Chương 2 : Mới tới Minh quốc

Lại nói đến vị tân Phò mã mà Cố Thần Dật tỉ mỉ chọn lựa, trăm dặm mới tìm được một người tuấn tú hậu sinh khả uý như thế.

Hắn họ Vinh, danh Cẩn Du, năm nay vừa qua hai mươi, phụ thân Vinh Hạo là Vương gia, lúc trước Cố Thận khởi binh, cha con Vinh Hạo, Vinh Hải là một trong các vị trọng thần, tân quốc sơ lập, lúc ấy toàn bộ quan lại đều được phong thưởng.

Những vị quan được thụ phong lớn nhất thành Vương gia có ba vị, Vinh Hải, Lâm Tổ Kỷ cùng Dương Quang Thế, Vinh Hải được phong làm Tín vương, Lâm Tổ Kỷ được phong làm Triệu vương, Dương Quang Thế được phong làm Lỗ vương.

Lâm Tổ Kỷ chỉ có duy nhất một đứa con trai, danh gọi Lâm Ức Kiệt, lớn lên mi thanh mục tú, bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa mục nát, cả ngày chỉ thích gây họa, là người âm hiểm, một tên háo sắc.

Dương Quang Thế có một nam một nữ, đứa con cả Dương Kỳ Nhạc anh tuấn tiêu sái, nhất biểu nhân tài, tương đối chính trực, văn võ kiêm tu, cũng là một nhân tài hiếm có. Ấu nữ Dương Nhược Oánh cũng là chim sa cá lặn, tài mạo song toàn.
Không ngờ trong ba vị công tử của các Vương gia, có tới hai vị ái mộ công chúa, vì sao lại chọn Vinh gia công tử chứ? Đám đông rù rì nói tiếp.

Nguyên lai lúc trước Hoàng Thượng có nghe thấy Lâm gia công tử hành xử ác độc, xác định bỏ qua, muốn chọn lựa một Phò Mã ở hai nhà còn lại. Lập tức truyền người thứ hai vào cung, khi còn bé Lâm Ức Kiệt cùng Dương Kỳ Nhạc đều là bạn học của Trường Nhạc công chúa, bởi vậy Hoàng Thượng hầu như đã chứng kiến quá trình Dương Kỳ Nhạc lớn lên, phẩm chất đạo đức Hoàng Thượng đều biết được.

Khác biệt với hai người họ chính là Vinh Cẩn Du, từ nhỏ thể chất yếu ớt nhiều bệnh, lúc tám tuổi có một lần bệnh nặng, toàn bộ đại phu bó tay không biện pháp, nhưng đúng lúc ấy, có một vị đạo trưởng, đạo cốt tiên phong tự xưng đạo hiệu là Tử Dương, xem qua tướng mạo cho Vinh công tử liền nói với Vinh Vương gia, công tử có đại phú đại quý hộ mạng, thế nhưng thời gian gấp gáp, cần tĩnh dưỡng tập võ học nghệ, mới có thể tránh được tai ương này, có thể sống lại. Vinh vương chỉ có mình đứa con trai này, bình thường luôn thương yêu như trân bảo, sủng ái có thừa, liền xin vị đạo trưởng chăm sóc dưỡng bệnh cho hài nhi, kêu hài nhi bái Tử Dương Chân Nhân làm sư phụ, đi theo đạo trưởng trở về núi Thanh Thành tập võ học nghệ.
Vinh Cẩn Du ở núi Thanh Thành một lúc cũng được năm năm, phụ thân chỉ mới đến thăm y đúng một lần, thấy đứa nhỏ này quả nhiên khỏe mạnh không ít, mỗi ngày tập võ đọc văn, thật cũng không kém ai, mới yên tâm trở về nhà.

Nhưng lại không thể ngờ được Trời cao nổi lên mưa gió, người nhất định luôn có họa phúc, khi Vinh Cẩn Du mười lăm tuổi một chuyện ngoài ý muốn liền xảy ra trên người hắn. .

Kỳ thật, có lúc tử vong thật sự là trời cao trêu đùa cùng người.

Ngày hôm nay trời trong nắng ấm, bầu trời quang đãng, Vinh Cẩn Du như mọi ngày luyện võ xong ngồi dưới tàng cây đọc sách, lại gặp phải sấm sét giữa trời quang, sét thẳng thừng giáng xuống đây, không ngờ ngay sau đó, từ phía trên lại rơi xuống một thân người, không biết có chết hay chưa mà lại vừa vặn rơi trúng người hắn, không nghĩ hắn lại đi đời nhà ma theo cách như thế (mèn đét ơi chết theo 1 cách thật là tội nghiệp )
Vậy chuyện thật sự xảy ra như thế nào? Là như vầy. . . .

Một năm nào đó ở thế kỷ hai mươi mốt tại đại học Thành Hoa . . .

"Cẩn Du, cùng đi đi." Bạn cùng lớp nào đó nói.

"A, hôm nay không được, tớ muốn đi siêu thị mua chút đồ, các bạn đi trước đi."

Vinh Cẩn Du là sinh viên khoa hành chính quản lý của học viện Thành Hoa, bạn cùng phòng của nàng rủ nàng cùng nhau về ký túc xá, nhưng vừa vặn nàng hôm nay phải ra ngoài mua một ít đồ dùng.

"Ắc, vậy chúng ta đi trước, buổi tối gặp." Bạn cùng lớp nói xong, liền cùng các bạn khác đi .

"Được, buổi tối gặp." Vinh Cẩn Du vừa nói vừa thu thập đồ đạc ra ngoài.

Nguyên bản bình thường hết thảy đều là như vậy, khi nàng mua hết đồ dùng trở về đi ngang qua sân thể dục, liền trông thấy một trận cuồng phong cuốn đối diện, Vinh Cẩn Du có chút kinh hoảng muốn chạy, nhưng đã không còn kịp rồi, nàng cứ như vậy bị cuốn lên, ở trong cơn lốc xoáy hôn mê bất tĩnh.


Vinh Cẩn Du ngồi xuống, nhăn mặt nhăn mày, đầu còn đau một chút, lẩm bẩm: "A, đau quá, a, đây là nơi nào? Rõ ràng đang là buổi tối, sao bây giờ lại là buổi chiều rồi? Thời tiết lại tốt như vậy, nhớ rõ hình như là tối hôm qua mình ở sân thể dục bị một trận cuồng phong thổi quét qua, như vậy cũng chưa chết sao? Ta cũng thật lớn mạng a, chẳng lẽ ta lại ngủ ở đây thẳng tới chiều ngày hôm sau?"


Vinh Cẩn Du tỉnh lại chuyện đầu tiên làm, chính là nhớ lại ngày hôm qua cho tới hôm nay xảy ra cái gì, nghĩ tới nghĩ lui cũng hiểu được trận cuồng phong quỉ quái vừa rồi cũng rất tầm thường, chẳng phải cuốn mình đi nhưng giờ mình chỉ có chút ít xúi quẩy thôi sao? Kỳ thật, nàng là loại người có tư tưởng thiên mã hành không (không câu thúc, nói chung là suy nghĩ đơn giản, yêu đời) giống một Tiểu Bạch, ngay cả khi bồn cầu bị hư, phỏng chừng nàng cũng sẽ suy nghĩ trật đi một hướng khác, ví dụ như bị người ngoài hành tinh đột kích hay gì đó, nàng tuyệt đối sẽ không nghĩ đến nhà nàng bồn cầu bị hư hoặc là chính mình ngã đụng trúng nó. Bởi vậy có thể thấy được, nàng cảm thấy bị cuồng phong cuốn vào cũng chỉ là một chuyện bình thường thôi.

"A. . . Uy, đại ca ngươi không sao chứ? A, hình như không còn thở , không phải là ta đè chết chứ?"

Vinh Cẩn Du đứng lên nhìn nhìn bốn phía, vẫn là cảm thấy được có chút ít xa lạ, thế nhưng nếu nàng chịu khó để ý chủ nhân cơ thể xa lạ đang nằm bên dưới nàng một chút, có lẽ sẽ không nghĩ như vậy .

"Ách, chôn hắn hay mình chạy trốn bây giờ? Này xem như ngộ thương được không? Nhưng mà người này nhìn có chút ít quen mắt, hình như đã gặp nhau ở nơi nào? Chẳng lẽ quen sao? Ăn mặc hình như có chút kỳ quái."
Vinh Cẩn Du đang nhìn đến mặt mũi thân thể kia, không khỏi cảm thấy một cảm giác quen thuộc dị thường trỗi lên.

Kỳ thật Tiểu Bạch ngươi nếu thật sự mỗi ngày nghiêm túc chuyên tâm soi gương, ngươi sẽ nhớ ra khuôn mặt người kia là gặp được ở đâu rồi đấy.

"Uy, tiểu oa nhi ta chờ ngươi nhiều năm như vậy, ngươi cuối cùng là tới a. . ."

Ngay khi Vinh Cẩn Du lầm bầm lầu bầu không biết phải làm sao, đột nhiên, sau lưng nàng có một thanh âm xa lạ vang lên.

Vinh Cẩn Du quay đầu, nhìn trước mắt người nọ một thân rộng thùng thình đạo bào, tóc chải thành một cái búi tóc, một bộ dáng đạo cốt tiên phong, có chút kinh ngạc, nói: "Ngươi là ai? Bác à, đây là nơi nào vậy? Còn có cái người kia ăn mặc thật quái dị không phải là bị ta đè chết chứ."

Ách, người này thật không biết rõ tình hình, cư nhiên có thể ngốc đến nỗi giấu đầu lòi đuôi.

Vị đạo gia này thấy nàng có chút hoảng sợ, liền nghiêm trang nói: "Ha ha, được rồi, ta từ đầu nói rõ cho ngươi biết một lần là được rồi, miễn cho ngươi sợ hãi. Bây giờ là Minh quốc Tân Nguyên năm thứ 12, người nằm trên mặt đất kia kêu Vinh Cẩn Du, là con trai độc nhất của đương kim Vinh Vương gia, trên danh nghĩa là đồ đệ của ta, ngươi hiện tại đem hắn đè chết , hắc hắc, ngươi xong đời rồi."

"Ách. . A . . . Vậy là sao a?" Nói lòng vòng một hồi, chưa nói rõ cái gì cả, ta liền trực tiếp xong đời rồi?

Lão bá cười cười, nói: "Hắc hắc, chỉ đùa một chút, đừng khẩn trương chứ."

Tiểu đồ đệ, như vậy tử thật đúng là đáng yêu nha.

Vinh Cẩn Du sắc mặt xanh mét, hung tợn nói: "Lão già, mạng người quan trọng, ta có thể không khẩn trương sao, ngươi còn hay nói giỡn, không thể nghiêm túc chút sao, Minh quốc?"

Minh quốc? Hay là. . .

Vị đạo gia lại khôi phục vẻ nghiêm túc nói: "Vậy được rồi, ta nghiêm túc đây, khụ khụ, khi Vinh Cẩn Du tám tuổi, bần đạo ta đêm xem thiên tượng, liền suy tính ra sáu năm sau sẽ có một người khác thường đến nơi này, mà mệnh thọ của Vinh Cẩn Du kỳ thật mười lăm tuổi sẽ tráng niên mà mất sớm, ta lúc ấy cứu hắn nói cho Vinh Vương gia là Vinh Cẩn Du có đại phú đại quý hộ mạng, nhưng năm xưa không may lại gặp bệnh triền miên, mỗi ngày tập võ điều dưỡng sẽ khôi phục lại được như lúc ban đầu."
Ân, ân, lúc trước chính là như vậy lừa bọn họ, có chút ít nhớ không rõ .

Vinh Cẩn Du có chút kinh ngạc, nói: "Vinh Cẩn Du? Giống tên của ta."

Thiệt hay giả? Vì sao lại kỳ quái như vậy, nhìn người ăn mặc như vậy, nghe niên hiệu này, chẳng phải là trong truyền thuyết xuyên không gian sao? Thật vô căn cứ?

Vinh Cẩn Du trong đầu cấp tốc suy nghĩ một lần, lịch sử có liên quan đến Minh triều, cuối cùng xác định quả thật là xuyên không gian.

Đạo gia gặp Vinh Cẩn Du hình như còn có chút không tin, gật gật đầu, nói: "Ân, đúng vậy, kỳ thật chân chính đại phú đại quý chính là ngươi, ngươi chính là Vinh Cẩn Du, ngươi cùng hắn chẳng những tên giống nhau, mà ngay cả diện mạo đều giống như song bào, ta và ngươi có duyên mệnh thầy trò."

". . . . ." Người nào đó dại ra. . .

Đạo trưởng thấy nàng do dự, sợ nàng nhất thời hồi lâu không nghĩ ra, liền an ủi nàng nói: " phàm việc đã xảy ra, đều đã được an bài . Đây là số mệnh a, ai cũng thay đổi không được, còn nữa, túc thế nhân duyên của ngươi là ở chỗ này đây."

Vinh Cẩn Du còn là có chút ngơ ngác, nói: "Vậy thì tánh mạng người này thật đúng là yếu ớt a, ta mới nhẹ nhàng đè ép một chút đã chết." Đứa nhỏ não thật nhỏ a, còn chưa có nghĩ thông suốt đâu.

". . . . . Ngươi nói là nhẹ nhàng đè một chút sao? Nói ngươi đừng mất mặt, ngươi từ trên trời rơi xuống làm người ta chết, lỗi là của ngươi." Cảm giác không đúng lắm, lời thốt ra đến bên miệng mới thấy là lạ, nuốt trở vào, biểu tình của tiểu đồ đệ này, cũng là cái không thể chọc được a. Hấp tấp sửa miệng, nói: "Khụ khụ, đương nhiên này cũng đều là số mệnh, hắn mệnh lý nên hắn sẽ chết."

". . . . . Lão nhân, ta đây trước hết lưu lại, ngươi hẳn là biết túc thế nhân duyên của ta là ai chứ."

Ân, trước giờ nào có đạo lý giống như thế, túc mệnh hay gì đó vốn chỉ dùng để làm cái cớ thôi. Huống hồ không quen ai, không có tiền, không hộ khẩu, không giấy căn cước, quả thực rật giống một người không nhà không cửa, lại không biết làm gì, lúc này lưu lại nơi này sẽ an toàn hơn chút, tối thiểu có ăn có ở, không cần phải lo sống cảnh màn trời chiếu đất. Trước hết cứ hỏi trước xem người kia lớn lên thế nào, ngộ nhỡ nếu giống khủng long hay gì gì đại loại như thế, ta cũng chuẩn bị đào tẩu thật tốt a.

Đạo trưởng vừa nghe Vinh Cẩn Du gọi hắn lão nhân, nóng nảy gắt lên, nói: "Sao lại bảo ta lão nhân? Ta rất già sao? Ngươi đã từng gặp qua lão nhân đáng yêu như vầy chưa? Phải kêu sư phụ! Biết không?"

Vinh Cẩn Du bất đắc dĩ gật gật đầu, nói: ". . . . . Được rồi, sư phụ, vậy hắn là ai vậy a? Nam, nữ, béo cao gầy thấp, lớn lên đẹp không?"

Ai, đã cảm thấy được hắn không được bình thường , có lão nhân bình thường nào lại tự nhận mình đáng yêu mà không đỏ mặt xấu hổ, da mặt dày đến mức nào a? Nhìn tóc râu đều bạc cả, hẳn cũng một trăm tám mươi tuổi đi, vì sao mà vẫn không khiêm tốn chút nào vậy chứ?

Đạo trưởng vừa nghe nàng kêu mình sư phụ, cao hứng nói: "Ân, ngươi muốn biết?" Hắc, đồ đệ này có thể sánh với cái đầu gỗ trước kia đùa thật vui hơn.

Vinh Cẩn Du ánh mắt lấp lánh, nhanh chóng gật gật đầu, nói: "Ân, ân, đương nhiên ." Hay nói giỡn, ta mà là người mù quáng không truy cầu gì cả sao?

"Được rồi, vậy vi sư sẽ nói cho ngươi biết." Đạo trưởng thấy hắn như thế, ứng với hắn liền gật đầu, nói: "Thiên cơ bất khả lộ, ngươi về sau gặp phải sẽ biết thôi."

". . . . ." Vinh Cẩn Du thấy hắn như thế, khẽ hừ một tiếng, nói: "Không nói thì thôi, cùng lắm thì lớn lên cũng sẽ biết, lúc đó ta cũng có thể bỏ chạy."

Hừ, có gì đặc biệt hơn người, cùng lắm thì mình sẽ tìm người mình thích không phải sao.

Đạo trưởng thấy hắn không hỏi , mắt nhìn thi thể trên mặt đất, nói: "Ân, chuyện này tuỳ ý ngươi, ta cũng không xen vào a. Vậy chôn hắn đi, từ hôm nay trở đi ngươi chính là duy nhất Vinh Cẩn Du, cùng vi sư sống nương tựa lẫn nhau thật là tốt đồ nhi, từ ngày mai trở đi ngươi phải luyện công nghiên độc (học chế độc dược =.=")."

"Ân, ân? Luyện công nghiên độc? Vì sao không học y?"

Phải phòng thân, vậy có thể hay không sẽ mệt chết đi? Chẳng lẽ Minh quốc trị an không tốt, sơn tặc thổ phỉ rất nhiều? Oh my ta có thể hay không sẽ nguy hiểm tánh mạng?

"Ân, luyện công là phòng thân a, để tránh gặp được cường địch, học độc tốt, về sau ngươi xem ai không vừa mắt là có thể trực tiếp vung nhẹ tay lên, hắn liền có thể đi luôn a."

Tử Dương Chân Nhân một bên khoa tay múa chân, một bên đắc ý dào dạt rất là tự hào nói.

". . . . . Được rồi sư phụ, nhưng hiện tại vấn đề lớn nhất là Vinh Cẩn Du là nam, ta chính là nữ nha, về sau làm sao bây giờ?" Nói cho đúng là, cho dù cái gì đều giống nhau, nhưng giới tính lại không giống được.

"Không việc gì, đây là túc mệnh. . . Nữ phẫn nam trang đi, dù sao hiện tại tóc ngươi cắt vậy cũng không ai nhận ra được ngươi là nử tử."

Vinh Cẩn Du tóc ngắn ở hiện đại cũng không tính quá ngắn, nhưng người cổ đại thường để tóc dài, cho nên đầu kia của nàng mới trở thành ngắn.

"Ngươi đừng có lấy số mệnh lừa ta được không? Ta cũng không phải là Tiểu Bạch." Người nào đó phẫn hận nghiến răng nghiến lợi nói.

"Ân, vi sư sẽ hảo hảo quan tâm đề nghị của ngươi, đúng rồi Tiểu Bạch là gì? Con chó nhỏ sao?" Tiểu Bạch nghe thật giống tên gọi.

". . . . . Tiểu Bạch ý là ngớ ngẩn." Đúng vậy, người nào đó không muốn thừa nhận mình là Tiểu Bạch đã hoàn toàn không nói gì. . .

"A, nguyên lai là ngu ngốc a. . . Ta còn tưởng rằng là gì đó đáng yêu cơ chứ. . . Đúng rồi thế giới kia của các ngươi ra sao a? Chơi vui không? Có khác gì không giống ở nơi đây? Các ngươi mặc quần áo gì a? Tóc đều như vậy ngắn sao? Bình thường ăn cái gì? Có ăn mấy món ngon ví dụ như đặc sản quê nhà hay gì đó không? A, là tối trọng yếu là ngươi có thể nấu cơm hay không a?"

". . . . . Sư phụ ngươi thu đồ đệ hay là tìm người hầu, chơi bời, a ~~~?" Vấn đề thật đúng là thật nhiều, già trẻ già trẻ nói với nhau vậy a.

"Ai nha, vi sư tò mò thôi, một người sống từ thế giới khác đến, lại là đồ đệ của ta, đương nhiên phải hảo hảo hỏi một chút, nghiên cứu một chút thôi." Không dễ để đến được đây mà còn sống đương nhiên không thể buông tha rồi, trước kia tiểu Vinh tử quả thực là một đứa đầu gỗ, mà đầu gỗ thì phải tử.

"Được rồi, ta biết nấu cơm, nếu ngươi nấu khó ăn, ta đây cũng có thể thử xem." Trời ạ, nếu về sau cái túc thế nhân duyên kia là khủng long, ta sẽ trở lại san bằng nơi đây cho hả giận. . .

"Vi sư không phải là nấu rất khó ăn, vi sư căn bản là sẽ không làm. Ha ha ha, rốt cục có thể giống người bình thường sống qua ngày rồi, có thể ăn cơm." Đạo trưởng thật sự là kích động cám ơn trời đất a. Bọn họ ai cũng không biết nấu cơm, núi này có duy nhất một người biết nấu cơm, chính là đầu bếp đã về nhà thăm người thân ba tháng cũng chưa có trở về đâu. Trước đây bọn họ mỗi ngày đều là bắt chim trĩ trở về nướng, thật là giống cuộc sống nguyên thủy a.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: