CHƯƠNG 7


Draco nắm chiếc vòng trên cổ, lần trước sau khi cha và ông nội nói chuyện xong, cha lại đem vòng đeo vào cổ mình. Cậu nhìn ảnh ngược của mình trên chiếc vòng như con rắn nhỏ, không biết chuyện cậu lần trước bí mật đi thám hiểm hành lang ông có nói cho cha không.

Nhưng mà, nếu là cha cho mình, như vậy... Hẳn là không sao đâu? Đương nhiên, cậu không phải lo lắng mình sẽ gặp chuyện, mà là cha kìa, có lẽ cha đã làm tốt mọi chuẩn bị, thân là một Malfoy, sẽ không bao giờ đặt mình vào nguy hiểm.

Draco chui chui vào tấm chăn mềm mại, cậu phát hiện tính tình của mình ngày càng "trẻ hóa", cậu có chút ủ rũ, không nên như vậy, cậu còn phải cố gắng mà...

Draco nhớ lại cảm giác cầm đũa phép trước kia, bắt đầu tập trung tinh thần nhìn chằm chằm bình sữa trên bàn," Wingardium leviosa." Được rồi, không hề động đậy gì hết, Draco cảm thấy uể oải, dù không có phản ứng, nhưng cậu rõ ràng cảm nhận được dao động ma lực trong người mà, cho dù cậu còn rất nhỏ đi chăng nữa, ít nhất vẫn phải nhúc nhích một chút chứ? Draco vỗ vỗ mặt mình, hơi đau chút, nhưng không sao hết, tiếp tục! "Wingardium leviosa."

Vẫn không hề động đậy, nhưng Draco phát hiện, chỉ cần mình dùng ma lực, mỗi lần niệm chú, ma lực lại tăng lên một chút. Draco nháy nháy mắt, có chút hưng phấn, tuy rằng bây giờ còn chưa thể làm đồ vật động đậy, nhưng chỉ cần luyện tập thường xuyên, cho đến khi mười một tuổi, cậu nhất định cò mạnh hơn xưa!

Bây giờ cậu so với người bình thường luyện ma pháp còn sớm hơn mười mấy năm, hơn nữa, so với đời trước càng thêm chăm chỉ cố gắng. Nếu là lúc trước, chỉ sợ cậu trốn còn không kịp. Dù sao cha là một phù thủy giỏi, trên người cậu còn có đủ loại bùa hộ mệnh, cậu không cần phải luyện tập khắc khổ, mẹ cũng sẽ che chở cậu. Đó là lý do tại sao Draco lại yếu như vậy.

Draco thở ra một hơi, trên người cũng bắt đầu ẩm ướt, nhưng vẫn còn chưa đủ, Draco nghĩ, cậu còn muốn cố thêm chút nữa, nghĩ đến cuối cùng Dumbledore chết, cha mình quỳ dưới chân Chúa tể Hắc ám, thần sắc tuyệt vọng...Draco lấy tay lau mồ hôi, lại tiếp tục nhìn bình sữa mà niệm chú.

Cậu nhướn mày, tốt rồi tốt rồi, cái bình bắt đầu nhúc nhích, cố lên, Draco!

Lúc Lucius vừa mới bước vào, liền nhìn thấy con trai nhà mình nhìn chằm chằm bình sữa như hổ đói, Lucius giật giật mi, ừm, rất nghị lực, tuy cái bình không hề động đậy nhưng cũng không khóc nháo, không hổ là con hắn.

Draco đột nhiên thấy cái bình bay lên, làm sao vậy được, ma lực của cậu còn chưa tăng cao như vậy, lại thấy một mái tóc bạch kim lóa mắt. A, cha.

"Lại đây, rồng nhỏ. Muốn uống sữa phải không?", Lucius cách Draco khoảng năm bước, cầm lấy bình sữa bắt đầu dụ dỗ Draco.

Draco khóe miệng co giật, hóa ra cha nghĩ mình muốn uống cái kia? Sờ sờ bụng, dù sao cũng vất vả vả chiều rồi, cậu cũng nên ăn một chút. Draco đem cái mông đẩy a đẩy, sau đó định lê qua.

" Chờ một chút, bảo bối. Đi qua đây nha.", Luicus lắc lắc bình sữa, hắn biết Draco nghe hiểu được, chuyện ở hành lang lần trước hắn biết được con hắn rất thông minh, nhỏ như vậy đã có thể nghe hiểu người khác nói chuyện, ngay từ đầu cũng làm hắn hoảng sợ, tư duy này căn bản không thể có ở trẻ sơ sinh, nhưng mà..thế thì đã sao? Đây là con hắn, con của Lucius Malfoy, cho dù có thế nào, cậu vẫn là Draco Malfoy, cha Lucius ngốc nghếch cười.

Draco nắm giường chậm rãi đứng lên, chớp chớp mắt, chập chững hướng Lucius mà đi. Lucius khẩn trương nhìn cậu, sau đó, lúc Draco giương đôi mắt màu lam bụi trông mong nhìn hắn, nhào vào lòng hắn, Lucius đột nhiên cảm thấy, cả đời hắn, điều quan trọng nhất đang ở trong lòng hắn đây, chỉ vậy là đủ rồi.

Ôm Draco, Lucius không để ý hình tượng ngồi bệt xuống thảm. Từ khi biết Draco có thể nghe hiểu, hắn liền đem cậu học lễ nghi quý tộc. Không nói được? Đi chưa vững? Không sao hết, nhớ kỹ trước là tốt rồi.

Sau đó bởi vì Draco thường xuyên thể hiện tư duy, Lucius cũng có khi sẽ đem chuyện bên ngoài nói cho cậu nghe, " Rồng nhỏ à, mấy bữa nay ta sẽ ở nhà với con nha. Chờ cho trận gió đầu này trôi qua, cha có thể nắm cả Bộ Pháp Thuật trong tay rồi."

Draco vừa ngậm bình sữa, vừa nhìn cha, đột nhiên có cảm giác tự hào. Sờ sờ khuôn mặt đang nóng lên của mình, Draco thấy hơi lạ, cậu nhíu mày, thật lạ nha...Để bình sữa qua một bên, cha còn đang nói cái gì, Draco nhìn chằm chằm cái bình, vô thức niệm chú bùa Trôi nổi, nhưng thực ra đầu óc cậu lại không để ý việc này.

Có lẽ do Draco thả lỏng, không ép buộc bản thân, vì thế lúc này, bình sữa chậm rãi từ mặt đất bay lên.

" Draco?!", Lucius nói xong không thấy rồng nhỏ ừ hử gì cả, cúi đầu nhìn, liền thấy bình sữa lơ ửng. Quỷ thần ơi, đây là làm phép không niệm chú! Draco làm sao làm được?

...............................................

Draco sửa sang lại quần áo của mình, hôm nay là ngày cha tổ chức tiệc chúc mừng hắn trở thành Bộ trưởng Bộ Tư pháp. Draco kéo kéo cổ áo, ừm, cậu hiện tại sáu tuổi. Trong phòng, Gương Ma thuật bắt đầu thao thao bất tuyệt," Cậu chủ Draco tôn quý, ngài thật sự ra dáng người thừa kế rồi nha, da thật trắng, tóc thật sáng, quỷ thần ơi, nhìn dáng người mà coi, xem, lễ phục màu xanh thật đẹp, hợp với cậu bao nhiêu, mặc lên nhìn rất...ôi...", Draco quăng một bùa Cắt qua, cái gương biến thành một đống mảnh vỡ, từ nhỏ đến lớn, ca từ của cái gương này chưa bao giờ thay đổi. Draco hừ một tiếng, cậu hôm nay nhất định phải thật hoàn mỹ, tuyệt đối không thể làm mất mặt cha.

Vô số mảnh gương lại bắt đầu nói chuyện, cái này so với một cái gương còn ồn ào hơn, cả phòng trở thành cực kỳ ầm ĩ. Draco lại ếm một bùa Im lặng trấn áp chúng nó, sau đó vừa bình tĩnh chỉnh lại nơ con bướm, vừa nhớ lại chuyện hồi nhỏ cậu làm bay bình sữa.

Khi đó cha rất kinh ngạc, mà lúc đó cậu cũng biết tại sao ma lực của mình không ngừng mạnh lên nhưng không thể làm bình sữa nhúc nhích! Bởi vì răng, là răng! Lúc đó cậu có được mấy cái răng chứ, làm sao đọc chuẩn thần chú được? Draco nhớ lại tình huống lúc đó mà đổ mồ hôi lạnh, rất nhiều phù thủy chết, chính là vì không đọc đúng thần chú mà dẫn tới thảm án. Nhưng chính cậu lại chưa gặp chuyện không may, đúng là vạn hạnh.Mà càng may mắn là, chính vì cậu phát âm không chuẩn, cậu đã rèn luyện được việc ếm bùa mà không đọc thần chú – được rồi, dù cậu chỉ thực hiện được bùa Trôi nổi đó thôi... Nhớ tới hồi năm nhất, Weasley có đầy đủ răng cỏ mà còn không phát âm thần chú cho chuẩn, Draco kiêu ngạo nở nụ cười, hừ, Weasley chính là Weasley, làm sao có thể so sánh với Mafoy cao quý? Hôm nay chắc là đám Weasley đó cũng đến đi? Dù sao cũng là tiệc của Bộ Pháp Thuật mà...

Ừm, trở lại chuyện chính, lúc ấy sau khi cha nhìn thấy liền đem cậu đi Bệnh viện Thánh Mungo, dù sao nhà ai có đứa nhỏ có thể ếm bùa chứ? Lại không cần đọc thần chú? Không chừng bị xem là quái vật cũng nên, nhưng ánh mắt cha lúc đó không có sợ hãi, chỉ có tự hào vui vẻ. Nếu như bây giờ Draco cảm thấy cha thật dịu dàng, vậy cậu sẽ nói ' Đây là cha mình!', vì sao năm đó cậu không nhận ra sự quan ái đằng sau vẻ nghiêm khắc của cha?

Cũng bắt đầu từ ngày đó, cha cố ý vô tình rèn luyện pháp thuật cho cậu, còn nói với cậu không ít chuyện bên ngoài...

"Cậu chủ, chủ nhân hỏi cậu chuẩn bị xong chưa, ngài đang ở dưới chờ cậu.", Nana đột nhiên xuất hiện, cúi đầu nói.

Draco lấy lại tinh thần, nhìn bộ dạng hoàn mỹ của mình, chậm rãi rời khỏi phòng.

Cậu ghét đám đàn bà con gái... Draco nhìn một đám phụ nữ vây quanh Lucius như hành tinh vây quanh mặt trời, trong lòng rất không thoải mái. Mấy bà kia đang làm gì đó? Tay đặt ở đâu vậy? Nè nè, cha là của mẹ Cissy, mấy bà kia đừng tưởng bở nha! Draco quy kết sự khó chịu của mình là do quyền lợi của mẹ Cissy bị xâm phạm.

Đời này cậu không thích phụ nữ, ngoại trừ mẹ Cissy đã qua đời thì cậu còn chưa gặp Pansy. Nhất là sau khi biết, Narcissa chết bởi một phụ nữ. Bà ta trong một lần yến hội thì gặp cha liền đem lòng nhung nhớ, một lòng muốn trở thành Malfoy phu nhân, nhưng bên cạnh cha đã có mẹ, vì thế trong một buổi chiều trà, bà ta đã hạ độc Narcissa... Draco hừ lạnh, đầu độc, không thể không nói người đàn bà kia rất khéo, lừa gạt được cả Narcissa, mà còn ngay tại phủ Malfoy... Bắt đầu từ dó, cậu đối với phụ nữ không có hảo cảm. Nhưng mà, người đàn bà đó cũng có kết cục không tốt lành gì, cả nhà đều bị giết, đều do một tay cha.

Draco nhìn Luicus cẩn thận nghe một cô gái đang đỏ mặt nói chuyện, khôn kiên nhẫn quay đầu đi. Cô gái kia...Draco xoa xoa ngực, quyết tâm dời mắt.

"Xin chào, tôi là Tony, cậu là Draco?", một cậu bé đi tới, tò mò nhìn cậu.

"Đúng vậy, là tôi." Tony? Cậu không nhớ có người như vậy nha?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top