4
Lucius có chút lo lắng nhìn Draco, rồng nhỏ... có chút không bình thường, được rồi, đối với một người lớn mà nói, đứng ngoài trời gió lạnh như vầy, nghe người khác đọc một cái diễn văn dài lê thê, đôi mắt vì rưng rưng khóc mà sưng lên rất bình thường, nhưng đối với một đứa nhỏ chẳng phải rất kỳ quái hay sao?
Lucius đem Draco lãm vào trong lòng, dùng áo choàng thật dày bên ngoài bao đứa nhỏ lại, hắn không hy vọng lát nữa, khuôn mặt hồng hào của Draco bị gió thổi cho tê liệt. Lucius lo lắng liếc nhìn Draco một cái, lại ngẩng đầu nhìn những bông hoa thủy tiên bằng phép thuật khắp bốn phía đung đưa theo gió lạnh, và Narcissa đang nằm trong quan tài đen ở trước mặt. Hôm nay là lễ tang của Narcissa Malfoy.
" Narcissa Malfoy, sinh năm 1955, phù thủy thuần huyết nhà Black cao quý. Bà là một người vợ gương mẫu, tôn trọng chồng của bà; bà là một người mẹ tuyệt vời, vì đứa con đánh đổi sinh mạng; bà là người con hiếu thuận, yêu thương cha mẹ chồng và chăm sóc cả nhà Black...", một lão phù thủy tay cầm tấm da dê đưa ngang trước mặt, liên tục xướng lên bằng giọng nói trầm trầm uy nghi.
Severus đưa tay vỗ vỗ vai Lucius, Lucius nhếch miệng, dùng ánh mắt nói ' không có việc gì'.
Lucius có chút thất thần, người khác không phát hiện , nhưng thân là bạn mười mấy năm Severus thấy được rõ ràng. Nhưng Severus cũng nhận ra, phía sau có không ít phụ nữ hai mắt sáng rọi nhìn chằm chằm Lucius, vốn một thân áo chùng đen tôn lên dáng người cao ráo, tay trắng như tuyết cầm gậy đầu rắn, mái tóc bạch kim so với Galleons còn chói lọi hơn, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn kiên trì nâng cằm theo lễ nghi, ôm trong tay cậu Malfoy bé nhỏ. Ôi, Merlin! Cậu Malfoy đáng thương cỡ nào, ngài Malfoy cần người an ủi cỡ nào! Không ít cô gái quý tộc rưng rưng nước mắt, không phải vì Narcissa đã chết, mà vì ngài Malfoy anh tuấn tao nhã, ai cũng biết cho dù hắn đã kết hôn nhưng trong giới quý tộc vẫn là người đàn ông sáng giá, huống chi bà Malfoy đã nằm xuống đất lạnh rồi?
Trong mấy ngày gần đây Lucius đã điều tra được Narcissa không hề đi ra ngoài, vẫn tĩnh dưỡng trong phủ Malfoy. Như vậy làm sao Narcissa lại chết được? Lucius cúi đầu, nhìn đứa nhỏ đang cố ép nước mắt vào trong , ngón tay thon dài vô thức sờ sờ cái tai gấu xù lông của rồng nhỏ, khiến mấy cô gái phía sau liên tục xuýt xoa.
Đúng rồi, Lucius nghĩ , mấy hôm trước, Narcissa hình như có tiếp xúc với người ngoài... Cái gọi là tiệc trà chiều, vốn là nơi các phu nhân giới quý tộc bàn chuyện gia đình thậm chí là chuyện chính trị, xem xét những cơ hội để duy trì lợi ích... Không lẽ là lúc đó? Lcuius nghĩ, nhưng vì lý do gì? Không có quý tộc nào lại không có não đến mức chọc đến nhà Malfoy, bởi hậu quả là thứ bọn họ không thể gánh vác nổi...Xoa xoa cái tai gấu mềm mềm của Draco, nghĩ tới lúc đó rồng nhỏ sắc mặt tái nhợt, hô hấp đứt đoạn, nếu không có Severus...Lucius cảm thấy căm tức, dám nhắm vào người thừa kế nhà Malfoy...Nghiêng đầu nhìn lại các phu nhân đứng phía sau, Lucius quyết định phải nhanh chóng tiêu trừ nguy cơ ngay trước mắt, hắn nhất định sẽ không để rồng nhỏ nhà mình gặp bất cứ đe dọa nào!
"Như vậy, mời các vị tặng hoa...", lão phù thủy đã đọc xong diễn văn, nói với Lucius. Thông thường là người nhà đưa hoa trước, sau sẽ đến người ngoài. Đáng lẽ phần đọc diễn văn cũng phải để Lucius, nhưng bởi vì ôm Draco, Lucius đành phải mời lão phù thủy đến.
Lucius gật gật đầu, hái xuống một bông thủy tiên bên cạnh quan tài, hôn nhẹ một cái, sau đó nhẹ nhàng cài bên tai Narcissa, Draco cũng muốn, bèn vẫy vẫy tay, Luicus cười cười, lại hái một đóa đưa cho Draco, Severus đang cau mày cũng nhẹ nhàng thả một bông bên cạnh Narcissa.
Luicus ôm Draco đứng bên cạnh quan tài, nhìn từng người một đi qua, bọn họ đều có sắc mặt khổ sở, Lucius trong lòng hừ lạnh một cái đầy chế giễu, kẻ giết Narcissa, có khi đang ở ngay đây...
......................................................
Draco thầm oán tay mình quá ngắn, cậu cũng muốn đặt hoa cho mẹ; thật vất vả phát hiện mình sống lại, cậu cũng từng thề sẽ làm một đứa con có thể khiến mẹ vì mình mà kiêu ngạo, thế nhưng mẹ đã mất...Draco chớp mắt, tay đưa hoa ra, nhưng có điều quá ngắn, thành thử lại là quăng lên người Narcissa, Draco bẹp miệng, cậu cũng không phải muốn vô lễ như vậy... Nhưng hiện tại cậu còn nhỏ, cha cậu cũng không để ý nhiều.
Draco thầm thở dài, cũng may hôm nay cậu không mất hình tượng khóc lóc, cậu hoàn toàn quên luôn mình là một đứa nhỏ, từ lúc biết mẹ Cissy qua đời, cậu cũng khóc thầm mấy lần, nếu không ở tại đây khóc lớn, thì còn đâu mặt mũi nhà Malfoy nữa. Draco gian nan ngẩng đầu nhìn cha, đối phương cho cậu một nụ cười trấn an ấm áp.
Draco cọ cọ vào người cha, ở trong lòng cha rất ấm, cậu buồn ngủ, ở bên ngoài lâu như vậy, cậu cũng mệt muốn chết.
Đột nhiên cậu cảm thấy nguy hiểm, cái cảm giác này sâu tận xương tủy...Giống như lúc cha đưa cậu đi gặp Chúa tể Hắc ám... Chúa tể Hắc ám?! Draco lập tức mở mắt, cậu không quên, Kẻ – chớ – gọi – tên thất thế vào tháng Bảy, mà bây giờ nhà Malfoy là Tử Thần Thực Tử cao cấp...
Draco trợn mắt, sợ tới mức mồ hôi lạnh tuôn như mưa, một đôi mắt đỏ đối diện cậu đang nhìn cậu chằm chằm, Draco cảm thấy tay đang ôm cậu của cha có chút cứng lại. Cậu vừa mới chợp mắt một chút thôi mà, sao vừa tỉnh lại đã gặp phải thứ khủng bố như vầy?!
Draco sợ hãi phát run, cảm thấy lưng mình mướt mồ hôi, Chúa tể Hắc ám nhìn cậu một hồi, khóe môi nhếch lên, đứng lên, nhìn Lucius.
"Chúa tể..."
"A, dù sao bề tôi trung thành như Narcissa, ta đến dự lễ tang cũng không khiến bọn mi giật mình vậy đi?", Chúa tể Hắc ám êm ái nói. Sau đó lại lấy tay nâng cằm Lucius, cười quyến rũ, "Mà quan trọng nhất là, Lucius thân ái của ta, thứ này, giao cho mi bảo quản." Draco không biết kẻ kia đưa cha cái gì, chỉ thấy một bóng hình chữ nhật bao phủ cậu, sau đó một bàn tay đưa đến.
" Nguyện ý vì ngài phục vụ, thưa Chúa tể." Lucius cung kính nói, ôm Draco vẫn đang rối rắm lùi xuống.
Draco nhân lúc kẻ kia không nhìn thấy khẽ xoay người, dù sao cha cũng đang che khuất cậu, chắc là không sao đâu?
"A, Lucius, xem ra mi càng ngày càng xinh đẹp nhỉ...", Draco đột nhiên cảm thấy cha mình cứng ngắc, sau đó nghe được kẻ kia bỡn cợt nói. Rồi cuối cùng nhìn đôi giày đen chậm rãi rời xa bọn họ.
Draco cảm thấy tầm nhìn sáng sủa trở lại, xem ra kẻ kia đi rồi, cha cũng trở lại bình thường, bằng không...
Chờ một chút! Vừa nãy kẻ kia lấy tay nâng cằm cha! Còn có... thân ái Lucius?!.. Ai là thân ái của ổng! Mấy ngày gần đây hết ăn rồi ngủ, tâm trí vốn trở thành trẻ con của Draco Malfoy lại sắp bùng nổ rồi. Không lẽ... kẻ điên kia thích cha mình?!!! Draco đột nhiên cảm thấy rất kinh sợ, ở trong lòng Lucius, một tay nắm lấy tay áo hắn, một tay nâng cái cằm tròn trịa của mình bắt đầu tự hỏi. Lại nói, vì sao nhà Malfoy lại trung thành tận tâm với Chúa tể Hắc ám như vậy? Lúc kẻ kia rớt đài, các quý tộc lớn đều lấy nhà Malfoy làm đầu, bắt đầu lại từ số không...
Chẳng lẽ... bởi vì cha cùng kẻ kia... Draco mãnh liệt ngẩng đầu, không thể nào đâu? Hơn nữa, cậu biết rõ cha căn bản không thích gì tên điên kia hết, nếu thích, sao còn phải sợ hắn? Đừng xem cậu mới mười bảy tuổi, ở Slytherin, mấy vấn đề này ai cũng đều biết sớm. Draco nhìn bóng dáng của kẻ kia dần biến mất, và trên trán cha còn chút mồ hôi lạnh, nghĩ đến vừa rồi hắn bỡn cợt cha, Draco thầm hạ quyết tâm, cậu đời này nhất định phải bảo vệ cha, tuyệt đối không để kẻ kia tiếp tục gây rối cha nữa! Đứa nhỏ trong lòng cha nắm chặt tay, tạo thành một hình ảnh quái dị.
Lucius vỗ vỗ Draco vừa rồi còn đang cứng ngắc, lúc nãy khi kẻ kia nhìn chằm chằm Draco, hắn mồ hôi lạnh đầy người, chứ đừng nói Draco còn nhỏ như vậy. Lucius có chút đau lòng xoa đầu Draco, quyết định để thay quần áo cho baor bối nhà mình trước, sau đó mới đem thứ chủ nhân đưa cất giữ cẩn thận.
Cho dù có thế nào, trên đời này, Draco mới là quan trọng nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top