Quái dị... chuyện này quái dị lắm.... Draco không biết diễn tả tâm trạng mình thế nào nữa. Vô thức đưa tay vuốt vuốt Khóa Cảng trên tay, quyển nhật ký này... không phải đã sớm đưa cho Gellert sao? Sao lại xuất hiện ở đây? Draco vỗ vỗ quyển nhật ký dính đầy bụi bặm, nhíu mày.
Hơn nữa...khi cậu dùng pháp thuật dò xét một chút, liền kinh ngạc phát hiện sự tà ác của nó dường như không còn, bị dời đi sao? Như vậy cuốn nhật ký này đâu còn là Trường Sinh Linh Giá nữa? Nó lại đột nhiên xuất hiện ở Hogwarts, Gellert, ông đang nghĩ gì?
Xa xa vọng tới tiếng người nói chuyện rôm rả, hành lang vừa mới yên tĩnh cực kỳ liền có thêm chút sinh khí. Draco nhìn chằm chằm quyển nhật ký vài giây, rồi vội biến nhỏ nó lại nhét vào túi. Mặc kệ ý định của Gellert là gì, trước giữ nó đã rồi tính sau.
Draco cũng không bỏ bùa ảo ảnh đi, chỉ đơn giản lui vào một góc, xem giờ lần nữa: 7 giờ tối. Xem ra trò vớ vẩn vừa rồi ấy thế mà tốn không ít thời gian. Draco cười mỉm, quăng cho cái lỗ thủng trên tường một bùa hồi phục – hay là đi tìm Dumbledore? Đó cũng là một lựa chọn hoàn hảo.
Nhún vai, Draco nhấc chân hướng văn phòng độc dược đi đến, xem ra phải cùng cha thương lượng một chút.
Lucius cầm chiếc ly trong tay, không chút khách khí lấy trong tủ rượu lấy ra một chai rượu đỏ mấy chục năm – dù sao đây cũng là quà đáp lễ cho mấy bình thuốc mỹ dung Severus làm cho hắn. Ngồi trên ghế salon, Lucius biếng nhác tựa vào lưng ghế, nhìn chất lỏng ánh đỏ trong ly từ từ đậm dần lên, đến gần đầy ly thì thôi rót.
Nhấp một ngụm nhỏ, hắn bắt đầu nghĩ nên làm thế nào để khắc chế bớt cảm xúc trong lòng – loại cảm xúc mà hắn chỉ cần nhìn thấy Draco liền bùng lên dữ dội, mà hoàn toàn không phải loại mà một người cha nên có với con.
Hắn không biết tại sao lại thế, trong hang động đó, hắn hiểu bùa phép thôi miên khiến người ta nhận ra thứ mà bản thân muốn nhất – có lẽ do ảnh hưởng của viên ngọc đó, con người sẽ luôn chìm đắm trong mộng ảo của chính mình, không bao giờ thoát ra được nữa.
Nhưng ngay cả bản thân hắn cũng không ngờ được điều hắn khao khát nhất lại là đứa con trai bé nhỏ, chính sự kinh sợ đó đã làm hắn tỉnh lại.
Lucius nhấp miệng, cười khổ một tiếng, không biết thế này là tốt hay không nữa. Được cái là hắn không kẹt tới chết già trong cái hang động quái quỷ ấy, nhưng tệ hơn là, hắn không thể tự lừa dối bản thân với cảm xúc này.
Có lẽ người tạo ra hang động thủy tinh đó cũng không biết? Lucius đại khái có thể hiểu người đó nghĩ thế nào: người có khả năng đột phá bản thân, tỉnh lại từ ảo mộng phải là người có ý chí mạnh mẽ, hơn nữa cũng không bị cái gì cám dỗ, cho dù lấy được viên ngọc trắng, cũng không làm điều ác.
Nhưng mà... Lucius bất đắc dĩ nhấp thêm một ngụm, nhân sinh chính là kỳ diệu như vậy đấy. Hắn muốn viên ngọc, là để hồi sinh Chúa Tể Hắc Ám à nha. Dù đó chỉ là một bản thể mười sáu tuổi, nhưng cũng không thể xem thường. Một Chúa Tể Hắc Ám có lý trí cũng không tệ lắm, Lucius khẽ cười, nhớ những ngày xưa quyết đoán anh minh của Voldemort, hắn cảm thấy mình cũng chẳng chọn nhầm phe.
Hiện tại còn có vấn đề cần giải quyết, Lucius ngồi thẳng lưng , vẻ biếng nhác lập tức biến mất – đây là diện mạo quyết đoán của hắn, lạnh lùng nổi tiếng trên thương trường, hay trong giới quý tộc. Hắn tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào, dùng bất kỳ lý do gì làm hại rồng nhỏ nhà hắn – ngay cả chính bản thân hắn.
Lucius nhìn về góc tối của căn phòng, hắn biết rõ, nếu không thể khống chế không được tình cảm của mình, có lẽ một ngày nào đó hắn nhịn không được cho Draco biết... dù là một Malfoy, chuyện không kiểm soát được vẫn là có, mà hắn càng không thể loại chuyện này xuất hiện.
Nhưng vừa mới gặp lại rồng nhỏ nên hắn biết, nếu còn tiếp tục tiếp xúc, hắn sẽ phạm tội mất... Lucius bất đắc dĩ đỡ trán, không lẽ bảo hắn cố ý bất hòa với Draco?
Tay hắn vô thức siết lấy xà trượng, đây là vấn đề của hắn, tuyệt đối không thể kéo cả cậu vào...
Draco mở cửa liền nhìn thấy cha mình ngồi trên ghế, vẻ mặt rầu rĩ buồn khổ. Trái tim bé nhỏ tự nhiên nhói một cái, cậu không biết sao lại thế, nhưng thực sự không muốn cha buồn rầu như vậy. Draco có chút ngơ ngẩn nhìn hắn, ngón tay đụng phải cuốn nhật ký mới hồi hồn.
"Cha ơi?" cậu thò đầu vào thăm dò.
"Draco?" Sắc mặt Lucius thay đổi trong chớp nhoáng, quay đầu lại hỏi, không rõ đứa nhỏ vốn nên về ngủ sao lại ở trong này.
"Cha..." Cậu nghĩ muốn hỏi cho ra lẽ, nhưng lại cảm thấy không nên nói cho hắn rằng cậu thấy bộ dạng thê thảm của hắn vẫn tốt hơn. "Con vừa bị tấn công." Cậu vội nghiêm túc nói, lấy quyển nhật ký đưa cho hắn xem.
Lucius bình tĩnh nhìn Draco từ đầu tới chân, áo chùng che khuất những ngón tay run rẩy. Thấy con trai không có thương tổn gì, hắn gật gật đầu, hỏi, "Cái này là...?"
"Quyển nhật ký của Tom Riddle."
"..." Lucius nhíu mày, cầm lấy quyển nhật ký lật tới lật lui – vẫn là nó, bìa đen bụi bặm, giấy vàng hoen ố, nhưng không có vẻ tà ác bí hiểm như trước nữa.
"Cha, không thấy kỳ lạ sao?" Draco vô thức bắt chước dáng vẻ của Lucius lúc suy nghĩ, đôi mày mảnh hơi nhăn lại, "Trên lý thuyết, không ai có thể độn thổ ra vào Hogwarts, đừng nói lấy được cuốn nhật ký này." Cậu nhấn mạnh ba chữ cuối.
Lucius nhướn mày, lập tức thử dò xét cuốn nhật ký, lại phát hiện vật không hề tồn tại ma lực như nó có chuyển biến, mơ hồ hắn còn cảm nhận được chút xíu ma lực của Draco.
"Có phải con vừa dùng pháp thuật với nó không?"
"A? Vâng." Draco không hiểu làm sao hắn biết được, nhưng cậu tuyệt đối tin tưởng hắn, liền không do dự gật đầu thừa nhận.
Xem ra, cựu Chúa Tể Hắc Ám muốn kéo pháp sư vĩ đại nhất nước Anh xuống nước sao? Lucius nhếch môi, đáy mắt hiện lên tia nghiền ngẫm.
"Thế thì, chúng ta nên "ngoài ý muốn" đem chuyện này quăng cho Dumbledore chứ nhỉ?"
Draco nhìn Lucius, cười rộ lên.
—
"Draco?" Giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên, cậu quay đầu nhìn cửa. Potter không cần mật khẩu cũng vào được sao?
"...Harry ." Draco chào lại một tiếng.
"A, chào chú Lucius ~ " đứa nhỏ cười tủm tỉm, tâm tình xem chừng rất tốt. Hiện tại nó không phải ở bên ông cha đỡ đầu à...?
May mắn, Draco vừa định hỏi thì thấy con chó đen to tướng cạnh chân Harry , liền sáng suốt ngậm miệng.
Lucius nhướn mày, nhìn con trai câm như hến, lại nhìn đứa nhỏ không hề giác ngộ mình đang ở địa bàn người khác, bắt đầu lè nhè, "Chào cháu, Harry. Ta còn đang tự hỏi có mùi gì lạ... Hóa ra là chú." Hắn dừng lại, nhìn con chó đang nhe răng dựng đuôi với hắn, "Đã lâu không gặp, Sirius Black."
Không biết tại sao ông anh rể đáng ghét này lại nhận ra được mình, Sirius hơi sững lại, rồi liếc nhanh Draco một cái.
"Tôi không nói gì cả." Draco nhún vai, tỏ vẻ mình vô tội.
"Chú cho rằng chú cắt đứt quan hệ với nhà Black bọn họ liền không lo tới chú?" Lucius mỉa mai nói. Luyện bùa hóa thú, dọn đến ở nhà Potter... Cissy lúc còn sống đôi khi nhớ tới cậu em không nên thân này cũng chỉ biết thở dài.
Chú chó sủa một tiếng, giống như muốn hỏi nhà Black có chuyện gì. Lucius im lặng, hắn không tất yếu phải nói với Sirius chuyện này, đây vốn chẳng liên quan gì tới hắn.
Trong lúc cả văn phòng chìm vào tĩnh lặng, lò sưởi âm tường lại bùng lên ngọn lửa, giọng Dumbledore từ đó vọng ra, "A, Harry , Sirius, ồ, và cả Lucius, Draco nữa. Mọi người có mặt đầy đủ thật tốt quá, có thể đến văn phòng của tôi một chút chứ? Bộ Pháp thuật muốn hỏi vài vấn đề."
Nhìn người đàn ông dần dần trở về hình người, Draco cười mỉa một cái. Gryffindor trung thành... lại nói, Slytherin có một tên nghịch tử như Sirius như thế, làm sao chắc chắn Gryffindor không có đồ phản bội như Peter đâu? Hai kẻ này có lẽ sẽ chỉ có một điểm giống nhau duy nhất, đến Azkaban. Sirius từ đó trở ra, mà Peter Pettingrew là vào đó sống nốt quãng đời còn lại.
"Harry Harry!" Giọng nói the thé làm Draco rời khỏi cõi thần tiên, cậu nhìn Peter Pettingrew bổ nhào vào bên chân đứa nhỏ mà khóc lóc van cầu thảm thiết. Cậu dời mắt đi, vô tình thấy vẻ mất kiên nhẫn trên mặt Lucius.
Vẫn biết hắn rất đẹp, chỉ là vô ý nhìn thấy thôi tim vẫn đập hẫng một nhịp. Draco lại nhìn sang chỗ khác, cố gắng không để máu dồn lên mặt. Cậu biết có rất nhiều tiểu thư quý tộc đang nhắm vào vị trí bên cạnh Lucius, không ngừng giành giật nhau... Áp chế sự khó chịu đó, Draco đem lực chú ý dồn về đám người Sirius bên kia.
"Đúng... Như vậy đó...Xong rồi, ngài Black, ông được tự do." Vài vị Thần Sáng bắt tay với Sirius lúc này đã biến về hình người, rồi đưa cho hắn một túi đựng đầy Galleon. "Đây là bồi thường của Bộ cho ông." Một người nhanh nhảu giải thích, sau đó, dường như không muốn ở lại chỗ này lâu hơn với người từng bị bắt oan mười mấy năm trời kia, bọn họ gật đầu chào Dumbledore một cái, liền túm lấy Peter Pettingrew nhảy vào lờ sưởi rời đi.
"Như vậy...Hoàn mỹ !" Dumbledore tươi cười nhìn Sirius, "Bây giờ mọi người có thể về nghỉ ngơi rồi đó." Cụ lại ăn thêm một viên kẹo, cười tủm tỉm nhìn mọi người.
Các giáo sư lục tục rời đi, Draco nhìn quanh, cuối cùng trong phòng chỉ còn lại cậu, cha, cha đỡ đầu, còn hai chú cháu Gryffindor kia nữa.
"Cụ nghĩ để tên đần này ở đây là thích hợp à?" Severus lạnh lùng, tỏ vẻ nếu phải nhìn mặt Sirius Black thì chịu không nổi.
"Tên kia ! Ta ở cùng Harry thì có vấn đề gì?" Sirius hậm hực.
"Sirius, anh được minh oan còn phải nhờ công Severus đây. Nếu không phải anh ta phát hiện Scabbers có điều kỳ quặc, chuyện hôm nay cũng đâu thuận lợi giải quyết như vậy." Dumbledore cười nói, một bộ giảng hòa, đổi lấy tiếng hừ lạnh của Severus lẫn vẻ ăn phải phân của cậu nhà Black.
"Đúng vậy đúng vậy! Chú, cháu đã muốn nói từ lâu rồi, giáo sư tốt lắm!" Harry đứng một bên ríu rít nói. Draco bụm mặt, vừa nghe tên quỷ con này mở miệng là biết chẳng lành rồi.
"Harry , con nghĩ sao mà bảo tên Snivellus này tốt hả?"
"Sao lại không tốt? Chú đừng trẻ con như vậy, con nói chú nghe nè, con thích giáo sư lắm..."
Draco hé ngón tay liếc ra cửa, tự hỏi xem mình và cha có bị Severus giết người diệt khẩu không.
Sirius trợn mắt ngó đứa nhỏ, ngược lại làm Draco thấy hơi khoái trá, mà đứa ngốc kia cứ xòe từng ngón tay một, "Về sau con còn muốn ở cùng thầy ấy, giúp thầy làm bữa sáng nè, giặt quần áo nè, dọn dẹp nhà cửa..."
Dumbledore giật mình thả tay, chiếc kẹo rơi xuống lăn lông lốc, Lucius kinh ngạc đến há hốc, mà mặt Severus xanh đến độ đọ với bùa Giết chóc được.
"Harry Potter! Trò câm miệng cho ta!"
Sau đó hết thảy trần ai lạc định.
Draco co giật nhìn ông thầy Độc dược nắm cổ Cậu Bé Vàng lôi xềnh xệch ra ngoài, đằng sau là ông chú Sirius la lối om sòm rằng Severus dụ dỗ con đỡ đầu của hắn.
Bình thường nhất cả đám có lẽ là Lucius, hắn chào Dumbledore, liếc cậu một cái rồi bình thản rời đi.
"Khụ khụ, nào Draco, trò có gì muốn nói à...?" Cụ gỡ kính mắt lấy khăn tay lau nó, điềm tĩnh che giấu chút thất thần mới rồi.
Draco há miệng, vừa định nói thì thấy cụ đã đeo lại kính, trong lòng chợt giật nảy, không phải cụ phát hiện ra gì rồi chứ?
Ngay sau đó cậu lại nghe cụ nói, "Draco... trò muốn ăn bánh không?"
Draco cảm thấy hết nói nổi, cụ đừng có giữ rịt đống bánh kẹo kia được không? Sao lần cậu tới cụ cũng làm như cậu sẽ cướp ăn của cụ vậy?
"Thầy Hiệu trưởng, là vì thứ này. Con cảm thấy...hình như nó không phải thứ tốt." Draco lấy quyển nhật ký đưa cho cụ.
Chợt thấy ánh mắt cụ thoáng trở nên sắc bén, Draco cắn răng tiếp tục nói cho hết, "Con thấy trên hành lang, thầy cũng biết, con có vài pháp cụ phòng thân, nên..."
"Giỏi lắm, Draco. Trò vừa phát hiện thấy một vật rất nguy hiểm đấy." Dumbledore nhìn quyển nhật ký hồi lâu, sau đó dặn dò cậu, "Đừng nói cho bất kỳ ai, nhé?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top