĩnh mới quay đầu lại, thấy anh cuối cùng cũng đã tới, ông ta nhanh chóng đứng dậy cài nút áo khoác tây trang, kéo ghế cho anh rồi trêu chọc: "Bây giờ gặp cậu càng ngày càng khó nha."

Phó Thanh Hoài cũng thuận theo mà ngồi xuống, nhàn nhạt hỏi: "Có chuyện gì?"

Mấy ngày gần đây, khí trời cuối thu ở Lịch Thành không được tốt lắm, trong lòng Yến Bạc Ngôn biết thói quen của vị này, bảo thư ký bưng một ly rượu mạnh tới trước.

Đợi đến khi tận mắt nhìn thấy thư ký cung kính không tiếng động rót rượu ra ly, ông ta mới bắt đầu vội vàng vào vấn đề chính, lấy ra hợp đồng của một hạng mục đã được chuẩn bị sẵn, chậm rãi đẩy dọc theo mặt bàn về phía trước.

Ngón tay dài như ngọc của Phó Thanh Hoài bưng ly rượu chậm rãi đưa lên.

Nhưng lại không nhấp môi.

Đôi mắt dưới cặp kính gọng vàng hơi híp lại, tầm mắt ngừng trong chốc lát, nhếch miệng cười nhạt:

"Yến đổng, hạ hết vốn gốc như vậy à?"

Trong giới kinh doanh ai chẳng biết, cả đời Yến Bạc Ngôn làm ăn buôn bán rất tốt, thứ duy nhất khiến ông ta không thuận buồm xuôi gió, chính là trong nhà có một thằng con độc nhất suốt ngày ăn chơi lêu lổng, cho nên lần này ông ta phải chắp tay dâng hạng mục vài tỷ cho người ta, cũng là để cầu xin vị này: "Thanh Hoài, niệm tình giao tình của hai nhà chúng ta mấy năm qua, cậu đại phát từ bi giúp tôi chỉ bảo dạy dỗ ba năm..."

"Ba năm thôi, để cho Yến Hàng theo bên cạnh cậu làm một trợ lý nhỏ cũng được."

Phó Thanh Hoài hơi trầm ngâm, nhẹ nhàng miết ngón tay quanh thành ly.

Yến Bạc Ngôn hiểu rõ Phó Thanh Hoài, ai cũng nói Phó gia sinh ra một vị tổ tông, lời này không phải giả.

Loại đỉnh cấp hào môn vọng tộc to lớn phức tạp như Phó thị, không thiếu chuyện đấu đá tranh quyền đoạt vị trong nội bộ, mà anh lại là đứa con nhỏ nhất của ông cụ Phó, trẻ tuổi nhưng bối phận lại cực cao, đứng hàng thứ ba, lúc còn thiếu niên đã áp chế được hai người anh vẫn luôn như hổ rình mồi, trông coi toàn bộ sinh tử của cả gia tộc.

Chỉ đơn giản nhìn điểm này thôi.

Yến Bạc Ngôn đã rất tin tưởng đưa đứa con trai độc nhất đến bên cạnh Phó Thanh Hoài, khoản mua bán này, chỉ có lợi không hại.

Yên lặng hồi lâu.

Ông ta vẫn nhìn chằm chằm gương mặt vô cùng trầm tĩnh tuấn mỹ của người đàn ông trẻ tuổi, bỗng nhiên sáng tỏ, vài tỷ này e rằng vẫn chưa đủ thỏa mãn khẩu vị của anh, vì vậy nhịn đau tăng thêm tiền cược nói:

"Mảnh đất phía bắc cũng cho cậu."

Phó Thanh Hoài nghe vậy, mới híp mắt nhấp rượu, đôi môi mỏng ướŧ áŧ chậm rãi khạc ra mấy chữ: "Yến đổng khách khí rồi."

Chân mày nhíu chặt của Yến Bạc Ngôn giản ra, dường như sợ anh nhất thời đổi ý, ngay cả trà cũng không uống hết, đột nhiên ngồi thẳng dậy nói:

"Tôi ra ngoài báo cho thằng nhóc đó một tiếng..."

Dĩ nhiên là Phó Thanh Hoài ngầm cho phép, ánh mắt vô cùng lãnh đạm nhìn xuống sân khấu lộ thiên bên dưới phòng trà.

**

Bên cạnh sân khấu, Yến Hàng mặc một bộ tây trang tinh xảo đang chuyên chú vung tiền chơi vui vẻ, nhìn thấy cha ruột đi xuống lầu, ánh mắt hẹp dài hơi nheo lại, vẻ mặt hài hước nhạt nhẽo:

"Có phải con bị trả hàng rồi phải không?

Ở bên ngoài dạy con không được tốt lắm, Yến Bạc Ngôn trầm giọng nói:

"Lão tử vừa mới đóng học phí giá trên trời cho anh, nếu anh dám làm mất thể diện ở bên ngoài...."

"Thì một phần di sản cũng sẽ không để lại cho cậu ấm chơi bời lêu lổng như con chứ gì."

Yến Hàng đã thuộc làu làu câu này rồi, lười biếng nhét phần tiền còn lại vào túi quần, dựa vào cây cột bên cạnh, không đứng đắn nói:

"Yên tâm, sáng mai con sẽ ba quỳ chín lạy nhận anh ta làm ba, vị chủ Phó gia này vẫn chưa lấy vợ đúng không?"

Yến Bạc Ngôn: "Loại gia tộc này đối với bà chủ tương lai yêu cầu rất cao, không dễ dàng kết hôn như vậy đâu."

Yến Hàng: "Chưa kết hôn à, hay là con chọn mấy người đẹp đến hối lộ hắn?"

Yến Bạc Ngôn trợn mắt: "Tên phá của! Anh học ở đâu cái tác phong không đứng đắn đó hả, sau này tổ nghiệp Yến gia giao vào tay anh, có phải muốn quan tài của lão tử không khép lại được hay không hả!"

Yến Hàng vô tội: "Con đây không phải đang áp dụng bài mới vừa học từ ba sao?"

"..."

Yến Bạc Ngôn vừa định chỉ vào cậu ta mà mắng, đột nhiên ngừng lại một cách văn minh.

Yến Hàng cũng sợ run lên, trong lúc vô tình liếc mắt về phía cầu thang, liền nhìn thấy Phó Thanh Hoài mặc một bộ tây trang đen vô cùng đoan chính thong thả xuất hiện, ánh nắng mỏng manh phác họa đường nét sườn mặt tuấn mỹ, làm bật lên vẻ lãnh đạm bất cận nhân tình của anh.

Ở trong giới, bối phận của Phó Thanh Hoài cực cao, làm việc khiêm tốn thần bí lại ít khi lộ diện, cộng thêm từ trước đến nay không có một cơ quan truyền thông nào dám công khai đăng hình của anh, cho nên trước khi đến đây, Yến Hàng chưa bao giờ nghĩ đến anh lại còn trẻ như vậy!

Ngẩn người mấy giây.

Đến khi Phó Thanh Hoài thong thả đến gần, không dừng lại, ánh mắt lãnh đạm quét về phía cậu, gây ra một cảm giác áp bức giống như đứng trước vực sâu trên núi tuyết.

Yến Hàng theo bản năng đứng ngay ngắn.

Lúc này, một vị thư ký tây trang phẳng phiu từ bên ngoài rạp hát đi tới, một mực cung kính nói:

"Phó tổng, xe đã chuẩn bị xong."

Tiếng nói vừa dứt.

Yến Bạc Ngôn không chút lưu tình đạp thằng con trai mình ra ngoài, hạ thấp giọng nhắc nhở:

"Còn không mau đuổi theo, cười dễ thương một chút."

Kể từ khi biết được chủ nhân của căn biệt thự mà mình đang ở tạm, đã nửa tháng vô vị trôi qua, Khương Nùng vẫn chưa gặp lại anh.

Thoáng một cái đã đến cuối tuần.

Tòa nhà Trung Tâm Tân Văn đèn đuốc sáng choang, Khương Nùng ghi hình tin tức nửa đêm xong, lại thay thế một đồng nghiệp trong đài dẫn tiết mục dự báo thời tiết.

Lúc công việc hoàn toàn kết thúc, bên ngoài cửa kính trong suốt, sắc trời đã từ từ ửng sáng.

Cho đến khi cô bước ra khỏi trường quay, còn chưa kịp thay quần áo, chợt nghe thấy một giọng nói dịu dàng vang lên: "Khương Nùng."

Khương Nùng xoay người, nhìn thấy tiền bối trước đây ở tổ phát thanh, Lương Vận.

Đôi mắt long lanh khẽ cong lên, chào hỏi: "Chị Vận."

Sơn trung nhân hề phương đỗ nhược, ẩm thạch tuyền hề ấm tùng bách. - Bài « Sơn Quỷ » của Khuất Nguyên

(Người trong núi thơm mùi cây cỏ, uống nước từ suối đá rợp bóng cây tùng bách.)

Bài thơ này bỗng nhiên xuất hiện trong đầu Lương Vận, bình thường Khương Nùng ngoại trừ công việc chủ trì chương trình phát thanh, lúc ở riêng rất ít tiếp xúc với người trong đài, nhưng cô ấy quá sạch sẽ, cả người giống như mỹ nhân trong trẻo không nhiễm sự đời trong mấy bức tranh cổ.

Mọi người không thể không sinh lòng hảo cảm khi nhìn thấy cô, từ đó, muốn tiến thêm một bước che chở, yêu mến cô.

Lương Vận nhìn gương mặt cực kỳ đẹp đẽ của cô, từ trong túi móc ra một tấm danh thϊếp, đồng thời rất có thâm ý nói:

"Có người nhờ chị đưa cho em."

Khương Nùng đưa tay nhận lấy, tròng mắt nhìn thấy ba chữ được in rõ ràng trên danh thϊếp, Chu Gia Thuật.

Cô hơi khó hiểu, đây là ai?

Một giây sau, bên tai truyền đến giọng cười trêu ghẹo của Lương Vận:

"Em quên anh ta rồi hả?"

Khương Nùng không lên tiếng, vẻ mặt rõ ràng là vậy.

Lương Vận không khỏi cảm thán, trong cái giới hỗn loạn này ai cũng vì truy danh trục lợi, còn Khương Nùng sống đến vô dục vô cầu, giống như ngoại trừ hứng thú đối với phát thanh, những vật ngoài thân mà người khác tha thiết ước mơ, cô ấy chưa bao giờ đặt vào mắt.

"Anh Chu này nhà tài trợ trong đài, đúng lúc nghe nói em bị đày đến tiết mục trực tiếp nửa đêm, nên muốn hẹn em gặp mặt một lần..."

Lương Vận vô cùng uyển chuyển nói.

Chỉ thấy Khương Nùng nghe xong, đầu hơi ngẩng lên, gương mặt sạch sẽ lộ ra dưới ánh sáng lành lạnh, an tĩnh trắng trẻo có chút yếu ớt không chịu nổi.

Ngoài phòng, có nhân viên công tác nhỏ giọng nhắc nhở thời gian phát sóng tin tức.

Trước khi đi, Lương Vận còn nói: "Gần đây Liễu Tư Du đang bận rộn phỏng vấn một đại minh tinh, nghe nói là một người khó tính, xem ra sẽ không rảnh rỗi gây sóng gió, Khương Nùng, chúc em sớm ngày trở về tổ Liên Bố."

Đôi môi hồng nhạt của Khương Nùng khẽ mỉm cười, ngón tay mảnh khảnh từ tốn xé toang tờ danh thϊếp mang cảm giác lành lạnh.

Cô quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ thất thần nghĩ: Lời này, thật giống như lời nguyền.

*

Trên đường đi làm về, trời có chút âm u, chẳng biết lúc nào đã bắt đầu mưa lất phất.

Lúc Khương Nùng trở lại biệt thự, váy dài mỏng màu xanh trên người như ngâm qua nước, sau khi vào cửa, liền đưa tay cởϊ qυầи áo.

Sau đó bọc mình trong chiếc áo choàng tắm trắng tinh, còn chưa ngồi xuống đã nhìn thấy điện thoại di động sáng lên.

Cô bấm vào xem.

Là trợ lý thực tập Đông Chí, liên tục gửi tin nhắn tới:

"Chủ bá Khương, có tin lớn! ! !"

"Liễu Thai Hoa và đại minh tinh Lộ Ương xé mặt nhau rồi ... Nghe nói là bởi vì chuyện phỏng vấn, Lộ Ương ở trước mặt mọi người chê giọng nói của Liễu Thai Hoa khó nghe, yêu cầu đổi người chủ trì có giọng nói dễ nghe mới đồng ý tiếp nhận phỏng vấn."

Ai cũng biết Liễu Tư Du trời sanh tính tình cao ngạo, lại có người làm chỗ dựa, đời này chưa từng chịu đựng loại uất ức như vậy.

Nhưng ai bảo lần này cô ta gặp phải người có hậu thuẫn sau đài còn cứng hơn.

Hiện tại Đài Tân Văn đang huy động nhân lực thu thập giọng nói của tất cả người chủ trì để Lộ Ương lựa chọn.

Đọc hết nội dung tin nhắn mà Đông Chí gửi đến, đầu ngón tay mịn màng mềm mại của Khương Nùng dừng lại trên màn hình, không thu lại.

Ngay sau đó, cậu ta tiếp tục gửi giọng nói tới, mang theo nhiệt tình nịnh nọt: "Bàn đến chất giọng tốt, giọng nói của chị mới là tuyệt vời nhất đài."

Khương Nùng khẽ trợn mắt, trả lời mấy chữ: "Tập trung làm việc đi."

Điện thoại di động tắt tiếng.

Ngôi biệt thự rộng lớn cũng thanh tĩnh theo, Khương Nùng không quan tâm chuyện trong đài, cơ thể nhỏ nhắn mềm mại như lông vũ vùi trong ghế sa lon, từ từ nhắm mắt lại, gần như chìm vào giấc ngủ không mộng mị.

Khi tỉnh dậy lần nữa.

Tiếng mưa rơi nặng nề hơn, lộp độp lên lá cây, bên ngoài cửa sổ sát đất một tia sáng dìu dịu như nước chiếu lên lông mi cong vυ"t của Khương Nùng.

Bị chói mắt mà run rẩy nhắm lại, sau đó mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn về phía màn mưa.

Cũng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Đến khi đồng hồ treo tường nhảy qua một phút, có lẽ là hai phút.

Tiếng chuông cửa đột ngột vang lên, khiến cho Khương Nùng ngay cả dép cũng không mang, bàn chân như ngọc đạp lên sàn nhà, chạy ra mở cửa.

Không khí ẩm ướt bên ngoài hòa quyện với mùi nhang thơm trên cơ thể người đàn ông, Phó Thanh Hoài đang đứng nghiêng người, gương mặt tuấn mỹ bị đèn đường làm mờ đi, cúi đầu hỏi cô:

"Biết nấu ăn không?"

Tiếng hít thở của Khương Nùng mang theo chút hổn hển, vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Thư ký từ bên ngoài quen cửa quen nẻo mang nguyên liệu nấu ăn đi vào đặt trong nhà bếp, ngay sau đó lui ra ngoài, cung cung kính kính nói với cô:

"Làm phiền Khương tiểu thư rồi."

Rốt cuộc Khương Nùng cũng tỉnh lại từ trong mộng, ngửa đầu nhìn về phía người đàn ông vẻ mặt trầm tĩnh lạnh nhạt.

À?

Cô có nói mình biết nấu ăn sao?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top