Con dê thứ ba (2): Những diễn biến trong miếu Thần tài
* * * * *
Mỗi một người đều muốn gặp Thần Tài, cho nên mỗi một địa phương đều có thần miếu.
Nghe nói tất cả tiền tài trên trời dưới đất đều do Thần Tài chưởng quản, vô luận là ai chỉ cần có thể gặp Thần Tài, đều phát tài lớn.
Kỳ quái là Thần Tài lại khơi khơi chừng như là một vị thần rất nghèo, thậm chí vị thần đó quanh năm vì ăn mặc mà phải bôn ba, giữa trần gian tựa hồ cả một miếng cơm cũng không có mà ăn.
Miếu Khổng - Lão thông thường đều là miếu lớn vàng ngọc huy hoàng, trang nghiêm hùng vĩ.
Miếu Thần Tài lại thường là miếu rất nghèo, vừa nghèo, vừa đổ nát, vừa nhỏ.
Đó cũng là một cảnh trào phúng, rất mỉa mai.
Bởi vì nó ít ra cũng khiến người ta minh bạch một điểm, tiền tài tuy khả ái, lại tịnh không đáng được người ta tôn kính.
Miếu Thần Tài ở chỗ này cũng vậy, vừa nghèo, vừa đổ nát, vừa nhỏ. Thần tượng mặt đen thui, cưỡi một con hắc hổ, sơn vàng đã bạc màu, y phục cũng tróc lấm tấm.
"Có chuyện này ta thủy chung không hiểu được", Đường Ngọc nhìn quanh: "Tại sao Thần Tài lại luôn luôn có vẻ nghèo nàn như vậy?"
Vấn đề đó y chỉ bất quá tùy tiện nói ra, tịnh không hy vọng nhận được đáp án.
Vô Kỵ cười cười :
- Nếu quả ngươi gặp người chân chính có tiền, ngươi sẽ hiểu.
Đường Ngọc lại hỏi :
- Sao vậy?
Vô Kỵ đáp :
- Tiền của những người đó tuy nhiều đến mức đếm không xuể, tự họ lại coi tiền như mạng, y phục cũng rách vá khắp nơi, ăn cơm chan nước lã, trên người toát đầy mùi hôi.
Đường Ngọc hỏi :
- Trên mình mấy người đó tại sao lại toát đầy mùi hôi?
Vô Kỵ đáp :
- Bởi vì bọn họ sợ người ta ăn trộm, cả gạo đường muối dầu đều khóa giấu trong tủ, có những người quần lót mặc đến bốc mùi mà vẫn không chịu giặt.
Đường Ngọc lại nhịn không được phải hỏi :
- Tại sao?
Vô Kỵ cười :
- Bởi vì y phục giặt giũ nhiều sẽ bị rách.
Đường Ngọc cũng cười :
- Lẽ nào Thần Tài cũng giống như bọn họ, coi tiền còn hơn xa bản thân mình?
Vô Kỵ đáp :
- Người không coi tiền như mạng, làm sao có thể làm Thần Tài?
Hiện tại đã là hoàng hôn.
Bọn họ hồi nãy ăn xong một bữa cơm thật ngon lành, dưới ánh dương mát mẻ của ngày xuân, chầm chậm tản bộ đến đây.
Tâm tình bọn họ đều rất khoan khoái.
Vô Kỵ thốt :
- Nếu quả ta là Thần Tài, tuyệt sẽ không tốn mấy lượng bạc tiền ăn như hồi nãy, chết mới chịu ăn.
Đường Ngọc cười :
- Bởi vì Thần Tài không thể xài tiền lung tung.
Vô Kỵ họa theo :
- Tuyệt đối không thể.
Đường Ngọc thở dài :
- May là bọn ta không phải là Thần Tài.
Vô Kỵ thốt :
- Nhưng ngươi sẽ rất mau chóng gặp được một Thần Tài, một Thần Tài sống.
Đường Ngọc hỏi :
- Y nhất định sẽ đến hôm nay?
Vô Kỵ đáp :
- Nhất định.
Đường Ngọc rất muốn nói cho Triệu Vô Kỵ biết vị Thần Tài đó là ôn thần của chàng, chỉ cần y vừa đến, chàng phải mất mạng.
Y rất muốn nhìn thấy biểu tình của Triệu Vô Kỵ lúc phát hiện chân tướng.
Phàn Vân Sơn đã đến.
Sắc mặt của lão tịnh không mấy tốt, Đinh Khí chặt vào cổ lão một chưởng, cho đến bây giờ vẫn còn khiến cho lão cảm thấy rất khó chịu, nhưng lại tuyệt đối không ảnh hưởng gì đến hiệu suất hành sự của lão.
- Ta đã đem toàn bộ cao thủ huynh đệ bổn môn đến đây, hiện tại trên con đường này chỗ nào cũng có người của bọn ta phòng thủ.
Vô Kỵ đối với năng lực làm việc của lão rất thỏa mãn, Đường Ngọc càng thỏa mãn hơn.
Nhân thủ Phàn Vân Sơn điều động đến đương nhiên là người của bọn chúng, trong đó có rất nhiều hảo thủ.
Hiện tại Triệu Vô Kỵ đã bị bọn chúng bao vây, y căn bản không cần chực chờ cơ hội nữa, bằng vào y và Phàn Vân Sơn hai người đã đủ để lấy mạng chàng!
Hà huống trên người y còn có cái hầu bao, có mẫu đơn trên hầu bao, nhụy hoa mẫu đơn.
Một khi nghĩ tới uy lực của thứ ám khí đó, y khích động hưng phấn không khác gì một đứa bé, cơ hồ nhịu không được muốn thò tay sờ một chút.
Nhưng y nhất định phải nhẫn nại.
Vô Kỵ lại hỏi :
- Đám huynh đệ phòng thủ bên ngoài có phải đã biết người bọn ta đang đợi là ai?
Phàn Vân Sơn đáp :
- Ta chỉ nói cho họ biết, trừ một người cầm lồng đèn đỏ mặc áo bào đen ra, vô luận là ai đi trên đường đến đây đều phải đưa trở lại.
Lão bảo đảm thêm ba lần :
- Ngoại trừ y ra, tuyệt không cho bất kỳ một ai trà trộn tiến vào.
Không chỉ bảo đảm với Vô Kỵ, mà cũng là bảo đảm với Đường Ngọc.
Đã không có bất kỳ một ai trà trộn tiến vào, đương nhiên cũng không có ai có thể cứu Triệu Vô Kỵ.
Hiện tại chàng đã hoàn toàn bị cô lập.
Trong tâm Đường Ngọc thở dài, kế hoạch này quả thật không có đường phá giải, tự y cũng cảm thấy thập phần mãn nguyện.
Bầu trời dần dần mù tối, Phàn Vân Sơn vừa thắp ngọn đèn dầu, liền nghe bên ngoài truyền vọng một tràng tiếng dùi trúc gõ rù rì như tiếng ve sầu gáy.
"Thần Tài đã đến".
Một vị Thần Tài nhìn không nghèo nàn, cũng không rách rưới.
Thân người y cao to, đầu tóc hoa râm, sắc mặt đỏ hồng, nhìn bề ngoài đường đường khí phách, quần áo cũng cực kỳ vừa hợp, hạng người vô luận là ai gặp cũng đều rất tín nhiệm.
Nếu quả mình có tiền, mình nhất định cũng sẽ đem tiền gởi vào tiền trang của y.
Nhưng lúc Vô Kỵ giới thiệu y với Phàn Vân Sơn và Đường Ngọc, sắc mặt y lại rất khó coi.
Vô Kỵ thốt :
- Bọn họ đều là hảo bằng hữu của ta.
Thần Tài nghiêm mặt, lạnh lùng hỏi :
- Ta có phải có nói qua, ngoại trừ ngươi ra, ta không muốn gặp người khác?
Vô Kỵ đáp :
- Phải.
Thần Tài thốt :
- Bọn họ có phải là người không? Nếu bọn họ là người, mời bọn họ đi.
Vô Kỵ ngây người. Chàng không tưởng nổi vị Thần Tài này không nể mặt chàng chút nào, may là Phàn Vân Sơn và Đường Ngọc đều rất thông hiểu, đều đã đang "cáo từ".
Vô Kỵ càng lúng túng, rất muốn nói vài câu để bọn họ thoải mái một chút.
Đường Ngọc nám chặt tay chàng, mỉm cười :
- Ngươi bất tất phải nói gì, bởi vì bọn ta là hảo bằng hữu.
Y thật là một hảo bằng hữu.
Y nắm tay Vô Kỵ rất chặt.
Vô Kỵ xem chừng cũng đã cảm thấy có gì không đúng, muốn đẩy tay y ra, đã có một sống tay chặt mạnh vào đại huyết quản nơi ót trái của chàng.
Đó đương nhiên là tay của Phàn Vân Sơn.
Lúc chàng té quỵ, nhìn thấy Thần Tài nộ hống bộc phát nhào về phía Đường Ngọc.
Nhưng chàng biết vô dụng.
Thần Tài tuyệt không phải là địch thủ của Đường Ngọc, cả một chiêu của Đường Ngọc cũng đỡ không nổi.
* * * * *
Lúc Vô Kỵ mở mắt lại được, Thần Tài quả nhiên đã bị người ta dùng dây thừng trói chặt. Chính chàng đương nhiên cũng đã bị trói, hơn nữa còn bị điểm huyệt.
Phàn Vân Sơn đã điểm huyệt chàng.
Nhìn thấy chàng mở mắt, Thần Tài cười lạnh :
- Hai vị hảo bằng hữu của ngươi quả thật là hảo bằng hữu.
Vô Kỵ thở dài :
- Chỉ bất quá ngươi hồi nãy căn bản bất tất phải mời bọn họ đi ra ngoài.
Thần Tài hỏi :
- Sao vậy?
Vô Kỵ đáp :
- Bởi vì bọn chúng căn bản không phải là người.
Đường Ngọc cười, cười lớn.
Y cười thật rất khoái trá :
- Ta là người, đáng tiếc ngươi vĩnh viễn không tưởng được ta là ai.
Vô Kỵ "ồ" lên một tiếng.
Đường Ngọc chỉ vào mũi mình :
- Ta là Đường Ngọc, là Đường Ngọc mà ngươi hận không bóp cổ đến chết được.
Vô Kỵ không nói gì.
Đến nước này, chàng còn có gì để nói?
Hiện tại Đường Ngọc cuối cùng đã nhìn thấy biểu tình trên mặt chàng, cả một chút biểu tình cũng không có.
Đường Ngọc thốt :
- Ta vốn tịnh không nhất định phải giết ngươi, ta cũng biết người sống nhất định hữu dụng hơn người chết.
Vô Kỵ hỏi :
- Hiện tại vì sao ngươi lại cải biến chủ ý?
Đường Ngọc đáp :
- Bởi vì có một người nói với ta nhất định không thể không giết ngươi.
Vô Kỵ hỏi :
- Ai nói với ngươi?
Đường Ngọc đáp :
- Chính ngươi.
Y cười càng khoái trá :
- Chính ngươi dạy ta, nếu quả muốn đối phó một người rất nguy hiểm, tuyệt không thể cho hắn cơ hội phản kích, con người ngươi là một người rất nguy hiểm, con người ta lại rất nghe lời.
Vô Kỵ hỏi :
- Ngươi tại sao còn chưa động thủ?
Đường Ngọc đáp :
- Bởi vì ta không muốn ngươi thành con quỷ hồ đồ, bọn ta dù sao cũng là bằng hữu.
Một con chuột đã bị y chụp bắt, y tại sao phải nuốt vào bụng liền?
Mèo bắt chuột vốn không nhất định là vì đói, mà là vì thứ lạc thú đó.
Y đang hưởng thụ thứ lạc thú đó :
- Vốn không chừng có người đến cứu ngươi, chỉ tiếc ngươi lại khơi khơi muốn soát đi rà lại ba lần, ngoại trừ vị Thần Tài kia ra, tuyệt không cho phép ai khác đến.
Phàn Vân Sơn thốt :
- Không phải y rà soát, mà là ra lệnh cho ta làm, cho dù cha ta đến cũng không thể cho vào.
Lão cố ý thở dài, lại nói :
- Xảo hợp sao ta cũng là người rất nghe lời.
Đường Ngọc cũng thở dài :
- Đại Phong đường có người như ngươi thật là vận khí của bọn họ.
Y nhìn Vô Kỵ :
- Nhưng không cần biết ra sao, ngươi luôn luôn đối với ta không tệ, hậu sự của ngươi ta nhất định sẽ kêu Phàn Vân Sơn lo chu đáo, trước khi ngươi lâm tử còn muốn gì, chỉ cần nói với ta, ta không chừng cũng có thể đáp ứng.
Vô Kỵ trầm mặc, chợt thốt :
- Ta chỉ có một chuyện muốn hỏi ngươi.
Đường Ngọc hỏi :
- Chuyện gì?
Vô Kỵ từ từ hỏi :
- Thượng Quan Nhẫn có phải đang ở Đường Gia Bảo Phố?
Đường Ngọc đáp :
- Phải.
Y trả lời không chút do dự, bởi vì Vô Kỵ đã là người đang chờ chết.
Trước mặt của một người đang chờ chết, chuyện gì cũng bất tất phải đắn đo che giấu.
Đường Ngọc thốt :
- Thượng Quan Nhẫn không những ở Đường gia, mà còn rất mau chóng biến thành người của Đường gia.
Vô Kỵ hỏi :
- Sao vậy?
Đường Ngọc đáp :
- Bởi vì lão sắp cưới người của Đường gia, làm rể Đường gia.
Vô Kỵ hỏi :
- Bọn ngươi tại sao lại muốn chiêu nạp lão làm rể?
Đường Ngọc đáp :
- Lão là người rất hữu dụng, chỉ có lão mới có thể dẫn đường cho bọn ta.
Vô Kỵ hỏi :
- Dẫn đường?
Đường Ngọc cười :
- Đây là địa bàn của Đại Phong đường, nếu quả bọn ta muốn đến đây, có phải nên cần người dẫn đường không?
Vô Kỵ đáp :
- Phải.
Đường Ngọc hỏi :
- Người còn có thể tìm người dẫn đường nào giỏi hơn Thượng Quan Nhẫn sao?
Vô Kỵ đáp :
- Không thể.
Hiện tại chuyện này xem chừng đã nên kết thúc, Thần Tài đã vào miếu, dê đã chui vào miệng cọp.
Kỳ quái là Vô Kỵ không ngờ lại cười.
Chàng cười thật không giống một con dê trong miệng cọp.
Chàng cười đơn giản có điểm giống như một con cọp.
Chàng cười đơn giản khiến cho người ta không rõ thật ra ai là cọp, ai là sát thủ cuối cùng.
Vô Kỵ không ngờ lại đang cười.
Đường Ngọc cười rất khai tâm, bởi vì y vốn thật sự rất khai tâm.
Vô Kỵ cười không ngờ lại cũng giống như thật rất khai tâm.
Đường Ngọc không cười nữa.
Y chợt hỏi Phàn Vân Sơn :
- Ngươi có thấy được Triệu công tử của các ngươi đang làm gì không?
Phàn Vân Sơn đáp :
- Hắn hình như đang cười.
Đường Ngọc hỏi :
- Hiện tại hắn làm sao còn có thể cười nổi?
Phàn Vân Sơn đáp :
- Ta không biết.
Đường Ngọc thở dài :
- Ta luôn luôn cảm thấy mình là người rất thông minh, người khác cũng nghĩ ta rất thông minh, nhưng ta lại không nghĩ ra hắn sao lại có thể cười.
Vô Kỵ thốt :
- Ta vốn cũng không muốn cười, nhưng ta quả thật nhịn không được cười.
Đường Ngọc hỏi :
- Có chuyện gì khiến cho ngươi cảm thấy buồn cười như vậy?
Vô Kỵ đáp :
- Có rất nhiều chuyện.
Đường Ngọc hỏi :
- Ngươi có thể kể một hai chuyện cho ta nghe không?
Vô Kỵ đáp :
- Được.
Đường Ngọc thốt :
- Ngươi cứ kể, ta đang lắng nghe.
Vô Kỵ nói :
- Chuyện ta cảm thấy rất buồn cười, ngươi vị tất cảm thấy buồn cười.
Đường Ngọc thốt :
- Không hề gì.
Vô Kỵ hỏi :
- Ngươi còn muốn nghe?
Đường Ngọc đáp :
- Ừm.
Vô Kỵ nói :
- Nếu quả ta nói có một người rõ ràng bị người ta điểm huyệt, hơn nữa còn bị trói gô bằng dây thừng, lại lúc nào cũng đều có thể đứng dậy, ngươi cảm thấy có buồn cười không?
Đường Ngọc cười :
- Hà hà...
Vô Kỵ lại nói tiếp :
- Nếu quả ta nói có người rõ ràng đã bị giết chết, lúc nào cũng đều có thể từ bên ngoài bước vào, ngươi cũng có thể cảm thấy rất buồn cười sao?
Đường Ngọc cười :
- Hà hà hà...
Y phát xuất ra tiếng cười, nhưng nụ cười ôn nhu động lòng người trên mặt y lại đã biến mất.
Vô Kỵ thốt :
- Ta nhớ ngươi có nói qua, có những chuyện nghe kể tuy không buồn cười, nhưng mình nếu tận mắt chứng kiến, sẽ cười đến bể bụng.
Đường Ngọc đương nhiên nhớ câu chuyện cười đó.
Vô Kỵ thốt :
- Có những chuyện lại tương phản, nghe thì rất buồn cười, đợi đến khi mình thật sự tận mắt chứng kiến, lại cười không nổi.
Chàng đột nhiên đứng dậy.
Chàng rõ ràng đã bị điểm huyệt, hơn nữa còn bị trói gô bằng dây thừng, nhưng chàng không ngờ thật đã đứng dậy.
Đường Ngọc tận mắt chứng kiến chàng đứng dậy.
Đường Ngọc cười không nổi.
Sau đó y nhìn thấy một người rõ ràng đã bị giết chết bước vào.
Y nhìn thấy Đinh Khí.
Người từ bên ngoài bước vào không ngờ lại là Đinh Khí.
Cán đao còn ghim trên hông gã, vết thương nơi lưỡi đao đâm vào vẫn minh hiển như hồi nãy.
Nhưng gã lại khơi khơi bước vào.
Vô Kỵ hỏi :
- Ngươi còn chưa chết?
Đinh Khí đáp :
- Ta nhìn giống người chết sao?
Gã không giống.
Sắc mặt gã đỏ hồng, dung quang hoán phát, nhìn không những khoan khoái, mà còn tráng kiện.
Vô Kỵ hỏi :
- Một đao đó không giết chết được ngươi?
Đinh Khí đáp :
- Một đao đó vốn không phải để giết người.
Gã bỗng rút thanh đao ghim trên hông ra, lưỡi đao lập tức bắn ra, gã dùng một ngón tay ấn một cái, lưỡi đao lại co lại.
Vô Kỵ thốt :
- Nguyên lai đó chỉ bất quá là một vở tuồng dở hơi lừa gạt con nít.
Đinh Khí nói :
- Nhưng vở tuồng dở hơi đó không những không lừa được con nít, cả ngốc tử cũng không lừa được.
Vô Kỵ hỏi :
- Thứ vở tuồng dở hơi đó chỉ có thể lừa được người nào?
Đinh Khí đáp :
- Chỉ có thể lừa người thông minh, có lúc người càng thông minh, trái lại, càng dễ dàng bị lừa gạt.
Vô Kỵ cười :
- Nguyên lai người thông minh cũng có thể bị lừa.
Đinh Khí nói :
- Hơn nữa phải dùng thứ vở tuồng dở hơi này mới lừa được, có lúc càng dở hơi, trái lại, càng tốt.
Đó kỳ thật tuyệt không phải là tuồng kịch dở hơi.
Đó là một kế hoạch hoàn chỉnh, phức tạp, chu mật, tinh xảo.
Cho dù là người tuyệt đỉnh thông minh như Đường Ngọc cũng phải nghĩ ngợi rất lâu mới có thể nghĩ ra những xảo diệu trong đó.
Nhưng y không ngờ còn có thể bảo trì vẻ trấn tĩnh.
Đó không những là vì y trời sinh có tính nhẫn nại, cũng là vì y còn có một sát thủ cuối cùng còn chưa xuất hiện.
Trên hầu bao của y còn có hai mũi ám khí y tuyệt đối có lòng tin.
Y tin rằng vô luận dưới bất kỳ tình huống nào, chỉ cần sử dụng thứ ám khí đó, lập tức có thể chuyển đổi cục thế, chuyển bại thành thắng, vô luận bất cứ một ai đụng phải thứ ám khí đó của y đều sẽ biến thành phân thân toái cốt, chết không chỗ chôn thân!
Y tuyệt đối tin chắc.
Bất kỳ một ai dưới tình huống như vầy cũng có thể có phản ứng hoang mang, phẫn nộ, sợ hãi, khinh miệt, biện bạch, tranh luận, cầu xin, mỉa mai, xung động.
Những phản ứng đó y hoàn toàn không có.
Bởi vì y không có phản ứng, cho nên người ta vĩnh viễn không đoán được trong tâm y đang nghĩ gì, muốn làm gì.
Đó mới là một đối thủ đáng sợ, nhưng Vô Kỵ lại quyết tâm phải triệt hạ hủy diệt y.
Vô Kỵ nhìn y, mỉm cười :
- Có lẽ ngươi đã nghĩ trong tuồng kịch của bọn ta chỉ có một điểm là quan trọng nhất.
Đường Ngọc không ngờ lại cười cười :
- Ngươi cứ nói, ta còn đang nghe đây.
Vô Kỵ thốt :
- Kỳ thật ta đã sớm biết ngươi là Đường Ngọc!
- Ồ?
Vô Kỵ thốt :
- Lúc ngươi đánh gục Hồ Bả Tử, ta đã bắt đầu hoài nghi, chỉ bất quá lúc đó ta còn chưa thể xác định nắm chắc được.
Võ công của Hồ Bả Tử tịnh không tệ, ngươi vừa xuất thủ đã đánh gục được gã liền, chỉ là vì gã nhận ra ngươi là Đường Ngọc. Gã có nằm mộng cũng không tưởng được Đường Ngọc sẽ giết gã.
Ngươi bán đứng Hồ Bả Tử, dẫn đứa bé đi, chỉ là vì ngươi muốn ta tin ngươi tuyệt đối không phải là người của Đường gia.
Ngươi muốn kết giao bằng hữu với ta chỉ là vì ngươi muốn tìm cơ hội giết ta.
Ngươi nói ngươi đến Hòa Phong sơn trang là vì đi trốn tránh kẻ thù, chỉ bất quá là đang che giấu mục đích chân chính của ngươi.
Vô Kỵ thốt :
- Kế hoạch đó vốn quả thật rất xảo diệu, chỉ tiếc còn có một lỗ hổng lớn.
- Ồ?
Vô Kỵ thốt :
- Ngươi có thể nghĩ đến đem đứa bé đi, quả thật rất kỳ diệu, trốn tránh kẻ thù cũng là một cách bịt miệng rất tốt, chỉ tiếc ngươi quên rằng nói láo nhất định sẽ bị vạch trần.
Chàng thở dài, lại nói tiếp :
- Một người muốn làm đại sự, không nên nói láo những chuyện nhỏ lặt vặt bề mặt, kỳ thật ngươi căn bản không cần đem đứa bé đi, ta vẫn có thể kết giao bằng hữu với ngươi, ngươi đến tìm ta cũng căn bản bất tất phải nói là vì trốn tránh kẻ thù, đáng tiếc ngươi khơi khơi muốn làm chuyện thông minh, trái lại lại lộng xảo vượt trội hơn cả chính mình.
Đường Ngọc trầm mặc, qua một hồi rất lâu, không ngờ cũng thở dài :
- Một người muốn làm đại sự, không nên nói láo những chuyện nhỏ lặt vặt bề mặt, câu nói đó ta nhất định sẽ ghi nhớ.
Y chợt phát hiện mình thật đã đánh giá thấp Triệu Vô Kỵ.
Những lúc đó y luôn nghĩ những chuyện đó không những không quan trọng lắm, hơn nữa cũng hoàn toàn không quan trọng đối với Triệu Vô Kỵ.
Y thật không tưởng được Triệu Vô Kỵ không ngờ cả mấy chuyện đó cũng đi điều tra truy cứu.
Nơi đây còn là địa bàn của Đại Phong đường, môn hạ của Đại Phong đường hạng người nào cũng có, muốn điều tra thứ chuyện đó đương nhiên không khó.
Vô Kỵ thốt :
- Nếu quả mình muốn biết một người có phải đang lừa gạt mình hay không, nhất định phải từ những chỗ quan hệ nhỏ nhặt không trọng yếu mà điều tra mới có thể tra ra chân tướng.
Bởi vì chỗ liên quan trọng yếu người ta nhất định sẽ che giấu rất chu mật, cho đến khi chắc chắn mình tuyệt đối điều tra không ra mới bắt đầu hành động.
Một đóm lửa nhỏ có thể thiêu rụi cả thảo nguyên, con đê dài trăm dặm thông thường chỉ cần vỡ khuyết một chỗ là đổ sụp.
Vô luận sơ xuất nhỏ cỡ nào đi nữa, đều có thể tạo thành sai lầm trí mệnh.
Vô Kỵ thốt :
- Sau khi ta khám phá ra ngươi nói láo, nguyên lai cũng chưa thể đoán định ngươi là Đường Ngọc, đáng tiếc...
Đáng tiếc là Đường Ngọc lại giả gái, giả đến mức còn giống nữ nhân hơn cả nữ nhân thật.
Chỉ có người luyện qua "Âm Kính" mới có thể giả gái như thật như vậy, bởi vì những đặc trưng của nam tính của y đã dần dần biến mất.
Đường Ngọc nhịn không được hỏi :
- Ngươi làm sao biết ta luyện Âm Kính?
Vô Kỵ đáp :
- Bởi vì ngươi đã từng dùng Âm Kính giết chết Kiều Ồn.
Chàng điềm đạm nói tiếp :
- Cộng bao nhiêu chuyện đó lại, ta nếu còn chưa biết ngươi là Đường Ngọc, ta thật là một ngốc tử.
Miếu Thần Tài cũ kỷ, ẩm thấp tối tăm, thậm chí còn có một mùi hôi làm cho người ta muốn mửa.
Nhưng năm người bọn họ ai ai cũng không chú ý đến những thứ đó.
Đường Ngọc xem ra vẫn rất trấn tĩnh, lại hỏi :
- Ngươi đã biết ta là Đường Ngọc, tại sao không tiên hạ thủ vi cường, tìm cơ hội giết ta?
Vô Kỵ đáp :
- Bởi vì ngươi còn hữu dụng.
Đường Ngọc hỏi :
- Ngươi muốn lợi dụng ta tra ra gian tế ở đây là ai?
Vô Kỵ đáp :
- Ta còn muốn lợi dụng ngươi, tìm ra hết những người Đường gia tiềm phục ở đây.
Hiện tại chàng đã từ Đường Ngọc mà tìm ra Tiểu Bối Tử, lão Vương mập, gã bán quýt, tên chạy bàn ở tiệm Vũ Di Xuân.
Từ những người đó, chàng nhất định còn có thể tìm ra những người còn lại.
Vô Kỵ thốt :
- Bọn ta đã sớm nghi ngờ Phàn Vân Sơn, nhưng bọn ta không thể xác định được.
Cho nên chàng và Đinh Khí an bài cái bẫy này.
Vô Kỵ thốt :
- Gian tế chân chính không thể muốn giết ngươi diệt khẩu, bởi vì chỉ có gian tế chân chính mới biết thân phận và bí mật của nguơi.
Chàng cũng tính đúng bọn chúng nhất định thừa cơ giết đi người không phải là gian tế, mới đem tội danh gian tế đổ lên mình người đó, để cho gian tế thật sự tiêu dao pháp ngoại.
Cho nên chàng đã an bài "cái chết" của Đinh Khí, hơn nữa nhất định bắt Đường Ngọc tin Đinh Khí thật đã chết.
Vô Kỵ thốt :
- Cho nên ngoài một chiêu chặt vào ót của gã ra, ta còn phải tặng thêm một đao.
Không những "đao" đó đã an bài từ trước, trên hông Đinh Khí đương nhiên cũng đã chuẩn bị sẵn.
Vô Kỵ thốt :
- Nhưng nếu đi xem cho kỹ, nhất định sẽ nhìn ra chỗ hở.
Đường Ngọc nói :
- Cho nên lúc đó ngươi muốn dẫn ta đi cho mau.
Vô Kỵ thốt :
- Ta biết ngươi đối với Thần Tài càng có hứng thú, nhất định sẽ theo ta đi.
Chàng giao Đinh Khí lại cho Phàn Vân Sơn, bởi vì Đinh Khí tuyệt đối có thể chế trụ Phàn Vân Sơn.
Vô Kỵ thốt :
- Ta còn có một chuyện khác giao cho Đinh Khí làm, chuyện đó cũng là chuyện quan hệ rất trọng đại.
Đường Ngọc hỏi :
- Chuyện gì?
Vô Kỵ thốt :
- Một người rõ ràng bị điểm huyệt, hơn nữa bị trói gô bằng dây thừng, làm sao có thể bất chợt đứng lên được?
Đường Ngọc đáp :
- Bởi vì dây thừng trói không chặt, huyệt đạo cũng không thật sự bị điểm.
Vô Kỵ hỏi :
- Dây thừng là ai trói?
Đường Ngọc đáp :
- Là Phàn Vân Sơn.
Vô Kỵ hỏi :
- Huyệt đạo do ai điểm?
Đường Ngọc đáp :
- Cũng là Phàn Vân Sơn.
Vô Kỵ hỏi :
- Lão tại sao không trói chặt? Tại sao không điểm huyệt?
Bởi vì Phàn Vân Sơn còn chưa muốn chết.
Lão còn muốn học đạo, còn muốn luyện đan, còn hy vọng có thể trường sinh bất lão, còn muốn tiếp tục hưởng thụ "lạc thú thần tiên".
Vô Kỵ thốt :
- Kỳ thật điểm đó ngươi đáng lẽ cũng nên nghĩ ra, lão đã có thể phản lại Đại Phong đường, tại sao không thể bán đứng ngươi?
Chàng hỏi Đinh Khí :
- Ngươi làm sao đả động được lão?
Đinh Khí đáp :
- Ta chỉ bất quá hỏi lão muốn tiếp tục học đạo luyện đan hay muốn chết?
Vô Kỵ hỏi :
- Ngươi tổng cộng chỉ cho lão hai con đường đó?
Đinh Khí gật đầu :
- Lão chỉ có hai con đường đó có thể đi!
Vô Kỵ hỏi :
- Ta nghĩ lão nhất định do dự rất lâu mới có thể quyết định muốn đi con đường nào?
Đinh Khí mỉm cười :
- Ta còn chưa dứt lời, lão đã quyết định.
Con đường Phàn Vân Sơn chọn là con đường nào, người ngu nhất cũng nên nghĩ ra.
Vô Kỵ thốt :
- Ta nhìn thấy Phàn Vân Sơn đến, là biết lão đã đi con đường nào.
Bởi vì lão còn sống, còn có thể tiếp tục luyện đan học đạo.
Vô Kỵ thốt :
- Cho nên hồi nãy ta cố ý nhượng cho ngươi nắm tay ta, bởi vì ta nhất định muốn lão đến điểm huyệt ta.
Lúc đó Thần Tài đã phóng về phía Đường Ngọc, Đường Ngọc nhất định phải buông Vô Kỵ đi đối phó Thần Tài, chỉ có Phàn Vân Sơn "rảnh rỗi" xuất thủ điểm huyệt Vô Kỵ.
Mỗi một chi tiết trong kế hoạch đó đều tính rất chuẩn.
Vô Kỵ thốt :
- Phàn Vân Sơn đã là người của bọn ta, người lão điều động đến đây đương nhiên cũng là người của bọn ta, người khác tuyệt đối không có cách tiến vào.
Đã không còn ai có thể tiến vào, đương nhiên cũng không có ai có thể cứu Đường Ngọc.
Hiện tại Đường Ngọc mới thật sự đã hoàn toàn bị cô lập.
Vô Kỵ mỉm cười :
- Chuyện này làm ta cảm thấy rất thỏa mãn, ngươi còn có gì để nói nữa không?
Đường Ngọc không nói gì nữa.
May là y còn có một sát thủ cuối cùng, Tán Hoa Thiên Nữ của Thục Trung Đường môn, Đường môn đệ tử ra ngoài xông pha giang hồ bằng vào độc môn độc dược ám khí mà uy chấn thiên hạ, mỗi một người trên mình đều có mang theo độc môn độc dược ám khí uy chấn thiên hạ của bọn chúng.
Đệ tử Đường môn đại đa số đều là cao thủ thu phát ám khí.
Thủ pháp "Mãn Hoa Thiên Vũ" lại là độc môn tuyệt kỹ đã thất truyền trong võ lâm từ lâu.
Đường Ngọc tuyệt đối là một cao thủ tuyệt đỉnh trong đám đệ tử của Đường môn.
Những chuyện đó đều là sự thật, mỗi một người trong giang hồ đều biết, Vô Kỵ cũng nên biết.
Cho nên chàng nên nghĩ đến Đường Ngọc nhất định còn có một sát thủ trí mệnh cuối cùng!
Nhưng chàng xem chừng không thèm để ý tới.
Chàng đáng lẽ nên chú ý tay của Đường Ngọc.
Bởi vì đôi tay đó lúc nào cũng có thể phát xuất ám khí trí mệnh.
Nhưng chàng lại đang nhìn vị Thần Tài kia.
Chàng chợt hỏi :
- Ngươi có phải là Thần Tài không?
Thần Tài không ngờ lại đáp :
- Ta không phải.
Vô Kỵ lại hỏi :
- Ngươi là ai?
- Ta là một tên trộm vặt.
Làm trộm vặt tuyệt không phải là chuyện quang vinh, vị Thần Tài này tại sao lại nhận mình là trộm vặt?
Vô Kỵ thốt :
- Trộm vặt thông thường đều không thừa nhận mình là trộm vặt.
Tên trộm vặt đó đáp :
- Nhưng ta nhất định phải thừa nhận.
Vô Kỵ hỏi :
- Tại sao?
Tên trộm vặt đó đáp :
- Bởi vì tên trộm vặt ta khác với những tên trộm vặt khác.
Vô Kỵ hỏi :
- Có gì khác biệt?
Tên trộm vặt đó đáp :
- Vật ta trộm khác với người ta, ta chỉ trộm vật người ta không muốn trộm, không dám trộm, cũng trộm không được.
Y chợt hỏi ngược Vô Kỵ :
- Những tên trộm vặt khác có thể nào đi bắt chuột trong nhà ngươi không?
Vô Kỵ đáp :
- Không thể.
Tên trộm vặt đó nói :
- Nhưng ta đi trộm.
Y lại hỏi Vô Kỵ :
- Những tên trộm vặt khác có dám đi trộm tượng lão hổ trong ngự hoa viên không?
Vô Kỵ đáp :
- Không dám.
Tên trộm vặt đó thốt :
- Nhưng ta lại dám đi trộm.
Y lại hỏi Vô Kỵ :
- Những tên trộm khác có thể trộm được khăn lau chân của hoàng hậu nương nương không?
Vô Kỵ lắc đầu.
Tên trộm vặt đó thốt :
- Nhưng ta lại trộm được.
Vô Kỵ nói :
- Nguyên lai ngươi không những là trộm vặt, mà còn là thần thâu.
Tên trộm vặt đó thốt :
- Ta vốn là.
Vô Kỵ hỏi :
- Nhưng những vật đó xem chừng không đáng giá?
Tên trộm vặt đó đáp :
- Ta vốn chỉ trộm những vật không đáng tiền.
Vô Kỵ hỏi :
- Tại sao vậy?
Tên trộm vặt đó đáp :
- Bởi vì những thứ đó người ta mời ta đi trộm.
Vô Kỵ hỏi :
- Ngươi đi trộm vặt gì cũng là vì người ta đến mời ngươi?
Tên trộm vặt đó đáp :
- Không những phải đến mời ta, hơn nữa còn phải trả ta năm vạn lượng.
Vô Kỵ hỏi :
- Năm vạn lượng gì?
Tên trộm vặt đó đáp :
- Năm vạn lượng bạc, trả trước.
Vô Kỵ hỏi :
- Tại sao phải trả trước?
Tên trộm vặt đó đáp :
- Bởi vì tín dụng của ta rất tốt, một khi thu tiền, không cần biết người ta muốn ta trộm cái gì, bảo đảm nhất định có thể trộm được.
Vô Kỵ thốt :
- Ta nhớ trước đây hình như cũng có người như vậy.
Tên trộm vặt đó hỏi :
- Ai?
Vô Kỵ đáp :
- Tư Không Trích Tinh.
Tên trộm vặt đó cười.
Vô Kỵ hỏi :
- Ngươi cũng biết người đó Tên trộm vặt đó đáp :
- Ta không những biết lão, mà còn quen lão.
Y cười há hốc miệng :
- Ta chính là đồ đệ của lão.
Giang sơn đời nào cũng có người tài vào ra, trong võ lâm cũng giống như vậy, mỗi một thời đại đều có danh hiệp của thời đó, sừng sững như núi, phong nhã như gió.
Tây Môn Xuy Tuyết.
Thiên hạ vô song kiếm khách, thiên hạ vô địch kiếm, cô độc cao ngạo, bạch y như tuyết.
Diệp Cô Thành.
Thiên Ngoại Phi Tiên Bạch Vân Thành Chủ ước hẹn tử chiến với Tây Môn Xuy Tuyết trên đỉnh Tử Cấm Thành, chưa đánh đã danh động thiên hạ.
Lão Thực Hòa Thượng.
Một vị hòa thường chưa từng nói láo, ăn bánh bao nguội, mặt quần áo rách.
Hoa Mãn Lâu.
Đôi mắt tuy đã mù, lòng lại ngời sáng như trăng trong.
Mộc Đạo Nhân.
Đánh cờ hạng nhất, kiếm pháp hạng ba, danh đồ Võ Đang vừa cuồng vừa thẳng.
Bọn họ tuy đều là danh hiệp một thời, nhưng hiệp danh của bọn họ lại tuyệt đối có thể lưu truyền đến ngàn đời sau.
Ngoại trừ bọn họ ra, đương nhiên còn có Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng bốn hàng lông mày.
Lục Tiểu Phụng nghèo không ai bằng được, giàu không ai sánh nổi.
Người duy nhất trong giang hồ có thể dùng hai ngón tay kẹp một kiếm "Thiên Ngoại Phi Tiên" của Diệp Cô Thành là Lục Tiểu Phụng.
Bằng hữu duy nhất của Tây Môn Xuy Tuyết là Lục Tiểu Phụng.
Người Mộc Đạo Nhân bội phục nhất là Lục Tiểu Phụng.
Người Hoa Mãn Lâu tôn kính nhất là Lục Tiểu Phụng.
Lão Thực Hòa Thượng vừa thấy Lục Tiểu Phụng là muốn bỏ chạy.
Nhưng Lục Tiểu Phụng vừa thoáng thấy Tư Không Trích Tinh là đã nhức đầu.
Lục Tiểu Phụng tặng cho Tư Không Trích Tinh cái tên vĩ đại: Thâu Vương Chi Vương, Thâu Biến Thiên Hạ Vô Địch Thủ - Vua của các vua trộm, trộm khắp thiên hạ không ai bì được.
Tư Không Trích Tinh muốn trộm cái gì, là đều trộm được.
Thân người Tư Không Trích Tinh cao to, bụng thon ngực nở, lại khơi khơi đầy mình tiểu xảo công phu thiên hạ vô song.
Lục Tiểu Phụng từng so tài nhào lộn với gã, ai thua là phải đi đào trùn, kết quả người đi đào trùn là Lục Tiểu Phụng, đào cả mười ngày mười đêm, toàn thân dính đầy bùn đất.
Bây giờ tên trộm vặt này không ngờ lại nói y là đồ đệ của Tư Không Trích Tinh.
Vô Kỵ thốt :
- Thất kính thất kính.
Tên trộm vặt nói :
- Không cần khách khí, không cần khách khí.
Vô Kỵ hỏi :
- Quý tính?
Tên trộm vặt đó đáp :
- Họ Quách.
Vô Kỵ hỏi :
- Đại danh?
Tên trộm vặt đó đáp :
- Tước Nhi.
Vô Kỵ hỏi :
- Ngươi là Thâu Vương Chi Vương thời nay, Thâu Biến Thiên Hạ Vô Địch Thủ Quách Tước Nhi?
Tên trộm vặt đó đáp :
- Là ta.
Vô Kỵ thốt :
- Thất kính thất kính.
Tên trộm vặt đó đáp :
- Không cần khách khí, không cần khách khí.
Vô Kỵ hỏi :
- Ngươi đến đây làm gì?
Quách Tước Nhi đáp :
- Cũng không có gì đặc biệt, chỉ bất quá đến trộm một vật.
Vô Kỵ hỏi :
- Lần này cũng có người thỉnh ngươi đến trộm?
Quách Tước Nhi đáp :
- Nhưng lần này ta miễn phí.
Vô Kỵ hỏi :
- Lệ không thể phá, lần này ngươi tại sao lại miễn phí?
Quách Tước Nhi đáp :
- Bởi vì Tư Không Hiểu Phong của Đại Phong đường các người chính là đường đệ của sư phụ ta, Đinh Khí đứng bên cạnh ngươi chính là bằng hữu của ta.
Vô Kỵ hỏi :
- Là Đinh Khí thỉnh ngươi tới?
Quách Tước Nhi thở dài :
- Vốn gã cũng không tìm ra ta, nhưng ta cả năm bất lợi, đang muốn đi xả xui, đêm hôm qua lại lọt vào ổ chó của gã uống rượu.
Vô Kỵ hỏi :
- Gã thỉnh ngươi đi trộm cái gì?
Quách Tước Nhi đáp :
- Chỉ bất quá là trộm một món đồ chơi gà mổ chó cắn, không đáng một đồng xu.
Vô Kỵ hỏi :
- Ngươi có trộm được không?
Quách Tước Nhi hơi tức :
- Thiên hạ còn có vật gì Quách Tước Nhi ta không trộm được?
Vô Kỵ hỏi :
- Ngươi đã trộm được, vậy vật đó đâu?
Quách Tước Nhi đáp :
- Ở đây.
Tay y vốn trống không, nhưng hiện tại lúc y thò tay ra, trong tay đã có hai vật.
Một mũi kim thoa và một cái hầu bao.
Hầu bao làm bằng vải lụa, trên mặt dùng kim tuyến thêu thành hai đóa mẫu đơn, mỗi mặt một đóa.
Đường Ngọc chung quy đã bị đánh gục, thân người y tuy còn chưa ngã, nhưng ý chí và lòng tin của y đã hoàn toàn băng hội.
Một thứ băng hội của nội tâm, còn đáng sợ hơn xa nhục thể bị đánh gục.
Vô Kỵ cười.
Chàng chăm chăm chú ý phản ứng của Đường Ngọc lúc y nhìn thấy hai vật đó, hiện tại vô luận là ai đều thấy rõ con người đó đã bị triệt hạ tiêu hủy, chỉ còn dư lại một cái xác không hồn.
Vô Kỵ hỏi :
- Chỉ có hai vật thôi sao?
Quách Tước Nhi đáp :
- Ta vốn cũng nghĩ còn có gì khác, không tưởng được trên người vị Đường công tử này không ngờ chỉ có hai thứ bảo bối này, cây kim thoa không ngờ lại rỗng ruột.
Y thở dài :
- Người làm trộm vặt đụng phải mấy thứ rỗng ruột đó quả thật là xui bốc tận trời.
Vô Kỵ hỏi :
- Ngươi làm sao biết trong kim thoa trống rỗng?
Quách Tước Nhi đáp :
- Hồi nãy ta vừa đụng tay vào là biết, bởi vì phân lượng căn bản không đúng.
Ánh mắt Vô Kỵ phát sáng, mỉm cười :
- Kim thoa tuy rỗng ruột, nhưng ta bảo đảm bên vật đựng bên trong tuyệt đối còn quý trọng hơn cả vàng bạc.
Chàng lại bổ sung :
- Nghe nói Đoạn Hồn Sa của Đường gia cũng có thể mua được.
Quách Tước Nhi thốt :
- Ta cũng nghe người ta nói chỉ cần mình đi đúng cửa, hơn nữa bỏ ra một số tiền lớn, có thể mua được.
Đinh Khí nói :
- Như vậy vẫn chưa được.
Quách Tước Nhi hỏi :
- Còn phải cần gì nữa?
Đinh Khí đáp :
- Bọn chúng còn muốn điều tra cho rõ tổ tông ba đời của mình rồi mới chịu bán cho mình.
Quách Tước Nhi hỏi :
- Bao nhiêu tiền?
Đinh Khí đáp :
- Nghe nói là năm trăm lượng hoàng kim mua được một nhúm Đoạn Hồn Sa.
Vô Kỵ hỏi :
- Còn độc châm?
Đinh Khí đáp :
- Đại khái cũng phải mấy trăm lượng một mũi.
Vô Kỵ chợt đưa một bao giấy ra, bên trong có nửa đoạn tú hoa châm.
Chàng mỉm cười :
- Nếu quả là năm trăm lượng vàng một mũi, nửa mũi châm này ít ra cũng đáng giá ba trăm lượng.
Đinh Khí thốt :
- Ba trăm lượng vàng cũng có thể coi là phát tài một chút.
Quách Tước Nhi hỏi :
- Ngươi tìm nó ở đâu ra?
Vô Kỵ đáp :
- Từ trong yên ngựa.
Chàng lại thở dài :
- Ta không tưởng được vị Đường công tử này tại sao lại đến chuồng ngựa lúc nửa đêm, cho nên lén theo dõi, y vào một chút là đã đi ra, ta lại tìm cả hơn một canh giờ.
Vì chàng mò mẫm trong chuồng ngựa rất lâu, cho nên cũng không biết Liên Nhất Liên đã đến.
Hiện tại xem ra chuyện đó cũng chỉ bất quá là chuyện nhỏ nhặt, vốn tầm thường không quan trọng lắm.
Nhưng có bao nhiêu chuyện nhỏ nhặt vốn có vẻ tầm thường, sau này lại cải biến mệnh vận cả đời người.
Quách Tước Nhi nói :
- Một nhúm Đoạn Hồn Sa, năm trăm lượng hoàng kim, thật mắc quá.
Đường Ngọc chợt cười lạnh :
- Giá đó ta mua liền, có bao nhiêu mua bấy nhiêu.
Quách Tước Nhi hỏi :
- Lẽ nào cả cái giá đó cũng còn chưa mua được?
Đường Ngọc đáp :
- Còn sai biệt rất xa.
Quách Tước Nhi hỏi :
- Đáng lẽ là bao nhiêu?
Đường Ngọc đáp :
- Một ngàn lượng vàng vẫn chưa mua được tinh phẩm.
Vô Kỵ thốt :
- Kỳ thật giá tiền đó cũng không thể coi là quá mắc.
Đinh Khí hỏi :
- Còn chưa coi là mắc được sao?
Vô Kỵ hỏi :
- Một nhúm Đoạn Hồn Sa có thể lấy mạng bao nhiêu người?
Đường Ngọc đáp :
- Nếu quả dùng đúng cách, có thể lấy mạng ba người.
Vô Kỵ thốt :
- Hơn nữa sau khi ngươi dùng Đoạn Hồn Sa của Đường gia giết người, người ta nhất định sẽ đổ nợ lên người Đường gia, mình chỉ cần tốn một ngàn lượng vàng, sau khi giết người cả hậu hoạn cũng không có.
Chàng cười cười :
- Nếu quả mình nghĩ thông đạo lý đó, sẽ không cảm thấy là giá quá mắc.
Đinh Khí chung quy thừa nhận :
- Giá tiền đó xem chừng quả thật không thể coi là quá mắc.
Đó vốn là một trong những tài nguyên lớn nhất của mấy đời Đường gia, muốn duy trì một gia tộc lớn như vậy tịnh không dễ dàng. Chế tạo thứ ám khí đó cũng là một chuyện rất hao phí.
Quách Tước Nhi thốt :
- Nói như vậy, cây kim thoa này phải đáng giá mấy ngàn lượng vàng.
Đường Ngọc nói :
- Vô giá, căn bản mua không được.
Quách Tước Nhi hỏi :
- Tại sao?
Đường Ngọc đáp :
- Bởi vì Đoạn Hồn Sa bên trong là tinh phẩm, châm trong hầu bao cũng là tinh phẩm.
Quách Tước Nhi cười :
- Xem ra ta thật nên cẩn thận một chút, nếu không sẽ bị người ta giật mất.
Đường Ngọc thốt :
- Ngươi an tâm, ta không làm chuyện ngu xuẩn như vậy đâu.
Y chợt thở dài, buồn bã thốt :
- Hiện tại ta đã chịu thua.
Quách Tước Nhi nói :
- Người chịu nhận thua mới là người thông minh.
Đường Ngọc nói :
- Đoạn Hồn Sa trong kim thoa, độc châm trong hầu bao, các ngươi có thể lấy đi.
Quách Tước Nhi thốt :
- Cảm tạ.
Đường Ngọc nói :
- Cái đầu của ta các ngươi lúc nào cũng có thể lấy đi.
Quách Tước Nhi thốt :
- Ta tuy không muốn lấy đầu ngươi, nhưng ta biết có người muốn.
Đường Ngọc hỏi :
- Còn cái hầu bao đó, lẽ nào cũng có người muốn lấy đi?
Quách Tước Nhi nhìn Đinh Khí, Đinh Khí nhìn Vô Kỵ, Vô Kỵ hỏi :
- Ngươi muốn bọn ta trả cái hầu bao đó lại cho ngươi?
Đường Ngọc đáp :
- Ta không muốn.
Y chầm chậm nói tiếp :
- Bởi vì ta biết ngươi tuyệt sẽ không trả lại cho ta, ngươi nhất định sẽ nghĩ ta muốn giở trò gạt gẫm.
Vô Kỵ tịnh không phủ nhận.
Đường Ngọc nói :
- Ta chỉ bất quá hy vọng các ngươi có thể hủy diệt cái hầu bao đó giùm ta.
Yêu cầu đó tuy rất kỳ quái, lại không thể coi là quá đáng.
Đường Ngọc nói :
- Ta chỉ hy vọng có thể trước khi lâm tử tậm mắt nhìn thấy các ngươi hủy cáihầu bao đó.
Vô Kỵ hỏi :
- Tại sao?
Đường Ngọc đáp :
- Bởi vì...
Biểu tình trên mặt y chợt biến thành rất bi thương :
- Bởi vì ta không muốn nhìn thấy nó lọt vào tay người khác.
Y tuy chưa nói ra nguyên nhân, nhưng mọi người đều nghĩ đến trong cái hầu baođó nhất định có một đoạn quá khứ thương tâm, quan hệ đến một tình nhân đã khuấtbóng.
Một người trước khi lâm tử luôn luôn biến thành đặc biệt đa sầu đa cảm.
Đường Ngọc tất cũng là người như vậy.
Tính khí của Đinh Khí tuy cứng cỏi, tâm trường lại không cứng lắm, cả Vô Kỵcũng không nhìn ra trong đó thật có quỷ kế gì.
Ai cũng không tưởng được nhụy hoa của hai đóa mẫu đơn đó còn bí mật.
Không cần biết mình dùng phương pháp gì hủy cái hầu bao đó đi, chỉ cần nhụy củahai đóa mẫu đơn đó vừa vỡ ra, không những mình gục chết, người phụ cận trongvòng phương viên một trượng cũng chết chắc.
Không cần biết là ai động thủ hủy cái hầu bao đó, người khác nhất định cũng sẽđứng xung quanh.
Đường Ngọc đương nhiên là ngoại lệ.
Y nhất định sẽ tránh ra xa, bởi vì chỉ có y mới biết bí mật trong đó!
Bọn họ đã trải qua nhiều năm liên tục, tập trung vô số trí tuệ, hao tổn vô sốkim tiền nhân lực mới tạo thành bí mật đó.
Bí mật đó gọi là "Tán Hoa Thiên Nữ".
Kế hoạch chế tạo thứ ám khí đó là do Đường Khuyết khởi thảo, trải qua sự đồng ýcủa tất cả các nhân vật chủ chốt của nội bộ Đường gia mới quyết định chế tạo.
Bước đầu tiên của kế hoạch đó là kết giao với Phích Lịch đường, bởi vì bọn họnhất định phải nắm được bí thức phối chế hỏa dược của Phích Lịch đường.
Chuyện đó nói ra thì dễ, thật ra lại cực kỳ khốn khó.
Phích Lịch đường Chủ Lôi Chấn Thiên tuyệt không phải là người dễ đối phó.
Bọn họ tốn trọn ba năm công phu, thậm chí cả nữ nhi đẹp nhất của Đường gia cũngbị dùng làm lễ vật dâng cho Lôi Chấn Thiên, cuối cùng mới đả động được hắn.
Bước thứ nhì của kế hoạch là phối hợp hỏa dược của Phích Lịch đường và ám khícủa Đường gia, chế tạo ra một thứ ám khí tối tân.
Thứ ám khí đó phải giống như Độc Tật Lê, có thể đánh rất xa, lại phải giống nhưđộc sa, có thể phân tán bay ra.
Độc Tật Lê dùng mười ba lá sắt phối hợp thành, trên mỗi một lá đều có kịch độc,độc tính trên mỗi một lá đều khác biệt nhau.
Nếu quả bọn họ có thể thêm vào hỏa dược của Phích Lịch đường, chỉ cần ám khíphát xuất, vô luận đụng phải cái gì, hỏa dược cũng sẽ dẫn nổ, mười ba lá sắtkia sẽ nổ tung bay bắn ra, khiến cho người ta có muốn phòng cũng phòng khôngđược.
Nếu quả bọn họ thật có thể chế tạo ra thứ ám khí đó, tất sẽ tung hoành gianghồ, thiên hạ vô địch.
Bọn họ không ngờ thật thật đã làm được.
Thứ ám khí không tiền khoáng hậu siêu việt đệ nhất đó gọi là Tán Hoa Thiên Nữ.
Nhìn dưới ánh đèn thiểm động, hai đóa hoa mẫu đơn đó không những đẹp, mà cònđẹp đến mức làm cho người ta mê hồn.
Quách Tước Nhi thở dài :
- Hai đóa hoa này thêu thật đẹp quá.
Đinh Khí cũng thở dài :
- Thật là cực đẹp.
Quách Tước Nhi thốt :
- Ta tuy không biết là ai thêu, nhưng ta có thể tưởng tượng được.
Đinh Khí nói :
- Nhất định là một cô gái vừa mỹ lệ, vừa đa tình...
Một thiếu nữ vừa ôn nhu, vừa đa tình, giấu người trong nhà, dưới ánh đèn lenlén thêu cái hầu bao đó, tặng tình lang của mình, bất hạnh là, hầu bao đã thêuxong, hương đã tan, ngọc đã nát, cho nên tình lang của nàng cho đến chết vẫnmang theo cái hầu bao đó, cho đến chết vẫn không muốn để nó lọt vào tay ngườikhác.
Một cố sự đẹp làm sao, động lòng làm sao.
Một người trẻ tuổi cảm tình phong phú, nhìn thấy một cái hầu bao như vậy, rấtdễ dàng liên tưởng đến chuyện như vậy.
Quách Tước Nhi và Đinh Khí xảo hợp đều là dạng người đó.
Bọn họ không những rất dễ dàng cảm động, mà còn tràn đầy ảo tưởng lãng mạn kỳdiệu.
Hà huống cái hầu bao đó lại không phải là vật gì quan trọng cho lắm, tại saokhông thành toàn cho người ta được?
Quách Tước Nhi hỏi :
- Ngươi thấy sao?
Đinh Khí đáp :
- Ta không có ý kiến.
Không có ý kiến thông thường là ý tứ không phản đối.
Quách Tước Nhi thốt :
- Vậy ngươi đi hủy cái hầu bao này cho Đường công tử đi.
Đinh Khí hỏi :
- Tại sao lại kêu ta?
Quách Tước Nhi đáp :
- Bởi vì ta không cam tâm, hạ thủ không được.
Đinh Khí hỏi :
- Ngươi sao lại biết ta có thể hạ thủ?
Bọn họ không hỏi tới Vô Kỵ.
Giữa bọn họ và Đường Ngọc tịnh không có thù hận, bọn họ căn bản không biếtĐường Ngọc là người nào.
Bọn họ thậm chí đã bắt đầu hơi có cảm giác Vô Kỵ quá vô tình, bởi vì Đường Ngọcxem ra thật là người rất đa tình.
Quách Tước Nhi chợt nghĩ đến một chủ ý hay :
- Bọn ta sao không trả cái hầu bao này lại cho Đường công tử?
Nhiệm vụ của y đã hoàn thành, tùy tiện Triệu Vô Kỵ muốn làm gì đối với ĐườngNgọc, tùy tiện Đường Ngọc muốn làm gì đối với cái hầu bao này, đều không liênquan gì tới y nữa.
Đinh Khí lập tức đồng ý :
- Chủ ý hay.
Đó thật là một chủ ý hay.
Nếu bọn họ biết chủ ý đó hay tới cỡ nào, không cần đợi người ta động thủ, bọnhọ cũng tự đập đầu tự tử.
Quách Tước Nhi đổ hết đồ trong bao ra, bởi vì y đã quyết định trả cái hầu baođó lại cho Đường Ngọc.
Y có cải biến chủ ý không?
Vô Kỵ có cản trở y không?
Tim Đường Ngọc đang đập mạnh, đập quá mạnh.
Không những tim đập mạnh, mà ngón tay băng lãnh, miệng khô kiệt, cả yết hầucũng hình như bị nghẹn.
Lần đầu tiên y có thứ cảm giác đó, cũng là chuyện xảy ra rất nhiều năm trướcđây rồi.
Hôm đó là tháng tư, cũng là ngày xuân, lúc đó y còn là một đứa trẻ mười bốnmười lăm tuổi.
Hôm đó khí trời nóng hơn hôm nay, y chợt cảm thấy tâm tình có chỗ phiền nãokhôn tả.
Lúc đó đêm đã rất khuya, y muốn ngủ lại không ngủ được, một mình đi ra ngoài,chạy đằng đông, đi đằng tây, cuống cuồng đến hậu viên của biểu tỷ của y, chợtnghe thấy một tiếng ca.
Tiếng ca bàng bạc truyền ra từ một gian tiểu ốc trong khuê phòng của biểu tỷcủa y, ngoại trừ tiếng ca ra, còn có tiếng nước.
Tiếng nước là thứ âm thanh lúc một người đang tắm phát ra.
Trong tiểu ốc có ánh đèn.
Không những từ trong cửa sổ có ánh đèn rọi ra, khe cửa cũng có.
Y vốn không muốn đi qua, nhưng tâm y lại đang phiền muộn, không phải là thứphiền muộn bình thường, mà là một thứ phiền muộn kỳ diệu.
Cho nên y đã đi qua.
Bên dưới cửa có một khe hở rộng cỡ nửa tấc, chỉ cần nằm phục dưới đất, nhấtđịnh có thể nhìn thấy người bên trong.
Y nằm dài dưới đất, tai dán xuống đất, mắt nhìn qua kẽ hở đó.
Y nhìn thấy biểu tỷ của y.
Biểu tỷ của y lúc đó mới mười sáu.
Biểu tỷ của y đang tắm trong gian phòng đó.
Một cô gái mười sáu đã rất nở nang rồi, ngực đầy đặn, chân săn chắc.
Đó là lần đầu tiên y nhìn thấy đồng thể đã thành thục đầy đặn của nữ nhân, cũnglà lần đầu tiên y phạm tội.
Nhưng lần nhìn lén đó tim đập còn chưa nhanh bằng hiện tại.
Quách Tước Nhi đã quăng hầu bao ra.
Từ khi y nghe thấy Đường Ngọc muốn hủy cái hầu bao đó, đến lúc y đưa cái hầubao đó ra, cũng chỉ bất quá là chuyện trong khoảnh khắc.
Nhưng đối với Đường Ngọc mà nói, khoảnh khắc đó đơn giản còn dài hơn cả một congiáp. Hiện tại hầu bao đã quăng qua, mẫu đơn thêu bằng kim tuyến lấp lánh phátsáng giữa không trung.
Trong mắt Đường Ngọc mà nhìn, trên thế giới tuyệt không có bất cứ chuyện gì đẹphơn khoảnh khắc đó.
Y tận lực khống chế lấy mình, không muốn hiển xuất vẻ quá hưng phấn, quá khẩntrương.
Đợi đến khi hầu bao rơi xuống đất, y mới chầm chậm cúi mình lượm lên.
Cái y lượm không những là cái hầu bao, được thứ ám khí đó, mạng của y cũng đãlượm lại được.
Không những là mạng của y, còn có mạng của Triệu Vô Kỵ, mạng của Phàn Vân Sơn,mạng của Đinh Khí, mạng của Quách Tước Nhi.
Trong một sát na đó, y lại biến thành chủ tể, tính mệnh của những người đó đãbị y nắm trong tay.
Đó là một sát na huy hoàng làm sao, vĩ đại làm sao!
Đường Ngọc nhịn không được cười, cười lớn.
Quách Tước Nhi giật mình nhìn y :
- Ngươi đang cười gì đó?
Đường Ngọc đáp :
- Ta đang cười ngươi!
Y đã cầm hai mũi ám khí "Tán Hoa Thiên Nữ" siêu việt đệ nhất cổ kimtrong tay.
Y cười lớn :
- Ngươi tuyệt không thể tưởng được chuyện hồi nãy ngươi làm ngu xuẩn đến cỡnào, ngươi không những đã hại chết Đinh Khí và Triệu Vô Kỵ, cũng đã hại chếtchính mình.
Quách Tước Nhi còn đang kinh ngạc nhìn y, mọi người đều kinh hãi nhìn y, tịnhkhông phải vì nụ cười của y, càng không phải vì những lời nói của y, mà là vìmặt của y.
Trên mặt y chợt xuất hiện một biến hóa kỳ quái.
Không ai có thể nói được biến chỗ nào, nhưng mọi người đều nhìn ra là đã cóbiến.
Trong phút chốc, mục quang của y bất thần biến thành ngơ ngẩn, đồng tử co thắtlại.
Sau đó khóe miệng, khóe mắt, và bắp thịt của y phảng phất đều đã biến thànhcứng đơ, trên mặt chợt hiển lộ một màu sắc tím lịm quỷ bí.
Nhưng y lại chừng như không cảm thấy gì cả.
Y còn đang cười.
Trong đồng tử của y chợt lại lộ xuất biểu tình khủng bố, y đã phát hiện mìnhphạm vào một sai lầm trí mệnh.
Y quên rằng trên tay mình không có bao tay, cũng không có sáp dầu bảo vệ.
Y quá hưng phấn, tay không ngắt lấy hai mũi ám khí, y dùng quá sức, mũi ám khíđã đâm vào ngón tay y.
Không đau đớn, thậm chí cả cảm giác tê dại cũng không có.
Độc trên mình thứ ám khí đó là một thứ bọn họ đề luyện tối tân, cả giải dượccũng chưa nghiên cứu thành công.
Một thứ ám khí căn bản còn chưa làm được đến trình độ có thể phổ biến sử dụng.
Đợi đến khi y phát giác cơ bắp và gân khớp toàn thân đều đã có biến hóa vừa kỳquái vừa đáng sợ đó, đã quá trễ rồi.
Y đã không còn có thể tự khống chế lấy mình, cả cười cũng không khống chế được,y thậm chí đã không thể vận dụng được tay mình.
Y muốn quăng hai mũi ám khí đó ra, nhưng tay y đã không còn nghe theo sự chỉhuy của y nữa.
Trong phút chốc, thứ độc đó đã phá hoại thần kinh trung ương của y.
Nhìn thấy một người hiển nhiên đã kinh sợ cực kỳ mà còn cười lớn không ngừng,thật là chuyện rất đáng sợ.
Quách Tước Nhi hỏi :
- Chuyện này là sao?
Vô Kỵ đáp :
- Độc.
Quách Tước Nhi hỏi :
- Độc ở đâu?
Vô Kỵ còn chưa trả lời, tay Đường Ngọc chợt thò ra, động tác quái dị vụng về,giống như động tác của một tượng gỗ.
Mệnh lệnh hồi nãy phát ra từ trong óc y, hiện tại mới truyền đến tay y.
Hiện tại y mới phóng ám khí ra.
Nhưng bắp thịt và gân khớp của y đều đã cứng đơ, sự chuẩn xác cũng đã hoàn toànsai lạc.
Hai mũi ám khí tà tà bay ra, giống như bắn ra từ một tay cung vụng về, lựclượng còn đủ để bay tới góc xa nhất của thần miếu, va vào bức tường.
Sau đó "cạch" một tiếng, thanh âm tịnh không quá lớn, kết quả tạothành lại kinh người.
May là bọn Vô Kỵ đứng ở rất xa, phản ứng cũng rất nhanh, cho nên không bị nhữngmảnh vụn bắn ra tứ phía ghim trúng.
Nhưng chuyện xảy ra trong giây phút đó lại làm cho bọn họ cả đời không quênđược.
Bởi vì vào giây phút đó, bọn họ đã sát kề biên duyên của địa ngục.
Bụi bặm đất đá giăng mù trời, những mảnh vụn bắn hào quang bốn phía, hiện tạicuối cùng đã rơi xuống hết.
Mồ hôi lạnh còn chưa khô.
Trên mình mọi người đều toát mồ hôi lạnh, bởi vì mọi người đều tận mắt nhìnthấy uy lực của thứ ám khí đó.
Qua một hồi rất lâu, Quách Tước Nhi mới thở phào :
- Nguy hiểm quá.
Hiện tại y đương nhiên đã biết chuyện y làm hồi nãy ngu xuẩn đến cỡ nào. Y nhìnTriệu Vô Kỵ cười khổ :
- Hồi nãy ta xém chút đã hại chết ngươi.
Vô Kỵ thốt :
- Quả thật là xém một chút.
Quách Tước Nhi lại chăm chăm nhìn chàng cả nửa ngày :
- Hồi nãy ngươi xém chút nữa đã chết vì ta, ngươi chỉ nói được câu đó sao?
Vô Kỵ đáp :
- Ngươi có phải muốn ta mắng ngươi một trận không?
Quách Tước Nhi đáp :
- Phải.
Vô Kỵ cười :
- Ta cũng rất muốn mắng ngươi một trận, bởi vì ta không mắng ngươi, ngươi trái lạisẽ cảm thấy con người của ta quá ngăn cách, quá âm trầm, không dễ kết giao bằnghữu.
Quách Tước Nhi không ngờ cũng thừa nhận :
- Nói không chừng ta thật nghĩ như vậy.
Vô Kỵ thở dài :
- Chỉ tiếc ta không thể mắng ngươi.
Quách Tước Nhi hỏi :
- Sao vậy?
Vô Kỵ đáp :
- Bởi vì ta còn chưa bị ngươi hại chết.
Quách Tước Nhi hỏi :
- Nếu ta thật sự đã hại chết ngươi, ngươi làm sao có thể mắng ta?
Vô Kỵ đáp :
- Ta nếu bị ngươi hại chết, đương nhiên cũng không có cách nào mắng chưởi.
Quách Tước Nhi hỏi :
- Vậy bây giờ sao ngươi không mắng ta một trận?
Vô Kỵ cười :
- Đã nói ta còn chưa bị ngươi hại chết, tại sao phải mắng ngươi?
Quách Tước Nhi ngây người, ngây cả nửa ngày, nhưng không thể không thừa nhận :
- Lời ngươi nói xem chừng cũng có lý.
Vô Kỵ thốt :
- Vốn có lý.
Chàng cười lớn :
- Cho dù ngươi nghĩ cái lý của ta không khác gì chó đánh rắm, cũng không cócách gì làm cho ta thay đổi được.
Quách Tước Nhi hỏi :
- Sao vậy?
Vô Kỵ đáp :
- Bởi vì lời ta nói có lý.
Quách Tước Nhi cũng cười :
- Hiện tại ta đã minh bạch được một chuyện.
Vô Kỵ hỏi :
- Chuyện gì?
Quách Tước Nhi đáp :
- Ngàn vạn lần không thể nói đạo lý với ngươi, thà bị ngươi đánh, cũng khôngthể nói đạo lý với ngươi.
Y cười lớn :
- Bởi vì ai cũng không giác ngộ được ngươi.
Hồi nãy trong lòng y vốn dâng trào niềm hối hận tiếc nuối, nhưng hiện tại đãhoàn toàn quên hết. Hiện tại trong lòng y đã hoàn toàn thừa nhận cái lý tronglời nói của Vô Kỵ.
Có thể nói cho tâm tình người ta cởi mở, cho dù không có lý, cũng là có lý.
Đường Ngọc còn chưa chết.
Y không ngờ còn chưa ngã gục, vẫn còn bộ dạng hồi nãy, đứng bất động ở đó.
Nhưng mặt y đã hoàn toàn tê cứng, đồng tử hồi nãy co thắt, hiện tại đã khuếchtán, đôi mắt vốn ngời sáng bén nhọn, hiện tại đã biến thành ngây ngốc vô thần,cả tròng mắt cũng không thể chuyển động, nhìn giống như một con cá chết.
Đinh Khí bước qua, giơ tay vẫy vẫy trước mặt y, mắt y không ngờ vẫn nhìn trừngtrừng một chỗ trước mặt, Đinh Khí thò một ngón tay đẩy nhẹ y, y té quỵ xuống.
Nhưng y tịnh còn chưa chết.
Y còn đang thở, tim y còn đang đập, mạch cũng còn đang đập.
Mọi người đều thấy được trong lòng y nhất định tình nguyện muốn chết.
Bộ dạng của y còn khó chịu hơn cả chết, thật thà chết còn hơn.
Chỉ tiếc là y khơi khơi lại chết không được.
Lẽ nào trong cõi u minh thật có một chủ tể công chính vô tình? Lẽ nào đây là sựtrừng phạt của trời già đối với y?
Trong tâm Đinh Khí không ngờ cũng cảm thấy có một nỗi sợ hãi khôn tả :
- Y tại sao còn chưa chết?
Phàn Vân Sơn chợt nói :
- Bởi vì y là Đường Ngọc.
Phàn Vân Sơn năm nay đã năm mươi sáu tuổi, lăn lộn hơn nửa đời trong giang hồ,người như lão, vô luận là thiện hay ác, tốt hay xấu, ít nhiều gì cũng có chỗtốt.
Thứ người như lão nhất định rất hiểu biết, rất có kiến thức.
Cho nên lão rất hiểu địa vị hiện tại của mình, lão lẳng lặng đứng một bên,không mở miệng.
Nhưng lão còn muốn sống, sống mạnh, nếu quả có cơ hội biểu hiện, lão vẫn khôngbỏ qua.
Đinh Khí hỏi :
- Bởi vì y là Đường Ngọc cho nên mới không chết?
Phàn Vân Sơn đáp :
- Không sai.
Đinh Khí hỏi :
- Có phải là vì ông trời cố ý dùng cách này trừng phạt con người y?
Phàn Vân Sơn đáp :
- Không phải.
Đinh Khí hỏi :
- Vậy là vì sao?
Phàn Vân Sơn đáp :
- Bởi vì y là người của Đường gia, đó đích thị là độc của Đường gia, y đối vớithứ độc tính đó đã có kháng lực.
Đinh Khí hỏi :
- Kháng lực?
Phàn Vân Sơn đáp :
- Nếu quả ngươi ngày ngày uống một chút thạch tín, phân lượng càng lúc càng giatăng, sau này người khác có dùng thạch tín cũng khó lòng hạ độc hại chết ngươi,bởi vì ngươi đối với thứ độc dược đó đã có kháng lực.
Đinh Khí hỏi :
- Đường Ngọc đối với thứ độc trên ám khí đó đã có kháng lực, tại sao lại vẫnbiến thành bộ dạng đó?
Phàn Vân Sơn đáp :
- Độc dược của ám khí Đường gia tôi luyện là công thức độc môn, trong giang hồchưa từng có ai biết bí mật của bọn họ.
Đinh Khí hỏi :
- Ngươi cũng không biết mà?
Phàn Vân Sơn đáp :
- Nhưng ta biết nếu quả độc dược trên thứ ám khí đó là công thức mới, ĐườngNgọc tuy đã có kháng lực với vài thành phần trong đó, đối với những thành phầnmới lại không có cách nào thích ứng được.
Lão ngẫm nghĩ, lại nói :
- Hơn nữa sự phối hợp độc dược không những thần bí, mà còn kỳ diệu, có nhữngđộc dược hỗ tương khắc chế, có những độc dược phối hợp với nhau, lại biến thànhmột thứ độc khác càng kịch cấp hơn, thứ độc đó tuy không hại chết y, lại có thểhoàn toàn phá hủy tri giác của y, thậm chí có thể khiến cho kinh mạch và gânkhớp của y hoàn toàn tê cứng.
Đinh Khí nói :
- Cho nên y mới biến thành bộ dạng nửa sống nửa chết như vậy.
Phàn Vân Sơn thốt :
- Bởi vì đại bộ phận khí quan trong thân thể y đều đã mất hiệu dụng, chỉ bấtquá là còn lại chút hơi thở hơn người chết.
Đinh Khí nhìn lão :
- Không tưởng được ngươi đối với độc dược cũng có nghiên cứu sâu xa như vậy,ngươi cũng đã luyện qua độc?
Phàn Vân Sơn đáp :
- Ta chưa luyện qua độc, nhưng đạo lý của luyện độc và luyện đan lại như nhau.
Lão thở dài :
- Người luyện đan chỉ cần có chút sơ xuất, sẽ có biến, cũng giống như luyệnđộc.
Đinh Khí hỏi :
- Đó đâu khác gì chơi với lửa?
Phàn Vân Sơn cười khổ :
- Chơi với lửa tuyệt không có gì nguy hiểm.
Đinh Khí hỏi :
- Ngươi tại sao còn muốn luyện tiếp?
Phàn Vân Sơn trầm mặc, qua một hồi rất lâu mới buồn bã đáp :
- Bởi vì ta đã luyện.
Bởi vì lão đã leo lên lưng cọp, vô phương tự thoát.
Trên thế gian có rất nhiều chuyện đều như vậy, chỉ cần mình vừa bắt đầu, vôphương đình chỉ.
Một người nửa sống nửa chết, vô luận là địch thủ hay là bằng hữu của hắn, đềulà một vấn đề.
Đinh Khí hỏi :
- Con người này xem chừng đã chết, lại hình như còn chưa chết, ta thật khôngbiết nên làm sao?
Vô Kỵ đáp :
- Ta biết.
Đinh Khí hỏi :
- Ngươi chuẩn bị làm sao?
Vô Kỵ đáp :
- Ta chuẩn bị đưa y về.
Đinh Khí hỏi :
- Về đâu?
Vô Kỵ đáp :
- Y là người của Đường gia, đương nhiên là phải đưa y về Đường gia.
Đinh Khí ngây người.
Tai và mắt của gã đều rất linh mẫn, nhưng hiên tại gã cơ hồ không thể tin vàotai mình.
Gã nhịn không được hỏi :
- Ngươi đang nói gì đó?
Vô Kỵ lặp lại từng tiếng :
- Ta nói ta chuẩn bị đưa y về, về Đường gia.
Đinh Khí hỏi :
- Ngươi muốn thân hành đưa y về?
Vô Kỵ đáp :
- Phải.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top