Chương 16: Đùa giỡn.

Chạng vạng, mọi người đều mang con mồi trở về. Từng hoàng tử đều thu hoạch rất nhiều, trong đó Cảnh Lăng là nhiều nhất. Đối lập Lục hoàng tử ít nhất.

Nhìn đến trường hợp này, sắc mặt hoàng hậu có chút khó coi, hung hăng trừng mắt nhìn Cảnh Lăng, Cảnh Lăng ngẩng đầu nhìn thẳng hoàng hậu, khiêu khích cười. Hoàng hậu tuy ra có chút khó chịu, nhưng có mặt hoàng thượng ở đây cũng không nói gì.

Cuối cùng do Cảnh Lăng có nhiều con mồi nhất nên lấy được ngọc kỳ lân.

Hoàng đế đối với Cảnh Lăng càng thêm tán thưởng, ngoại trừ binh phù, còn tặng thêm rất nhiều đồ đạc.

Nhìn đến Cảnh Phong, hoàng đế hỏi, " Phong nhi, ngươi vì sao con mồi ít như vậy?"

" Phụ hoàng là Phong nhi không bằng ai. Nhưng là Phong nhi chính là thua, cũng muốn thua quang vinh lỗi lạc." Cảnh Phong thi với hoàng đế, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, ánh mắt tràn đầy kiên định.

Hoàng đế đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó liền vỗ vai của Cảnh Phong, nở nụ cười, " Không hỗ là con của trẫm, rất tốt quang minh lỗi lạc." Hoàng đế đem ngọc bội bên hông tháo xuống, đưa cho Cảnh Phong, " Này ngọc bội là năm đó trẫm được sắc phong làm thái tử, nay trẫm tặng lại cho ngươi."

Lời vừa nói ra, cả khu vực ồ lên. Này hành vi, tương đương như cho lục hoàng tử vị trí thái tử. Tuy rằng không nói ra rõ ràng, nhưng là ý tứ đã muốn rõ ràng.

Hoàng hậu sửng sốt một chút, sau đó mừng rỡ như điên. Ngọc bội tuy rằng không thể điều động cấm vệ quân, nhưng là so với hàng ngàn hàng vạn binh phù đều quan trọng. Hiện tại, nàng ngược lại phải cảm ơn Cảnh Lăng, nếu không phải Cảnh Lăng cầm đi con mồi, làm cho Cảnh Phong dựa vào thực lực của mình, Cảnh Phong cũng sẽ không được như bây giờ.

" Đa tạ phụ hoàng." Cảnh Phong ngạc nhiên một chút, tiếp nhận ngọc bội. Thân là hoàng tử hắn đương nhiên biết này ngọc bội có ý nghĩa gì. Hắn chính là nghĩ không rõ, hành động của phụ hoàng. Hắn rõ ràng là thất bại, bây giờ lớn như vậy ban ân.

Đồng tử Cảnh Lăng co rụt lại, nàng nhớ rõ kiếp trước, thẳng đến lúc nàng xuất giá, ngọc bội đều không có bị ban cấp cho người nào. Quả nhiên của nàng hành động đều có ảnh hưởng đến kiếp này.

" Công Chúa, đây là ngọc kỳ lân sao?" Trong lều trại, Oanh Nhi nhìn ngọc kỳ lân trong tay Cảnh Lăng, trong mắt không hề che dấu hứng thú. Ngọc kỳ lân vô cùng tinh xảo.

" Ừ." Cảnh Lăng đem ngọc kỳ lân đưa cho Oanh Nhi, " Cầm xem đi."

" Công Chúa, như vậy trân quý, Oanh Nhi...." Oanh Nhi vừa định cự tuyệt thì Cảnh Lăng đã nhét ngọc vào tay Oanh Nhi.

Oanh Nhi ngoéo khéo miệng, không hề nói gì. Nhiều năm như vậy nàng cũng đã quen Công Chúa bá đạo như vậy. Nàng cũng thích Công Chúa bá đạo.

Lạnh lẽo ngọc kỳ lân mang theo một chút độ ấm, là độ ấm từ bàn tay của Công Chúa. Oanh Nhi vươn tay vuốt ve chỗ ngọc kỳ lân bị Công Chúa chạm vào. Chỉ cảm thấy thập phần ấm áp.

" Oanh Nhi, ngươi thích sao?" Nhìn cử chỉ của Oanh Nhi, xem ra nàng rất thích này ngọc, Cảnh Lăng mỉm cười.

" Thích, chỉ cần là đồ của Công Chúa, Oanh Nhi đều thích." Oanh Nhi nói.

" Vậy, cho ngươi ngọc kỳ lân." Cảnh Lăng phất phất tay, noi.

" Công Chúa, này, sao có thể." Oanh Nhi hoảng thiếu chút nữa đem ngọc ném xuống đất. Nàng không dám nha, vươn tay trả ngọc lại cho Cảnh Lăng. Nàng biết Công Chúa đối với nàng tốt, chỉ cần mình thích, Công Chúa nhất định sẽ đem cho mình. Nhưng là nàng thật không ngờ, ngay cả binh phù cũng đem cho nàng. Này ngọc kỳ lân có thể điều động cả cấm vệ quân.

" Oanh Nhi, ngươi trước hết nghe ta nói. Ta nói như vậy tự nhiên có suy tính riêng. Từ hôm nay, sẽ có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm ta, còn có trong tay ta ngọc kỳ lân. Đặt ở bên cạnh ngươi mới an toàn, sẽ không ai biết ta sẽ đem nó giấu ở ngươi."

" Nhưng là,Công Chúa...."

" Không cho nhưng là."

" Công Chúa, ngươi có từng nghĩ tới có một ngày, Oanh Nhi phản bội ngươi." Oanh Nhi lo lắng, " Này ngọc kỳ lân sẽ trở thành bùa đòi mạng của người."

" Ngươi sẽ không." Cảnh Lăng nhìn thẳng hai mắt Oanh Nhi, trong mắt tràn đầy nghiêm túc cùng tín nhiệm. " Trên đời này ai cũng có khả năng phản bội ta, thậm chí là cùng ta có chung dòng máu, duy chỉ có ngươi sẽ không."

Lời nói của Cảnh Lăng làm cho Oanh Nhi trong lòng Oanh Nhi tràn đầy ấm áp, " Công Chúa, Oanh Nhi xin thề, vĩnh viễn cũng không phản bội người. Nếu làm trái lời thề, chắc chắn..."

" Hừ...." Cảnh Lăng nâng tay chặn lại miệng của Oanh Nhi, không cho nàng nói tiếp, " Tâm ý của ngươi ta hiểu, ta tin tưởng ngươi, đem này nọ thu hồi đi, lát nữa chúng ta ra ngoài ăn, đã chuẩn bị tốt hết rồi sao?"

" Công Chúa?" Oanh Nhi lộ ra khuôn mặt tươi cười, " Oanh Nhi làm sao lại quên đi."

Trong rừng một mảnh tối đen, bỗng bừng sáng lên ánh lửa soi sáng hai thân ảnh.

Hàng năm mỗi khi săn bắn các nàng đều chạy vào rừng nấu cơm dã ngoại, đã là thói quen của hai người. Kiếp trước bởi vì tướng quân thích ăn cơm dã ngoại, nàng liền đi học. Không nghĩ tới. không thành công lấy lòng tướng quân. Nhưng lại làm cho Oanh Nhi khen không dứt.

" Công Chúa." Oanh Nhi đem trong tay hai con thỏ đã xử lý tốt đưa cho Cảnh Lăng.

Cảnh Lăng mỉm cười, cầm lấy bàn chải quét hương liệu vừa mới điều chế lên con thỏ, Oanh Nhi ở bên cạnh trợ giúp.

Quét xong, Oanh Nhi đem hai con thỏ xiên qua cái cây, rồi đặt ở trên ngọn lửa nhẹ nhàng nướng thịt.

" Oanh Nhi ngươi tay nghề ngày càng tốt nha." Nhìn Oanh Nhi thành thạo động tác, Cảnh Lăng mỉm cười.

" Làm nhiều lần như vậy, còn có thể không thành thạo sao?" Oanh Nhi khẽ cười, nhìn kỹ hai con thỏ, chú ý lửa.

Không bao lâu, mùi vị thức ăn liền tản lên, Cảnh Lăng tiến sát vào, " Thơm quá, ta đều đói bụng."

" Công Chúa, lập tức tốt đâu." Oanh Nhi cười.

" Mỗi lần làm cái này, ta ghét nhất là lúc chờ đợi."

" Rất nhanh liền xong, người đừng vội." Oanh Nhi cười cười.

" Ta không vội." Cảnh Lăng hí mắt nhìn bên cạnh Oanh Nhi, " So với ăn thỏ nướng, ta cảm thấy nhìn ngươi nướng thỏ càng hay hơn."

" Công Chúa, xem Oanh Nhi cũng không no bụng đâu." Oanh Nhi mỉm cười đem một con thỏ đã nướng xong đưa cho Cảnh Lăng, " Chỉ có ăn mới no bụng nha."

" A" Cảnh Lăng che miệng cười, " Ngươi là bảo ta đem ngươi ăn lun sao?"

" Công Chúa, Oanh Nhi ăn không ngon nha." Đối với Cảnh Lăng nói này đó, nàng cũng đã muốn miễn dịch, Oanh Nhi mặt không đổi sắc nói, " So với ăn Oanh Nhi , người mau ăn thỏ nướng đi, chờ người ăn no hãy nói đến chuyện ăn Oanh Nhi."

" Oanh Nhi, ngươi thật một chút đáng yêu cũng không có." Nhận lấy thỏ nướng Cảnh Lăng đưa tới, Cảnh Lăng nói.

" Công Chúa, Oanh Nhi lớn như vậy, còn đâu đáng yêu." Oanh Nhi bất đắc dĩ nói.

" Ai nói." Cảnh Lăng nói, " Ở trong mắt ta, Oanh Nhi là đáng yêu nhất."

" Vâng, vâng, Oanh Nhi đáng yêu nhất." Oanh Nhi nói, " Chính là, Oanh Nhi đáng yêu cũng kém so với Công Chúa nha."

Cảnh Lăng than thở, " Bản Công Chúa đã không còn nhỏ nữa." Nhưng cũng không phản bác lời của Oanh Nhi. Không biết vì cái gì, bị Oanh Nhi khen nàng nội tâm có một chút thản nhiên cùng sung sướng.

" Công Chúa mau ăn nha, thịt thỏ nguội ăn sẽ không ngon." Oanh Nhi nháy mắt với Cảnh Lăng.

Cảnh Lăng thổi thịt thỏ, từ phía trên kéo xuống một miếng thịt đưa tới trước mặt Oanh Nhi. Lại ở lúc Oanh Nhi há miệng định ăn, thì thu tay lại ăn lấy miếng thịt.

Oanh Nhi bất đắc dĩ nhìn nhà mình Công Chúa, có đôi khi Công Chúa cũng trẻ con đâu.

" Công Chúa, người thích chọc ghẹo Oanh Nhi lắm sao." Oanh Nhi cười nói.

" Như thế nào, ngươi có ý kiến?" Cảnh Lăng nhíu mày nhìn Oanh Nhi, kia liếc mắt một cái, làm như hờn dỗi, lại như làm nũng, mặt Oanh Nhi lặng lẽ đỏ lên. Càng lớn, trên người Công Chúa duy nhất ý nhị càng ngày càng tăng. Một cái nhíu mày, một nụ cười đều câu lòng người.

" Tại sao không nói lời nào?" Nửa ngày cũng không nghe Oanh Nhi trả lời, Cảnh Lăng nhìn Oanh Nhi, lại phát hiện Oanh Nhi đang cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì. Nghĩ đến Oanh Nhi có thể hay không mất hứng, Cảnh Lăng than thở một tiếng, " Không phải chỉ đùa một chút thôi sao? Cư nhiên còn sinh khí."

" Công Chúa, Oanh Nhi không có sinh khí ( tức giận)" Ngẩng đầu, nhìn đến ánh mắt đang giận của Cảnh Lăng, Oanh Nhi mỉm cười.

" Vậy ngươi cúi đầu làm cái gì?" Cảnh Lăng nói, " Ai không biết, còn tưởng rằng ta khi dễ ngươi đâu."

" Oanh Nhi chính là xem Công Chúa dung mạo xinh đẹp, xem đến sửng sờ." Oanh Nhi mỉm cười, đáy mắt tràn đầy nhu tình, " Vì tránh ở trước mặt Công Chúa thất thố, mới cúi đầu."

" Ngươi hồ... nói bậy cái gì đó..." Hai má Cảnh Lăng ửng đỏ lên.

Editor thông báo: Hôm nay mình đăng 2 chương liên tiếp để bù cho mấy ngày tiếp theo. Hì mình có việc bận tới t2 mới quay lại edit tiếp. Mọi người thông cảm cho mình nha, quay lại sẽ úp bù. 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top