Chương 6
Chương 6: Gặp gỡ cố nhân
Ly Tịch nằm một giấc mộng vô kỳ quái. Trong mộng nàng bắt gặp cảnh tượng một con phượng hoàng vỗ cánh bay lượn, như thánh hỏa mỹ đắc bức người. Phượng hoàng bay giữa bầu trời đầy tuyết, như lửa thiêng cháy rực giữa khung cảnh trắng xóa, lạnh lẽo, sở hữu sức mạnh vô song. Tóm gọn bằng tất cả văn chương ta biết chỉ có bốn chữ “diễm lệ kinh thế”.
Sau đó, phượng hoàng thứ thần thánh được xưng tụng bách điểu chi vương kia lại hóa thành một thiếu nữ mặc y phục màu đỏ, vẻ đẹp điên đảo nhân tâm, lúc ban đầu ta chỉ là mơ hồ không nhìn rõ nàng dung mạo cho đến khi nàng xuất hiện đến trước mặt ta. Ta cả kinh!
Làm sao có thể được chứ! Nàng... Nàng giống ta như đúc... Chỉ có nàng mang nét ma mị, quyến rũ, thần thái cao ngạo, quân lâm thiên hạ.
Đáng sợ hơn nữa, nàng ấy con ngươi lại có một vòng sáng màu đỏ.
Nàng ấy nhìn ta cười, nụ cười có thể khuynh đảo thiên hạ, đánh bại thế tục, mở cánh môi đỏ như mọng nói gì đó nhưng ta lại không thể nghe được. Nhìn nàng, ta không hề sợ mà lại mang cảm giác thân quen, dường như ta và nàng đã biết nhau từ rất lâu rồi.
Sau đó, nàng áp trán vào ta, ta thấy... thấy tương lai.
Trong tương lai, ta chính là thông qua ký ức của nàng thấy được cảnh tượng. Ta cùng sư phụ đối diện với nhau, nhưng sư phụ không giống sư phụ ta biết. Ánh mắt người lạnh lùng cầm Sương Hồn đó là bảo kiếm tùy thân của người chĩa kiếm vào ta.
Nỗi đau cứ như lửa lan dần thiêu đốt như chấp mê trong tim. Thành tâm muốn che chở nhưng sao người vẫn đau thương.
Cười ta giấc mơ viễn vong, cười nàng sao quá ngây thơ.
Ta không nghe được sư phụ nói gì nhưng sau đó ta đứng giữa không trung, dưới đất cảnh tượng lúc này vô cùng thê lương, cảnh giết chóc, máu chảy thành sông, lưu hỏa oanh tạc tựa như ngày tàn của thiên hạ.
Ta nghe Sương Hồn kêu gào, thay vong linh sắp tàn.
Là ta vung Sương Hồn của nàng tự vẫn? Rồi lại là ai mịt mờ giữa ngàn muôn mất mát?
Là ai cuồng điên? Thầm kêu tên ai trong tâm đến xé lòng.
Ai cứ mãi do dự, tâm tư không thấu hiểu.
Chỉ ước ngày sau, người sẽ yên vui cho đến hết cuộc đời.
Nàng hét lên thảm thiết rồi bật dậy, mông lung mở mắt, cúi đầu thì thào “ Hóa ra ta gặp ác mộng. “ nàng vỗ mặt nhưng lại sờ thấy mặt mình ướt.
Là nước mắt? Mình khóc sao?
Trầm mặc ngồi yên một lúc lâu tự trấn an bản thân do mình quá mệt mỏi không nên suy nghĩ nhiều. Mộng chỉ là mộng không thành sự thật.
Phòng rất lớn, trang trí tinh tế nho nhã, lư hương trên án tỏa làn khói lượn lờ. Cách bày biện xung quanh vô cùng đơn giản, đơn giản đến mức có chút mênh mông trống trải, giường lại quá to, phía dưới hình như có huyền băng vạn năm, nằm ở trên đó đến xương cũng lạnh toát, thảo nào lại gặp phải ác mộng. Nhưng căn phòng này so với phòng ở hậu sơn ngoại viện đúng là lớn và thoải mái hơn nhiều.
Đột nhiên nàng thấy bối rối, nhảy xuống giường mở cửa chạy ra ngoài.
Vừa bước chân ra đã ngửi thấy mùi hoa đào lan tỏa khắp đình viện, ngọn núi nhỏ cách đó không xa thấp thoáng một màu xanh đậm như tranh.
Ly Thiên Phong dưới ánh mặt trời cả tòa kiến trúc thi thoảng hiện lên sắc cầu vồng.
Cuối cùng cũng đi qua cửa chính đại điện, một luồng gió lạnh phả vào mặt nàng. Ly Tịch hít sâu một hơi.
Phía dưới Ly Thiên Phong phóng xa tầm mắt có thể nhìn thấy mặt biển. Gió mang mây thi thoảng lướt qua người nàng, chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm được. Lục Hợp điện cùng hơn mười tòa thiên điện cùng lầu các dưới núi non mây phủ vẫn có thể nhìn thấy rất rõ. Biển trời càng trở nên bao la hùng vĩ, tuyệt vời xiết bao.
“ Con tỉnh rồi.”
Đột nhiên nghe thấy giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, Ly Tịch giật nảy mình. Ngẩng đầu lên, thấy Dạ Ngưng Sương đang đứng trên một tảng đá lớn cao vút, quan sát Lãm Nguyệt Cung. Tà áo trắng bay bay, giống như lúc nào cũng có thể cuốn theo gió.
Tim Ly Tịch như nhảy bật ra ngoài, tuy biết rõ rằng không thể, nhưng vẫn lo lắng bóng dáng xa xôi mờ ảo của người không cẩn thận sẽ ngã xuống.
“ Bái kiến sư phụ!” Ly Tịch quỳ xuống dập đầu. Không nghe Dạ Ngưng Sương đáp lại. Nàng ngập ngừng nói “ Tại sao sư phụ lại muốn nhận con làm đồ đệ? “
Dạ Ngưng Sương nghe nàng hỏi thế cũng có chút ngạc nhiên trong lòng. Tại sao nàng lại thu nha đầu này? Nàng không biết! Chỉ là cảm thấy ta và nàng có duyên với nhau. Lại nhìn ra tư chất của nàng là thiên bẩm không muốn đem nàng giao cho người khác. Chỉ có như thế!
Dạ Ngưng Sương đáp “ Ba năm qua con cố gắng đến vậy, thể hiện ra không phải chỉ vì muốn ta để mắt. Không phải muốn trở thành đồ đệ của ta. “
Dạ Ngưng Sương cúi đầu nhìn nàng, giọng điệu bình thản mà xa xăm, chỉ vài chữ đơn giản.
Sau đó, cả hai cùng đứng chung với nhau ngắm nhìn cảnh sắc Lãm Nguyệt Cung. Dạ Ngưng Sương mang nàng đến thác nước nói “ Linh Thủy tâm pháp ta truyền cho con, con đã ghi nhớ hết chưa? “
Ly Tịch ngoan ngoãn gật đầu “ Con đã nhớ hết rồi sư phụ. “
Dạ Ngưng Sương không nói gì cũng không biểu hiện ra ngoài nhưng nàng trong lòng tâm đắc tiểu đồ đệ này. Hiếm có người nói một lại hiểu đến mười như vậy. Khả năng thiên phú cao hơn người. Thảo nào các lần kiểm tra nha đầu đều luôn đứng đầu bảng, không ít người cho rằng nàng ấy gian lận. Nếu không tận mắt chứng kiến thật không dám tin.
Sư phụ dặn nàng ở đây tu luyện tâm pháp, rồi luyện kiếm. Nàng nổi hứng, tung kiếm gỗ, nhẹ nhàng nhảy lên, tùy ý múa một vũ khúc, vô cùng thú vị mà không tốn chút sức nào. Bọt nước bay cao văng tung tóe khắp nơi như những dải cầu vồng rực rỡ trong không trung. Nhìn mặt trời đỏ từ từ chìm vào biển rộng, trong lòng nàng vui vẻ vô cùng.
Cuộc sống chung hạnh phúc của tiểu Ly Tịch và sư phụ đại nhân bắt đầu rồi!
Ly Tịch sau đó chật vật, lăn lộn được một năm, dựa vào thiên phú của mình cũng bước vào Trúc Cơ hạ cảnh giới. Không hiểu lý do gì nàng tu luyện Linh Thủy tâm pháp của sư phụ chỉ lại không có mấy thành công. Nhưng cũng không phải chậm chạp tu luyện, chỉ là trong lúc tu luyện có gì đó ngăn trở. Nàng từng đem chuyện này nói cho sư phụ biết, nhưng người đã kiểm tra cho nàng cũng không phát hiện ra điều gì không đúng. Chỉ bảo có thể nàng hấp tấp tu luyện cho nên mới xảy ra tình trạng này. Dặn nàng từ từ không được hấp tấp đi đường tắc bằng không sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Hôm nay, nàng xin phép sư phụ cho nàng đi dạo rừng Tử Trúc, sư phụ tuy mặt ngoài lãnh đạm nhưng bên trong có lo lắng cho nàng, đều này làm Ly Tịch hạnh phúc trong đáy lòng. Được sự cho phép của sư phụ, nàng đi dạo rừng Tử Trúc, lại vì vẻ đẹp của nó làm hấp dẫn, từng bước đi vào cấm địa.
Lãm Nguyệt Cung có một nơi cấm địa nằm sâu trong rừng Tử Trúc, nghe truyền rằng nơi đó giam giữ một con yêu thú vô cùng hung tàn. Không biết nó bị giam ở đây bao lâu nhưng phàm là đệ tử vào đây trở ra sẽ bị hóa điên dại. Cho nên các đời cung chủ đều ban lệnh cấm các đệ tử không được bén mãn đến gần nơi này.
Ly Tịch cũng biết điều này nhưng vẻ đẹp của Tử Trúc và một cỗ hơi thở kỳ lạ hấp dẫn nàng tiến sâu vào. Nàng vượt qua kết giới Tử Trúc bước vào một khu rừng lạ lẫm, đến khi nàng nhận thức ra thì đã quá muộn.
Ly Tịch sợ hãi trong lòng, nàng đã vào cấm địa, có phải sư phụ sẽ phạt nàng, đuổi nàng đi không? Nỗi sợ hãi thôi thúc nàng chạy đi, nhưng càng chạy càng tiến sâu. Cuối cùng đến trước một cửa hang động. Trong hang động, phát ra hỏa khí cực thịnh, nóng bỏng có thể đốt cháy mọi vật gần nó.
Thứ trong hang nhận ra có khách ghé thăm, liền từ từ bước ra ngoài. Bóng đen lộ diện dưới ánh mắt trời, Ly Tịch mở to đôi mắt nhìn nó.
Không dám tin vào thứ mình đang thấy.
Kỳ Lân, truyền thuyết thần thoại thần thú, tính tình ôn hòa, truyền thuyết có thể sống vạn năm, cùng thanh long, bạch hổ, chu tước, huyền vũ cũng xưng ngũ đại thần thú.
Cổ nhân đem giống đực xưng kỳ, giống cái xưng lân, Kỳ Lân ở cổ đại lại xưng nhân thú, tập vòi nước, sừng hươu, sư nhãn, hổ lưng, eo gấu, vảy rắn, móng ngựa, heo vỹ với một thân, là cát tường chi bảo, từ cổ chí kim đều là công đường trên trang sức, lấy chấn quan uy chi dùng, cũng là quyền quý tượng trưng.
Dân gian thần thoại nói, thiên địa sinh ra lần đầu, phi cầm lấy Phượng Hoàng dẫn đầu, tẩu thú lấy Kỳ Lân vi tôn. Còn nói, hỗn độn sơ khai có Cầm Vương Phượng Hoàng cùng Thú Vương Kỳ Lân.
Này, Ly Tịch gặp chính là một con Hỏa Kỳ Lân, Hỏa Kỳ Lân vừa nhìn thấy nàng không biết bị gì làm kích thích phát sinh một tiếng kinh thiên nộ hống!
Đùng! Một tiếng sau làn khói hóa thành một... mỹ nữ.
Mỹ nữ ma mị quyến rũ, y bào màu đỏ, suối tóc bạch kim. Rất... Đẹp!
Hỏa Kỳ Lân cười mị hoặc, chạy đến đem nàng ôm chặt, thân thiết hỏi “ Bé Phượng của ta a, ngươi rốt cuộc cũng chịu đến thăm ta. Có phải ân xá cho ta ra không? Ngươi biết đó, ta khi đó không cố ý chọc ghẹo ngươi. Ta chỉ là lấy ít máu người chét lên miếng thịt nai sau đó nấu chín rồi gạt ngươi là thịt người thôi. “
“ Mà nói cũng tức thiệt! Tên hồ ly kia hắn không thèm nói giúp ta một câu nào, hắn cũng có phần tìm thịt nai cho ta chứ bộ. Vậy mà hắn thì ung dung còn ta bị phạt ở đây bảy nghìn năm. Không công bằng! “
Thao thao tuyệt tuyệt, cướp phần nói của Ly Tịch, mỹ nữ Hỏa Kỳ Lân vẻ mặt ủy khuất nặn vài giọt nước mắt “ Ngươi thả ta ra đi, ta biết sai rồi, ta hứa sẽ không ghẹo ngươi nữa. Ở đây chán lắm, ai cũng tưởng ta là ác thú không ai dám đến chơi với ta. “
Hết chương 6
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top