Chương 23
Chương 23: Tâm Ma kiếp
Dạ Ngưng Sương trong lúc bế quan ở Linh Ngân Các không biết lại suy nghĩ đến điều gì mà làm bản thân lạc trong một cái ảo cảnh, đến nàng cũng không biết bản thân đang rơi vào ảo cảnh nguy hiểm nhất mà các đời cung chủ không ai muốn phạm phải. Ảo cảnh đó gọi là...
Tâm Ma Kiếp!
Trong không gian Tâm Ma Kiếp, lúc này có một tòa cung điện rộng lớn xây tại trên một đỉnh núi cao.
" A ly làm thê tử của ta đi được không?"
" Sư phụ.... làm sao được chứ? Chúng ta là sư đồ mà!"
" Ta không màng thế tục, nàng... Để tâm sao?"
" Nhưng sao sư phụ lại muốn cưới con? "
" Vì ta thật sự thích A Ly. Đồng ý với ta, gả cho ta đi. "
Ngàn hoa ngát hương dưới nắng hồng. Én bay nghiêng cánh trên tầng không. Kiệu hoa đón tân nương, con đường rộn vang trống chiên. Không gian cực kỳ náo nhiệt. Trên mặt bàn có bày đủ các loại sơn hào hải vị, cùng những vò rượu thơm lừng khiến cho mọi người cao hứng ăn uống, không một chút kiêng kị nào cả.
Cùng thời gian này, trong một không gian khác, Dạ Ngưng Sương mang vẻ cười đang bị đám đệ tử đẩy vào một căn phòng trang trí đầy khăn đỏ.
Mọi người còn liên tục cầu chúc " Bên nhau tới đầu bạc răng long, ", rồi cùng tươi cười sau đó bỏ ra ngoài. Lại còn vội vàng khép cánh cửa còn thơm mùi gỗ mới lại.
Trong nháy mắt, căn phòng tân hôn chỉ còn lại Dạ Ngưng Sương và một người nữa đang ngồi ngay ngắn trên chiếc giường gỗ sơn hồng, trên đầu phủ một tấm lụa màu đỏ, che đi gương mặt kiều diễm xinh xắn.
Nàng vươn tay đem tấm lụa che màu đỏ lấy xuống để lộ khuôn mặt kiều diễm của người trong lòng, nàng thì thào " A Ly! "
Người nọ hướng nàng mỉm cười, khẽ giọng dịu dàng gọi " Sư phụ, ta cuối cùng cũng gả cho người rồi."
Dạ Ngưng Sương nhìn nụ cười kia, đột nhiên nơi lòng ngực bóp chặt đến khó thở, sắc mặt vui vẻ thoáng ngưng đọng. Nụ cười đó sao lại vừa thân quen lại vừa xa lạ với nàng. Không hiểu tại sao trong đầu mình tự nhiên lại xuất hiện nhiều ý nghĩ lộn xộn như vậy?
Trong cơ thể có một cỗ khí lạnh buốt từ đan điền tỏa ra, nhanh chóng thốc lên não. Ngay sau đó, một tiếng "oanh" nổi lên, trí nhớ bị phong ấn lập tức tuôn ra ào ạt.
Nữ tử trước mắt cảm thấy kì lạ, vội vàng đứng dậy hướng Dạ Ngưng Sương cúi đầu, cất giọng nói dịu dàng quan tâm
" Sư phụ!"
Ánh mắt Dạ Ngưng Sương chớp động, thần trí dường như đã khôi phục hoàn toàn, nàng không trả lời, vẻ tươi cười trên gương mặt cũng hoàn toàn biến mất. Thay vào đó là một cái nhìn chăm chú và khác thường lên người thiếu nữ trước mặt. Một lúc lâu sau nàng mới chậm rãi nói một câu
" Biến hóa không tệ, đáng tiếc giả mãi là giả, không thể qua mắt được ta."
Lời vừa dứt, tay áo nàng run lên, tia sáng màu trắng lạnh lẽo bắn về phía thiếu nữ, xoay một vòng sau đó chém ả ra thành hai đoạn.
Thi thể kia lập tức ngã nhào xuống giường, máu tươi chảy ra ào ào, khắp nơi trong không khí đều tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc.
Dạ Ngưng Sương nhìn thi thể nữ tử trên đất, vẻ mặt không chút biểu tình cười lạnh, ngón tay của nàng nhúc nhích.
Một tiếng sét đánh vang lên, tia điện màu vàng chợt lóe rồi bắn ra từ đầu ngón tay nàng, hướng thẳng tới mảnh thi thể trên mặt đất.
"Oanh", hai mảnh thi thể lập tức hóa thành làn khói đen bay đi.
Một tiếng kêu thê lương vang lên!
Từ trong hắc khí bị diệt đi một phần truyền ra giọng nói dữ dằn của nữ tử
" Ngươi làm sao phát hiện ra ta là giả!"
" Dù ngươi biến hóa có bao nhiêu hoàn mỹ thì vẫn có điểm sơ hở. Nụ cười, nụ cười của nàng là độc nhất vô nhị, chỉ có nụ cười không bao giờ làm giả được!"
" Dạ Ngưng Sương ngươi đừng có vội đắc ý. Lần này mặc dù ta không thể thành công, nhưng chỉ cần ngươi vẫn ở trong Tâm Ma Kiếp thì ta vẫn có biện pháp cho ngươi trải qua mười kiếp, trăm kiếp. Chớ có quên, từ một góc độ nào đó mà nói, ta chính là ngươi, mà ngươi cũng chính là ta. Ngươi có trí nhớ, có tình cảm, bổn tọa cũng nắm rõ như lòng bàn tay. Những gì ngươi ấn tượng sâu nhất, nhưng sự tình ngươi khó quên nhất đều không thể giấu diếm được ta. Mặc dù tâm ngươi bây giờ vững như bàn đá thì sao. Ngươi không thể nào giấu giếm được ta. Rằng ngươi sớm từ lâu đã động lòng với tiểu đồ đệ! Ta chỉ là cho ngươi xem cảnh tượng mà ngươi hằng mong ước! " Giọng nói nữ nhân trong cuộn khí đen lại vang lên, rồi còn phát ra một tiếng cười như điên dại.
Dạ Ngưng Sương nghe vậy thì sắc mặt hơi đổi, nhưng cũng không chờ nàng kịp nói gì. Cỗ khí đen ở phía xa liền lóe lên sau đó bùng nổ ra một cỗ năng lượng kỳ dị bao trùm cả trời đất.
Ở bên ngoài, thân thể của Dạ Ngưng Sương phủ đầy mồ hôi, nàng từ trong Tâm Ma Kiếp thoát ra, vẫn nhớ như in khung cảnh tân hôn lúc đó, như thật như giả.
Chẳng lẽ nàng thực sự như vậy?
Không, không thể nào! Ta không tồn tại dục vọng hoen ố đó với Ly Tịch, là giả, là do tâm ma làm giả. Những thứ ta thấy chỉ là ảo giác mà thôi. Không phải sự thật!
Dạ Ngưng Sương lắc đầu, phủ nhận, tay sờ vào ngực, miệng niệm quyết pháp Linh Thủy tâm pháp bình ổn tâm tình.
Trước kia nàng chỉ cần tĩnh tâm, tâm hồn có thể nhàn nhạt thỏa mãn. Nhưng đêm nay không biết chuyện gì xảy ra, càng vuốt ve tâm lý càng sao động, thật lâu cũng không thể bình tĩnh lại.
Tâm lý Dạ Ngưng Sương bây giờ có một loại cảm giác buồn bực không nói nên lời, không có cách nào khống chế tâm tình của chính mình, thân thể trên dưới cũng không thoải mái, khí huyết trong cơ thể quay cuồng không ngừng, năng lượng cổ quái do tu luyện ra cũng xuẩn xuẩn dục động.
" Tẩu hỏa nhập ma", mấy chữ đáng sợ này đột nhiên xuất hiện trong đầu nàng, Dạ Ngưng Sương đứng lên, hít sâu một hơi, bắt buộc chính mình tỉnh táo lại.
Dạ Ngưng Sương bưng đầu, đột nhiên trong linh đài liên tục truyền ra âm thanh tiếng cười điên cuồng kèm theo giọng nói của Tâm Ma " Dạ Ngưng Sương ngươi thừa nhận lòng mình đi, đối diện với bản thân ngươi đi. Ngươi yêu nàng, ngươi yêu nàng!"
" Ta không yêu nàng! Ta đối với nàng chỉ có tình cảm sư đồ không hề vượt qua lễ giáo. Ngươi câm miệng cho ta!" Dạ Ngưng Sương ngực phập phồng, đôi mắt đỏ ngầu như thể sắp nhập ma đến nơi.
" Ta là ngươi, ngươi là ta, ngươi không thể giấu được ta điều gì, ha ha ha ha! "
" Ngươi có nhớ hay không nụ hôn ở Hoang Sơn! "
" Dạ Ngưng Sương ngươi có thích tư vị đôi môi của Ly Tịch không!? "
Dạ Ngưng Sương ôm đầu, vốn lần này bế quan chỉ vì muốn đột phá sơ cảnh tiến vào Đại Thừa trung cảnh giới không ngờ lại chạm trán Tâm Ma. Thứ Tâm Ma của nàng, không có cách nào chế ngự, bên ngoài cơ thể Dạ Ngưng Sương phủ lấy luồng khói đen. Luồng khói đen này còn bạo gan hơn bóp chặt lấy cổ họng nàng. Như thể nó muốn giết nàng. Mười người chỉ lấy một phần nhỏ có thể chế ngự tâm ma, số còn lại đều bị nó khống chế. Từng Lãm Nguyệt Cung từng có một đệ tử vì tình mà bị Tâm Ma khống chế đến mức hóa điên, tàn sát đồng môn, sau đó bị cung chủ đời trước, phế bỏ tu vi, giam trong Diêu Trì cung.
Tại Dạ Ngưng Sương sắp bất lực, thì giữa trán nàng bay ra một luồng sáng đỏ đem luồng khói đen đánh bay. Luồng khói đen hóa thành một " Dạ Ngưng Sương" khác. Nhưng người này ngoài dung mạo giống thì những thứ khác hoàn toàn không phải. Người này cho người ta cảm giác âm trầm, cả người phủ đầy hắc khí. Mà luồng sáng đỏ kia cũng hóa thành một thiếu nữ. Là thần bí thiếu nữ ở Hoang Sơn lúc đó!
Thần bí thiếu nữ gương mặt lạnh lẽo, mày gian cau lại, tuy không có cảm xúc gì trên mặt nhưng đôi mắt nàng hiện lên vài tia cảm xúc phẫn nộ " Tâm ma!?"
Tâm ma không phải đơn giản đích thất tình lục dục, mà là tu tiên Tâm ma, thuộc loại thật sự ở Ma giới phạm trù. Tu tiên Tâm ma cực mạnh có thể trở thành thiên ma, đó là trực tiếp chiếm cứ khống chế thân thể, không thể vượt qua này Tâm ma tu tiên giả sẽ bị thiên ma cắn nuốt nguyên thần chiếm cứ thân thể, từ nay về sau trở thành thiên ma một khối phân thân.
Mà tối cấp thấp tu tiên Tâm ma còn lại là một lũ ma niệm, lại được xưng là ma loại. Bị ma loại nhập tâm thần tu tiên giả bình thường chính là có vẻ có chút thị sát, nhưng nếu gặp phải cao cấp Ma tộc sẽ thông qua ma loại khống chế tu sĩ thân thể, trở thành Ma tộc khôi lỗi. Tu tiên giả độ tu tiên Tâm ma đều không phải là là bài trừ ảo giác, mà là phải đem Tâm ma diệt sát hoặc khu trừ.
Tâm Ma Dạ Ngưng Sương nhìn thiếu nữ dung mạo một phen cả kinh " Ngươi.... Thế nào lại là ngươi!"
Thiếu nữ nhép môi khinh nhu cười dài một tiếng " Tâm Ma, ngươi là thứ tạp niệm ghê tởm nhất mà bản đế ghét từ Ma tộc. Lại dám ngang hàng nói chuyện cùng bản đế!"
Nàng nhìn về hướng Dạ Ngưng Sương đang bất tỉnh thở dài một hơi " Ta bất quá chỉ còn là một tàn niệm ở Hoang Sơn. Thứ có thể làm lúc này chỉ là giúp ngươi tạm thời phong ấn Tâm Ma, để ả không quấy rầy được ngươi."
Thiếu nữ vung tay áo một luồng sáng đỏ vây lấy Tâm Ma, mặc nó gào thét liền bị xiềng xích trong vòng trói chặt hơn. Nàng trên gương mặt tuyệt mỹ trắng nõn như tuyết kia cũng không có bất kỳ biểu lộ, linh hoạt kỳ ảo thanh tịnh con ngươi ngay cả nửa điểm ba động đều không có nổi lên. Xem Tâm Ma tại không có gì đồng dạng, nói " Ngươi tạm ngủ yên một giấc đừng quấn lấy phá nàng bằng không.... Đừng trách bản đế độc ác! " nói xong Tâm Ma tại nàng trước mặt biến mất không tung tích.
Mà thiếu nữ sau khi giải quyết xong Tâm Ma cũng chỉ nhìn qua Dạ Ngưng Sương một lần cuối rồi hóa thành một lớp tro theo gió cuốn bay đi.
Hết chương 23
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top