chương 57
Sân vườn Hogwarts vào tháng Chín vẫn rực rỡ sắc màu, trăm hoa đua nở làm cả lâu đài ngập tràn sức sống. Trong tay Draco cũng có một bó hoa màu lam nhạt không biết tên, trên mặt cậu cũng thoang thoáng nét cười.
Bởi vì nhà Slytherin từng có một Chúa Tể Hắc Ám, hoặc do ít nhiều ảnh hưởng của Dumbledore, nên dù đi đến đâu vẫn bị ba nhà còn lại bài xích, chỉ vừa thấy ánh xanh bạc là tránh xa. Đó cũng là lý do tại sao trong bán kính 2 mét quanh Draco không có bóng người.
Mà những người còn lại trong Nhà, đều có chút đăm chiêu nhìn cậu mỗi khi họ đi ngang qua. Mấy hôm trước có người dám tỏ tình với cậu, các nữ sinh Slytherin đều đồng loạt lấy quạt che mặt, đối với thủ đoạn không khác gì trò hề của nữ sinh kia cảm thấy khinh thị. Nhưng dù nghĩ thế nào, mọi người trong Nhà đều biết rõ Draco đã có vị hôn thê rồi, hơn nữa người ta nhất định là thuần huyết. Mà dựa trên mức độ sủng ái vô hạn của nhà Malfoy dành cho người thừa kế, Lucius nhất định ủng hộ con mình, rất nhiều tiểu thư danh giá đành phải buông tha cho vị trí phu nhân bao người mơ ước kia.
Không để ý ánh mắt của bọn họ, Draco vui vẻ ôm đống hoa cỏ mà đi, vượt qua mấy lần cầu thang chuyển hướng, một hồi sau mới đến được văn phòng Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám.
Trong phòng không có người, Draco hơi ngạc nhiên nhìn quanh quất, lại đem bó hoa nọ cắm vào bình. Cả căn phòng màu xanh – bạc càng có thêm vẻ lạnh lùng mà đẹp đẽ. Trong không gian thoang thoảng mùi hoa.
Nhớ đến nụ hôn ngày trước, Draco bỗng đỏ mặt. Nói thực ra, cậu cũng không ngờ Lucius không từ chối cậu, trông hắn chỉ có hơi bất đăc dĩ. Nếu cho cậu chủ động, cậu cũng không có cái dũng khí này đâur
Vậy xem như lưỡng tình tương duyệt rồi đúng không? Nếu thế thì hôn xong không phải là...? Draco nhíu mày, lúc đó... lúc đó cậu đang ngủ.
Nghĩ đến đây, Draco lại cảm thấy ruột gan cồn cào. Cũng chẳng hiểu tại sao, Lucius hôn xuống cổ cậu, Draco lại mệt mỏi ngủ mất. Hoàn cảnh tốt như vậy, thế mà cậu lại lăn ra ngủ mất ! Ngày hôm sau tỉnh dậy, cậu nằm trên giường, quần áo nguyên vẹn không xê xích một ly
Draco ảo não đập đầu lên bàn, mặt mũi nhăn nhó như cái bánh bao chiều. Thế là đại thiếu gia liền lủi lên sopha ngồi đợi cha mình đi dạy về.
Tuy Lucius không đẩy cậu ra, nếu không phải đêm đó bỗng dưng cậu ngủ mất tiêu như vậy, khả năng tiến đến bước cuối cũng sẽ có, nhưng mà... Draco vẫn cảm giác được Lucius vẫn chưa chấp nhận hẳn, quan hệ của hai người bây giờ quả thực rất rối, đôi khi cậu còn thấy hắn lộ vẻ hối hận
Nụ hôn dù có sâu đến mấy, chẳng qua chỉ là một người vốn không thể cự tuyệt yêu cầu của con mình thôi.
Draco ôm chân khẽ thở dài, cậu xác định được tình cảm của bản thân, cũng biết rõ Lucius thích mình, nhưng cũng rõ Lucius vẫn không bỏ được rào cản trong lòng. Cậu nhắm hai mắt lại, ánh nắng phủ xuống bờ mi hắt bóng vầng trăng xuống gương mặt, dù có thế nào cậu cũng không bỏ cuộc đâu.
Lúc Lucius bước vào thì thấy Draco ngồi trên ghế với tư thế không được tự nhiên, nhắm mắt lại, còn như sắp ngã tới nơi. Trong không khí có hương hoa nhàn nhạt làm dịu lòng kẻ mấy ngày nay không yên như hắn. Khẽ thở dài một tiếng, Lucius bước lên đem người ôm vào lòng, chứ để thế này cậu lăn xuống đất mất.
Tay hắn chạm vào da thịt có chút lạnh của Draco, Lucius vô thức cau mày, đầu tiên cho cậu một bùa giữ ấm, sau đó lấy tay nắn nắn lòng bàn chân lạnh ngắt kia. Mải sưởi chân cho cậu, Lucius không nhìn thấy ai đó nở nụ cười đắc thắng khoái chí.
Lucius bế cậu lên ôm vào phòng ngủ. Mà không biết có phải do đột nhiên thay đổi tư thế hay không, thiếu niên trong lòng hắn vô thức cọ cọ, hai tay còn ngoan ngoãn vòng qua cổ hắn. Lucius bỗng nhiên có cảm giác quái dị, cúi đầu nhìn đứa nhỏ đang nhắm mắt trên tay... chắc là đang ngủ đúng không...
Draco hí mắt, thấy vẻ mặt hắn là lạ liền giả bộ ngủ, âm thầm bơm hơi bản thân, Draco, mày phải cố lên !
Bỏ qua hai cha con vừa kỳ cục lại ấm áp này, văn phòng Độc dược bên kia mở bung cửa, Harry bị Severus túm cổ áo tha ra ngoài. Hắn thả tay một cái, cậu liền té đập mông xuống đất. Harry ngước lên, mếu máo, "Severus..."
"Gọi ta giáo sư, Potter." Severus khoanh tay đứng trước cửa. Áo chùng đen, giọng trầm thấp, mặt lãnh đạm, nói chung là tràn đầy khí thế. Ấy vậy mà không làm Harry lùi bước, cậu phủi quần đứng lên, nhìn nhìn trong văn phòng.
"Cái đầu của trò còn xài được không? Hiện tại trò phải đi học !" Severus đen mặt rít.mc?
Harry ủ rũ liếc con chó đen to đùng đang bị hóa đá trong kia, lại phát hiện mặt giáo sư nhà mình đã đen đến độ không đen hơn được nữa, liền lắp ba lắp bắp, "Em đi ngay... Em đi ngay mà."
Cuối cùng cậu thất thểu bỏ đi, học sinh Slytherin chung quanh đã quen với cảnh có một con sư tử biến dị, suốt ngày lẽo đẽo theo Draco thì chớ, giờ lại thành cái đuôi nhỏ của giáo sư thế kia.
Lucius muốn đứng thẳng người lên, gỡ tay bé nhỏ nhà mình xuống. Nhưng thiếu niên dẩu mỏ không chịu, tay rời cổ hắn rồi, cuối cùng lại vòng quan hông hắn. Lucius bất đắc dĩ thở dài, lại lần nữa muốn gỡ đôi tay kia, ai dè nhìn mảnh khảnh vậy mà lực chắc kinh người.i(#\}8
Hắn làm đủ kiểu, Draco vẫn nhất quyết không buông. Lucius nhìn ra ngoài cửa sổ, thực ra hắn có thể gọi cậu dậy, nhưng khuôn mặt lúc ngủ đáng yêu thế này, hắn không nỡ.
Lucius nhếch môi cười khẽ, thôi, hay là nghỉ ngơi một chút. Nhẹ nhàng xốc chăn lên, hai tay ôm lấy cậu, hắn hơi xoay người tìm tư thế thoải mái nhất, đến khi đôi mày Draco giãn ra thì thôi. Cuối cùng, hai tay cậu ôm hắn, đầu gác lên vai, Lucius đắp chăn cho cả hai, nhắm mắt lại.
========================================
Draco nổi giận đùng đùng bước vào Đại Sảnh Đường. Trong đầu mắng chửi cuộc đời te tua, đáng chết đáng chết đáng chết
Hiện tại đời sống tình cảm cuộc vương tử Slytherin rất tốt, rất ổn định. Nói ổn định, chi bằng nói không có tiến triển thì đúng hơn. Ít nhất so với trước đây thì hơn được một tí, Lucius cũng không làm rùa rụt đầu nữa. Ngẫu nhiên cậu sẽ thấy hắn có hơi rối bời, nhưng cậu sẽ luôn nhảy ra đúng lúc phân tán sự chú ý của hắn.
Lần đầu tiên hai người hôn nhau mà cậu ngủ mất thì cũng thôi, Draco có thể cho là ngoài ý muốn. Nhưng mấy hôm trước, lần thứ hai ! Lần thứ hai cậu tính toán muốn tiến thêm bước nữa với hắn, cậu lại ngủ !!! Ây da, cùng Lucius ngủ chung đương nhiên rất tốt, nhưng dậm chân tại chỗ mãi cũng khiến cậu lòng cậu như bị cào đến phát ngứa đây...
Mà trọng điểm không phải cái này ! Draco trút giận lên miếng thịt bò trên đĩa, giày xéo nó thấy ghê, khiến Blaise bên cạnh nhìn miếng thịt nát bấy mà rùng mình đổ mồ hôi lạnh.
Trọng điểm là, vì sao lúc cậu định làm chút chuyện này nọ đều lăn ra ngủ?! Cứ như vậy hoài, chẳng lẽ cậu không làm nổi với Lucius đến hết đời luôn quá?
Ngay lúc Draco xéo xắt miếng thịt tội nghiệp trên đĩa, Severus liếc Lucius đang ngồi cạnh bên, "Anh không làm gì nó chứ? Nó mới mười ba tuổi thôi."
Vẻ mặt Lucius cứng đơ, "Severus thân mến, đầu óc tôi còn rất bình thường mà."
Thế nó đây là sao vậy? Severus nhướn mắt nhìn hắn.
Làm sao tôi biết? Lucius trừng ngược trở lại, trong mắt cũng có chút lo lắng.
Chợt có tiếng dao nĩa chạm vào cốc bạc kêu lanh canh, cụ Dumbledore mỉm cười đứng lên.
"Xin lỗi đã gián đoạn bữa ăn của mọi người, nhưng có chuyện rất quan trọng, thấy không thể không nói." Cụ nháy mắt, "Quidditch năm nay, toàn bộ hủy bỏ."
(!\\=$uw9791,%ad9171ow@ meomeoluoi0911.wordpress.com @^(11{+31$^:=&|64yu82av?!ohcf=&
Lời cụ vừa dứt, cả sảnh đường rộng lớn nhao nhao tiếng thảo luận, không ít đứa bên Gryffindor giẫm cả lên ghế, học sinh Slytherin cũng kinh ngạc nhìn nhau. Dumbledore nghiêng đầu nhìn Lucius, ý bảo hắn nói đi.
Lucius nhác thấy Draco cũng nhìn lên đây rồi, bèn chỉnh lại nếp áo, chậm rãi nói, "Như Hiệu trưởng đã nói, năm nay...."
"Hóa ra là lão, Bộ Pháp thuật cũng nhiều chuyện quá rồi !"
"Cái đồ Slytherin đáng ghét !"
"Quá đáng !"\
Lucius mặc kệ lũ quỷ con Gryffindor, lạnh nhạt nói, "Năm nay tổ chức thi Tam Pháp Thuật."
Mọi người tự khắc im lặng như tờ, ngay sau đó bùng nổ một trận láo nháo nhiệt liệt. Lucius chậm rãi ngồi xuống, tiếp tục ăn.
"Cho nên !" Cụ Dumbledore hào hứng nói, "Mấy ngày nữa Chiếc Cốc Lửa và đại diện các trường khác sẽ đến Hogwarts chúng ta ! Ta mong các trò có thể chuẩn bị sẵn sàng."
Draco cười cười, động tác sát phạt trên tay cũng chậm lại. Chuyện này mấy hôm trước Lucius đã nói cậu biết trước rồi. Hắn dù sao cũng là quan chức cấp cao của Bộ, biết tin là lẽ thường. Cậu nhìn nhìn Dumbledore một lúc, thấy sắc cụ có hơi tiều tụy liền cười thầm – mấy hôm nay Nhật báo Tiên Tri đều đưa tin Thánh Đồ đang rục rịch trở lại.
Draco biết đây đương nhiên là do mệnh lệnh của mình. Cậu còn nhớ rõ, Voldemort sống lại ngay trận chung kết của Tam Pháp Thuật, cậu cũng phải chuẩn bị sẵn sàng. Thánh Đồ chắc bận tối mày tối mặt đi. Mà Chúa Tể Hắc Ám trong tay Gellert, ha ha, hai Chúa Tể Hắc Ám? Dumbledore lại hiểu nhầm Gellert muốn trỗi dậy chứ gì? Nghe nói mấy hôm trước còn sang Đức một chuyến nữa cơ.
Draco nghĩ đến báo cáo Thánh Đồ gửi về, nhếch miệng cười khẽ, nâng ly về phía bàn giáo viên như một động tác thắng lợi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top