chương 25:


Ngay từ khi đội bóng nhà Slytherin xuất hiện trên sân đấu Quidditch, Lucius đã cảm thấy khẩn trương. Nhìn rồng nhỏ nhà hắn bay càng lúc càng cao, trong lòng hắn luôn có một cảm giác hối hận xuất hiện: tuy rồng nhỏ rất thích Quidditch, nhưng thằng bé cũng còn quá nhỏ, đáng lẽ hắn không nên vì Draco cao hứng mà cho nó vào đội bóng...

Hogwarts quy định học sinh năm hai trở lên mới được phép tham gia Quidditch là có nguyên nhân, dù sao môn thể thao này cũng quá nhiều nguy hiểm, trước kia cũng có không ít phù thuỷ nhỏ tuổi từ trên cán chổi rớt xuống mà không bao giờ chơi tiếp được nữa. Đầu óc Lucius bắt đầu không chịu khống chế mà nhớ lại mấy bản báo cáo ở Bộ Pháp thuật, đều nói về tử trạng thảm khốc máu thịt tứ tung của những phù thuỷ nhỏ chơi Quidditch mà bị ngã. Lucius nuốt nước bọt, hôm nay đáng lẽ hắn phải như mọi ngày làm việc ở Bộ, nhưng hắn lại phát hiện mình luôn đem bộ dạng của những đứa cầu thủ gặp chuyện không may đổi thành rồng nhỏ cả người đầy máu nằm trên đất, Lucius – yêu – con – như – mạng không thể nào cứ ngồi ở Bộ mà thoải mái được, hắn nghĩ phải đến Hogwarts xem con hắn – vì thế bằng một nhúm bột Floo, hắn liền xuất hiện trong văn phòng của Severus, mặc kệ người ta sắc mặt đen thui như thể sắp giết hắn, trực tiếp kéo người tới sân đấu Quidditch.

Lucius cố gắng duy trì hình tượng quý tộc tao nhã của bản thân, ngồi ngay ngắn, cằm nâng lên, bộ dạng thờ ơ, nhưng chỉ bản thân hắn mới biết dưới lớp áo chùng là bàn tay siết lấy xà trượng chặt cứng. Nhìn thấy Draco ở giữa không trung lật mạnh người để tránh một trái Bludge do một Tấn thủ Gryffindor đánh qua, tim của Lucius cũng nhảy lên tới cuống họng, Gryffindor chết tiệt! Tất Merlin, rồng nhỏ ngay cả động tác nguy hiểm vậy mà cũng dám làm!

"Tôi nói anh, anh có thể buông tha cho cái áo chùng đáng thương của tôi?" Severus thấp giọng nói, âm điệu lạnh như băng, ấy vậy mà nghe có vẻ như rít lên. "Hửm?" Lucius nghi hoặc phát âm, ánh mắt vẫn không rời Draco đang xẹt qua xẹt lại giữa sân Quidditch.

"Áo chùng của tôi!" Mấy tiếng thoát ra từ kẽ răng Severus. Lucius nhướn mày, tỏ vẻ rộng lượng nhìn lại sắc mặt càng lúc càng khó coi của bạn tốt – hoàn toàn lơ đẹp chuyện tại hắn mà người ta phải bỏ dở công việc của mình. "A..." Lucius ngẩn người, lập tức thả tay buông cái mép áo chùng mà do hắn quá dùng sức khiến nó nhăn nhúm hết cả. Nhìn Severus mặt mày xụ đống tự ếm cho cái mép áo một câu thần chú làm mềm, Lucius phát hiện tay kia đang cầm xà trượng của hắn đã mướt mồ hôi.

"Lucius, nếu anh không phiền, tôi đây về được chứ?" Severus không chút khách khí mỉa mai.

"Ồ, Severus thân mến, đây là trận đấu đầu tiên của Draco mà, chúng ta không nên bỏ lỡ..." Nguyên bản giọng điệu lê thê kiểu cách bỗng dưng tắc ngay cổ họng, ngay lúc Severus định mia Lucius thêm câu nữa, thì hắn thấy thằng nhỏ vĩnh viễn chả bao giờ khiến người bớt lo – Potter bắt đầu giật đùng đùng giữa trời không như phát khùng.

Lucius nắm chặt đũa phép, nhìn không chớp mắt khoảng cách ngày càng gần giữa Potter và Draco; lúc thấy Draco rơi từ trên chổi xuống, đầu óc Lucius lập tức trống rỗng như bị tẩy sạch, chỉ còn hành động theo bản năng. Nếu không phải mọi người chỉ chú ý tới Cậu Bé Cứu Thế, bọn họ nhất định sẽ thấy người đàn ông cao quý ngạo mạn, thân kinh bách chiến mặt không đổi sắc – Lucius Malfoy hoảng loạn ếm cho con trai mình một bùa Trôi nổi, vấp cả vào vạt áo chùng, sau đó nghiêng ngả lảo đảo chạy xuống sân Quidditch.

......................................................

Cảm giác ấm áp, hương vị quen thuộc, Draco cảm thấy tay cha đang ôm mình có hơi run, cậu khẽ giãy một cái, Draco vốn không quen được cha ôm như vậy, nhất là khi xung quanh có rất nhiều người, "Cha, buông con ra đã được không?"

Lucius thở hắt một hơi, ổn định lại cảm xúc của mình,"Rồng nhỏ, có cảm thấy khó chịu ở đâu không?"

"Không có, cha." Draco vội vàng lắc đầu, lập tức Lucius cau mày nhìn cậu chằm chằm. Cha, người bỏ con ra đã được không vậy...

Draco phát ngượng nhìn nhìn chung quanh, lại phát hiện dù là Hiệu trưởng hay học sinh của ba Nhà khác đều tầng tầng lớp lớp vây quanh Cậu Bé Cứu Thế – người vừa được cha đỡ đầu của cậu cứu bằng một bùa Trôi nổi, mà bản thân hắn lại nghiêm mặt đứng cách Harry thật xa.

"Draco! Cậu có sao không?" Giọng của Pansy vang lên, Lucius nhìn tụi học trò nhà Slytherin đang chạy tới, chậm rãi đem Draco thả ra, lại lùi về sau một chút, thế giới của mấy đứa nhỏ người lớn không nên xen vào.

"Ừ, mình không sao." Draco đứng thẳng dậy, nhếch môi cười một cái, nhìn đám nhà Slytherin đểu vây lại đây, không ít đứa còn đối với Lucius lễ phép chào hỏi.

"Cậu muốn hù chết tụi này à?" Pansy dữ dằn nắm cổ Draco, "Rớt từ trển xuống!" Cô bé hoàn toàn bỏ qua ông cha nào đó đằng sau.

"Xin lỗi mà." Draco cười khì, gật gật đầu nhìn Blaise, vỗ vỗ bàn tay của Pansy còn đang túm áo cậu, "Mình không sao hết, coi nè." Nhìn rồng nhỏ tươi cười thân mật với Pansy, Lucius không khỏi nhíu mày.

"Cậu cầm cái gì đó?" Pansy trải qua hoảng hốt xong, lại nhìn bàn tay nắm chặt của Draco, hỏi.

Draco ngẩng đầu nhìn cha, thấy hắn vẫn trước sau trông mình, mỉm cười, trước mặt học trò Slytherin vây quanh, chậm rãi thả tay, trái banh Snitch vàng đập đập cánh, từ từ bay khỏi bàn tay Draco.

Không thể không nói tới đám người vốn vây quanh Harry cũng bị làm cho hết hồn, bởi bọn họ nhìn thấy đám nhỏ nhà Slytherin, vốn lúc nào cũng lạnh lùng ít nói, vậy mà cũng có lúc bùng nổ hoan hô đến kinh thiên động địa không kém nhà Gryffindor. Trái Snitch vàng chậm rãi nổi lên không trung, từ giữa đám đông, Tầm thủ nhà Slytherin cao ngạo tươi cười, mái tóc bạch kim hòa lẫn với màu vàng chóe của trái banh càng thêm nổi bật trong nắng.

Nhà Ravenclaw và Huflepuff sững người nhìn Draco tỏa sáng ngời ngời...Kẻ Đứng Đầu, bọn họ bất giác nghĩ như vậy.

Sau khi đám rắn nhỏ bùng nổ, bà Hooch không thể không tuyên bố, nhà Slytherin thắng! Ngoài đám rắn nhỏ cực lực vỗ tay, mấy đứa nhà Ravenclaw và Hufflepuff cũng vỗ theo, dù sao bọn họ thắng quang minh chính đại không phải sao?

Nhưng mà bây giờ, người vừa mới được cả đám tung hô ca ngợi, lại đang bị cha mình ôm đi Bệnh thất, mà còn theo kiểu bế công chúa! Draco khóe miệng run rấy, mấp máy muốn cùng cha nhà mình đàm phán một chút, "Cha, con không bị thương...Thật mà." Vậy nên, cho dù vô Bệnh thất cậu cũng có thể tự đi a a a...

"Ta nghĩ đi kiểm tra một chút thì tốt hơn." Lucius bình tĩnh nói. Tay lại càng ôm rồng nhỏ chặt hơn, hắn thực không dám tưởng tượng, nếu mình đến trễ một chút thôi thì rồng nhỏ của hắn sẽ thành bộ dạng gì nữa...

Draco ngẩng đầu nhìn cha, lại vội dời đi tầm mắt, trong lòng bỗng cảm thấy thực ấm áp, ngoài ra còn có cảm giác gì khác nữa...Draco mặt nóng lên, đành nhìn chằm chằm hành lang mình và cha đang đi. Khụ khụ, bình tĩnh nào Draco, cho dù bị người ta bế, nhưng cũng là cha thôi, không sao hết không sao hết...Hơn nữa cũng không có ai thấy, bế thì bế luôn...Draco chỉ cảm thấy mặt càng ngày càng nóng, cuối cùng nhét đầu vào ngực cha, cánh tay vòng lên ôm lấy hắn.

Lucius đầu tiên là vì va chạm trước ngực mà thoáng lui một bước, lại nhìn thấy con trai cả mặt đều chôn trong lòng mình, thấp thoáng dưới mái tóc ánh kim là vành tai đỏ ửng, Lucius cảm thấy trái tim treo lơ lửng nãy giờ cũng chịu trở về chỗ cũ. Draco đứa nhỏ này...chắc là xấu hổ đi. Tâm tình Lucius bỗng trở nên rất tốt, khe khẽ cười, hắn vươn một tay mở cửa Bệnh thất.

"A, ngài Lucius! Draco!"

Draco ở trong lòng Lucius trở nên cứng ngắc, cái giọng này, cái vẻ lắm mồm này... Cậu nhô đầu ra, quả nhiên thấy, đang ngồi trên giường xé bao chocolate ếch chính là Harry Potter. Bên cạnh còn có Severus không ngừng tỏa ra áp suất thấp.

Lucius đầu tiên là sửng sốt một chút, liền đem Draco đặt qua một chiếc giường khác, hướng Harry gật gật đầu, lại đến bên Severus, "Chà, sao anh lại ở đây?" Sau đó còn bừng tỉnh đại ngộ liếc qua Harry cạnh bên.

"Dumbledore muốn tôi trông nó, hừ, ổng chắc lại đang kiếm bánh mà ăn đi."Severus tức giận hừ một tiếng.

"Trò thân mến, trò không có vấn đề gì cả." Bà Pomfrey cầm đũa phép vẩy vẩy mấy cái trên người Draco hòa ái nói, nhưng ngay lập tức lại phát giận, "Cái môn Quidditch chết tiệt, thiệt không biết làm sao mà mỗi trận đều có đứa đến tìm ta chớ."

"Lucius, anh với Severus giống nhau, quan tâm quá sẽ loạn, hai đứa nhỏ này chẳng có chuyện gì đâu." Bà cầm lấy mấy chai thuốc lên. "Nhưng nếu mấy anh lo lắng, cứ để tụi nhỏ trong này một đêm, ta sẽ chăm lo cho chúng nó."

"Vậy Draco đành phiền bà." Lucius hoàn toàn không phản đối việc bà Pomfrey nói hắn quan tâm quá sẽ loạn, cả thế giới này đều biết hắn thương Draco, này thì có sao đâu?

"Là Dumbledore muốn tôi dẫn nó đến!" Draco nhìn cha đỡ đầu nhà mình không được tự nhiên mà tức giận giải thích, thầm nghĩ, cha đỡ đầu, người làm vậy không nghĩ người càng có vẻ quan tâm Potter hơn sao...

Draco liến nhìn Harry còn đang chiến đấu với đám chocolate ếch, nhớ tới năm đó là Gryffindor thắng, đầu sẹo này được cả đống người vây quanh, vậy mà bây giờ một mống cũng không có, Draco thầm nhạo báng hừ một cái: Đây là đoàn kết hữu nghị của Gryffindor sao, thật đúng là...

"Draco, Draco, cậu thật giỏi ~ Lần sau chúng ta lại chơi nữa?" Draco nhìn đôi mắt trong veo không hề ghen tị của Harry, không biết vì cái gì lại gật đầu.

"Đúng rồi đúng rồi, Draco, lúc nãy cậu bị gì phải để bác Lucius ôm?" Harry nuốt một họng chocolate ếch, khoé miệng còn dính ít vụn đen, một bên nhấm nuốt một bên hỏi, giọng nói cũng mơ hồ không rõ.

Draco soạt một cái mặt đỏ lên lan tới cổ, Potter chết bầm, cậu ngước mắt nhìn bộ dáng nhịn cười của cha, hừ một tiếng, cả người vùi vào trong chăn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top