Chuyện xưa

Chuyện xưa

Đường Khuyết.

Con người nhìn vừa mập, vừa ngu, luôn luôn tỏ vẻ mày nhăn mặt nhó, lục thần vô chủ, không ngờ lại là Đường Khuyết.

Gian phòng gạch rộng rãi sạch sẽ, thông gió thoáng khí.

Vô Kỵ đang ngồi trên một cái ghế gần song cửa sổ, chợt hỏi :

- Đường Khuyết, có phải là "khuyết" trong "khuyết đức" không?

Đường Khuyết đáp :

- Không sai chút nào.

Vô Kỵ cười :

- Đó là một cái tên hay, hay cực kỳ.

Đường Khuyết cũng đã ngồi xuống.

Người như hắn, lúc có thể ngồi xuống, đương nhiên tuyệt không chịu đứng.

Chỉ tiếc hắn không có cách nào ép mình ngồi vừa trên ghế, cho nên chỉ còn nước ngồi trên giường, vừa lau mồ hôi vừa thở hổn hển :

- Trước đây ngươi đã từng nghe đến tên ta?

Vô Kỵ đáp :

- Ta từng nghe nói rất nhiều chuyện về ngươi.

Đường Khuyết hỏi :

- Chuyện gì?

Vô Kỵ đáp :

- Có người nói ngươi là người đáng sợ nhất trong Đường gia huynh đệ, cũng có người nói ngươi là yêu quái, ta vốn hoàn toàn không tin.

Đường Khuyết hỏi :

- Còn bây giờ?

Vô Kỵ đáp :

- Bây giờ ta đã tin.

Đường Khuyết cười lớn, cười đến mức cả thở cũng thở không nổi.

Vô Kỵ thốt :

- Vị lão tiên sinh giả say đó rõ ràng đã kẹp được một tiễn của Hắc Thiết Hán, tại soa lại đột nhiên bỏ chạy? Chuyện đó ta vốn một mực nghĩ không ra.

Đường Khuyết lại hỏi :

- Còn bây giờ?

Vô Kỵ đáp :

- Bây giờ ta đã nghĩ ra.

Đường Khuyết hỏi :

- Lão tại sao lại chạy trốn?

Vô Kỵ đáp :

- Bởi vì lão tuy còn chưa trúng tên của Hắc Thiết Hán, lại đã trúng ám khí của ngươi.

Đường Khuyết "ồ" lên một tiếng.

Vô Kỵ nói :

- Hắc Thiết Hán cung cường lực mãnh, một tiễn bắn ra, tiếng gió chấn động mang tai.

Đường Khuyết thốt :

- Khí lực của vị nhân huynh đó thật không nhỏ.

Vô Kỵ thốt :

- Vị lão tiên sinh đó chỉ nghe tiếng xé gió của trường tiễn, lại không chú ý đến ám khí của ngươi cũng trong nháy mắt đó đã thừa cơ phóng ra, đợi đến khi lão phát hiện, đã quá trễ.

Đường Khuyết thở dài :

- Quả thật đã quá trễ.

Vô Kỵ nói :

- Sự lợi hại của độc môn ám khí của Đường gia, lão đương nhiên cũng biết, vì muốn bảo vệ tính mạng, không thể không mau mau bỏ chạy.

Đường Khuyết thở dài :

- Chỉ tiếc cái mạng của lão sợ rằng rất khó bảo toàn được.

Vô Kỵ nói :

- Ngươi muốn Hắc Thiết Hán đi đối phó bọn họ vì muốn bọn họ ngao cò tương tranh, ngươi mới có thể làm ngư ông đắc lợi.

Đường Khuyết thốt :

- Đường Ngọc là huynh đệ của ta, nếu quả tự ta đi, bọn chúng nhất định sẽ dùng Đường Ngọc uy hiếp ta, ta chỉ còn nước dùng cách đó, để cho bọn chúng căn bản không rõ đầu đuôi ra sao.

Hắn lại nhăn nhó thở dài :

- Người là hảo bằng hữu của Đường Ngọc, ngươi nên rõ khổ tâm của ta, ngươi nên tha thứ cho ta.

Vô Kỵ hỏi :

- Ngươi biết ta là hảo bằng hữu của Đường Ngọc?

Đường Khuyết đáp :

- Ta đương nhiên biết, không phải là hảo bằng hữu, ngươi làm sao có thể gian gian khổ khổ đưa y về.

Vô Kỵ thốt :

- Hiện tại y đương nhiên đã được ngươi đưa về Đường Gia Bảo Phố.

Đường Khuyết đáp :

- Y thụ thương không nhẹ, ta nhất định phải tìm người trị liệu cho y.

Hắn cười cười :

- Ta vốn muốn đem nữ nhân không thích vận y phục đó giao cho ngươi, nhưng ta biết ngươi nhất định cũng không có cách đối phó ả, cho nên ta chỉ còn nước đem hai người bọn họ bỏ chung vào một cỗ quan tài khiêng về, đặt một cỗ quan tài khác ở đây.

Vô Kỵ thốt :

- Nói như vậy, ngươi đối với ta thật là có hảo ý, ta nên cảm tạ ngươi mới đúng.

Đường Khuyết nói :

- Ta quả thật là có hảo ý.

Vô Kỵ thốt :

- Cảm tạ ngươi.

Đường Khuyết nói :

- Không cần khách khí.

Vô Kỵ thốt :

- Tái kiến.

Đường Khuyết ngây người :

- Tái kiến là sao?

Vô Kỵ đáp :

- Ý tứ của "tái kiến" là ta muốn mời ngươi đi ra.

Đường Khuyết hỏi :

- Tại sao ta phải đi?

Vô Kỵ đáp :

- Bởi vì ta và ngươi không còn gì để nói nữa.

Đường Khuyết hỏi :

- Tại sao không còn gì để nói nữa?

Vô Kỵ cười lạnh :

- Ngươi rõ ràng biết ta là hảo bằng hữu của Đường Ngọc, nhưng ngươi cái gì cũng đều lừa gạt ta, qua mặt ta, khiến cho ta cảm thấy mình như là một ngốc tử, ta còn có gì để nói nữa?

Chàng càng nói càng tức, lại nói lớn :

- Tái kiến.

Lần này chàng tự bỏ đi, đứng lên đi ra, không quay đầu lại, bỏ đi về phía cửa lớn.

Đường Khuyết vốn đang ngồi trên giường, nhìn bộ dạng có vẻ cả một bước cũng không thèm cất.

Nhưng đợi đến khi Vô Kỵ đi đến ngưỡng cửa, Đường Khuyết không ngờ đã đứng chặn cửa.

Cho dù Đường Khuyết có ốm hơn một chút, đứng chặn cửa, Vô Kỵ cũng không có cách nào đi lọt qua.

Vô Kỵ thốt :

- Ý tứ của hai chữ "tái kiến" ngươi cũng nên hiểu rõ.

Đường Khuyết đáp :

- Ta hiểu rõ phi thường.

Vô Kỵ thốt :

- Ngươi đã không chịu đi, ta chỉ còn nước đi.

Đường Khuyết nói :

- Ngươi ngàn vạn lần không thể đi, nếu ngươi đi, ta sẽ thảm lắm.

Vô Kỵ hỏi :

- Tại sao?

Đường Khuyết đáp :

- Bởi vì Lão Tổ Tôn của bọn ta sai ta nhất định phải đem ngươi về.

Chưởng môn nhân đương thời của Thục Trung Đường môn là Đường Kính, "Phước Thọ Song Toàn" Đường đại tiên sinh, Đường Kính.

Vị lão tiên sinh đó bình sinh chưa từng đi lại trong giang hồ, cũng chưa từng làm qua chuyện khiến cho người ta cảm thấy vĩ đại, nhưng lại uy trấn giang hồ, danh động thiên hạ.

Thứ người đó đương nhiên là người có phước khí, hơn nữa nhất định có thể trường thọ.

Lão cưới ba vị phu nhân, sinh ra ba đứa con trai, con trưởng là Đường Khuyết, con út là Đường Ngọc.

Còn có một người gần đây danh khí lớn nhất trong giang hồ, Đường Ngạo.

Hai năm nay, danh khí của Đường Ngạo cơ hồ cònvang vọng hơn cả Đường Nhị tiên sinh năm xưa.

Hiện tại Vô Kỵ lại đã dần dần tin rằng người đáng sợ nhất trong Đường gia huynhđệ tịnh không phải là Đường Ngạo, mà là Đường Khuyết.

Đường Khuyết thốt :

- Người ta bình sinh sợ nhất là Lão Tổ Tôn của bọn ta.

Vô Kỵ nói :

- Ngươi sợ, ta không sợ.

Đường Khuyết bỗng hỏi :

- Ngươi có phải là hảo bằng hữu của Đường Ngọc?

Vô Kỵ đáp :

- Đương nhiên.

Đường Khuyết hỏi :

- Tổ mẫu của hảo bằng hữu của ngươi muốn gặp ngươi, ngươi làm sao có thể khôngđi chứ?

Vô Kỵ chung quy đã thở dài :

- Nếu thật là lão nhân gia muốn ta đi, chỉ còn nước phải đi.

Chàng đương nhiên phải đi, chàng vốn muốn đi, mục đích của chàng là muốn đếnĐường Gia Bảo Phố.

Hồi nãy chàng chỉ bất quá là dục cầm cố túng, dục tiến tiên thoái, trước mặtngười như Đường Khuyết, đương nhiên phải dùng một chút thủ đoạn. Cho nên chàngcòn muốn vùng vằng :

- Nhưng ta tuyệt không thể đi với bộ dạng như vầy.

Đường Khuyết hỏi :

- Sao vậy?

Vô Kỵ đáp :

- Bởi vì hiện tại cả ta cũng cảm thấy mình là một ngốc tử, một ngốc tử khôngbiết một cái gì hết.

Đường Khuyết cuối cùng đã minh bạch ý tứ của chàng :

- Ngươi có phải muốn ta đem chuyện này kể đầu đuôi cho ngươi nghe?

Vô Kỵ không nói gì.

Ý tứ của không nói gì thông thường là mặc nhận.

Đường Khuyết hỏi :

- Cỗ quan tài đó có phải là ngươi mua ở tiệm quan tài "Lão An Ký"không?

Vô Kỵ đáp :

- Không sai.

Đường Khuyết hỏi :

- Ông chủ của tiệm quan tài "Lão An Ký" có phải là một người LiễuChâu họ Thôi không?

Vô Kỵ đáp :

- Không sai.

Đường Khuyết hỏi :

- Lão có phải không những đặc biệt sai hai đứa con của lão đem quan tài đếnkhách sạn nơi ngươi trú ngụ, mà còn giúp ngươi khiêng người đặt vào quan tàikhông?

Vô Kỵ hỏi :

- Chuyện đó làm sao ngươi biết được?

Đường Khuyết đáp :

- Nói thật cho ngươi biết, bọn họ đều không phải họ Thôi, mà là họ Đường. Thôilão bản đó là bà con xa với ta, bọn họ đều biết Đường Ngọc, ngươi vừa đi, bọnhọ đã dùng phi cáp truyền thư báo tin cho ta biết.

Vô Kỵ xem chừng đã ngẩn người.

Kỳ thật những chuyện đó chàng đã biết từ sớm, vị Thôi lão bản đó cũng giống nhưlão Vương mập bán đồ ăn, đều là người của Đường gia tiềm phục ở đó.

Cho nên chàng mới cố ý đến đó mua quan tài, cố ý để cho bọn chúng nhìn thấyĐường Ngọc.

Nhưng hiện tại chàng nhất định phải giả như kinh ngạc phi thường. Hiện tạichàng mới biết mình nhất định cũng là một thiên tài diễn kịch, cả chính chàngcũng cơ hồ tin mình.

Đường Khuyết chợt hỏi :

- Ngươi có biết vị lão tiên sinh đột nhiên bỏ chạy hồi nãy là ai không?

Vô Kỵ lắc đầu.

Hiện tại chàng còn đang dưới tình huống kinh ngạc, cả nói cũng nói không rahơi, cho nên chỉ có lắc đầu.

Đường Khuyết thốt :

- Lão họ Tôn.

Vô Kỵ hiện tại đã có thể nói chuyện, chàng nói :

- Có rất nhiều người họ Tôn.

Đường Khuyết thốt :

- Nhưng vào thời của tổ mẫu bọn ta, người danh tiếng vang vọng nhất trong gianghồ là họ Tôn.

Vô Kỵ nói :

- Thời đó người danh khí lớn nhất trong giang hồ tịnh không phải là họ Tôn, màlà họ Lý.

Đường Khuyết hỏi :

- Ngươi muốn nói đến Tiểu Lý Thám Hoa?

Vô Kỵ đáp :

- Phải.

Tiểu Lý Thám Hoa là Lý Tầm Hoan.

"Tiểu Lý Phi Đao, Lệ Bất Hư Phát", ông ta không những là đao thần,cũng là thần trong nhân gian.

Trăm ngàn năm sau, con người có lẽ sẽ sáng tạo ra một thứ vũ khí còn nhanh, cònchuẩn, còn có uy lực hơn cả phi đao của Lý Tầm Hoan, nhưng trên thế giới lạivĩnh viễn không thể có một Tiểu Lý Phi Đao thứ hai. Địa vị của ông ta trong tâmkhảm người người cũng vĩnh viễn không có người thứ hai nào có thể thay thếđược.

Đường Khuyết không thể không thừa nhận cách nhìn của Vô Kỵ rất chính xác, bấtcứ một ai cũng đều không thể không thừa nhận.

Đề khởi đến con người "Tiểu Lý Phi Đao", thậm chí cả trên mặt ĐườngKhuyết cũng lộ xuất ý tôn kính.

Vô Kỵ nói :

- Cho đến bây giờ, ta còn chưa nghe nói trong giang hồ có người còn đáng bộiphục hơn ông ta.

Đường Khuyết thốt :

- Nhưng trong Binh Khí Phổ của Bách Hiểu Sinh, xếp hạng nhất tịnh không phải làTiểu Lý Phi Đao, mà là Thiên Cơ Nhất Côn.

Đó là sự thật, Vô Kỵ cũng không thể không thừa nhận.

Bách Hiểu Sinh là tài tử danh sĩ trong võ lâm thời đó, thông minh tuyệt đỉnh,giao du rộng rãi, hơn nữa bác học đa văn.

Lão ta tuy thông minh sở ngộ, năm xưa vẫn đã tạo một sai lầm lớn không thể nàovãn hồi lại. Nhưng lúc lão viết Binh Khí Phổ, thái độ lại tuyệt đối công chính.Cho nên người trong giang hồ đương thời đều coi được liệt danh trong Binh KhíPhổ là một vinh dự.

Trong Binh Khí Phổ, côn của Thiên Cơ Lão Nhân, hoàn của Thượng Quan Kim hồngđều xếp hạng trên Tiểu Lý Phi Đao.

Sau này Thiên Cơ Lão Nhân tuy chết trong tay Thượng Quan Kim Hồng, Thượng QuanKim Hồng lại chết dưới đao của Tiểu Lý Thám Hoa, lại vẫn không có một ai nghĩcách xếp hạng của Bách Hiểu Sinh là không công bằng.

Bởi vì cao thủ tương tranh, chìa khóa thắng bại tịnh không hoàn toàn là võcông, thiên thời địa lợi nhân hòa, và trạng huống tâm tình lẫn thể lực của bọnhọ đều là nhân tố chủ yếu quyết định thắng bại.

Đường Khuyết nói :

- Thiên Cơ Lão Nhân họ Tôn, vị lão tiên sinh giả say là hậu nhân của ông ta,thủ pháp nhận huyệt đả nhân cho dù không phải là thiên hạ vô song, cũng có rấtít người có thể hơn được.

Hắn chầm chậm nói tiếp :

- Vị Tôn lão tiên sinh đó là chú vợ của Phích Lịch đường chủ Lôi Chấn Thiên.

Vô Kỵ tịnh không cảm thấy vượt ngoài ý liệu, chàng đã sớm nhận thậy lão nhân đóvà Lôi gia có quan hệ rất thâm sâu.

Đường Khuyết nói :

- Nữ nhân không thích mặc quần áo đó là ai, ngươi càng không thể đoán ra được.

Vô Kỵ "ồ" một tiếng.

Đường Khuyết nói :

- Ả là vợ trước của Lôi Chấn Thiên.

Chuyện đó thật là ngoài ý liệu.

Đường Khuyết nói :

- Ta nói ả là vợ trước của Lôi Chấn Thiên, ngươi nhất định sẽ nghĩ Lôi ChấnThiên vì muốn cưới muội muội đẹp như hoa của ta cho nên mới bỏ rơi ả.

Vô Kỵ hỏi :

- Lẽ nào không phải vậy?

Đường Khuyết lắc đầu :

- Lôi Chấn Thiên năm năm trước đã bỏ ả, lúc đó bọn ta căn bản còn chưa đề khởitới chuyện thành thân cưới hỏi.

Vô Kỵ hỏi :

- Lôi Chấn Thiên tại sao lại bỏ ả?

Đường Khuyết thở dài :

- Một nam nhân muốn bỏ vợ luôn luôn có rất nhiều lý dó không thể kể cho ngườikhác nghe. Nếu quả hắn không thấy hề hấn gì, người ta cũng không thể hỏi.

Hắn nhíu mày :

- Nhưng ta nghĩ ngươi nhất định cũng thấy được Lôi phu nhân đã bị liệt, tịnhkhông còn là nữ nhân có thể giữ đạo làm vợ, cưới một bà vợ như vậy tịnh khôngphải là phước khí.

Vô Kỵ hiển nhiên không muốn thảo luận vấn đề đó, lại hỏi :

- Ả muốn đến Đường Gia Bảo Phố là vì muốn tìm Lôi Chấn Thiên?

Đường Khuyết đáp :

- Sau khi ả xa Lôi Chấn Thiên, ra ngoài không vui vẻ hay ho gì, cho nên muốntìm Lôi Chấn Thiên gây phiền hà.

Hắn lại thở dài :

- Nữ nhân trong thiên hạ đều như vậy, ngày của mình không vui vẻ tốt lành gì làcũng không để người ta được vui vẻ tốt lành, nếu quả ả đã cưới được một ôngchồng như ý, Lôi Chấn Thiên có quỳ xuống cầu xin ả, ả cũng không thèm ngóngàng.

Vô Kỵ không phản bác.

Những câu nói đó tịnh không phải là hoàn toàn không có đạo lý.

Đường Khuyết nói :

- Lôi Chấn Thiên hiện tại đã là người thân của Đường gia bọn ta, cũng là cháurể yêu quý nhất của Lão Tổ Tôn, bọn ta đương nhiên không thể để người khác đếngây phiền hà cho hắn.

Hắn điềm đạm nói tiếp :

- Hà huống hắn gần đây lại sống trong Đường Gia Bảo Phố, vô luận là ai muốn đếnĐường Gia Bảo Phố gây phiền hà, đều đã tìm sai chỗ rồi.

Đó cũng là sự thật.

Thục Trung Đường Gia Bảo Phố uy chấn thiên hạ, người muốn tìm đến đó gây phiềnhà, cho dù có sống sót lọt vào, cũng đừng mong sống sót trở ra.

Vô Kỵ hỏi :

- Đám Lôi gia huynh đệ đó tại sao cũng cùng đi theo ả tìm Lôi Chấn Thiên?

Đường Khuyết lại nhíu nhíu mắt, mỉm cười :

- Nữ nhân như ả, muốn tìm nam nhân đi bán mạng cho ả xem chừng cũng không phảilà chuyện khốn khó gì, ngươi nhất định cũng có thể nghĩ đến mà.

Vô Kỵ không nói gì.

Chàng biết lời nói của Đường Khuyết không phải là nói láo.

Chàng lại nghĩ đến đôi mắt như sóng nước hải dương, da thịt trơn mịn, đôi chânthon dài chắc nịch, chàng tự hỏi mình: "Nếu quả nàng ta muốn ta đi làm mộtchuyện vì nàng, ta có đi hay không?"

Đường Khuyết dùng đôi mắt nheo nheo cười cợt nhìn chàng :

- Hiện tại ngươi có phải đã có thể theo ta về Đường Gia Bảo Phố rồi?

Vô Kỵ đáp :

- Phải.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #cổ-long