chương 35


"Tuy vẫn còn nhiều sơ sót, nhưng con làm tốt lắm..."

Mới từ phòng của Lucius về, Draco vẫn còn nhớ rõ ánh mắt tự hào lẫn hài lòng từ ái dành cho cậu. Nhìn bản kế hoạch trên bàn, giờ nó có tới hai nét chữ, tuy không giống nhau nhưng vẫn đều trau chuốt bay bướm khiến người ta dễ dàng biết được mối quan hệ của hai người.

Draco vẫn cứ lâng lâng hưng phấn, không thể không nói, khích lệ của Lucius khiến cậu tràn ngập niềm tin – dù cậu đã tự tin sẵn như thế – rằng kế hoạch của mình nhất định thành công, nhất là đã được Lucius chỉnh sửa cho hoàn hảo như thế !

Lại nhận ra suy nghĩ của mình bắt đầu quấn lấy cha, Draco lắc lắc đầu, về phòng viết lại một bức email, mở đầu tỏ vẻ cậu đối với đề nghị của đối phương rất có hứng thú, sau đó thật thật ảo ảo quăng ra miếng mồi ngon dụ người ta vào, cuối cùng kết thúc một cách hoa hoa lệ lệ. Draco xem kĩ rồi mới gửi thư đi, cảm thấy rất tốt, miếng mồi nhử nhất định sẽ làm đối phương mắc câu, dù sao nhà Malfoy cũng đủ tài lực. Giữa thư là thái độ thản nhiên, kết thúc lại chóng vánh mà khéo léo, làm ra vẻ như mình không vội, không quá chú ý – như thế sẽ khiến mình có nhiều sự chủ động hơn, chứ trời đất biết cậu có bao nhiêu coi trọng cái kế hoạch này !

Một lần nữa xác nhận lại là không có sai sót gì, Draco lấy ra tờ giấy khác, đem bản kế hoạch của mình đã được Lucius chỉnh sửa chép lại một lần, đương nhiên, còn viết cả một tờ hợp đồng nữa. Draco cầm lấy bút lông chim, chấm chấm vào lọ mực xanh, sau nghĩ lại, rửa nó đi, đổi thành mực đen. Dù sao Muggle cũng không thường dùng mực màu lá, thôi thì cậu dựa theo quy tắc của Muggle mà làm vậy.

Draco vừa viết vừa đắc ý, mình vẫn là đứa hiểu chuyện đúng không? Ha ha.

Viết xong Draco rất hài lòng, liền thở một hơi thả lỏng, nhưng lại thấy bàn của mình lộn xộn lung tung rất chướng mắt, bèn cất mấy giấy tờ quan trọng đi, định dùng một bùa tẩy dọn dẹp qua cái bàn.

Nhưng mà... Đây là sao vậy?

Draco ngơ ngác đứng giữa phòng, mà giấy báo cứ tán loạn thành lốc trong không trung, mực trong bình phun phùn phụt như vòi nước, cả căn phòng y như bãi chiến trường.

Đây là chuyện gì xảy ra vậy?

Draco nhận ra đầu óc mình ngay lúc đó trống rỗng một chốc, nhưng không hiểu được một câu thần chú dọn dẹp lại có thể quấy phá đến thế này...

Sau mấy giây sửng sốt ngắn ngủi, Draco lập tức phản ứng, rút đũa phép ra dẹp sạch cái đám đang hỗn loạn trong phòng. Đống giấy tờ ngoan ngoan bay về một chỗ tự xếp chồng lên nhau. Sau khi xóa luôn mấy vết mực lem luốc trên thảm lẫn trên giường, Draco thở phào một hơi, rồi cảnh giác đem đũa phép chỉ lên bàn. Mấy ngày nay bận rộn với bản kế hoạch, cậu quên mất vẫn còn thứ lai lịch chưa rõ kia – quyển nhật ký.

Draco thử nói "Úm ba la chà rửa" , đám giấy vốn đang ngoan ngoãn xếp chồng trên bàn lại bắt đầu rục rịch; trong lọ mực cũng sóng sánh trào ra ngoài.

Thì ra là thế, một quyển nhật ký có bùa chú bảo vệ... Draco híp mắt, chuyện càng ngày càng thú vị nha.

Nhưng một quyển nhật ký có thể kháng bùa lại bị thấm mực?

Draco nhìn đám mực nước lơ lửng giữa không trung vì bùa phép bị cắt đứt đột ngột mà rơi trúng quyển nhật ký, sau đó bị nó hút vào... Draco cau mày, tự hỏi nên làm gì đây? Quyển nhật ký kỳ quái như vậy, cha có biết không? Cậu lần lữa mĩa giữa những lựa chọn, cuối cùng quyết định làm theo ý mình.

Draco hít một hơi, đem quyển nhật ký lại đây, sau đó ếm bùa rửa sạch hoàn toàn, lạ là đám giấy tờ không bay lung tung nữa. Cậu chậm rãi mở quyển nhật ký ra, liền giật mình nhìn trang giấy trắng tinh của nó, hút cả đám mực như vậy mà sạch sẽ thế?

Cầm bút lên, Draco nghĩ nghĩ, thử viết:

Ngày 1 tháng 8 năm 1991

Hôm nay thật vui...

Draco dừng bút, đợi xem có gì xảy ra hay không. Nếu không có, vậy hẳn cậu đã đoán sai... Nhưng quyển nhật ký chừng như sợ không kịp, cậu vừa dừng bút, một dòng chữ khác tự động hiện ra:

Tôi là Tom Riddle. Bạn làm sao có được nhật ký của tôi?

Riddle... Draco ngẫm nghĩ, cậu chưa nghe qua có phù thủy nào họ Riddle bao giờ... Cậu quyết định thăm dò thêm, một quyển nhật ký có suy nghĩ thì nhất định không phải thứ tầm thường.

Riddle? Cha tôi chưa bao giờ nói cho tôi biết về dòng họ này. Bạn đến từ Muggle sao?

Tom Riddle mười sáu tuổi ẩn nấp trong bóng tối, có chút lo lắng đợi người kia trả lời. Hắn đã ở đây mấy thập niên rồi, hắn bây giờ khát vọng một thân thể, hắn muốn ra ngoài ! Thế nhưng khi thấy hàng chữ kia, Tom cảm thấy rất khó chịu. Nhóc con đáng ghét ! Muggle? Hắn thân là người thừa kế Slytherin sao có thể là Muggle! Cứ chờ hắn ra ngoài xem... Thôi được, Chúa tể Hắc ám sẽ không so đo với một đứa nhóc cứ suốt ngày cha ơi cha hỡi.

Không, bạn yêu quý... Tôi không phải Muggle.

Draco nhìn nét chữ nắn nót, trong lòng không biết sao lại thấy khuây khỏa.

Nhưng tôi chưa bao giờ thấy họ của bạn trong sách. Bạn là máu lai?

À, về phương diện nào đó thì đúng vậy...

Draco chớp chớp mắt, máu lai mà cũng bày đặt như vậy... Cậu đứng lên, xem chừng thăm dò tới đây là tạm đủ rồi.

Và cũng có lẽ do Draco hồi lâu không hồi âm, một dòng chữ lại hiện lên trên trang giấy:

Bạn tên là gì?

Tên gì ư? Nên nói ra tên thật không nhỉ?

———————————————————————————-

Draco không biết, khi đàn ông nhìn thấy mĩ nhân chờ mình thì sẽ có vẻ mặt thế nào, nhưng Draco dám chắc là vẻ mặt mình- mặc dù cậu không thể thấy – nhưng đảm bảo nó rất khó xem. Nhất là khi mĩ nhân kia lộ ra từ trong chăn, làm hở cả khuôn ngực trắng nõn đầy đặn, Draco cảm thấy lý trí của mình đứt phựt.

Nếu bạn cho rằng Draco sẽ nhào tới, vậy làm ơn ăn năn kiểm điểm đi nha... Mà thực ra cũng đùa thôi, cậu nhào tới thiệt =.=

Draco nhào qua, hung hăng quăng cho một bùa trói, tấm trải giường cuốn chặt người lại. Mĩ nhân kia đâu còn vẻ đẹp đẽ gì, bắt đầu kêu gào tán loạn, cánh sau lưng vỗ đập liên tục.

Draco căm ghét mở cửa, vẩy đũa quăng đống bùng nhùng kia ra ngoài, sau đó cau mày nhìn đám lông vũ rơi lả tả trên giường, vầy còn ngủ được sao! Cậu căm tức gọi gia tinh tới dọn dẹp, bảo nó thay ga giường, mà chính mình lại vào phòng tắm bắt đầu tẩy rửa.

Mấy ngày nay kế hoạch của cậu vẫn rất thuận lợi, hợp đồng cũng đã ký rồi. Bên phía Muggle cần quan sát nhiều hơn, Draco đành uống Thuốc Đa dịch, dù sao nếu cậu xuất hiện quá ít cũng không được. Còn về quyển nhật ký tự xưng là Tom kia, Draco cau mày, nó rất khôn ngoan, hơn nữa dựa theo cách nói chuyện, câu nào câu mấy đều là dụ dỗ người ta dốc bầu tâm sự với nó. Nếu cậu thực sự là một đứa trẻ mười hai tuổi, không chừng đã mở lòng với quyển nhật ký rồi...

Trút hết bí mật cho một thứ không rõ nguồn gốc... Hừ, một phù thủy lý trí sẽ không bao giờ làm như vậy, Draco khinh thường nghĩ. Nhưng càng quái dị là cậu không sao tra ra được bất kỳ thông tin nào về Tom Riddle. Có lẽ ở Hogwarts sẽ có manh mối. Draco vừa mặc quần áo vừa nghĩ.

Cậu và quyển nhật ký hiện tại đều đề phòng nhau, lúc cùng trao đổi rất cảnh giác, hơn nữa cũng mang trên người rất nhiều vật phẩm phòng vệ, cậu không muốn một chút bất cẩn của mình mà bị nó khống chế.

Xoa xoa cái trán đau nhức, mấy ngày nay cậu thực sự rất mệt, vừa phải lo chuyện gia đình vừa đối phó với một quyển nhật ký ranh ma... thế mà cha lại đưa người tới nữa ! Cơn tức trong người Draco càng ngày càng phình ra, đã nhiều việc như vậy, mà hắn còn làm phiền ! Nhưng dù là thế, Draco vẫn cho rằng mình quá bận nên mới thấy bức bối, cậu sao dám chỉ mặt điểm danh Lucius mà mắng chứ.

Draco thở dài, mở cửa phòng tắm bước ra ngoài, định trèo lên giường ngủ. Cậu không thể thức đêm nổi nữa, mấy ngày nay ngày nào Draco cũng ngủ không đủ rồi.

Draco mơ mơ màng màng xốc chăn lên, ngay lúc cậu định nằm xuống, chợt thấy một đôi mắt xanh biếc lóe sáng.

Potter? Cái tên là suy nghĩ đầu tiên vút qua đầu Draco, nhưng ngay lập tức bị chính cậu bác bỏ, thằng bé đó làm sao có mặt ở đây được? Cậu vội lùi về sau hai bước, rút đũa ra chĩa vào cô gái có đôi mắt xanh đang nằm trên giường.

"Chủ nhân nói, nếu thiếu gia không hài lòng cũng không cần thô bạo quăng tụi tôi đi như vậy, chỉ cần thiếu gia nói thẳng để đổi người là được."

Không hài lòng? Đổi người? Cơ mặt Draco co giật dữ dội, hóa ra cha thật thương cậu quá đi, không được thì đổi ! Mà không chừng không chỉ có hai người thôi đâu !

Mĩ nhân nọ ái ngại nhìn Draco, cậu híp mắt nhìn lại, cuối cùng dứt khoát xoay người, đá văng cửa đi một hơi. Mục đích, tìm ông chủ nọ nói phải trái.

"Cha ! Con nghĩ ngài biết cái gì gọi là cự tuyệt ! Con không cần mấy cái kia!" Draco tông cửa vào, kêu lên với Lucius đang ngồi trên giường, cậu thề là cậu không cần !

Lucius nhướn mày, bỏ sách trong tay xuống, "Draco, ta nghĩ con đến tuổi này sẽ muốn...."

"Hoàn toàn không có, cha!"

"Rồng nhỏ, chuyện này rồi ai cũng phải trải qua thôi." Lucius cho là con trai nhà mình còn đang ngượng, vì thế có thiện chí an ủi cậu 'không cần ngượng đâu'.

.... Draco nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, được rồi, coi bộ nói thế nào cũng không thông được. Tính ra tuổi cậu đã hơn hai tám còn thẹn thùng cái gì?! Draco một câu cũng không nói, hầm hầm bước tới, dưới ánh mắt kinh ngạc của Lucius xốc chăn lên, chui vào, bao mình thành một cục, nói, "Chúc cha ngủ ngon."

"Draco, giường của con là ở..."

"Cha, chỗ đó có người, bẩn rồi." Draco thờ ơ ngáp một cái, "Nếu cha còn đưa người tới nữa, con cũng không bận tâm đâu." Coi bộ nếu Lucius còn sắp xếp lộn xộn gì trong phòng cậu nữa, cậu ở đây ngủ hoài luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top