chương 32
Bốn phía ồn ã tiếng người nói chuyện, học sinh các Nhà xem chừng không kìm được chụm đầu bàn tán khắp nơi. Draco lẳng lặng ngồi ở bàn Slytherin, hôm nay đã là ngày cuối cùng của năm học rồi. Cậu nhớ trước kia cũng đã từng như vậy, ngồi đây, hưng phấn với việc Slytherin lại một lần nữa nhận Cúp Nhà trong vinh quang. Nhưng còn bây giờ...
Draco nghiêng đầu nhìn đám rắn nhỏ đang phấn khích vì sắp sửa công bố kết quả, lại ngẩng đầu nhìn những lá cờ rủ xuống từ trần của Đại Sảnh: giữa nền bạc và xanh, con rắn chúa kiêu ngạo dựng thẳng mình, chiếc lưỡi đỏ tươi phun ra cuộn vào liên tục. Ngoài Đại Sảnh Đường, ngọc lục bảo trong đồng hồ cát nhà Slytherin dâng cao cả tấc so với Nhà khác.
Bình tĩnh nhìn ngó chung quanh, giữa đám rắn nhỏ ngày thường lạnh nhạt khắc chế nay lại mừng vui ra mặt, Draco bỗng có cảm giác như cậu đang ở một thế giới khác với mọi người. Có lẽ do mình bình tĩnh quá chăng? Hay mình không quan tâm đến vinh dự của Nhà nữa? Không đúng nha, Draco chống cằm, cậu luôn vì mình là Slytherin mà kiêu ngạo...Vậy tại sao? Draco nhíu mày, bắt đầu tự hỏi nguyên nhân.
"Draco? Cậu sao vậy?" Blaise lộ ra nụ cười chói lóa cả mắt, hài lòng thấy một nữ sinh gần đó hít ngược một hơi, nghiêng đầu qua hỏi. Cậu ta cũng tò mò không biết người bạn này thì có vấn đề gì mà khó nghĩ.
" À, Blaise..." Draco chớp mắt, "Không sao, chỉ là...ờ...tự nhiên mình thấy mình quá mức bình tĩnh thì phải á..."
Blaise quay đầu qua luôn, vẻ hi hi ha ha trên mặt vẫn còn, nhưng ánh nhìn chăm chú của cậu ta khiến Draco sau một lúc liền chịu không nổi, ngay lúc định hỏi cậu ta nhìn cái gì, Blaise cười hề hề nói, "Draco, cậu không phải...bị người ta đá chớ?"
Ê ê, cái vụ yêu đương nhăng nhít thì liên quan gì a! Mà khoan đã, cậu căn bản còn không thích ai! Draco trợn mắt nguýt Blaise một cái.
Được rồi, cậu thừa nhận, đúng là cậu có chuyện không vui. Còn hỏi chuyện gì? Đương nhiên là chuyện Voldemort rồi ! Hình như Lucius và cả Severus đều biết gì đó, nhưng hai người họ lại chằng ai nói cho cậu. Điều này làm Draco bất mãn ghê gớm, tuy rằng cậu biết trong mắt họ cậu chỉ là một đứa trẻ, nhưng cái cảm giác bị xem nhẹ có dễ chịu gì đâu. Mà ngay hôm sau, Draco đã không thấy cha ở Hogwarts nữa. Theo chuyển lời của cha đỡ đầu, Lucius hình như đã gỡ được con rồng xuống, sau đó liền quay về phủ Malfoy rồi. (Rồng nhỏ à, kỳ thực khó chịu là do Lucius chưa nói tạm biệt đã đi phải không?)
Nếu không phải còn chú ý lễ nghi của bản thân, Draco thực muốn nằm dài ra bàn. Còn Potter nữa, thằng nhỏ từ sau đêm đó chẳng thấy tin tức gì của nó, cũng không biết đã ra khỏi Bệnh thất chưa, cậu còn muốn tìm nó hỏi chuyện nha...
Đúng rồi, Bệnh thất? Nếu lúc nãy cậu cảm thấy mình quá mức bình tĩnh, bây giờ cậu đã tìm ra nguyên nhân rồi.
Harry Potter và hai người bạn Gryffindor dũng cảm. Cậu sao lại quên được chứ? Không phải cậu mất hứng vì Slytherin đoạt được Cúp Nhà, mà trong tiềm thức cậu vốn ghi nhớ, Cúp Nhà năm nay, căn bản không hề thuộc về Slytherin!
Draco ngẩng đầu nhìn lên bàn giáo viên. Ngay chính giữa, Dumbledore đang vuốt chòm râu bạc phơ của cụ, mỉm cười hòa ái nhìn khắp sảnh đường. Trong lòng Draco cuộn xoáy những cảm xúc không rõ tên, Dumbledore là một pháp sư vĩ đại, cậu thừa nhận, nhưng cụ không hề là một giáo sư hoàn hảo. Nhà Slytherin luôn bị đặt trong tình trạng người người xa lánh, cụ lại luôn cố ý hoặc vô tình thiên vị lũ sư tử con, điều này làm Draco cực kỳ khó chịu.
Cậu day trán, nhìn đồng hồ cát đầy ắp ngọc lục bảo bên ngoài, nghĩ cho dù Dumbledore thực sự cho mỗi người năm mươi điểm đi nữa, cũng không thể bằng điểm nhà Slytherin. Dù sao năm đó là nhà Gryffindor đoạt Cúp Quidditch, năm nay lại là Slytherin thắng, có lẽ cậu có thể an tâm, Cúp Nhà sẽ về tay Nhà cậu?
Đang suy nghĩ lung tung, Draco liếc mắt thấy kẻ mấy ngày nay chẳng thấy tăm hơi – Potter – đẩy cửa Đại Sảnh Đường đi vào. Mọi người lập tức im bặt, học sinh nhà Hufflepull và Ravenclaw còn có mấy đứa đứng lên nháo nhác nhìn Cậu Bé Cứu Thế. Xem ra mọi chuyện vẫn như cũ, chiến tích vĩ đại của Potter đã lan rộng khắp trường.
Không biết tại sao, nhìn bộ dạng bối rối của Potter, Draco rất muốn cười, nghiêng đầu lén nhìn cha đỡ đầu đang ngồi trên kia, cậu suýt chút ngoác miệng cười thật, khí lạnh mà hắn tỏa ra còn rét hơn bình thường nữa.
Draco thậm chí có thể thấy giáo sư đang ngồi cạnh Severus lặng lẽ dịch ghế sang bên. Cậu cong môi, không biết giữa Potter và cha đỡ đầu lại xảy ra chuyện gì? Rất ít khi thấy hắn vậy nha.
Dần dần, tiếng cười nói lại nổi lên, Dumbledore mỉm cười đứng dậy, dùng một cái nĩa gõ gõ cái ly của cụ, "Lại một năm học nữa đã qua! Ta tin chắc đầu óc của các trò lại nhồi đầy thêm được lắm điều. Dù sao chăng nữa, mùa hè vui vẻ đang chờ các trò, nào chén thôi!"
Cụ vừa dứt lời, trên bàn của bốn Nhà xuất hiện cơ man là đồ ăn. Draco không chút khách khí cướp đoạt hai cái bánh pudding của Blaise, mặc kệ cậu ta ai oán, há miệng ăn luôn.
"Nhưng trước khi ăn, ta vẫn còn chuyện muốn nói với các trò." Draco cảm thấy hình như tầm mắt của cụ đảo qua chỗ cậu...à không phải, là miếng bánh cậu cầm trên tay. Hừ, hảo ngọt quá đáng à nha... Tuy nghĩ vậy, nhưng Draco vẫn thấy hơi xấu hổ, dù sao đúng là vừa rồi cụ chưa nói xong mà cậu đã ăn.
"Hãy xem điểm của Nhà các trò nào !" Cụ Dumbledore hô lớn, mọi người tự giác lắng lại.
" Chà, để coi. Đứng thứ tư, Gryffindor, 312 điểm ! Hạng ba, Hufflepull, 352 điểm ! Về nhì là Ravenclaw, 426 điểm !" Dumbledore dừng một chút, nụ cười rộng hơn trên môi cụ, "Như vậy, quán quân ! Nhà Slytherin, 572 điểm !"
Đám rắn nhỏ ngồi thằng lưng, mỉm cười đắc thắng. Một vài học sinh Ravenclaw, vốn công nhận thành tích học tập của Slytherin, cũng nâng ly tỏ ý chúc mừng. Dù sao ngoài bọn họ ra, cũng chỉ có Nhà rắn là chăm chỉ kiếm điểm mỗi khi lên lớp.
" E hèm !" Dumbledore tằng hắng một cái, nói, " Nhưng chũng ta cũng không thể quên cộng thêm điểm cho những người này !"
Quả nhiên, Draco nhướn mày, vẫn là như vậy sao. Nhưng xem chừng Dumbledore cũng không thể thay đổi kết cục được đâu, dù có cho mỗi người năm mươi điểm chăng nữa, cũng không thể vượt qua nhà Slytherin mà.
Draco một tay chống má, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ xe lửa vùn vụt lướt qua. Hoàn hảo, dù Dumbledore vẫn như năm đó cộng thêm cho mỗi người năm mươi điểm, nhưng quán quân vẫn là Slytherin. Khi Cúp Nhà thực sự về tay, Draco cảm thấy vui vẻ cực kỳ, tuy vẫn hơi không cam lòng một tí. Năm học kế tiếp, có vẻ hơi mạo hiểm nhưng Draco nhấtt định phải làm sao cho Gryffindor có cộng nhiều điểm thế nào cũng không bằng Slytherin! Huống chi năm sau còn có một Lockhart bất tài vô dụng, nghĩ tới nụ cười ngớ ngẩn của gã, Draco cười cười, coi bộ sẽ kiếm được không ít điểm đâu.
Draco quay đầu nhìn về phía cửa, có bóng ai đang đứng ở đấy. Cậu nhíu mày, sẽ không là...
Lạch cạch một tiếng, cửa toa xe được mở ra, Draco kinh ngạc nhìn khuôn mặt đẫm mồ hôi của Harry, mấy lời châm chọc nghẹn lại ở cổ không thốt ra được.
Draco bình tĩnh lại, chậm rãi thả người dựa vào lưng ghế, uể oải hỏi, "Harry, mày làm sao đó?"
"Draco! Mình muốn con rồng kia!" Harry một tay quệt bừa mồ hôi trên mặt, một tay đóng cửa lại, vội vàng vào trong, ngồi đối diện với Draco.
Cậu lười biếng ngả người ra sau, chậm rãi nói, "Sao tao phải đưa cho mày?" Cho tới bây giờ chỉ có Malfoy yêu cầu người khác, chưa từng có ai lấy được đồ của Malfoy.
Vẻ mặt Harry ỉu xìu như cái bánh bao thiu, cậu ai oán, "Draco chẳng tốt với mình gì cả !"
Lại làm sao nữa đây? Draco nhướn mắt nhìn Harry.
"Giáo sư thích rồng a a a! Vậy mà cậu không cho mình biết !" Harry ôm đầu tru lên, một bộ khổ tâm hết sức, "Mình nên đem quả trứng rồng đó cho thầy mới phải ! A không ! Đáng lẽ mình nên nuôi nó trước !"
Ê ê, bộ mày quên là mày hoàn toàn không có điều kiện để nuôi một con rồng sao? Còn muốn nuôi rồng nữa chứ, trời đất, cha đỡ đầu đâu có thích rồng, cái hắn thích là mấy thứ như da vảy này nọ kìa...
"Thì tao giữ cũng giống vậy thôi, giáo sư Snape vẫn lấy được thứ mình cần mà."
Harry mới ngoan ngoãn ừ một tiếng, lập tức lại gào lên, "Vấn đề không phải chỗ đó ! Nếu mình giữ nó thì có khi thầy sẽ tới tìm mình a! Không phải mình nuôi cũng được, nhưng nếu tự tay mình đưa mới có ý nghĩ nha!" Harry vò mái tóc vốn đã rối xù, vẻ mặt hối hận không thôi.
Thấy ngốc chưa? Nếu trứng rồng thật sự ở trong tay Potter, Severus đầu tiên là trừ Gryffindor mấy chục điểm, sau đó đem quả trứng tịch thu luôn, làm gì có chuyện cho nó cầm nữa? Nhưng mà...Draco híp mắt, Potter sao cứ thích kề cận giáo sư?...Có chút kỳ quái nha, Draco vuốt cằm, ánh mắt quái dị bắn cheo chéo về phía Harry.
"Này, Harry..." Nhìn vẻ mặt xoắn xuýt vặn vẹo của Potter, Draco chậm rãi nói, "Mày không phải là..."
"Cái gì?" Harry nghiêng đầu nhìn.
Lại nói, lúc ở trường, Potter nếu không kề cận mình thì chính là quấn quýt lấy giáo sư, bất kể vẻ mặt hắn có hung ác cỡ nào, nọc phun ra có bao nhiêu độc, nó vẫn một bộ ngây ngô không hiểu, lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau hắn y như cái đuôi...Chậc, cũng đáng tìm hiểu nha...
"Draco ơi..." Draco có chút kinh sợ nhìn Harry nước mắt lưng tròng mà chăm chăm vào mình, "Rồng..."
"Khụ khụ, đừng hỏi tao. Trứng rồng đúng là ở nhà tao thật, nhưng giáo sư đã có dự định sẵn hết rồi...Tao có muốn cho mà thầy cũng không đồng ý đâu..."
"Ôi..." Harry vừa than thở vừa đem đầu nện xuống mặt bàn.
Quái dị quá, rất quái dị, cực kỳ quái dị luôn...Trực giác mach bảo Draco vậy đấy, mà thực ra cậu cũng không biết, cái cảm giác ấy à, người ta gọi là gian tình...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top