chương 28


Đêm đen gió lớn, bên ngoài Bệnh thất có thể ghe thấy tiếng gió lạnh thổi ào ào. Draco lấy Áo Tàng hình dưới gối ra khoác lên người, hít một hơi thật sâu, thuận tiện tự ếm cho mình một bùa giữ ấm đơn giản, dù sao bên ngoài trời cũng rất lạnh. Lặng lẽ nhìn Harry khẽ gật đầu với mình, Draco lập tức đi theo sau thằng nhỏ. Cậu có chút khẩn trương, cha còn đang ở bên ngoài, còn có bà Pomfrey nữa..Nói thực ra, nếu chỉ có bà Pomfrey thì còn được, một chút bùa Mê muội có thể giải quyết êm đẹp vấn đề. Nhưng vì có Lucius ở đây...Draco nuốt nước bọt, đây là lần đầu cậu làm chuyện xấu nha...

...Được rồi cậu nói sai được chưa, đây là lần đầu cậu ngay trước mặt cha làm chuyện xấu. Dùng bùa Mê muội thì có lẽ những người khác sẽ không nhận ra nhưng không biết tại sao, Draco luôn nghĩ cha nhất đinh có thể phát giác ra cậu. Giống như trước kia vậy, cho dù mình ở nơi nào trong nhà đi chăng nữa, dù là bụi cỏ lẩn khuất trong vườn, cha đều có thể tìm được cậu, vui vẻ nói rồng nhỏ cùng hắn chơi trốn tìm....Kì thật cậu là đang thám hiểm này nọ nha! Cậu lớn rồi, mới không ấu trĩ đến mức chơi trốn tìm! Draco lại đỏ mặt, vốn phải là hồi hộp không yên, không biết tại sao cậu lại cảm thấy có chút vui vẻ.

"Harry, ta hy vọng buổi cấm túc của cháu không có vấn đề gì." Giọng Lucius đột nhiên vang lên làm Draco hoàn hồn lại, hóa ra trong lúc cậu nghĩ ngợi lung tung đã theo Harry ra tới cửa Bệnh thất rồi. Draco dỏng tai lên, nghe được lúc Lucius gọi một tiếng "Harry" có chút cứng ngắc mà muốn phì cười.Thì ra cha cũng không chịu nổi cái sự lẽo nhẽo của nó đành phải gọi tên thằng nhỏ a.

"Đương nhiên rồi, bác Lucius!"
Draco co rút khóe môi nhìn Harry ngưỡng đầu nói chuyện với cha mình, cũng không có vẻ gì là sợ hãi, mà còn có vẻ hí hửng trào dâng. Thằng quỷ con, bộ mày không có ý thức được là mày đang lừa gạt người ta đem con người ta ra ngoài sao?! Được rồi, tuy cậu không có tư cách nói như vậy, nhưng mà, người thường gặp phải tình huống này sẽ sợ chứ? Draco nhướn mày, đành chịu, cấu tạo đầu óc của con sư tử con kia không phải thứ cậu có thể hiểu...

Draco cúi đầu, cậu càng cảm thấy, lời cha đỡ đầu nói rất đúng, đầu óc nó với quỷ khổng lồ giống nhau – chuyện gì cũng phản ứng ngốc nghếch trì độn...
Draco đột nhiên ngừng thở, sau đó mới chậm rãi thả lỏng, bởi vì ánh mắt sắc bén của Lucius lướt qua Harry xong dừng lại ngay nơi cậu đang đứng, dù rằng trong mắt hắn chẳng thấy phản chiếu gì cả. Lòng bàn tay Draco túa mồ hôi, cậu xuyên qua Áo Tàng hình nhìn cha mình cảm thấy không xong, cha nhất định phát hiện ra cậu rồi...
Không biết là cậu nhìn nhầm hay do Áo Tàng hình che khuất , hình như cậu thấy...Luicus nhìn cậu mỉm cười?
"Vậy thôi, chúc cháu may mắn." Luicus chậm rì rì nói, tạm ngưng một chút rồi mới phun ra, "Harry."
Draco ẩn dưới Áo Tàng hình khẽ cười, cậu biết cha nhắn nhủ cậu đây mà...
Nhưng không phải hắn nghĩ cậu sẽ gặp nguy hiểm sao, thế nào lại chịu để cậu đi nhỉ?
Hít sâu một hơi, Draco ra tới cửa Bệnh thất quay lại nhìn Lucius một cái. Mái tóc bạch kim lấp lánh, không mang cảm giác lạnh lẽo như băng, mà khuôn mặt nhìn nghiêng của hắn dưới ánh nến soi tỏ lại có vẻ nhu hòa mềm mại.

Draco ngẩn người, lại nhận ra hắn vẫn đang nhin theo hướng mình và Harry rời đi, bèn nắm chắt lấy tấm Áo, chậm rãi đi theo Harry đi ra khỏi Bệnh thất.
Gió không ngừng thổi táp vào mặt, nhưng dưới tác dụng của bùa Giữ ấm, Draco không cảm thấy lạnh tẹo nào. Nhưng nhìn đứa nhỏ đang ra sức quấn chặt mình vào áo chùng trước mặt, Draco nhíu mày, thời tiết hẳn rất lạnh đi. Ngẩng đầu nhìn trời, trên ấy không trăng cũng chẳng sao, tối thui một mảnh, Draco hừ một tiếng, đúng là ngày lành gì đâu.

Híp mắt, nhìn đứa trẻ lạnh run trước mặt, Draco chậm rãi từ phía sau nó tiến sát đến, lặng lẽ ếm bùa Giữ ấm lên người Harry. Thằng nhỏ ngay lập tức quay đầu lại, ánh mắt lóe sáng đến mức Draco tí nữa vấp té – biết mày cảm động rồi, nhưng mày cũng không thể nói gì hết nha!
"Potter, làm sao nữa đó?" Lão Filch tay cầm ngọn đèn bão, khó chịu cằn nhằn,

"Đừng hòng giả bệnh mà trốn cấm túc! Ta sẽ không để trò đi đâu!"

"Con không có. Nhưng mà hình như ở đằng sau có cái gì..." Harry vội giải thích, đằng sau cậu đúng là có người nha.
Draco nắm chặt Áo tàng hình thở hắt một hơi, cảm thấy ngay cả lão Filch cũng trông vừa mắt hơn Harry, cảm ơn lão mở miệng đúng lúc...Draco dưới tấm áo hung hăng trừng mắt nhìn Harry, chỉ biết, không nên đối với nó quá tốt! Quỷ thần ơi, thiếu tí nữa thì lộ!
"Có cái gì...?" Giọng Weasley run rẩy cất lên. Draco chậm rãi tách một khoảng so với những người khác, đi cuối cùng. Giờ cậu có thể xác định đây chính là một buổi huấn luyện nữa của Kẻ Được Chon, xem đi, Tam giác Vàng năm đó không phải tề tựu đủ rồi sao, Harry Potter, Granger, Weasley. Weasley đi đêm thì bị bắt, liên lụy Granger cũng chịu phạt luôn. Nếu Draco đoán không sai, lúc đó con bé đang cản Weasley không chừng.
Tam giác Gryffindor đời này cảm tình lại không được thân thiết mấy. Potter thân Slytherin...Được rồi, là thích lẽo đẽo theo cậu, còn Granger kia vẫn lanh lợi thông minh, Weasley thì khỏi nói, vẫn khoái lượn đêm như vậy. Nhưng không có áo Tàng hình, Weasley mới bị bắt, khiến nhà Gryffindor bị trừ điểm rất nhiều, cũng khiến Granger rất bất mãn. Draco cười mỉa mai, Dumbledore vậy mà lại muốn Potter thân cận với đứa như vậy á?

Che giấu cảm xúc nơi đáy mắt, không lẽ Slytherin xấu xa như vậy sao... Tuy rằng nhà Slytherin bọn họ không để ý, nhưng bị người ta dùng ánh mắt kỳ thị xa lánh mà nhìn, hay bị vây quanh bởi sự bài xích từ Nhà khác, dù thể nào cũng không thoải mái được. Draco nghĩ tới lại bực mình, dù có là bài xích, hừ, cũng chỉ bọn họ có thể bài xích Gryffindor, chứ ngược lại thì đừng mơ !

"Đủ ! Weasley, cậu đừng có lớn tiếng như vậy được chứ?" Granger nói, nghe rất có khí thế, "Thầy Filch, tụi con vào rừng được chưa?"

"Ê này..." Weasley còn chưa kịp nói đã bị cái trừng ác liệt của Granger làm nuốt ngược lời vào bụng. Draco nén cười, tâm tình vừa mới trở xấu lại thấy Weasley bị mắng mà tốt hẳn lên. Nhìn Rừng Cấm âm u đen đặc như mực, Draco nghĩ, hy vọng tụi bay đừng gặp phải Chúa tể Hắc ám nha...

——————————————————————————————————-

Lúc Hagrid ra khỏi chòi gỗ, Draco vội nhân thời cơ lẻn vào trong, ngay sau đó nghe thấy tiếng Hagrid đóng cửa lại. Draco đứng dựa lưng vào cửa, đợi người rời đi.

Quay đầu lại, Draco quả thật phải co giật khóe môi. Trong chòi rất nóng, rèm được kéo lại, mấy khe hở cũng bị nhét vải chẹt kín, lò sưởi còn bập bùng nổi lửa, Draco cởi áo Tàng hình, cũng đem bùa giữ ấm hủy bỏ, trong này như cái lò hầm, mới vào đã làm cậu đổ mồ hôi. Nhìn đám bánh kẹp thịt chồn trên bàn, Draco càng thêm khó chịu, tuy bây giờ thì chưa, nhưng hồi đó cậu rất hay bị lũ Gryffindor mắng là đồ chồn hương đó.

Được rồi, giờ cũng không phải lúc nghĩ ngợi lung tung, Draco bước vội vòng qua bàn, nhìn thấy trong lò sưởi đang cháy có gác một cái vạc nhỏ, bên trong là một quả trứng rồng.

Draco thở gấp lên, trứng rồng nha ! Vội vàng bước qua, cậu muốn chạm tay vào thử, nhưng có lẽ nguyện vọng nhiều năm bất ngờ hiện ra trước mắt, cậu lại không dám đụng tới nó.

Răng rắc.

Draco vội ngồi thụp xuống, nghiêng tai cản thận lắng nghe, hình như bên ngoài có người. Draco thầm mắng mình không biết cảnh giác, tuy từ chòi của Hagrid đến lâu đài khá xa, nhưng cũng có người có thể đi qua đây, hơn nữa lúc nãy bóng của cậu bị ánh lửa chiếu lên rèm rồi không chừng.

Draco khẩn trương ngồi, lại nhìn quả trứng rồng trước mặt. Được rồi, cho dù bị phát hiện cũng phải đem quả trứng về tay, dù sao hôm nay cậu mạo hiểm cũng là vì nó mà...

Draco mặc kệ tiếng động bên ngoài, cẩn thận lôi quả trứng từ trong vạc ra, sau đó ếm lên nó cả tá bùa giữ ấm. Tuy hiệu quả sẽ không tốt bằng ấp trong lò lửa, nhưng cũng có thể tạm giữ cho đến khi quay lại lâu đài. Làm xong mọi thứ, Draco lưu luyến sờ sờ trứng rồng, lại đem nó nhét vào túi áo chùng của cậu.

Hoàn toàn quên mất hình tượng rất – không – Malfoy của mình, Draco đứng lên, ngây ngô cười ha ha, trứng rồng là của cậu rồi nha ~

Lại một tiếng răng rắc vang lên, Draco cầm chắc đũa phép, tìm một vị trí xa khỏi cửa chính lẫn cửa sổ mà đi qua, như thế dù là ai đi vào cũng không hại được đến cậu, cậu có thể nhanh chóng phản ứng đối đầu. Draco bây giờ cảnh giác đã lên tới đỉnh điểm, vài thần chú hắc ám cũng đã ngậm sẵn trong miệng tùy thời nói ra, ngay đã đầu đũa phép cũng dần hình thành phép thuật.

Răng rắc, vẫn là tiếng cành khô gãy đó, nhưng hình như hướng về phía Rừng Cấm nhiều hơn. Draco vẫn trong trạng thái phòng vệ, đầu óc lại bắt đầu suy nghĩ xem ai giờ này lại vào Rừng Cấm...Không phải Quirrel đó chứ?

Nhưng mà...Cậu nhớ khi cùng đi với Potter đời trước, Quirrel đáng lẽ đã uống máu Bạch kỳ mã rồi mà....

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top