Chương 1

Cái tên "Kỳ Thiên" là thứ duy nhất cha mẹ đã qua đời để lại cho hắn, nhưng người ta quen gọi hắn bằng hai chữ "Quỷ Vu", thế nên bản thân hắn cũng quên mất mình từng có một cái tên. Dẫu sao, một cái tên không được ai gọi tới đâu còn ý nghĩa gì.

Hắn nuôi cổ từ nhỏ. Thế nhân tầm thường luôn ôm ấp nhiều nỗi phiền muộn cùng những khát khao vĩnh viễn không thể khỏa lấp, cổ trùng hắn nuôi vừa hay có thể thỏa mãn ham muốn của một vài người. Vì thế, mặc kệ hắn sống một mình giữa rừng Mê Vụ thăm thẳm, trước sau vẫn có vô số ke liều chết băng qua rừng rậm, đầm lầy, những mong cầu cho được một con cổ độc.

Kỳ Thiên có quy tắc riêng của mình, mỗi con cổ trùng có giá mười đỉnh nguyên bảo. Không nói hai lời. Không có ngoại lệ.

Tuy vậy, giữa thế gian rộng lớn luôn tồn tại một con người có thể trở thành ngoại lệ của ai đó.

Sớm hôm ấy, hắn thấy Nguyên Bảo giữa một vũng bùn lầy. Nàng đã giãy giụa ở đó suốt một đêm, nửa thân dưới chìm trong nước bùn, đầu tóc rũ rượi, mặt mũi phơ phạt. Nàng ôm lấy một nhánh cây khô, ráng rướn thân trên lên, nước mắt hối hận và tuyệt vọng vây ngập tròng mắt.

Kỳ Thiên đại khái có thể hiểu được nỗi tuyệt vọng của nàng, nhưng hắn không biết rốt cuộc nàng đang hối hận điều gì.

Thoáng nghe tiếng bước chân chầm chậm, bình thản tiến về phía mình, Lý Nguyên Bảo dồn sức ngẩng đầu, khàn giọng cầu khẩn:" Cứu, xin cứu tôi với..."

Cứu, xin cứu tôi với... Thế nhưng, nhìn thấy mặt Kỳ Thiên, những lời khẩn cầu vừa ra đến cửa miệng đã bị nuốt trọn trở lại.

Hẳn là vậy rồi. Kỳ Thiên hiểu rõ, cơ thể hắn trời sinh chứa độc trùng, cổ độc đã trở thành một phần thân thể, cùng chết cùng sống với hắn. Mỗi khi chúng lưu chuyển trong huyết quản hắn sẽ khiến lớp da bên ngoài nổi gồ lên, từng mảng vân xanh đen in hằn vền vện khắp thân thể, hung tợn và đáng sợ.

Không a có thể công nhận gương mặt này là đẹp đe. Ngày còn nhỏ, hắn thường bị rủa là " yêu ma", bị người trong dòng tộc xua đuổi, cha mẹ phải đe ngày mệt nhọc bôn ba đến kiệt sức mất mạng cũng chỉ vì gương mặt ghê tởm gớm ghiếc này của hắn.

Kỳ Thiên nhìn nàng hồi lâu rồi quay lưng bỏ đi. Đúng lúc ấy, một bàn tay run rẩy vươn ra tóm lấy chéo áo đen thẩm của hắn:" Cứu, xin cứu tôi với..."

Ham sống là bản năng của loài người, dẫu cho cái cọc nàng có thể bám víu hiện tại có là quỷ quái yêu ma gì chăng nữa.

Kỳ Thiên giật mình, sau đó ngồi thấp xuống, vô cùng bình tĩnh tách từng ngón tay Nguyên Bảo đang siết lấy vạt áo mình ra. Động tác của hắn chậm rãi, bình thản, tựa như đang tỉ mẫn gột rửa bùn đất dính trên quần áo. Nguyên Bảo kinh hãi nhìn những đường vân loang lổ trên mu bàn tay hắn, vừa thấy động tác của hắn nàng tuyệt vọng không cất nên lời.

"Cứu, xin cứu tôi với!"

Lúc Kỳ Thiên đi rồi vẫn nghe tiếng nàng nức nở tuyệt vọng trong đầm lầy, bất lực van cầu để sống tiếp như một con cún nhỏ đáng thương:" Cầu xin huynh, cứu, xin hãy cứu tôi..."

Hắn hơi khựng lại một chút, quay lại thấy gương mặt nàng nhạt nhòa nước mắt, phủ mờ tuyệt vọng. Hắn lạnh nhạt cực độ, gật đầu:"Ừ"

Cha mẹ mất sớm, Kỳ Thiên bơ vơ một mình, cuộc sống ấy đã dưỡng thành một thứ tính cách quái gở, kỳ dị hiện giờ của hắn. Hắn không phân biệt thiện ác. Lâu nay có rất nhiều người tìm đến hắn cầu lấy độc trùng, bất kể ke tìm tới là loại nào , chỉ cần đối phương có thể trả đũ tiền, hắn đều sẽ bán. Hắn không cứu người, cũng chẳng hại ai, hắn chỉ bán cổ. Nhưng thế gian này luôn lắm chuyện ngoài ý muốn.

Lúc Kỳ Thiên mang dây thừng quay lại tìm Nguyên Bảo, nàng đã hôn mê. Hắn ngẫm nghĩ, cuối cùng tiến về phía Nguyên Bảo, lay nàng tỉnh dậy.

Giờ đây xương cốt khắp người Nguyên Bảo đau đớn như bị ai nghiền vụn, nàng ngất lịm đi vì thật sự không thể chịu đựng thêm nửa. Phải tỉnh lại lúc này là một loại tra tấn khủng khiếp với nàng.

Nàng gắng hết sức mở mắt nhìn Kỳ Thiên phút trước bõ đi giờ vừa quay lại, tuy gương mặt của hắn vẫn xấu xí khiến người khác ghê hãi như vậy nhưng ánh mắt Nguyên Bảo đã sáng bừng lên:"Huynh trở lại...cứu tôi?"

Kỳ Thiên không đáp lời nàng, đến tận khi ánh mắt Nguyên Bảo tối dần, bàn tay loang lổ những đường vân xanh xám của hắn đột nhiên bóp chặt lấy má nàng.

Nguyên Bảo bị véo má, kinh hãi run rẩy, hai mắt trợn tròn ngơ ngẫn nhìn hắn.

Kỳ Thiên véo má nàng môt lúc, lại hỏi:" Mặt tròn trịa bầu bĩnh thật, hẳn phải ăn nhiều thịt lắm mới thành như vậy được". Đã lâu lắm rồi, hắn chưa từng mở miệng nói chuyện với ai, giọng thật khò khè khó nghe, giống như tiếng lưỡi dao phay bằng kim loại chém nát khay sứ. Lúc ấy, hắn mở miệng lẩm bẩm một câu rồi tự giác ngậm miệng nín thinh.

Nguyên Bảo vẫn ngẫn người,nhưng thấy hắn hỏi một cách nghiêm túc, còn tính mạng bé nhỏ của mình đang nằm gọn trong tay hắn, nàng đành thành thật trả lời:" trời sinh đã vậy, phu tử gọi đây là mặt bé mập".

" Cảm giác...Không tệ".

Nguyên Bảo nhẫn nhục, nở nụ cười cứng ngắc:" Huynh cứ nhéo thêm cũng được".

Kỳ Thiên thật thà, cấu véo thêm vài cái nữa, đến tận khi hai má nàng cơ hồ đã sưng phồng lên, còn thấy nàng ấm ức mà hai mắt rơm rớm lệ, hắn mới giật mình khôi phục dáng vẻ bình thường rồi buông tay. Kỳ Thiên gỡ dây thừng, chuẩn bị cuộn quan người Nguyên Bảo, Nguyên Bảo cảm động nước mắt lưng tròng, nhưng chỉ lát sau, khi Kỳ Thiên đem dây tròng đúng vào cổ nàng, nàng kinh hãi mặt mũi trắng bệch, hốt hoảng một tay túm chặt lấy tay Kỳ Thiên, tay kia cuống cuồng gỡ vòng dây đang quấn quanh cổ mình, kinh hãi hỏi:"Huynh, huynh định làm gì đấy?"

Kỳ Thiên ngẫm nghĩ một chút rồi đáp:"Câu lên".

Câu? Sao cơ? Tròng dây vào cổ để câu nàng lên?                                                                                                                                                                                      Nguyên Bảo cười cười sợ sệt: Đừng, đừng, đợi...đợi chút đã, tráng sĩ à... Tráng sĩ!                                                                                                                                                                                                                                       Vòng dây sít sao, hung hãn siết chặt lấy cần cổ mảnh mai của Nguyên Bảo. Gương mặt tái mét của nàng biến thành một màu xanh tím, nhợt nhạt, mười ngón tay cứng ngắc quắp lại thành trảo, riêng ngón trỏ khôn cam lòng mà chỉ thẳng vào Kỳ Thiên, hai mắt nàng sáng rực, ánh mắt như lệ quỷ xoáy sâu vào thân thể Kỳ Thiên. Kỳ Thiên giữ chặt một đầu sợi dây, dùng sức kéo bật lên, ráng cứu bằng được Nguyên Bảo ra.                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                       Qủa thực Nguyên Bảo đã được hắn cứu ra, nhưng cũng vì thế mà bị hành hạ hao mất nửa cái mạng.                                                                                                                                                                                                   Chọc chọc vào gương mặt bụ bẫm tròn trịa của cô gái trẻ đang hôn mê bất tỉnh, Kỳ Thiên cõng Nguyên Bảo lên, từng bước từng bước tiến về căn nhà gỗ khuất trong rừng sâu của mình.                                                                          

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top