Chương 38: Phụ trách.

Quần áo rải rác rơi nằm mặt đất, một tuyệt mỹ nữ tử nằm ở trên giường, trên mặt đỏ ửng còn chưa tan, khóe miệng gợi lên một chút nhợt nhạt ý cười, giống như đang mơ một giấc mộng rất đẹp.

Cách giường không xa một nữ tử đang quỳ trên mặt đất, quần áo chỉnh tề, cúi đầu, thắt lưng thẳng đứng. Mái tóc che hết khuôn mặt, làm cho người ta không thấy rõ biểu tình, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy áp lực.

" Ngô...." Nữ tử trên giường hừ nhẹ một tiếng, mở hai mắt, ngồi dậy. Nhu nhu cái trán, trong khoảng thời gian ngắn còn không có nhớ đến chuyện gì đã xảy ra. Hai mắt nhìn xung quanh cuối cùng dừng lại ở trên một người.

" Oanh Nhi, tại sao lại quỳ ở đó?" Cảnh Lăng khó hiểu, xốc lên trên người chăn muốn bước xuống. Nháy mắt lại phát hiện bản thân thế nhưng.... Sắc mặt nháy mắt liền đỏ ửng, lập tức đem chăn che lại. Như vậy một phen động tác, làm cho Cảnh Lăng thức tỉnh, nhớ tới đêm qua cuồng loạn, Cảnh Lăng chỉ cảm thấy hai má nóng lợi hại. Nàng tối hôm qua, cư nhiên cùng Oanh Nhi, làm chuyện như vậy. Tuy rằng không có làm đến cuối cùng nhưng cũng đủ....

" Thỉnh Công Chúa trách phạt Oanh Nhi." Oanh Nhi cúi đầu nói, thanh âm không nghe ra cảm xúc gì.

" Ta vì cái gì, muốn trách phạt ngươi?" Cảnh Lăng nghi hoặc hỏi, lại cúi đầu suy nghĩ, cũng không biết Oanh Nhi đã làm sai việc gì. Ở nàng ấn tượng, cho tới bây giờ Oanh Nhi không có làm sai chuyện gì.

" Hành vi của Oanh Nhi tối qua đã muốn xâm phạm Công Chúa." Oanh Nhi nói, " Thỉnh Công Chúa trách phạt."

Nói đến chuyện hôm qua, Cảnh Lăng ngượng ngùng đến cực điểm.

" Khụ khụ." Cảnh Lăng ho khan hai tiếng nói, " Kia, cái kia, hôm qua không chỉ có một mình ngươi." Tuy rằng trí nhớ có chút mơ hồ, nhưng là ban đầu, vẫn là do nàng.

" Công Chúa không cần phải nói, ngàn vạn lần là Oanh Nhi sai." Oanh Nhi nói.

" Ta nói ngươi sao có thể ngốc như vậy." Oanh Nhi lại đối với nàng như lúc mới trọng sinh, Cảnh Lăng không khỏi tức giận, " Không phải chỉ là sờ soạng nhau thôi sao! Ta cũng sờ soạng ngươi! Thật công bằng! Hơn nữa, bản Công Chúa lại không có tổn thương." Vì cái gì, lúc nói đến bản thân mình không có gì tổn thương, trong lòng lại có một chút mất mát. Cảnh Lăng sờ sờ ngực của mình, nàng đến tột cùng mong chờ cái gì?

" Công Chúa, không giống như vậy." Oanh Nhi nói " Công Chúa là thiên kim chi khu, Oanh Nhi bất quả chỉ là tầm thường cung nữ."

" Ý của ngươi là không muốn phụ trách?" Cảnh Lăng nhíu mày nhìn Oanh Nhi, trong mắt tràn đầy ý tứ nguy hiểm.

" Oanh, Oanh Nhi chính là...."

" Tốt, ngươi thật không có lương tâm."Cảnh Lăng đem chăn bỏ ra, bước xuống giường, ngay cả giầy cũng không mang, đứng trước mặt Oanh Nhi, trên cao nhìn xuống Oanh Nhi, " Ngươi cùng với ta ngủ chung, lại không muốn phụ trách? Ngươi là muốn học mấy tên đạo tặc hái hoa, không muốn quản chuyện của ta nữa sao?"

" Công,Công Chúa" Oanh Nhi nói, " Chuyện này cùng với hái hoa tặc là khác nhau."

" hừ." Cảnh Lăng hừ một tiếng, " Khác nhau ở đâu? Đều là ngủ cùng với cô nương, cũng không phụ trách. Trong sạch của bản Công Chúa đều cho ngươi, ngươi chẳng lẽ muốn thoát?"

Đêm qua nàng trừ bỏ sờ soạng thân thể của Công Chúa, cũng không có làm thêm chuyện gì quá đáng, như thế nào lại bị Công Chúa kêu phá hủy của nàng trong sạch, Oanh Nhi thầm oán.

" Ngươi nếu không phụ trách ngươi tin hay không, ta ở trước mặt ngươi thắt cổ tự tử." Cảnh Lăng chỉ vào cây xà ngang, nói " Một kẻ bị người khác đụng chạm còn là một nữ tử, ngoại trừ chết còn có thể làm cái gì? Ta thật sự là một cái sổ khổ Công Chúa a"

" Công Chúa, đừng đùa. Mỗi lần đều dùng tới chiêu này." Đối mặt với sự càn quấy của Cảnh Lăng, Oanh Nhi chỉ biết lắc đầu. Sợ hãi cùng bất an ban đầu cũng tiêu tán đi mất.

" Vậy ngươi phụ trách hay không phụ trách?" Cảnh Lăng cúi đầu gắt gao nhìn chằm chằm Oanh Nhi.

" Oanh Nhi, còn có thể không phụ trách sao?" Oanh Nhi nói, " Oanh Nhi đều đem Công Chúa ngủ cùng."

" Ngoan." Cảnh Lăng vươn tay, cầm lấy cằm của Oanh Nhi, " Còn có, ngươi nên gọi ta là cái gì?"

" Lăng." Oanh Nhi nói.

" Không." Cảnh Lăng nói, " Ngươi đã cùng ta ngủ, từ giờ chở đi, ngươi phải gọi ta là Lăng thân ái."

Oanh Nhi:....

" Mau gọi hai tiếng cho ta nghe một chút." Cảnh Lăng nói.

Vì cái gì nàng luôn bị Công Chúa đùa giỡn đâu? Oanh Nhi trừng mắt nhìn. Rõ ràng vừa rồi Công Chúa còn khóc kể đòi nàng phụ trách, như thế nào bây giờ liền trái ngược đâu? Kỳ thật nàng mới là người phải mệt a, tối qua Công Chúa cũng sờ nàng, kết quả buổi sáng bị Công Chúa vô lý yêu cầu phụ trách, bây giờ còn bị Công Chúa đùa giỡn.

" Công Chúa, cái kia, cái kia..." Oanh Nhi mở miệng, muốn nói cái gì.

" Gì?" Cảnh Lăng tùy ý hỏi, " Ngươi muốn nói cái gì?"

" Kia Công Chúa có thể trước tiên mặc xong quần áo sao?" Oanh Nhi nói, " buổi sáng có chút lạnh."

Nhờ Oanh Nhi nhắc, Cảnh Lăng mới nhớ tới bộ dáng hiện tại của mình. Kêu một tiếng, bỏ chạy về giường, cầm lấy chăn gắt gao bao lấy thân thể của mình.

" Còn, còn không mau giúp Bản Công Chúa đem quần áo tới đây." Cảnh Lăng hơi xấu hổ trừng mắt nhìn Oanh Nhi, " Ngươi tại sao không nói sớm với ta!"

" vâng, vâng, là lỗi của Oanh Nhi." Oanh Nhi khẽ cười, đứng dậy. Bởi vì quỳ có chút lâu, cả chân toàn bộ đều tê rần, Oanh Nhi lảo đảo vài cái.

" Ngươi quỳ lúc nào?" Nhìn bộ dáng của Oanh Nhi, Cảnh Lăng chỉ biết nàng đã quỳ rất lâu. Này ngu ngốc, thật sự là làm cho người ta vừa đau lòng, vừa vui mừng.

" tỉnh dậy, liền quỳ." Oanh Nhi thành thật trả lời.

" Ngươi quỳ ít nhất một canh giờ đi!" Cảnh Lăng nói.

Oanh Nhi gật gật đầu.

" Oanh Nhi bản Công Chúa cảnh cáo ngươi, sau này còn tự quỳ như vậy, ta liền đánh mông ngươi." Cảnh Lăng hung tợn uy hiếp. Chính là lời nói lại không ra ý tứ uy hiếp.

" Vâng, Oanh Nhi đã hiểu." Oanh Nhi đem quần áo đưa cho Cảnh Lăng.

Cảnh Lăng lấy quần áo, ở trong chăn thay đồ. Một bên muốn tránh tầm mắt của Oanh Nhi, một bên thay quần áo, thật là khó.

" Lăng, Oanh Nhi giúp người mặc đi." Oanh Nhi tiến lên nói.

" Mới không cần." Cảnh Lăng cự tuyệt. Trải qua đêm qua cuồng loạn, giờ đối mặt với Oanh Nhi nàng chỉ cảm thấy thẹn thùng.

" Lăng, có cái gì thẹn thùng." Oanh Nhi nói, " Dù sao có thể nhìn Oanh Nhi cũng đã nhìn, sờ Oanh Nhi cũng sờ rồi."

Cuối cùng Cảnh Lăng quá mức phản đối, Oanh Nhi cũng không có giúp Cảnh Lăng thay đồ.

Xuống giường, Cảnh Lăng cầm lên cây nến, ngửi thử, trong mắt hiện lên một tia hiểu rõ.

" Lăng, ngửi thấy cái gì sao?" Oanh Nhi hỏi.

" Ta luôn thắc mắc nguyên nhân đêm qua hai ta không khống chế được." Cảnh Lăng chỉ chỉ cây nến, " Chính là cái này, bên trong có pha một ít mê tình hương. Có chút công hiệu thúc giục, bất quá công hiệu không đến mức mãnh liệt, nhiều nhất chỉ để trợ hứng."

" Lăng giống như rất hiểu thứ này?" Oanh Nhi hỏi.

" Đó là do Bản Công Chúa am hiểu nhiều thứ." Cảnh Lăng ưỡn ngực, nói. Nàng tuyệt đối sẽ không nói cho Oanh Nhi biết, kiếp trước vì có được tình cảm của tướng quân, cái gì thúc dục hương nàng đều nghiên cứu qua.

Cảnh Lăng nhìn qua lỗ nhỏ, phát hiện phòng bên đã sớm không có ai, bao quanh giường có các màng ngủ, hôm qua bột tiêu đều dính trên màn, không có rơi xuống giường. Cảnh Lăng có chút tiếc hận, cư nhiên không chỉnh được hắn.

Sắc trời không còn sớm, Cảnh Lăng mang theo Oanh Nhi rời khỏi thanh lâu.

*

Trở lại trang viên, Hoàng đế còn chưa tỉnh.

Cảnh Lăng cùng Oanh Nhi hai người lặng lẽ trở về phòng.

Đứng ở trước sân, phát hiện bên trong có một người.

" Nguyên lai là Cảnh Bình muội muội." Cảnh Lăng mỉm cười, " Không biết ngươi tới nơi này có chuyện gì sao?"

" Tỷ tỷ cả đêm không về. Muội muội tự nhiên phải quan tâm a." Cảnh Bình nói, " Thuận đường có thể báo cho phụ hoàng một tiếng."

" A" Cảnh Lăng trào phúng cười, cư nhiên muốn uy hiếp nàng, " Ngươi nghĩ rằng lá gan ta sẽ lớn như vậy sao? Nếu không có phụ hoàng ngầm đồng ý, ta dám ra ngoài sao?"

" này...." Cảnh Bình á khẩu không nói được gì. Nàng sáng sớm đến tìm Cảnh Lăng là do trong lòng không thoải mái, muốn tìm Cảnh Lăng gây sự. Vệ tướng quân một đêm không về, hơn nữa sáng nay trở về trên người còn có mùi hương của nữ nhi, Cảnh Lăng cũng là một đêm không về, không cần nói cũng biết hai người này ở cùng nhau. Cảnh Bình nghĩ liền đố kỵ, dựa vào cái gì, cái gì chuyện tốt đều bị Cảnh Lăng độc chiếm.

" Hơn nữa." Biết Cảnh Bình đối với Vệ Trung có tình cảm, Cảnh Lăng còn cố ý nói, " Cho dù phụ hoàng không ngầm đồng ý, chỉ cần ta nói ta cùng Vệ tướng quân đi ra ngoài, phụ hoàng nhất định tán thành. Hiện tại phụ hoàng ước gì ta có thể ở cùng một chỗ với tướng quân đâu."

" Ngươi!" Cảnh Bình trong mắt tràn đầy đố kỵ.

" Cảnh Bình muội muội ta biết ngươi thích tướng quân." Cảnh Lăng cười cười, vỗ vỗ bả vai Cảnh Bình, " Kỳ thật ta không thích tướng quân, ta thích văn nhược thư sinh hơn."

" Ngươi muốn nói cái gì?" Cảnh Bình nhìn Cảnh Lăng, cũng không có lập tức hất đi tay của Cảnh Lăng.

" Ngươi có muốn gả cho tướng quân?" Cảnh Lăng dụ hoặc nói.

" Ngươi nguyện ý đem tướng quân tặng cho ta?" Trong mắt Cảnh Bình hiện lên một tia hoài nghi, nào có chuyện tốt như vậy.

" Quân tử không đoạt người của người khác." Cảnh Lăng nói, " Chỉ cần ngươi cùng ta hợp tác, ta cam đoan, phụ hoàng sẽ cho ngươi cùng tướng quân kết hôn."

" Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi?" Cảnh Bình hỏi.

" Tin hay không tùy ngươi." Cảnh Lăng nói, " Bất quá, ngươi phải biết. Thất bại, thì không có gì thay đổi. Nhưng là vạn nhất thành công, vị trí tướng quân phu nhân, chính là của ngươi."

Cảnh Bình suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng đồng ý, " Tốt, ta cùng ngươi hợp tác."

" Như vậy, xế chiều ghé qua chỗ ta, ta với người bàn bạc kế hoạch."

" Tốt, nếu thành công, ta cả đời sẽ cảm kích ngươi." Cảnh Bình nói.

Cảnh Lăng không nói gì thêm,cùng Oanh Nhi trở về phòng.

Đóng lại cửa phòng nhìn nét mặt cao hứng của Cảnh Lăng, Oanh Nhi hỏi, " Lăng nhìn ngươi như vậy cao hứng, nhưng là nghĩ ra biện pháp gì tốt để đối phó tướng quân?"

" Tự nhiên có, hơn nữa còn là tuyệt diệu biện pháp." Cảnh Lăng mỉm cười, ghé vào tai Oanh Nhi nói ra biện pháp.

" Lăng, ngươi cũng là đủ xấu đi." Nghe xong Cảnh Lăng nói, Oanh Nhi lắc đầu, tiếc cho tướng quân.

" Chính là, Lăng, Oanh Nhi không hiểu, ngươi vì sao phải tìm Cảnh Bình Công Chúa hợp tác, chuyện này một mình Lăng cũng làm được mà." Oanh Nhi nói, " vạn nhất Cảnh Bình Công Chúa lật lọng thì sao?"

" A, ngươi yên tâm." Cảnh Lăng cười cười, nói, " Vì gả cho tướng quân, cái gì nàng cũng nguyện ý." Bởi vì, kiếp trước ta cũng là như vậy, câu nói kế tiếp Cảnh Lăng cũng không có nói ra.

" Hơn nữa." Cảnh Lăng nói, " Có chút chuyện cần có người phụ giúp."

" Sự việc nếu thành công, tướng quân phỏng chừng muốn hận chết Cảnh Bình Công Chúa." Oanh Nhi cười cười.

" Ta chỉ đáp ứng giúp nàng gả cho tướng quân." Cảnh Lăng khẽ cười cười, " Nhưng là tướng quân đối xử với nàng như thế nào không phải do ta khống chế."

 Editor: Do hôm nay trời nắng đẹp và mình tặng thêm 1c nhá, nếu biết trước nếu nói như vậy mà trời không mưa tầm tã như mấy ngày trước, thì đã nói sớm rồi, báo hại mấy ngày trước đi chơi toàn dính mưa, hờn quá.  

Sau sự kiện lần này hai người này tình như cái bình vậy. Càng ngày càng sến sẫm, công khai các kiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top