Chương 61: Tỉnh dậy.

" Oanh Nhi, ngươi xem đêm nay ánh trăng thật đẹp a." Tựa vào trong lòng Oanh Nhi, Cảnh Lăng ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Oanh Nhi cũng ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên rất đẹp.

" Đúng vậy." Oanh Nhi mỉm cười.

" Ngươi so với ánh trăng đẹp hơn." Cảnh Lăng mỉm cười, nhẹ nhàng hôn một cái trên mặt Oanh Nhi.

Bị Cảnh Lăng đột ngột hôn, Oanh Nhi sửng sốt, hai má hơi hơi đỏ lên, hai mắt tràn đầy ôn nhu nhìn Cảnh Lăng, cúi đầu, hôn lên trán Cảnh Lăng, " Lăng ngươi rất đẹp, làm cho người ta phải động tâm."

" Vậy ngươi, thích không?" ôm lấy cổ Oanh Nhi, Cảnh Lăng mị nhãn như tơ, hỏi.

" Thích, không ai so với Oanh Nhi thích bằng." Oanh Nhi nói.

" Hì hì, thích là tốt rồi." Cảnh Lăng cười khẽ, dựa đầu vào vai Oanh Nhi, nói " Oanh Nhi vai của ngươi cứng quá."

" Vậy Công Chúa có muốn nuôi Oanh Nhi mập thêm một chút mới được." Oanh Nhi mỉm cười nói.

" Ngô..." Cảnh Lăng cúi đầu suy nghĩ, " Mập? Tốt a, nuôi mập một chút có thể ăn a."

Oanh Nhi bật cười, " Hiện tại Oanh Nhi không mập, nên không thể ăn sao?"

" Không mập, không thể ăn." Cảnh Lăng nhíu nhíu mày nói.

" Công Chúa không muốn ăn?" Oanh Nhi mỉm cười, đáy mắt hiện lên một tia mưu kế, hỏi " Không ăn." Cảnh Lăng bỉu môi, " Không có gì thịt, có cái gì ăn ngon."

" Nếu Lăng không ăn Oanh Nhi." Oanh Nhi mỉm cười, " Vậy để cho Oanh Nhi ăn Lăng được không?"

Cảnh Lăng nghĩ nghĩ, gật đầu đồng ý, " tốt."

Oanh Nhi nghẹn cười, Công Chúa say rượu thật là đáng yêu quá đi, làm cho người ta không thể kháng cự.

" Lăng, vậy chúng ta trở về phòng rồi ăn có được không?" Oanh Nhi nói.

" vì sao?" Cảnh Lăng ngẩng đầu nhìn trời, " Bên ngoài ánh trăng thật đẹp, vì sao muốn vào trong? Ở ngoài ăn không phải lãng mạn hơn sao?"

" Này..." Oanh Nhi nhất thời nghẹn lời. Cúi đầu nhìn Cảnh Lăng phát hiện hai gò má Cảnh Lăng đỏ ửng, thoạt nhìn mị hoặc vô cùng. Dưới ánh trăng triền miên xác thực rất thú vị. Oanh Nhi liều mạng lắc đầu, nàng như thế nào lại nghĩ như vậy! Công Chúa chính là thiên kim chi khu, sao có thể ở ngoài.

" Oanh Nhi được không?" Cảnh Lăng níu lấy quần áo Oanh Nhi, làm nũng nói, " Chúng ta ngay tại bên ngoài ăn nha."

Oanh Nhi nuốt nuốt nước miếng, quyết định chống lại dụ hoặc, hai tay ôm Cảnh Lăng bước nhanh hơn vào phòng, " Lăng, bên ngoài trời lạnh, dễ bị bệnh, chúng ta vẫn là trở vào phòng a."

" Không cần, Bản Công Chúa muốn ở ngoài." Cảnh Lăng giãy dụa, " Trong phòng tối như mực, Bản Công Chúa không thích."

" Oanh Nhi cho người thắp nến." Oanh Nhi nói. " Như vậy sẽ sáng."

" Trong phòng không có ánh trăng." Cảnh Lăng nghiêm túc nói.

" Oanh Nhi đem cửa sổ mở ra một chút, để cho ánh trăng chiếu vào được không?" Oanh Nhi tận lực thỏa mãn yêu cầu của Cảnh Lăng.

" Ngô..." Cảnh Lăng cúi đầu suy nghĩ, " Vậy... được rồi."

" Ngoan." Oanh Nhi hôn nhẹ lên môi Cảnh Lăng.

Cảm nhận được mềm mại xúc cảm, Cảnh Lăng cảm thấy rất vừa lòng, đưa tay chỉ chỉ lên môi mình nói " Còn muốn."

" Ngoan." Oanh Nhi mỉm cười, " Chúng ta trở về phòng, sau đó sẽ chiều theo ý của Lăng như thế nào?"

" Tốt." Cảnh Lăng gật đầu nói, " Muốn hôn môi."

" Tốt trừ bỏ hôn còn có rất nhiều chuyện thú vị hơn." Oanh Nhi vừa nói, vừa dùng chân đá ra cửa phòng, đem Cảnh Lăng đặt ở trên giường. Oanh Nhi xoay người đóng lại cửa phòng, sau đó đốt nến lên, nhẹ nhàng đem cửa sổ mở ra một chút, Oanh Nhi trở lại bên người Cảnh Lăng. Bởi vì Cảnh Lăng đã dặn các cung nữ không cần túc trực ở trước phòng cùng sân nên Oanh Nhi cũng không có lo lắng bị người khác nhìn thấy.

" Lăng, hiện tại đã vừa lòng?" Oanh Nhi ngồi bên người Cảnh Lăng.

" Vừa lòng." Nhìn xung quanh phòng, Cảnh Lăng vừa lòng gật đầu, mỉm cười nhìn Oanh Nhi.

" Vậy, Oanh Nhi có thể ăn Lăng sao?" Oanh Nhi vừa nói vừa xoa thân thể của Cảnh Lăng.

" Ân..." Cảnh Lăng hừ nhẹ một tiếng, " Có thể."

" Lăng, thả lỏng đem thân thể ngươi giao cho ta." Oanh Nhi cởi bỏ vạt áo của Cảnh Lăng, đem quần áo của Cảnh Lăng từng cái từng cái cởi ra. Hai thân thể cực nóng kề sát cùng nhau hung hăng dây dưa.

" Khinh... nhẹ chút..." Cảnh Lăng hừ nhẹ một tiếng, bởi vì uống rượu nên cả người Cảnh Lăng không hề có chút sức lực nào, trong đầu toàn bộ trống rỗng.

" Tốt, Oanh Nhi sẽ nhẹ nhàng." Oanh Nhi nhẹ nhàng hống Cảnh Lăng, động tác trên tay vẫn tiếp tục.

" Hừ....ân..."

Yên tĩnh đêm, chỉ có Cảnh Lăng không ngừng rên rỉ, cùng Oanh Nhi ồ ồ thở dốc.

Đêm rất dài, không ngừng triền miên.

*

Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên thấu qua khe hở chiếu vào giường, hình thành một cái bóng dáng hình vuông, người trên giường hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh dậy.

Oanh Nhi nhìn người nằm bên cạnh mình, đáy mắt tràn đầy ôn nhu. Đêm qua Cảnh Lăng vô cùng nhiệt tình, triền miên đến cực hạn, làm cho người ta khó quên. Cũng vì hôm qua chính mình làm càn, khẳng định Công Chúa mệt muốn chết rồi, ngủ đến bây giờ còn chưa có tỉnh.

Oanh Nhi hôn một chút lên trán Cảnh Lăng, nhẹ nhàng giúp Cảnh Lăng xoa nhẹ vòng eo. Nghe bên người tiếng hít thở đều đều, Oanh Nhi lại ngủ tiếp.

Hoàng hôn đến, trong phòng Cảnh Lăng vang lên " Phanh." một tiếng, là tiếng vật gì đó rơi xuống đất.

Hai mắt Cảnh Lăng tràn đầy tức giận, nhìn Oanh Nhi bị đẩy xuống đất nói, " ngươi, hỗn đản, không biết tiết chế."

Oanh Nhi sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn Cảnh Lăng tràn đầy tức giận, trong mắt Oanh Nhi tràn đầy ý cười, từ dưới đất đứng lên, ngồi xuống bên cạnh Cảnh Lăng, chân chó giúp Cảnh Lăng xoa eo, " Lăng, đá Oanh Nhi một cái, thắt lưng chắc chắn không thoải mái đi. Oanh Nhi giúp ngươi nhu nhu nha."

" Không cần ngươi nhu!" Cảnh Lăng tránh đi tay của Oanh Nhi, " Ngươi đi ra ngoài cho ta."

" Lăng, sao vậy, sao lại tức giận."

" Ngươi đêm qua ép buộc ta như vậy, thử hỏi sao ta không tức giận?" Cảnh Lăng tức giận trừng mắt nhìn Oanh Nhi. Chỉ cần nghĩ đến hôm qua Oanh Nhi lừa gạt mình cùng nàng điên cuồng triền miên, nàng liền cảm thấy mắc cỡ muốn chết! đêm qua Oanh Nhi ép buộc nàng cả đêm, làm cho nàng hiện tại cả người đều vô lực, toàn thân đều ê ẩm.

" Lăng, là Oanh Nhi sai lầm rồi." Oanh Nhi tiến đến bên cạnh Cảnh Lăng, tiếp tục giúp Cảnh Lăng xoa ấn vòng eo, " Đêm qua do Lăng quá dụ hoặc, làm cho Oanh Nhi nhịn không được."

" Hừ." Cảnh Lăng hừ một tiếng, " Dựa vào cái gì ta luôn nằm dưới! ngươi như thế nào không nằm ở dưới đi."

Oanh Nhi mỉm cười, " Oanh Nhi có hỏi Lăng mà Lăng nói không cần a."

" Bản Công Chúa sao lại không cần." Cảnh Lăng nói. Nàng luôn luôn muốn ở trên, cho dù là say cũng muốn a.

" Đêm qua Oanh Nhi hỏi Lăng có muốn ăn Oanh Nhi hay không?" Oanh Nhi cười cười nói " Là Lăng chê Oanh Nhi gầy không muốn ăn a."

" Bản Công Chúa nói ăn là ý kia sao?" Cảnh Lăng đề cao âm lượng.

" Oanh Nhi vụng về không biết ý tứ của Lăng." Oanh Nhi trả lời.

" Ngươi, ngươi hỗn đản." Cảnh Lăng mắng.

" Vâng, là Oanh Nhi hỗn đản." Oanh Nhi nói, " Dù sao ở trong lòng Lăng Oanh Nhi luôn là một kẻ hỗn đản. Oanh Nhi đã quen."

" Bản Công Chúa không để đến ngươi nữa." Cảnh Lăng nói.

" Lăng, đây là dùng xong rồi liền bỏ sao?" Oanh Nhi ủy khuất nói, " Lăng thật là vô tình."

" Chịu thiệt rõ ràng là ta."

" Đêm qua Oanh Nhi cũng mệt muốn chết a." Oanh Nhi nói.

" Xứng đáng." Cảnh Lăng hừ lạnh một tiếng, nói " Ngươi nếu tiết chế một chút, hai chúng ta cũng không mệt chết."

" Oanh Nhi không phải do vậy mà mệt." Oanh Nhi nói " Lăng, đêm qua Oanh Nhi khuyên ngươi trở về phòng mệt chết. Cũng không biết là ai, đêm qua ồn ào muốn làm ở bên ngoài a."

Hai má Cảnh Lăng " Xoát" một cái liền đỏ ửng, tuy rằng đêm qua là say, nhưng là nàng vẫn nhớ mang máng a.

" Đều tại ngươi lừa ta, ta mới nói như vậy." Cảnh Lăng nhỏ giọng nói, rồi chỉ vào Oanh Nhi, " tất cả là do ngươi."

" Vâng, vâng, tất cả là do Oanh Nhi." Oanh Nhi lập tức nhận sai, " Lăng vừa lòng chưa."

" hừ." Cảnh Lăng liết nhìn Oanh Nhi một cái, " Ngươi mỗi lần đều nhận sai, nhưng là chưa bao giờ sửa."

" Ai bảo Lăng mỗi lần đều làm cho Oanh Nhi không thể kìm chế." Oanh Nhi buông tay nói, " Cho nên Oanh Nhi chỉ có thể mỗi lần tỉnh dậy nhận sai."

" Hừ." Cảnh Lăng quay đầu đi, không muốn nói tiếp đề tài này, nàng biết càng nói nàng càng bị Oanh Nhi đùa giỡn.

" Bản Công Chúa đau đầu." Cảnh Lăng nói, " giúp ta xoa bóp chút xíu."

" Tốt." đáy mắt Oanh Nhi tràn đầy yêu thương, Công Chúa lần nào cũng vậy đầu tiên là phát giận, sau đó chính là làm nũng, " Nằm xuống đùi Oanh Nhi đi, Lăng."

" Ừ." Cảnh Lăng lên tiếng, nằm xuống đùi Oanh Nhi.

Oanh Nhi giúp Cảnh Lăng ấn ấn huyệt thái dương, động tác ôn nhu vô cùng, Cảnh Lăng nhắm mắt lại rất hưởng thụ.

Tuy rằng mỗi lần Oanh Nhi đều không biết tiết chế, làm cho nàng tức giận, nhưng là cũng không có phủ nhận, kỹ thuật của Oanh Nhi rất tốt.

" Trở lên một chút đi." Cảnh Lăng nói.

" Nơi này?" hai tay Oanh Nhi lên trên một chút, hỏi lại.

" ừ, dùng lực một chút đi." Cảnh Lăng hừ nhẹ một tiếng, ôn nhu nói " A... chính là nơi này, thật là thoải mái, đừng dừng lại..."

" Tốt." Oanh Nhi ôn nhu, giúp Cảnh Lăng mát xa.

Editor: Bó tay với hai người, lúc nào cũng vậy, tỉnh dậy tức giận, tức giận xong thì sến súa các kiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top