Chương 20 : Gặp lại Kinh Nhược Ly
Vinh Cẩn Du du ở nơi đây gió êm sóng lặng, dù sao hắn cũng không làm quan, không màng chính trị, bên người cũng ít đi âm mưu tính toán. Vẫn chỉ biết tiêu dao, làm con cháu nhà giàu thôi.
Mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày đều là Lâu Ngữ Ngưng theo bên cạnh Vinh Cẩn Du ở Tần Hoài du ngoạn. Hoặc là đi thuyền du hồ, hoặc là tửu lâu đối thơ, hoặc là đi dạo phố tản bộ, thưởng thức giai hào, vui đùa rất là khoái trá.
Ngày hôm đó tính toán tới thời gian cũng không còn nhiều lắm cần phải trở về, Vinh Cẩn Du liền đi tìm Lâu Ngữ Ngưng nói lời từ biệt.
" Nhiều ngày qua có Ngữ Ngưng tương bồi du ngoạn, thật là vui vẻ, phải đa tạ Ngữ Ngưng."
" Vinh Ngọc sao lại khách khí như vậy, không phải đã nói sao, chúng ta là bằng hữu, cần gì phải tạ ơn tới tạ ơn lui như vậy, không khỏi có chút khách khí đi."
" Thật ra thì ta hôm nay tới cáo biệt. Lúc này ta cũng nên đi về, làm trễ nãi việc buôn bán, bỏ đói người làm không xong."
" Vinh Ngọc có việc trong người, việc buôn bán trọng yếu, nếu đã như vậy, ta cũng không tiện giữ lại, thật đúng lúc đã nhiều ngày nay ta cũng nên trở về Dương Châu. Không bằng mấy ngày sau, chúng ta ở Hàng Châu gặp mặt đi, ta còn nhớ, ngươi ban đầu đã đáp ứng ta đi Hàng Châu, sẽ hảo hảo mà chiêu đãi ta, không biết ngươi khi nào lên đường?"
Lâu Ngữ Ngưng nhẹ nhõm một câu nói, liền định hạ ngày gặp lại.
" Dĩ nhiên, ta làm sao sẽ quên đây. Chúng ta ngày mai liền lên đường trở về, đi đường còn phải năm ngày mới có thể đến Hàng Châu."
Vinh Cẩn Du suy nghĩ một chút, năm ngày, nếu trên đường trở về không có việc ngoài ý muốn cũng vừa đúng năm ngày.
" Vậy ta ngày mai liền đi tiễn ngươi, ngươi cần phải nhớ ước định của chúng ta."
Ban đầu đích thực tùy ý khách sáo trong nháy mắt lại biến thành ước định, thế gian này nữ nhân a, thật là không đơn giản.
Ngày thứ hai Vinh Cẩn Du liền cùng Tiêu Duẫn lên đường, Lâu Ngữ Ngưng quả nhiên tới đưa tiễn một đoạn đường, không khỏi hàn huyên một trận.
Khi Vinh Cẩn Du lên đường, Lâu Ngữ Ngưng cũng lập tức trở về Dương Châu.
Một đường vô sự, đi năm ngày trở lại Hàng Châu. Tây Tử các quả nhiên là không giống như xưa. Bên ngoài lộ ra luồng hơi thở văn nhã cao quý, Hoa Nhan Hoa Nhu hai người nghe người làm bẩm báo chủ nhân đã trở lại, liền ra nghênh tiếp. Không khỏi bẩm báo lại chuyện của sở quán.
Mọi sự đã sẵn sàng chỉ còn chờ cơ hội, ngày mai khai trương, Vinh Cẩn Du ở Hàng Châu cuộc sống tạm ổn.
" Như thế, chúng ta ngày mai liền khai trương đi." Vinh Cẩn Du rất là mơ ước cuộc sống sau này, ngày ngày ở chỗ này phong nhã, nên chắc cũng sẽ không tịch mịch lắm.
Thời gian trôi qua quá nhanh, anh đào quả đỏ, xanh biếc ba tiêu (chuối tây), trăm hoa cám tạ xuân hồng, thật quá vội vã.
Ngày hôm đó Vinh Cẩn Du ở Mặc Vân Hiên xem cảnh đẹp Tây hồ, không khỏi nhớ lại chuyện cũ trước kia. Tới đây đã là hơn ba năm, hôm nay ở Hàng Châu Tây Tử các thành lập cũng đã một tháng có thừa, Vinh Cẩn Du không thể không cảm thán năm tháng như thoi đưa.
" Thiếu gia, đại sảnh có vị Kinh công tử tìm ngài." Một người làm vội vã bẩm báo nói.
" Họ Kinh, chắc là Kinh Việt." Bằng hữu này quả nhiên đã tới, Vinh Cẩn Du không chỉ vì hắn biến mất mấy ngày nay mà tò mò, chắc hẳn hắn một tháng đã trải qua nhiều phong ba lắm đây.
Vinh Cẩn Du suy nghĩ một chút liền lộ ra nụ cười, bước nhanh đi gặp hắn.
" Kinh Việt, đã lâu không gặp. Gần đây khỏe không?" Vinh Cẩn Du vừa thấy Kinh Việt cảm giác có chút thân thiết, dù sao mình ở chỗ này người quen biết cùng bằng hữu còn quá ít, cộng thêm hai người tuổi tương đồng, cũng nữ giả nam trang giống nhau.
" A a, nên nói như thế nào đây, có vẻ không tốt, mà hình như cũng rất tốt. Còn ngươi, ta đi Phương Đông khách điếm tìm ngươi, bọn họ nói ngươi ở Tây Tử các, ta liền tìm tới đây."
Ban đầu, Kinh Việt muốn làm quen Vinh Cẩn Du, bây giờ tất nhiên không thể bỏ qua cơ hội tốt, tìm tới trước cửa.
" Có vẻ không tốt? Mà hình như là rất tốt? Lời này hiểu thế nào?" Vinh Cẩn Du không hiểu hỏi.
Kinh Việt có chút khổ sở, có chút hối tiếc nói :" Thực không dám đấu diếm, một tháng này ta là đi tìm người. Tốt là bởi vì tìm được. Không tốt, là bởi vì lại thất lạc."
"... Ách, nguyên lai là đi đuổi theo người yêu. Vậy ngươi nói thẳng đi chứ, nàng là làm cái gì? Sao còn có thể thất lạc."
Ngươi thật ngớ ngẩn a. Vinh Cẩn Du cảm giác người này, giống mình có chút không đáng tin cậy.
" Nàng là người trong giang hồ, cái khác ta cũng không biết rõ."
Vừa nói Kinh Việt dường như uể oải, ngẫm lại mình thích người ta lâu như vậy, cư nhiên hỏi được người ta có ba câu, nhất thời lại cảm thấy có chút mịt mờ như thế.
" Người trong giang hồ? Ngươi nói xem tướng mạo ra sao, tên là gì, Tiêu Duẫn ở trong chốn giang hồ bằng hữu rất nhiều, quen biết rất rộng, ta có thể gọi hắn đi giúp ngươi tìm một chút."
"Nếu thật được như thế, ta sẽ vô cùng cảm kích." Kinh Việt vừa nghe đến có hy vọng tìm được người yêu, không khỏi kích động.
" Dĩ nhiên, biển người bao la có thể gặp nhau chính là duyên phận. Ngươi có thể tới tìm ta, nhìn nhận ta, vậy chúng ta dĩ nhiên là bằng hữu, bằng hữu giúp bằng hữu thế nhưng lại là chuyện thiên kinh địa nghĩa a."
Vinh Cẩn Du lúc nào cũng không quên được, nhiều bằng hữu nhiều đường để đi.
" Có thể làm bằng hữu với ngươi, ta tất nhiên cầu cũng không được. Chúng ta nhà đều ở Trường An, ra ngoài gặp được nhau thật là có duyên phận." Nhìn bộ dáng như vậy, Kinh Việt này quả thật có điểm không đáng tin cậy, hữu duyên hữu phận nghe giống như một đôi nam nữ đang trong quá trình tiếp cận nhau a.
" A a, ta cũng không khách khí, ta cũng không có thói quen cùng bằng hữu khách khí với ta. Ngươi nói một chút nàng kia tướng mạo ra sao đi."
Đang khi nói chuyện Vinh Cẩn Du cũng có chút mong đợi, muốn biết người yêu Kinh Việt rốt cuộc là bộ dáng ra sao.
" Nàng, tươi đẹp động lòng người, rực rỡ như xuân hoa, sơn mi thủy mắt, hạnh mặt đào tai. Mặc một bộ bạch y, giống như tiên tử băng thanh ngọc khiết."
Kinh Việt rất say mê tự mình nhớ lại dáng vẻ người yêu mình.
Vinh Cẩn Du ngơ ngác nhìn Kinh Việt trong hoa si (mê gái } có chút bất đắc dĩ, đây là miêu tả tướng mạo sao? Loại này tướng mạo bảo Tiêu Duẫn đi đâu tìm? Vì sao từ ngữ từ trong miệng Kinh Việt ra, trong nháy mắt đã biến thành khuôn mặt phổ biến quốc tế thế này?
" Kinh Việt, ngươi không có lời gì muốn nói với ta sao? Chúng ta bây giờ là bằng hữu. Ta nhớ ngày đó, chúng ta từ biệt ở Thanh Nguyên trấn, Kinh Việt ngươi đã đáp ứng sẽ nhất nhất giải đáp nghi vấn của ta."
Thật vất vả chờ Kinh Việt miêu tả xong, Vinh Cẩn Du rốt cục mở miệng hỏi.
" Ân? Ân, là có nói qua, làm bằng hữu Vinh Ngọc sẽ nhất nhất cho biết phải không?" Kinh Việt không nhanh không chậm hỏi.
Kinh Việt một chút cũng không kinh ngạc Vinh Cẩn Du sẽ hỏi như thế, bởi vì hắn cũng cảm thấy Vinh Cẩn Du không giống bề ngoài hắn thấy một dạng đơn giản như vậy.
" A, chúng ta là bằng hữu, thẳng thắn bày tỏ, tự nhiên như thế."
Vinh Cẩn Du trong lòng cũng bất ổn suy nghĩ thân phận đích thực của Kinh Việt hồi lâu, làm bằng hữu tất nhiên phải muốn biết rõ rồi. Này mình tra rõ thì sau này sẽ rất tiện, cũng sẽ chân thành với nhau hơn một chút.
Bằng hữu này nếu quyết định muốn kết giao, vậy liền phải thẳng thắn kết giao, huống chi Kinh Việt là nhân sĩ Trường An, không giống con nhà giàu hay con nhà có chút thế lực triều đình, chắc là con cháu hoạn quan, sau này nói không chừng có thể dựa vào đây.
" Ta tên không phải là Kinh Việt, ta tên Kinh Nhược Ly, cha ta là Binh bộ thị lang Kinh Hiển, ta ở nhà đứng hàng thứ hai, trên ta có một tỷ tỷ, dưới có một muội muội. Còn ngươi? Vinh Ngọc chắc cũng không phải tên thật?"
Nói đến đây, suy nghĩ một chút cũng biết thành Trường An là đất kinh đô, phồn vinh ra sao, quan viên đại thần nhiều hạng người. Đứng ở lầu hai tửu quán, tùy tiện ném món ăn, chén bát hay gì đó xuống, sẽ có thể dụ mấy quan gia phú hào tới. (có lẽ câu này ám chỉ ngầm triều đình toàn cẩu quan, cẩu là chó, ném thức ăn xuống cho chó, nó sẽ tự tới)
Kinh Nhược Ly thong dong giới thiệu mình, liền nhìn về phía Vinh Cẩn Du, hắn nhìn bề ngoài có chút ham chơi, lúc này lại lộ ra vẻ bình tĩnh lão thành. Thật là khiến Vinh Cẩn Du cảm khái quản giáo cùng tu dưỡng tâm cơ con cháu.
" Như ngươi nghĩ, ta cũng quả thật không gọi Vinh Ngọc, ta tên là Vinh Cẩn Du, ta là tiểu Vương gia Vinh Vương phủ." Vinh Cẩn Du cũng đơn giản giới thiệu.
" Nga? Thì ra là ngươi là Vinh Cẩn Du, Vinh vương phủ tiểu vương gia a." Kinh Nhược Li nghe được cái tên này hơi có chút kinh ngạc.
Vinh Cẩn Du nhìn thấy Kinh Nhược Li có chút kinh ngạc, liền thật tò mò hỏi :" Ân? Thế nào? Tiểu vương gia Vinh vương phủ Vinh Cẩn Du làm chuyện gì thương thiên hại lý sao? Ngươi cớ gì lại kinh ngạc như thế?"
Vinh vương phủ rốt cuộc là dính dán bao nhiêu chuyện trên đời a? Không có điểm giới hạn hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top