[Chủ nhân Quỷ Ốc]
* * * * *
[Chủ nhân Quỷ Ốc]
Quỷ có thể nghe được mình nói chuyện, không cần biết giọng mình nói nhỏ tới cỡ nào, quỷ đều có thể nghe được, mình lại không nghe được quỷ nói.
Quỷ có thể nhìn thấy mình, nhất cử nhất động của mình quỷ đều có thể nhìn thấy, cho dù trong bóng tối cũng có thể nhìn thấy, mình lại không nhìn thấy quỷ, cho dù quỷ ở sát bên cạnh mình, mình cũng không nhìn thấy.
Quỷ không cần thắp đèn. Trong gian ốc này cái gì cũng có, lại không có đèn.
Quỷ có thể trong chốc lát đi xa nghìn dặm, mình lại phải cưỡi ngựa tung vó cả ba ngày ba đêm mới có thể vội vàng về tới nơi.
"Bằng hữu" của Phượng Nương lẽ nàokhông phải là người? Là quỷ? Gian ốc này lẽ nào lại là quỷ ốc?
Đêm đầy sao.
Dưới ánh sao, dòng suối treo vắt nhìn giống hệt như một sợi dây thắt lưng thuầnngân.
Phượng Nương chầm chậm đi dọc theo dòng nước. Nàng ngủ không được, trong tâmnàng rất ngột ngạt, không những bực bội, hơn nữa lại rất sợ, sợ muốn chết.
Nàng tịnh không sợ quỷ. Nếu quả nơi đây thật có quỷ, đã không đối tốt với nàngnhư vậy, nàng cũng không cần phải sợ.
Nàng từ nhỏ đã không sợ quỷ, nàng cảm thấy có những người còn đáng sợ hơn cảquỷ.
Không cần biết là người hay là quỷ, chỉ cần chân tâm đối tốt với nàng, nàng đềucảm kích như nhau.
Nàng sợ chỉ vì nàng chợt nghĩ đến Triệu Vô Kỵ.
Tuy trên thế gian này thật sự có quỷ hồn đi nữa, cũng chỉ có quỷ hồn của TriệuVô Kỵ mới có thể đối tốt với nàng như vậy.
Lẽ nào Vô Kỵ đã chết? Lẽ nào người đó chính là Vô Kỵ?
Nàng không dám nghĩ nữa, cũng không dám đề khởi trước mặt Thiên Thiên, nàngphát giác giữa bọn họ đã sinh sôi một khoảng cách.
Đó có lẽ chỉ vì bọn họ vốn không phải là bằng hữu thân mật, quan hệ giữa bọn họchỉ vì Vô Kỵ mới có dính dấp.
Thiên Thiên vốn không hiểu nàng, cũng không tin nàng, con người nếu quả khôngthể hiểu nhau, làm sao tin nhau được?
Tận đầu dòng suối là một thủy trì nho nhỏ. Bốn bên đầy cây to bóng mát và nhữngloài hoa dại không tên.
Tinh quang đầy trời.
Nàng nhịn không được khum xuống, dùng tay vọc nước, nước hồ vẫn còn giữ độ ấmcủa dương quang hồi sáng, vừa trong veo, vừa ôn nhu.
Sau triền núi ở quê nàng, cũng có một hồ nước như vầy.
Lúc nàng còn nhỏ thường chờ nửa đêm len lén đi ra đó vọc nước.
Nàng vốn là một đứa bé rất tinh nghịch, chỉ bất quá luôn luôn đè nén lấy mình.
Hiện tại nàng vô ý nhớ đến thời thơ ấu hoan lạc, không chút âu lo, ngày ngày tựdo tự tại.
Nàng không cầm được tự hỏi mình: "Nếu quả thời gian có thể đảo ngược lại,ta có sẽ lại làm một người như hiện tại không?"
Trong tâm nàng chợt có một xung động bí mật.
Một người nếu quả có thể tạm thời vứt bỏ tất cả, ôn lại mộng tưởng hoan lạc êmđềm thời thơ ấu, ý nghĩ đó vô luận đối với ai mà nói đều là một dụ hoặc bất khảkháng.
Tim nàng đang đập mạch, càng lúc càng nhanh.
Nàng thật đã đè nén mình quá lâu, cũng nên buông thả mình.
Đêm khuya, người tĩnh, hoang sơn tịch mịch, nước hồ lại trong veo như vầy, ônnhu như vầy.
Nàng không nhịn được thò tay mày mò cởi một nút áo... có lè vì một khoảnh đờithơ ấu tinh nghịch, nàng rất nảy nở.
Chân nàng thon dài thẳng thớm, ngực săn chắc nhô cao, chỉ bất quá vì quá lâukhông tắm mình dưới mặt trời, cho nên xem có vẻ trắng tái nhu nhược, lại cànghiển lộ vẻ nhu mì nữ tính của nàng.
Đó chính là kho tàng trân quý kiêu ngạo nhất của một thiếu nữa, nàng chưa từngđể ai xâm phạm tới, thậm chí cả chính nàng cũng rất ít khi nhìn.
Chính nàng nhìn cũng làm cho tim đập thình thịch.
Nàng rất mau chóng hòa mình vào nước, để cho nước hồ trong veo ôm ấp lấy mộngcảnh thơ ấu.
Ngay lúc đó, nàng nhìn thấy một đôi mắt.
Đôi mắt sáng quắc, ẩn tàng giữa cây cỏ và hoa dại rậm rạp, đang chăm chăm nhìnnàng, trong ánh mắt dâng trào một thứ tán thưởng dâm tiện hân hoan.
Nàng lập tức cảm thấy toàn thân cứng đơ băng lãnh, dùng đôi tay che lấy mình,trầm người trong nước.
Đợi đến khi nàng thò đầu lên thở, đôi mắt đó vẫn đang nhìn nàng chằm chằm, hơnnữa còn đang cười ngất.
Nàng không la lên.
Nàng không dám kêu Thiên Thiên và Khúc Bình, nàng chỉ hận mình tại sao lạikhông cẩn thận như vầy.
Kỳ thật nàng cũng rất cẩn thật, đã nhìn quanh bốn phía, giữa hoang sơn đêm khiatĩnh lạng vốn đáng lẽ không có người đến.
Người đó chợt cười :
- Ngươi không tưởng được ở đây còn có người?
Phượng Nương ngậm miệng.
Nàng thật không biết nên nói gì, nàng chỉ hy vọng người đó là quân tử, sẽ bỏ đimau mắn.
Người đó lại hiển nhiên không phải là quân tử, không những không có một chút ýđịnh bỏ đi, trái lại còn đứng dậy giữa đám cây cỏ.
Gã là một người trẻ tuổi rất tráng kiện, vận một bộ y phục bó sát màu vàng,nhìn lại càng vạm vỡ mạnh bạo.
Tim Phượng Nương chìm hẳn.
Thứ người trẻ tuổi đó vốn tinh lực sung mãn, làm sao bỏ đi cho được?
Người đó nhìn thấy vẻ kinh hãi sợ sệt trên mặt nàng, lại cười càng khoái trá :
- Ta cũng không tưởng được, ta không ngờ lại có vận khí may mắn như vầy.
May là đang tối, gã không nhìn thấy những bộ phận bên dưới mặt nước, nhưng gãđã tự cởi bỏ y phục mình.
Lẽ nào gã muốn đi xuống?
Gã còn chưa đi xuống, Phượng Nương đã thất thanh la lên :
- Không được.
Người đó cố ý nháy mắt :
- Không được làm gì?
Phượng Nương đáp :
- Ngươi... ngươi không được xuống.
Người đó cười :
- Hồ nước này không phải là nhà ngươi, tại sao ta không được xuống chơi?
Gã tịnh không gấp gáp nhảy xuống, giống như một con mèo đã chụp được chuột,tịnh không vội vàng nuốt sống.
Gã còn muốn chọc ghẹo nàng.
Phượng Nương đã nhịn không đưọc muốn la lên.
Người đó cười :
- Ngươi cứ la, ngươi cho dù có la rách cổ hộng cũng không có ai đến, chỗ nàychỉ có quỷ, không có người.
Gã muốn hù nàng, không tưởng được lại đã đề tỉnh n'ng.
Nàng chợt nghĩ đến quỷ hồn hễ cầu là đáp ứng kia, lập tức nói lớn :
- Ngươi biết hiện tại ta muốn gì không?
Người đó hỏi :
- Có phải muốn ta?
Phượng Nương nghiến răng :
- Ta chỉ muốn ngươi biến thành mù lòa.
Câu nói đó vừa nói xong, trong bóng tối đột nhiên có hàn quang lóe lên, giốngnhư tia chớp đập xuống.
Đôi mắt sáng ngời của người đó lập tức biến thành hai lỗ hổng đỏ máu.
Gã chừng như còn chưa biết chuyện này là sao, lóng ngóng hoang mang, biểu tìnhtrên mặt cuối cùng đã lộ rõ biểu tình kinh hãi, mới bắt đầu há miệng la hét, ômmặt xông ra, lại đập đầu vào thân cây, ngã quỵ không bò dậy nổi.
Phượng Nương cũng giật mình kinh hãi.
Đạo hàn quan lóe lên hồi nãy đột nhiên đến, lại đột nhiên đi.
Không khí tịch mịch, không thấy bóng người, phảng phất nãy giờ chưa xảy rachuyện gì.
Nhưng người đó lại rõ ràng đã ngã gục, đã biết thành mù lòa.
Phượng Nương không nhịn được la lớn :
- Tôi muốn nhìn thấy người, người có thể để tôi nhìn thấy không.
Núi non tĩnh lặng, không có hồi âm.
Phượng Nương thật quá kinh hoảng, không còn để ý gì nữa, vùng bật dậy, vội vãxỏ quần áo vào, cuống cuồng bỏ chạy.
Trên đường không gặp gì lạ, nàng cuối cùng đã chạy về đến căn tiểu ốc thần bíđó.
Tuy nàng vừa sợ vừa mệt, lại vẫn không chịu làm kinh động đến Thiên Thiên vàKhúc Bình, đợi đến khi hơi thở đã bình tĩnh lại, mới len lén đẩy cửa, trở vềphòng mình.
Trong phòng một màn tăm tối.
May là nàng còn nhớ chỗ để vật dẫn lửa, rất mau chóng thắp đèn lên, ánh đèntươi sáng ấm áp luôn khiến cho người ta cảm thấy an toàn. Nhưng ánh đèn vừasáng lên, nàng lại thất thanh kêu lên.
Trong phòng nàng không ngờ đang có người.
Một người mặc y phục vải bố sắc mặt trắng nhợt đang bất động ngồi trên một cáighế trong góc, đôi mắt cũng trắng nhợt, không nhìn thấy tròng mắt, cũng khôngnhìn thấy con ngươi.
Người đó không ngờ cũng là người mù.
Thiên Thiên và Khúc Bình cũng đã đến.
Kỳ thật bọn họ cũng không ngủ. Lúc Phượng Nương trở về, bọn họ đều biết.
Nhưng bọn họ lại không biết người mù đó đến từ lúc nào, bọn họ cũng ngẩn người.
Thiên Thiên thất thanh :
- Ngươi là ai?
Trên mặt người mù hoàn toàn không có chút biểu tình gì, lạnh lùng hỏi ngược lại:
- Ngươi là ai?
Thiên Thiên hỏi :
- Ngươi đến đây làm gì?
Người mù hỏi :
- Ngươi đến đây làm gì?
Thiên Thiên giận dữ :
- Hiện tại ta đang hỏi ngươi.
Người mù đáp :
- Ta cũng biết hiện tại ngươi đang hỏi ta, chỉ bất quá câu đó lại là câu ta nênhỏi ngươi.
Y lạnh lùng nói tiếp :
- Đây là nhà của ta, các ngươi là ai? Đến đây làm gì?
Thiên Thiên không nói gì được, có lúc tuy nàng cũng không thèm nói lý lẽ, nhưnglần này nàng lại không có cách nào tìm lời nói cưỡng từ đoạt lý mà nói ra được.
Bọn họ thật không có một chút đạo lý nào.
Nàng cũng tin nguời mù đó tịnh không nói láo, một căn nhà như vầy đương nhiêntuyệt không thể không có chủ nhân.
Địa phương này cái gì cũng có, lại không có đèn, chỉ là vì chủ nhân của địaphương này là người mù.
Người mù đương nhiên không cần thắp đèn.
Khúc Bình cười bồi :
- Bọn tôi du ngoạn đến đây, chỉ mông tạm thời được trú lại vài ngày!
Người mù thốt :
- Ta không cần biết bọn ngươi đến đây làm gì, chỉ hy vọng bọn ngươi mau đi.
Khúc Bình hỏi :
- Bọn tôi có thể ở lại vài ngày không?
Người mù đáp :
- Không thể.
Khúc Bình nói :
- Bọn tôi chịu bỏ tiền ra, không cần biết ông muốn bao nhiêu cũng được.
Người mù đáp :
- Không cần biết ngươi bỏ ra bao nhiêu cũng không được.
Thiên Thiên lại nổi nóng, hét lớn :
- Lẽ nào ông muốn bọn ta hiện tại phải đi liền?
Người mù do dự, chung quy thốt :
- Được, ta cho các ngươi một ngày, trước khi mặt trời lặn ngày mai, các ngươinhất định phải đi.
Y từ từ đứng dậy, dùng một cây gậy màu trắng chầm chậm dò đường đi ra, trongmiệng phảng phất đang lẩm bẩm :
- Kỳ thật các ngươi tốt nhất là đi cho mau, còn không chịu đi nữa chỉ sợ phảigặp đại nạn đổ trên đầu.
Bên ngoài vẫn một màn hắc ám.
Người mù vừa đi ra, bất chợt tan biến vào bóng tối.
Một người mù làm sao lại ẩn trú trong thâm sơn, làm sao quét dọn chỗ này sạchsẽ như vầy?
Khúc Bình thở dài :
- Người mù đó nhất định không phải là người bình thường, bọn ta...
Thiên Thiên cười lạnh :
- Ngươi có phải muốn khuyên bọn ta đi cho mau.
Khúc Bình không phủ nhận.
Thiên Thiên hỏi :
- Bọn ta đương nhiên phải đi, địa phương quỷ dị này ta đã sớm biết không ởđược.
Nàng đang nói với Khúc Bình, ánh mắt lại chằm chằm nhìn Phượng Nương.
Phượng Nương xem chừng mới vừa từ trong nước đi ra.
Một người nửa đêm lén ra ngoài làm gì? Sao lại lén chui vào nước?
Nàng cũng biết bộ dạng của mình khó tránh khỏi bị người ta hoài nghi, nhưngThiên Thiên lại không hỏi gì.
Không hỏi còn khó chịu hơn cả hỏi.
Nàng biết khoảng cách giữa bọn họ càng lúc càng xa vời.
Đêm càng khuya.
Phượng Nương vốn nghĩ mình nhất định ngủ không được.
Nàng ngủ tịnh không say lắm.
Hôm hôm mê mê, nàng cảm thấy bên cạh mình phảng phất có vật gì đó, vật đó phảngphất là người.
Người đó đang ngủ bên cạnh nàng, thân thể hình như rất nhỏ nhắn, trên mình cómột hương khí rất kỳ dị.
Nàng muốn kêu lên, lại kêu không được, muốn động, cũng động không được.
Người đó phảng phất đang ôm nàng, hôn lên mặt nàng, hôn lên môi nàng.
Nàng vừa khẩn trương, vừa sợ sệt, thân thể lại trào dâng một thứ phản ứng kỳquái, nàng muốn giương mắt nhìn xem người đó là ai? Có phải là Vô Kỵ không?Nàng lại mở mắt không nổi, cố sức tới cỡ nào cũng không mở mắt được.
Nàng phảng phất nghe người đó nói :
- Ngươi là của ta, ngoại trừ ta ra, không ai có thể đụng đến ngươi.
Thanh âm rõ rang đang sát bên tai nàng, lại phảng phất rất xa.
Ngươi đó có phải là Vô Kỵ? Nghe tại sao lại không giống thanh âm của Vô Kỵ?
Nàng bỗng ngủ vùi, lúc tỉnh dậy toàn thân đẫm mồ hôi lạnh.
Nàng bị một tràng tiếng gõ cửa làm tỉnh giấc, đương nhiên là Khúc Bình đi mởcửa.
Gõ cửa không ngờ lại là người mù đêm hôm qua.
Khúc Bình ngạc nhiên :
- Ngươi có phải lại muốn đuổi bọn ta đi?
Người mù không ngờ lại lắc đầu :
- Các ngươi bất tất phải đi.
Chủ ý của người mù biến đổi quá mau.
Khúc Bình cơ hồ không tin :
- Ông nói bọn ta có thể ở lại?
Người mù đáp :
- Tùy tiện các ngươi thích ở lại bao lâu thì ở bấy lâu.
Khúc Bình không nhịn được phải hỏi :
- Ông vì sao lại bất chợt cải biến chủ ý vậy?
Người mù đáp :
- Căn nhà này cũng không phải là của ta.
Khúc Bình hỏi :
- Chủ nhân của căn nhà này là ai?
Người mù đáp :
- Là một bằng hữu.
Khúc Bình hỏi :
- Bằng hữu? Bằng hữu của ai?
Người mù không trả lời, nhưng Khúc Bình đã nghĩ đến thịt hầm Dật Hoa và đènchụp lồng đèn thủy tinh.
Hơi thở của Khúc Bình có chút lạnh giá, lại vẫn không thể không hỏi :
- Vị bằng hữu đó chịu cho bọn ta lưu lại?
Người mù đáp :
- Y có điều kiện.
Khúc Bình hỏi :
- Điều kiện gì?
Người mù đáp :
- Tối hôm nay y muốn đến ăn cơm.
Khúc Bình ngây người.
Điều kiện đó chàng thật không dám đáp ứng, lại không thể không đáp ứng.
Không cần biết ra sao, mình đã trú trong nhà của người ta, người ta muốn ăncơm, không thể coi là một yêu cầu quá đáng được.
Chỉ có một vấn đề.
Vị "bằng hữu" đó thật ra là bằng hữu nào? Khúc Bình còn đang do dự,Thiên Thiên đã xông ra :
- Y muốn gì?
Người mù đáp :
- Tùy tiện ăn cái gì cũng được, y biết trong số các ngươi có Vệ cô nương có thểnấu ăn rất ngon.
* * * * *
Hoàng hôn.
Phượng Nương đang chuẩn bị đồ ăn tối.
Gà thui, lạp xưởng, thịt khô đề đã cho vào nồi chưng, cá khô đã chuẩn bị chiêndầu.
Củ cải xắt khoanh có thể nấu canh, tuy không có xương hầm thịt tươi, dùng cákhô hầm cũng thơm ngon. Còn có hai con cá chép mới vớt lên từ trong ao, nàngvốn muốn nấu canh, nhưng sau khi nghĩ đi nghĩ lại, lại quyết định chưng tốthơn.
Cá tươi nếu quả hầm quá lâu có thể nhừ nát mềm rã, cá chép không tươi không daikhông khác gì khúc cây mục, vô vị.
Nếu là cá lóc, nàng dùng nấu canh liền.
Chọn lựa rau lá gia vị cũng là một thứ học vấn.
Những thứ gia vị rau cỏ không mấy ngon lành gì, lọt vào tay một người rất rànhnấu nướng, chẳng khác nào một thanh kiếm không tốt mấy lọt vào tay một ngườirất rành dụng kiếm vậy.
Đối với điểm này, Phượng Nương rất tự tin.
Nhưng lúc nào xắt rau, trong tâm lại một mực rối rắm không yên.
Chủ nhân căn ốc này thật ra là người nào?
Thật là là người? Hay là quỷ hồn?
Y có phải là Triệu Vô Kỵ?
Nếu quả không phải là Triệu Vô Kỵ thì là ai? Tại sao lại đối với nàng tốt nhưvậy?
Chỉ cần nàng nói ra, yêu cầu gì cũng đáp ứng hết.
Phượng Nương đang rửa đậu bắp.
Dùng lạp xưởng đỏ tím xào với đậu bắp xanh ngời, cũng là món ăn hương vị màusắc toàn hảo.
Thiên Thiên đang xắt lạp xưởng, chợt quay đầu lại, nhìn nàng chằm chằm :
- Chị có còn là chị dâu của tôi không?
Phượng Nương thở dài trong lòng. Tuy nàng cảm thấy Thiên Thiên không nên hỏinàng câu đó, nàng lại không thể không trả lời :
- Ta vĩnh viễn là chị dâu của em.
Thiên Thiên hỏi :
- Vậy chị nên nói cho tôi biết đêm hôm nay người muốn đến ăn là ai?
Phượng Nương đáp :
- Ta làm sao biết y là ai?
Thiên Thiên dụng lực xắt một miếng lạp xưởng, nghiêm mặt :
- Chị sao lại không biết được? Lẽ nào y không phải là bằng hữu của chị?
Phượng Nương nhắm mắt, sợ mình lại rơi lệ, cho dù nàng còn nước mắt cũng chỉ cóthể kềm nén trong lòng.
Nàng lại nghĩ cơn ác mộng đêm hôm qua, tuyệt không thể kể cho bất cứ một aibiết được.
Hương thơm kỳ dị đó, bờ môi nóng bỏng đó, y thật ra có phải là Triệu Vô Kỵkhông?
Nếu không phải là Triệu Vô Kỵ, tại sao lại làm như vậy với nàng?
Tay Phượng Nương tuy không đang nhúng trong nước lạnh, lại không kềm hãm đượcrun lẩy bẩy.
Lúc đó, nàng nghe bên ngoài có người nói, chính là thanh âm của người mù :
- Khách nhân của các ngươi đã đến.
Phượng Nương đang xào đậu bắp, xào với lạp xưởng Thiên Thiên xắt, đây là lầnđầu tiên trong đời nàng xào mà quên bỏ muối.
Trong tâm nàng một mực muốn nghĩ đến vị "khách nhân" đang ngồi trênnhà trên.
Y có thể coi là "khách nhân"? Hay là chủ nhân? Nàng chỉ hy vọng cóthể mau chóng xào xong món cuối cùng để lên gặp y.
Y thật ra là ai? Sao lại có lực lượng thần kỳ có thể làm chuyện người kháckhông làm được?
Nàng có nằm mộng cũng không tưởng được vị khách nhân đó chỉ bất quá là một tiểuhài tử.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top