Chương 62: Nhìn thấy.

Oanh Nhi xoa bóp trong chốc lát, làm cho Cảnh Lăng thoải mái không ít.

Sờ sờ cái bụng trống rỗng, Cảnh Lăng nói " Oanh Nhi, Bản Công Chúa đói bụng."

" Tốt, Oanh Nhi sẽ đi lấy thức ăn cho Lăng." Oanh Nhi khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nhất đùi lên. Bởi vì ngồi một tư thế lâu như vậy, nên khi Oanh Nhi bước xuống, lảo đảo một cái liền quỳ rạp xuống đất.

" Oanh Nhi, ngươi không sao chứ?" Cảnh Lăng kinh hô một tiếng, nhanh chóng đứng lên, chính là bên hông mềm nhũn, lại nằm xuống.

" Oanh Nhi không sao, chính là chân có chút tê, nghỉ một chút thì tốt a." Oanh Nhi nói, hơi trách cứ nhìn Cảnh Lăng, " Nhưng là Lăng ngươi ngồi dậy làm cái gì, cứ nằm đi."

" Nhìn thấy ngươi ngã, Bản Công Chúa lo lắng thôi." Cảnh Lăng than thở.

" Biết Lăng quan tâm Oanh Nhi như vậy, Oanh Nhi thật vui vẻ a." Oanh Nhi mỉm cười, thử cử động chân, rồi đứng lên.

" Ngươi cũng thật là, vừa nãy sao không cử động vài cái, chân sẽ không có tê." Cảnh Lăng nói.

" Lăng vừa nãy nằm thoải mái như vậy, Oanh Nhi không nghĩ cử động." Oanh Nhi mỉm cười nói, " Oanh Nhi sợ cử động, Lăng lại mất đi cảm giác thoải mái a."

" Vậy thì tìm lại a." Cảnh Lăng nói.

" A đúng nha." Oanh Nhi bừng tỉnh.

" Oanh Nhi." Cảnh Lăng liếc nhìn Oanh Nhi, trong mắt tràn đầy ý cười, " Bản Công Chúa phát hiện ngươi trở nên ngốc."

" Ở trước mặt Lăng, Oanh Nhi luôn ngốc a." Oanh Nhi cười nói, " Lăng, ngươi nói phải làm sao bây giờ?"

" Còn có thể làm gì." Cảnh Lăng bất đắc dĩ nói, " Bản Công Chúa cũng chỉ có thể nuôi ngươi a."

" Chỉ biết Lăng ôn nhu nhất." Oanh Nhi mỉm cười, " Làm sao bây giờ, Oanh Nhi càng ngày càng thích Lăng a."

Cảnh Lăng hừ một tiếng nói, " Như vậy không phải rất tốt sao? Ta là muốn ngươi yêu nhiều hơn a. Bất quá ngươi ngốc như vậy, nếu ăn ngươi sẽ ngon sao?"

" Oanh Nhi tuy rằng có chút ngốc." Oanh Nhi nói, " Nhưng là chỉ cần làm việc giúp Lăng, Oanh Nhi đều tận lực làm a. Oanh Nhi cố gắng như vậy, hương vị cũng không sai đi."

" Tạm thời tin tưởng ngươi." Cảnh Lăng mỉm cười nói.

" Lăng muốn ăn cái gì?" Oanh Nhi hỏi Cảnh Lăng, " Oanh Nhi làm cho Lăng."

" Chỉ cần ngươi làm, bản Công Chúa đều thích." Cảnh Lăng mỉm cười.

Oanh Nhi làm rất nhanh, một lát thì đã trở lại, đặt một cái bàn ở bên giường Cảnh Lăng, bày thức ăn ra, mùi hương từ thức ăn lan ra khắp phòng, làm cho bụng Cảnh Lăng đều kêu vang.

Oanh Nhi cẩn thận đút Cảnh Lăng ăn.

" Hương vị thế nào?" Bưng bát, Oanh Nhi hỏi.

" Tất cả đều tốt, nhưng mà này cháo hương vị có chút kỳ quái." Cảnh Lăng nói xong, hơi ghét bỏ nhìn chén cháo, Oanh Nhi múc thêm một muỗng đưa đến bên miệng Cảnh Lăng, tuy nói vậy nhưng mà Cảnh Lăng vẫn ngoan ngoãn ăn.

" Bên trong có bỏ chút dược liệu." Oanh Nhi nói, " Cho nên hương vị không tốt cho lắm, bất quá mấy thứ này rất tốt đối với thân thể của Lăng, cho nên phải ăn hết a."

Cảnh Lăng nhíu nhíu mày, nhưng mà vẫn ăn xong chén cháo.

Thu thập xong trên bàn thức ăn, Oanh Nhi nhìn bầu trời bên ngoài, hỏi " Lăng cũng đã tối, muốn ngủ tiếp sao?"

Cảnh Lăng lắc đầu, " đều ngủ cả ngày, hiện tại ta không thấy buồn ngủ, Oanh Nhi cùng ta đi dạo đi."

" Tốt." Oanh Nhi mỉm cười, cùng Cảnh Lăng ra ngoài.

Cảnh Lăng ở trong sân đi dạo hai vòng, ngồi trên xích đu, nhẹ nhàng lây động, Oanh Nhi đứng phía sau, phụ đỡ xích đu làm cho nó chuyển động. Gió lạnh phất vào hai má Cảnh Lăng, làm nàng vô cùng thoải mái.

" Thật muốn cả đời đều như thế này." Cảnh Lăng ngồi trên xích đu, chậm rãi nói.

" Oanh Nhi cũng muốn." Oanh Nhi nói, " Ban ngày cùng nói chuyện với Công Chúa, may vá, bữa tối thì làm vài món Cảnh Lăng thích ăn, đêm khuya thì..."

" Đêm khuya thì sao?" Cảnh Lăng hỏi Oanh Nhi.

" Đêm khuya..." Oanh Nhi mỉm cười cúi đầu hôn Cảnh Lăng, " giống như vậy, Lăng, ngươi hiểu được ý của Oanh Nhi?"

Hai má Cảnh Lăng lập tức đỏ lên, có chút xấu hổ nói, " Ngày, ngày tuyên dâm còn ra thể thống gì!"

" Trong phủ Công Chúa, hết thảy đều do Công Chúa định đoạt." Oanh Nhi khẽ cười nói.

Cảnh Lăng không trả lời lại, đứng dậy đi ra ngoài.

" Lăng, ngươi tức giận sao?" Oanh Nhi lập tức đuổi theo Cảnh Lăng.

" Không có." Cảnh Lăng lắc lắc đầu, nói " Hình ảnh ngươi nói vừa rồi rất đẹp, nhưng là ta cảm thấy thiếu thiếu gì đó."

" Là cái gì?" Oanh Nhi cúi đầu suy nghĩ, cũng nghĩ không ra.

" Bản Công Chúa cũng chưa biết." Cảnh Lăng nói.

" Nếu không suy nghĩ được thì thôi. Tương lai cũng sẽ biết." Oanh Nhi nói.

" Ừ." Cảnh Lăng nói xong. Một bước bước ra khỏi phủ, vẫy vẫy xa phu, chuẩn bĩ đi.

" Lăng." Oanh Nhi kêu một tiếng.

" Sao?" Cảnh Lăng khó hiểu quay đầu lại.

" Lăng xinh đẹp như vậy, cũng chỉ có Oanh Nhi mới được nhìn." Oanh Nhi mỉm cười nói. Oanh Nhi theo xa phu lấy ra cái nón, đội lên đầu của Cảnh Lăng.

" Ngươi cũng đội đi. Dung nhan của Oanh Nhi, Bản Công Chúa cũng không muốn cho người khác nhìn thấy." Cảnh Lăng nói

" tốt." Oanh Nhi ôn nhu cười, cũng đội một cái.

Chợ đêm thoạt nhìn vô cùng trống trải, Oanh Nhi cùng Cảnh Lăng nắm tay đi trên đường.

Hít sâu một ngụm, Cảnh Lăng vô cùng thích cảm giác hiện tại. Cảm nhận được tâm tình của Cảnh Lăng thật tốt, Oanh Nhi cũng không có nói gì, hai người lẳng lặng đi bên nhau, độ ấm từ hai bàn tay truyền cho nhau.

" Ở trong cung cũng không được làm càn như vậy, ra cung vẫn rất tốt." Cảnh Lăng quay đầu nhìn Oanh Nhi " Ta thường nghĩ, nếu ta không phải Công Chúa, Oanh Nhi cũng không phải là cung nữ, chỉ là bình thường nữ tử, mỗi ngày cùng nhau, thì rất tốt a."

" Lăng, ngươi nghĩ quá đơn giản a." Oanh Nhi lắc lắc đầu.

" Sao?"

" Ngươi chỉ biết ngoài cung tự do, lại không biết dân chúng phải vất vả chịu khổ bao nhiêu a." Oanh Nhi nói, " Vì sinh kế, đa số các gia đình đều đem con gái mình vào cung." Tựa hồ là nhớ tới cái gì, trong mắt Oanh Nhi có một tia đau buồn.

" Oanh Nhi." Cảnh Lăng nói, " Ngươi, cũng là như vậy mà vào cung sao?"

" Vâng." Oanh Nhi gật đầu.

" Ngươi có hận cha mẹ ngươi không?" Cảnh Lăng hỏi

" Sẽ không." Oanh Nhi lắc đầu nói, " Ngược lại Oanh Nhi lại muốn cảm ơn họ, nếu không phải như vậy làm sao Oanh Nhi có cơ hội cùng một chỗ với Lăng."

Nghe Oanh Nhi trả lời, ý cười trên mặt của Cảnh Lăng càng rõ ràng hơn. Tuy rằng bị nón che đi khuôn mặt nhưng là Oanh Nhi có thể cảm nhận được nội tâm Cảnh Lăng đang nhảy nhót.

" Ầm vang" một tiếng, một tiếng sấm sét vang lên quấy nhiễu không khí ấm áp giữa hai người.

" Lăng, trời muốn mưa, mau trở về thôi." Oanh Nhi nói.

" Ừ." Cảnh Lăng gật đầu, cùng Oanh Nhi tay trong tay trở về.

Này trận mưa tới thật nhanh, hai người mới đi được một đoạn đã mưa.

Oanh Nhi lôi kéo Cảnh Lăng trốn vào một quán ven đường, là một quán mì.

Nhìn ra Cảnh Lăng muốn ăn, Oanh Nhi cười cười nói với lão bản, " Hai chén mì."

" Có ngay." Lão bản cười cười, chốc lát liền bưng ra hai chén đưa cho hai người.

" Coi chừng nóng." Đưa cho Cảnh Lăng đôi đũa, Oanh Nhi dặn một tiếng.

" Ừ." Cảnh Lăng trả lời.

" Lăng, đã trễ thế này còn ăn nhiều như vậy, coi trừng mập." Oanh Nhi cười nói.

" Ta mập, ngươi sẽ không thích ta sao?" Cảnh Lăng hỏi Oanh Nhi.

" tự nhiên sẽ không." Oanh Nhi ôn nhu nói, " Mặc kệ Lăng biến thành bộ dáng gì Oanh Nhi đều thích."

" Này còn tạm được." Cảnh Lăng nói xong, lại tiếp tục ăn mì.

Oanh Nhi cười cười cũng bắt đầu ăn.

" Lão bản, ba bát mì." Một thanh âm của nam tử vang lên, Cảnh Lăng theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, là ba người xa lạ, xem trang phục cũng không phải người trong kinh thành.

" Hoàng.... Ca ca, này trời mưa tới không đúng lúc." Nữ tử bên cạnh nam nhân oán giận một tiếng, làn da trắng nõn, đôi mắt trong veo, vô cùng linh động, khắp người tản ra tràn đầy sức sống, " đang chơi vui a."

" Nhã nhi nếu thích, ngày mai tự mình đi." Nam tử thản nhiên nói.

" Không." Nữ tử làm nũng nói, " Ca ca cùng đi đi."

" Đừng nháo, ta còn có rất nhiều việc cần làm." Nam tử nghiêm mặt nói.

" được rồi." Nữ tử cúi đầu.

Mưa rất nhanh thì hết, Oanh Nhi kêu tính tiền, đem bạc thả ở trên bàn, nắm lấy tay Cảnh Lăng trở về.

Cảnh Lăng đi theo Oanh Nhi. Một cơn gió thổi tới, thổi bay màn chắn trên nón, lộ ra dung nhan mị hoặc.

Nam tử vô tình ngẩng đầu lên nhìn thấy dung nhan Cảnh Lăng, liền ngẩng người.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top