Như Ý đại đế

* * * * *

NNhhưư YÝ?ĐĐaạ?i ĐĐeế? Vô Kỵ căn bản không có sư muội, lại một mực không đoán ra ai có thể giả làm sư muội của chàng.

Hiện tại chàng đã biết.

Lúc Liên Nhất Liên và vị sư muội mặc quần đỏ của chàng xuất hiện, chàng cười, cười rất khoan khoái, chừng như mình có thể có một sư muội như vậy là một chuyện khoái trá phi thường.

Bọn họ từ trên cây ngô đồng phóng xuống cửa sổ, Liên Nhất Liên đi trước, cô nương mặc quần đỏ theo sau, thân mình của hai người còn chưa rơi xuống đất, đã có một luồng kình phong quyện ngay trước mặt.

Một người dùng thanh âm khàn khàn quát nhẹ :

- Đi ra.

Bọn họ không đi ra.

Liên Nhất Liên lăng không lộn một vòng, toàn thân như con thằn lằn dán sát vào tường.

Cô nương mặc quần đỏ vốn chừng như bị chấn động văng ra song cửa, đầu mũi chân bỗng móc vào khuôn cửa, lại dập dìu phiêu hốt bay vào.

Tiếng gió lồng lộng phát ra từ tay áo của bạch y nhân đứng quay lưng lại song cửa, ống tay áo rộng thùng thình vẫn phất phới bay lượn.

Cô nương mặc quần đỏ cười yêu kiều :

- Khí công lợi hại.

Liên Nhất Liên thốt - Chỉ tiếc cái gã luyện không phải là đại khí công, là tiểu khí công.

Cô nương mặc quần đỏ hỏi :

- Khí công cũng có phân chia lớn nhỏ sao?

Liên Nhất Liên đáp :

- Nếu quả cái gã luyện không phải là tiểu khí công, làm sao lại ích kỷ như vậy, thêm hai người ăn cơm, thêm hai đôi đũa cũng không có gì là quá đáng, nếu quả gã không phải là tiểu khí, sao lại nhất định bắt bọn ta đi ra?

Cô nương mặc quần đỏ cười, nhưng đợi đến khi người đó quay đầu lại, bọn họ đã không còn cười nổi nữa.

Trên mặt người đó có một khối u còn bự hơn cả đầu, cơ hồ gắn cả trăm con mắt lên đó vẫn còn chỗ trống.

Người của gã vừa động, khối u đó lúc lắc theo, nhìn giống như một cái bong bóng to, toàn thân Liên Nhất Liên lập tức nổi da gà.

Mình cho dù có dùng đao bức nàng, nàng cũng tuyệt không dám động thủ với người đó, nếu quả một quyền đấm phải cục u đó, nàng nhất định sẽ té xỉu trước.

Nàng la lớn :

- Ngươi ngàn vạn lần không thể đánh bọn ta, ta là hảo bằng hữu của vị quý khách của các ngươi.

Cô nương mặc quần đỏ nói :

- Ta là sư muội của hắn, ngươi càng không thể bắt ta.

Vô Kỵ cười :

- Hai đứa này phá quấy quá, Đinh tiên sinh làm ơn tha thứ cho họ một lần này.

Vị Đinh tiên sinh đó dùng một con mắt vừa ló ra bên cạnh cục u nhìn bọn họ chằm chằm, bỗng nói :

- Mời ngồi.

Liên Nhất Liên ngồi xuống đã lâu, tim vẫn còn đập thình thịch.

Nàng thật không dám nhìn cục u của người đó, lại khơi khơi nhịn không được len lén nhìn.

Cục u bự như vậy quả thật không phải lúc bình thường có thể nhìn thấy được.

Cô nương mặc quần đỏ bỗng nói :

- Tôi biết môn hạ của Thanh Thành có một vị Đinh tiên sinh, Hỗn Nguyên Nhất Khí Công của ông ta thiên hạ vô song...

Vị Đinh tiên sinh đó lạnh lùng ngắt lời nàng ta :

- Ta là Đinh Lựu Tử, Hỗn Nguyên Nhất Khí Công luyện cũng không tệ, cho nên mới luyện ra cục u như vầy.

Nghe nói cục u của gã thật là do luyện khí công mà thành.

Cục u đó vốn chỉ là một điểm bé xíu, khí công của gã càng lúc càng cao, cục u càng lúc càng to.

Hiện tại khí công của gã tuy không phải là thiên hạ đệ nhất, cục u đó lại đã tuyệt đối là thiên hạ đệ nhất.

Đinh Lựu Tử lại nói :

- Ta cũng không phải là môn hạ Thanh Thành, ta là đệ tử của Như Ý Giáo, hoàn toàn không còn chút quan hệ nào dính tới phái Thanh Thành.

Cô nương mặc quần đỏ hỏi :

- Như Ý Giáo? Tôi chưa từng nghe nói qua.

Vô Kỵ thốt :

- Bởi vì ngươi căn bản kiến thức nông cạn, chuyện ngươi chưa từng nghe nói tới có rất nhiều.

Cô nương mặc quần đỏ kỳ thật tuyệt không phải là kiến thức nông cạn, chuyện nàng ta biết còn nhiều hơn nhiều so với người khác.

Nhưng lúc sư ca giáo huấn, sư muội cho dù không phục, cũng chỉ còn nước ngồi nghe.

Liên Nhất Liên không phải là sư muội của chàng, cho nên nàng không nhịn được phải hỏi :

- Giáo chủ của ngươi là ai?

Đinh Lựu Tử đáp :

- Trấn Tam Sơn, hạt Ngũ Nhạc, Thượng Thiên Nhập Địa Quỷ Kiến Sầu, Như Ý Đại Đế.

Liên Nhất Liên cơ hồ nghe đến ngây người :

- Ngươi nói đó là danh tánh của giáo chủ các ngươi?

Đinh Lựu Tử đáp :

- Phải.

Liên Nhất Liên cơ hồ nhịn không được phải bật cười.

Danh tánh đó nghe tuy oai phong, thật sự cũng có chút hoạt kê.

Nhưng khẩu khí của Đinh Lựu Tử lại rất nghiêm túc, hơn nữa còn tràn đầy vẻ úy sợ và tôn kính.

Người có thể khiến cho Đinh Lựu Tử, Bán Diện La Sát, Diệu Thủ Nhân Trù úy sợ tôn kính, vị Như Ý Đại Đế đó đương nhiên tuyệt không thể là người rất hoạt kê.

Liên Nhất Liên cuối cùng không cười, chỉ nhẹ nhàng nói :

- Danh tánh đó dài quá.

Cô nương mặc quần đỏ nói :

- Tôi nghĩ y nhất định là người rất vĩ đại.

Đinh Lựu Tử đáp :

- Phải.

Cô nương mặc quần đỏ hỏi :

- Tôi có thể được gặp y không?

Đinh Lựu Tử đáp :

- Có thể.

Cô nương mặc quần đỏ thở dài :

- Tôi chỉ hy vọng y không khinh ghét tôi, đuổi tôi đi ra.

Bán Diện La Sát mặt che khăn lụa đen, nãy giờ một mực không chịu mở miệng, chợt nói :

- Y sẽ không khinh ghét ngươi, y rất thích ngươi.

Cô nương mặc quần đỏ hỏi :

- Thật sao?

Bán Diện La Sát đáp :

- Y nói ngươi rất giống một người, đặc biệt là lúc nằm ngủ càng giống.

Cô nương mặc quần đỏ cười cười :

- Y làm sao biết lúc tôi nằm ngủ bộ dạng ra sao?

Bán Diện La Sát đáp :

- Đêm hôm qua ngươi có phải đi ngủ mà không cởi bỏ y phục không?

Cô nương mặc quần đỏ gật gật đầu.

Bán Diện La Sát thốt :

- Đêm hôm qua ngươi nhất định rất mệt mỏi, nhưng lại không muốn ngủ vùi, cho nên ngươi đặc biệt tìm một khúc củi gòn làm gối, còn dùng bình trà chận cửa sổ, dùng ghế chận cửa lớn.

Cô nương mặc quần đỏ hỏi :

- Y... sao y biết được?

Bán Diện La Sát cười cười :

- Y tận mắt nhìn thấy, làm sao lại không biết chứ?

Cô nương mặc quần đỏ cười không nổi.

Bán Diện La Sát nói :

- Các ngươi tuy không nhìn thấy y, lại lại đã thấy các ngươi từ sớm.

Liên Nhất Liên cười :

- Y cũng đã nhìn thấy ta?

Bán Diện La Sát hỏi :

- Đêm hôm qua có phải ngươi không ngủ không?

Liên Nhất Liên gật đầu.

Bán Diện La Sát hỏi :

- Ngươi có phải đã khóc, khóc rất thương tâm?

Bao nhiêu da gà trên mình Liên Nhất Liên đều nổi u lên.

Nếu quả nhất cử nhất động của mình đều bị người ta nhìn rõ rõ ràng ràng, mình lại không thấy được tới bóng của y, mình cũng sẽ sợ như vậy.

Bán Diện La Sát nói :

- Y cũng nghe các ngươi nói Triệu Vô Kỵ hôm nay nhất định sẽ trở về, cho nên hôm nay mới sáng sớm đã chuẩn bị mời Triệu công tử đến ăn.

Cô nương mặc quần đỏ hỏi :

- Hiện tại khách nhân có phải đã tề tựu đông đủ?

Bán Diện La Sát cười :

- Người nên đến đều đã đến, không nên đến cũng đã đến.

Cô nương mặc quần đỏ hỏi :

- Còn chủ nhân?

Bán Diện La Sát đáp :

- Chủ nhân tình cờ không có ở nhà.

Cô nương mặc quần đỏ hỏi :

- Chủ nhân sao lại không có ở nhà?

Bán Diện La Sát đáp :

- Bởi vì y tình cờ có chuyện phải ra ngoài.

Cô nương mặc quần đỏ lại cười :

- Thật là rất tình cờ, y rõ ràng biết có khách đến, lại tình cờ phải ra ngoài.

Bán Diện La Sát đáp :

- Bởi vì có người tình cờ đến vùng phụ cận, y tình cờ phải đi gặp người đó.

Ả thở dài, lại nói :

- Thiên hạ có chuyện tình cờ như vậy, mình còn có cách nào chứ?

Cô nương mặc quần đỏ đáp :

- Tôi không nói được tiếng nào.

Bán Diện La Sát thốt :

- Cho nên các ngươi chỉ còn nước ngồi đây đợi.

Liên Nhất Liên lại nhịn không được :

- Không tưởng được lúc Như Ý Đại Đế muốn gặp một người cũng phải lao động dữ vậy.

Bán Diện La Sát nói :

- Y biết người đó tuyệt đối không chịu đến, chỉ còn nước tự mình đi.

Liên Nhất Liên hỏi :

- Người đó tại sao lại không thể đến?

Bán Diện La Sát đáp :

- Bởi vì người đó tịnh không muốn gặp y.

Liên Nhất Liên hỏi :

- Y tại sao không sai các ngươi đi mời người đó đến?

Bán Diện La Sát đáp :

- Bởi vì y biết bọn ta nhất định không mời được người đó.

Liên Nhất Liên hỏi :

- Cảc các ngươi cũng không mời được?

Bán Diện La Sát lại thở dài :

- Người có thể mời được người đó, nam thất bắc lục mười ba tỉnh cộng lại chỉ sợ cũng không có mấy ai.

Liên Nhất Liên le lưỡi :

- Nguyên lai khí phái của người đó cũng không nhỏ.

Bán Diện La Sát đáp :

- Khí phái của người đó vốn cực lớn.

Liên Nhất Liên nói :

- Người có khí phái lớn như vậy, nam thất bắc lục mười ba tỉnh cộng lại cũng không có mấy ai.

Bán Diện La Sát đáp :

- Không sai chút nào.

Liên Nhất Liên hỏi :

- Con người khí phái lớn như vậy thật ra là ai?

Bán Diện La Sát đáp :

- Kỳ thật người đó cũng không vĩ đại gì, cũng chỉ có hai con mắt, một cái mũi, một cái miệng, chỉ bất quá đã luyện kiếm pháp hơn người.

Liên Nhất Liên thốt :

- Nghe khẩu khí của ngươi, kiếm pháp của người đó xem chừng không tệ.

Bán Diện La Sát cười cười :

- Nếu quả người đó còn chưa thể coi là kiếm khách, người có thể coi là kiếm khách chỉ sợ có rất ít.

Liên Nhất Liên hỏi :

- Người đó là kiếm khách nào?

Bán Diện La Sát đáp :

- Là Tiêu Tương kiếm khách.

Liên Nhất Liên hỏi :

- Tiêu Tương kiếm khách của Hành Sơn?

Bán Diện La Sát đáp :

- Phải.

Liên Nhất Liên không nói gì nữa.

Nàng thật không còn gì để nói nữa, một người nếu quả vì phải đi gặp Tiêu Tương kiếm khách mà để người ta đợi lâu, vô luận bắt người ta đợi bao lâu cũng không phàn nàn được.

Cái tên Tiêu Tương kiếm khách tịnh không đặc biệt.

Trong giang hồ mỗi một thời đại chừng như đều có một người học kiếm xưng là "Tiêu Tương kiếm khách".

Đó vốn là một cái tên rất bình phàm.

Nhưng người có tư cách để xưng là "Tiêu Tương kiếm khách" lại nhất định không phải là người rất bình phàm.

Kiếm pháp của Tiêu Tương kiếm khách của mỗi một thời đại đều cực cao, hơn nữa thông thường đều rất cao nhã, rất phong lưu, rất tiêu sái, thậm chí còn có chút kiêu ngạo.

Bởi vì bọn họ thật có chỗ đáng để kiêu ngạo.

Đặc biệt là vị Tiêu Tương kiếm khách của thời nay, người như ngọc thụ, kiếm nhu du long, không những là cao thủ nhất nhì của Hành Sơn kiếm phái, còn là mỹ nam tử hữu danh trong giang hồ.

Cô nương mặc quần đỏ bỗng thở dài :

- Thậm chí tôi cũng đã muốn gặp người đó từ sớm.

Ngay lúc đó, ngoài cửa có một vật bắn vào, một người la lên :

- Coi nè!

Một vận rơi "bịch" dưới đất, lại là một cái bao làm bằng da trâu.

Đinh Lựu Tử và Bán Diện La Sát đều đã cung cung kính kính lùi một bên, cúi mình khoanh tay.

"Giáo chủ đã về".

Tiêu Tương kiếm khách tuy không đến, có thể gặp được Như Ý Đại Đế cũng là chuyện khiến cho người ta hưng phấn phi thường.

Mọi người đều giương mắt nhìn xem vị Trấn TamSơn, Hạt Ngũ Nhạc, Thượng Thiên Nhập Địa Quỷ Kiến Sầu, Như Ý Đại Đế thật ra làngười nào?

Bọn họ chỉ nhìn thấy một đứa bé sắc mặt trắng nhợt, trên mình vận áo bào trắngnhư tuyết, nhìn có vẻ hơi gầy gò.

Liên Nhất Liên nhịn không được hỏi :

- Giáo chủ của các ngươi đâu?

Đứa bé đó tuy tuổi còn nhỏ, khí phái lại cực lớn, chắp hai tay sau lưng thảnnhiên tiến vào, căn bản không lý gì tới nàng.

Vô Kỵ vụt đứng dậy, kinh ngạc nhìn nó, thất thanh :

- Là ngươi?

Đứa bé đó đáp :

- Là ta.

Vô Kỵ thở dài :

- Đương nhiên là ngươi, ta nên biết từ sớm.

Liên Nhất Liên lại nhịn không được phải hỏi :

- Nó là ai? Lẽ nào là Như Ý Đại Đế?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #cổ-long