☆Chương 26: Thê tử của ta, để mình ta ôm là được rồi!
Hàn Phi Vi chỗ nào bị người như vậy quát lớn, nhất thời tức giận đến mặt đỏ bừng, há mồm muốn mắng, liền bị Diệp Ánh cấp tốc che miệng lại. Mà Tiêu Hiên sắc mặt cũng chìm xuống: "Cẩn thận một chút!" Chẳng trách dọc theo đường như thế an tĩnh không có thứ gì, bọn họ lần này đã quá buông lỏng, bất cẩn mà rơi vào bẫy của đối phương.
Tô Tử Ngưng trải qua thời gian ở Mai Cốt Chi Địa, linh thức thường xuyên bị ngăn cản, lâu dần trở nên càng ngày càng nhạy cảm, nàng nhắm mắt lại, chậm rãi trải ra một tầng thần thức, nhất thời sắc mặt đột biến: "Quay đầu lại, lập tức lui!"
Nàng cấp tốc di chuyển, bước nhanh lùi lại, Vô Tận Hải Vực rất nhiều nơi không cách nào ngự kiếm, vì lẽ đó giờ khắc này ngự kiếm chạy trốn đó là ngu xuẩn, nàng lập tức thi triển khinh công rời đi.
Tiêu Hiên tu vi cao nhất, cũng phát hiện không đúng, hô to: "Rút lui"
Hàn Phi Vi không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, không nhịn được nói: "Biểu ca còn ở bên trong, các ngươi không tìm hắn sao, chúng ta bốn người Kim đan kỳ, vì sao sợ sệt những thứ kia?"
Tiêu Hiên mang theo nàng ta chạy, cũng không kịp giải thích, trong lòng cũng là bất đắc dĩ. Nếu không vì nàng ta ở đây, bốn người bọn họ mặc dù khổ chiến nhưng cũng không đến nỗi nào, tuy nhiên nàng ta mới Trúc Cơ mà không chạy chắc chắn sẽ chết. Hắn xuất mồ hôi trán, súc sinh này làm sao sẽ xuất hiện ở ngoại vi Vô Tận Hải Vực!
Đột nhiên, một trận cuồng phong gào thét, một tràng tiếng hí sắc bén liên tiếp vang lên, Tiêu Hiên nhìn thấy Tô Tử Ngưng lẳng lặng đứng phía trước, ngẩn người, lập tức dừng lại, bọn họ đã bị bao vây rồi!
Bốn người theo sát phía sau nhìn cảnh tượng trước mắt, cũng nhịn không được hít vào ngụm khí lạnh. Trước mắt bọn hắn, một đám nhện xanh bảy màu khổng lồ đang trừng hàng trăm con ngươi đỏ rực, âm u mà nhìn bọn họ. Lũ nhện xanh này vốn sống ở khu vực ẩm ướt sâu trong rừng rậm, độc tính mãnh liệt, hơn nữa tính tình cực kỳ táo bạo, gặp phải bất kỳ con mồi nào cũng liền xông lên đánh nhau chết sống. Chúng nó quanh thân lốm đốm bảy màu, ngoài có lớp giáp cứng rắn, đầu màu xanh lam. Đám nhện xanh có cái đầu to gấp đôi người thường, trong miệng đen kịt nhe ra lởm chởm răng nanh, liên tục khép mở, khiến người ta sợ hãi cực kì.
Hàn Phi Vi chưa từng gặp qua loại quái vật buồn nôn khủng bố này, nhưng không trở ngại nàng nhận ra chúng nó, nhất thời cả người đều run cầm cập , run rẩy nói: "Tiêu Hiên ca ca, làm sao nhiều như vậy?"
Tô Tử Ngưng cũng có chút nặng nề, này một đám nhện xanh bảy màu chí ít đều ở cấp ba trở lên, nghĩa là ngang bằng với tu sĩ cấp bậc Trúc Cơ, một hai con không thành vấn đề, nhưng một đám thế này chúng liên tục phun ra tơ độc, tuyệt đối có thể đem bọn họ quấn đến chết.
Tiếng sàn sạt từ trên đỉnh đầu truyền xuống, Tô Tử Ngưng lập tức nhảy lên, cao giọng nói: "Cẩn thận tàng cây phía trên!"
Một bó tơ nhện đột nhiên phun lại đây, nàng nhanh chóng tránh đi, lưỡi kiếm ám sắc trong tay vùn vụt chém tới, tơ nhện theo đó mà đứt đoạn. Bên tai tiếng hí sắc bén lại vang lên, liền một cái bóng màu đen nện xuống, Tô Tử Ngưng xoay người múa kiếm, trực tiếp đạp văng con nhện ở trên cây, con nhện bị chấn động thảm thiết hí lên một tiếng rồi rụng xuống, bắn lên một mảnh bụi đất, sau đó nằm co quắp không cách nào nhúc nhích.
Tiêu Hiên đang đối phó hai con nhện bên này, nhìn qua động tác của Tô Tử Ngưng, nhịn không được tặc lưỡi, nàng đây là đơn thuần dùng quyền cước giết chết nó? Lúc đầu Tiêu Hiên chủ động mời, chính là đối với nàng hiếu kỳ, nàng một thân khí tức sắc bén, để hắn minh bạch, nàng tuyệt đối không phải Trúc Cơ tu sĩ bình thường, nhưng giờ đây có chút ngoài dự liệu của hắn.
Sau khi bị nhện tập kích bất ngờ, mấy người Tiêu Hiên cấp tốc xông lên chém giết, nhưng cục diện trước mắt khiến cho bọn họ chật vật vô cùng! Nhện xanh không ngốc, cận chiến không chiếm được lợi thế, nó liền phun ra tơ độc làm cho một đám người không chỗ để trốn. Một khi bị tơ nhện chạm vào, không chỉ bị dính chặt vô pháp thoát ra, thân thể còn bị tê liệt, trở thành một đống thịt tùy ý chúng nó chia nhau.
"Không nên cố sức dùng linh lực, chúng nó phun tơ xong sẽ dừng lại, tranh thủ lúc này mạnh mẽ đâm vào miệng nó!" Dứt lời, Tô Tử Ngưng xoay eo tách ra tơ nhện, thiết kiếm đâm thẳng vào bên trong miệng nhện, trực tiếp đem túi tơ nhện kéo xuống, tiện tay đưa vào trong nhẫn chứa đồ. Cấp ba nhện xanh bảy màu, một cân tơ nhện đổi được một Thượng phẩm linh thạch!
Thế mạnh của Kim Đan kỳ chính là bọn họ không cần đến gần, ở xa ngưng tụ linh lực tìm sơ hở, chỉ cần thành công nhắm trúng mục tiêu, con nhện cơ bản liền bị nổ tung đầu, co quắp nằm trên mặt đất. Chỉ là một đám nhện xanh ùn ùn kéo tới tựa hồ bị làm tức giận, mặc kệ sống chết mà xông lên, tơ nhện phun ra khắp trời khiến cho mấy người linh lực hao tổn quá nhiều, càng lúc càng lùi về sau, đối mặt với xác nhện xanh chồng chất như núi, nhìn lại vẫn còn mấy chục con đang điên cuồng lao đến, không khỏi sợ hãi.
Hàn Phi Vi linh lực không mạnh, đối phó với nhện xanh giáp cứng cường hãn không cách nào tạo thành vết thương trí mạng, trái lại làm nó tức giận, đuổi theo nàng ta không chịu thả. Tiêu Hiên một bên che chở nàng ta, một bên lại phải ứng phó lượng lớn nhện xanh, sắc mặt đã trắng bệch. Hắn liếc nhìn Tô Tử Ngưng, nàng hầu như không hao bao nhiêu linh lực, vẫn thi triển bộ pháp quỷ dị kia mà chiến đấu với nhện xanh, lưỡi kiếm nhanh như chớp mà trực tiếp rút ra túi tơ của nó. Trên người nàng dính đầy huyết thanh nhện, quanh thân sát khí hừng hực, thiết kiếm mạnh mẽ liên tục chém giết hàng loạt nhện xanh xung quanh.
Tiêu Hiên mạc danh kinh hãi, loại kia chém giết tuyệt vọng khí tức, tuyệt đối là ở trong biển xác mới có thể luyện thành, một nữ tử mới Trúc Cơ làm sao có khả năng?
Tô Tử Ngưng giờ khắc này rất khó chịu, khắp người linh lực khuấy động, ma khí được niêm phong ở trong cơ thể lần thứ hai bốc lên, ngực nổi lên từng trận buồn nôn, rồi lại không thể bại lộ. Nàng không cách nào khống chế được sát ý trong lòng, đôi mắt đã hoàn toàn đỏ ngầu, nàng dường như muốn hóa thành ác quỷ, xé đi hết thảy chúng nó. Trong lòng oán khí không ngừng tích lũy, nàng mơ hồ nhận ra không ổn. Ở Mai Cốt Chi Địa quá lâu, những năm này chém giết địa sinh cốt đếm không hết, trong hoàn cảnh tuyệt vọng tĩnh mịch kia, oán khí dần dần ngưng tụ vào trong cơ thể nàng. Một khi mất khống chế chỉ muốn chém giết không ngừng, nàng không ngờ nhanh như vậy liền phát tác.
Đám nhện xanh xung quanh cũng nhận ra được nàng quá mức nguy hiểm, dồn dập lùi về sau, năm người Tiêu Hiên cũng là trợn mắt ngoác mồm nhìn nàng đứng giữa đống xác cao như núi, dáng vẻ kia hệt như ác quỷ.
Đột nhiên một luồng kình phong kéo tới, Tiêu Hiên sắc mặt biến đổi, lớn tiếng nói: "Chấp Mặc, cẩn thận!"
Diệp Ánh chuẩn bị ra tay tương trợ, lại bị Hàn Phi Vi lôi kéo: "Nàng không phải người, ngươi đừng đi!"
Từ đâu xông tới một con nhện xanh bảy màu cực lớn, đem Tô Tử Ngưng bổ nhào xuống đất, móng vuốt sắc bén mà đâm vào bờ vai của nàng, miệng nó hí lên một tràng âm thanh chói tai.
Tô Tử Ngưng nặng nề ngã trên mặt đất, phun ra một ngụm máu, nhưng là một luồng lệ khí dâng lên, bỗng nhiên vung kiếm, chém thẳng vào hai mắt nhện xanh, nó nhất thời bi thảm kêu vang lên. Nhện xanh khổng lồ đau nhức càng thêm điên cuồng, hung hăng giơ lên móng vuốt lần nữa hướng Tô Tử Ngưng đâm tới.
Ở thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, một vệt bóng người màu trắng tốc độ cực nhanh bay đến đây, vụt qua Tiêu Hiên, đem một thanh kiếm ánh vàng chắn trước người Tô Tử Ngưng, đỡ lấy móng vuốt khổng lồ kia. Hai tay nàng nổi lên gân xanh, trầm thấp rên lên một tiếng, hai chân bị ép quỳ xuống, chấn động đến nứt ra mặt đất dưới chân. Quanh thân linh lực hết mức phóng thích, bạch y trên người đều bị kình phong thổi đến mức tung bay. Móng vuốt sắc bén của nhện xanh chỉ cách Tô Tử Ngưng chừng ba tấc, giống như thời khắc cảnh vật đang bị đóng băng, phi thường chấn động.
Tiêu Hiên nhìn thấy gương mặt mỹ lệ của nữ tử, nhất thời sửng sốt. Tần Mặc Hàm ánh mắt phát lạnh: "Còn không giúp đỡ!"
"Đến, đến." Hắn cuống quít hội tụ linh lực, nhưng chưa kịp làm gì thì đột nhiên hai luồng linh khí mạnh mẽ đập vào thân thể nhện xanh, theo sát là hai giọng nói căng thẳng kêu to: "Tiểu chủ nhân!" Hai nam nhân vừa đến một trước một sau, lập tức đạp vào thân thể nhện xanh cấp bốn, trực tiếp đem nó đá bay hơn mười mấy trượng.
Tần Mặc Hàm nhìn Tô Tử Ngưng nằm trên đất máu me khắp người, trong lòng run lên, vội vàng bóp nát hai viên đan dược đắp lên vết thương cho nàng, lại đút nàng ăn đan dược phục hồi. Luồng hơi thở này, chính là người nàng muốn tìm.
Tô Tử Ngưng vốn là thần trí không rõ, lại nghe được tiếng nói quen thuộc mà nàng tâm tâm niệm niệm suốt hai mươi năm trời, đột nhiên điên cuồng tỉnh lại. Nàng cảm thấy cả người đều đau nhức, con mắt mơ màng không phân được thực hư, chỉ có thể nhìn thấy một vệt bóng người màu trắng, dáng dấp mờ ảo nhưng lại làm cho Tô Tử Ngưng trong lòng không ngừng run rẩy. Nàng nỗ lực giơ tay lên, muốn sờ sờ mặt nàng ấy, nhưng cuối cùng lại rơi vào mê man.
Tần Mặc Hàm trên mặt không biểu hiện gì, chỉ là cúi thấp xuống, ánh mắt hơi rung nhẹ nhìn người trong lòng. Tần Phóng cùng Tần Hạ hai người vừa đến, khí thế bức người khiến cho đám nhện xanh còn lại triệt để kinh sợ, lập tức như thủy triều lui xuống.
Tần Phóng trên trán tràn đầy mồ hôi lạnh, vội vàng nói: "Tiểu chủ nhân, người có bị thương không?"
Tần Mặc Hàm lắc đầu, nhẹ nhàng nắm tay Tô Tử Ngưng thăm dò, Tần Phóng bất đắc dĩ: "Tiểu chủ nhân, lần sau để chúng ta ra tay liền được, như vậy quá nguy hiểm."
Tần Mặc Hàm khẽ nhíu mày không lên tiếng, nàng chỉ là đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, hoặc là nói người hồn của nàng trong lòng hoảng, cho nên nàng mới không kịp gọi bọn họ, trực tiếp chạy tới đây.
Tiêu Hiên nhìn hai nam tử trước mắt, thực lực cách xa ở trên hắn, đối với vị bạch y nữ tử này cung kính như thế, hiển nhiên lai lịch đối phương không nhỏ. Nàng không nói chuyện, Diệp Ánh nhưng bước nhanh tới, muốn nhìn một chút Tô Tử Ngưng, trong miệng khẩn thiết nói: "Đa tạ cô nương xuất thủ cứu giúp, Diệp Ánh vô cùng cảm kích, có thể hay không để ta xem một chút bằng hữu của ta?"
Tần Mặc Hàm giơ lên con mắt, lạnh nhạt nói: "Bằng hữu? Mới vừa rồi ta lại chưa thấy được nàng có cái gì bằng hữu."
Lời này nói ra khiến cho mấy người trên mặt đều nóng lên, Diệp Ánh càng thêm có chút quẫn bách. Hàn Phi Vi ở đâu giận dữ tới: "Nàng ấy chỉ là một Trúc Cơ tu sĩ, chúng ta bèo nước gặp nhau, lại có lòng tốt mang theo nàng, chẳng lẽ còn muốn thay nàng đưa mạng hay sao. Nhện xanh nhiều như vậy, không nhờ chúng ta, nàng ấy đã sớm chết. Thứ này vốn không phải xuất hiện ở đây, nói không chừng là do nàng xui xẻo đưa tới..."
"Im miệng!"
"Câm miệng."
Một tiếng là Tiêu Hiên phẫn nộ quát lớn, một tiếng là Tần Mặc Hàm lạnh lùng thả ra. Ánh mắt nàng quét một vòng, không chút e dè nhìn Hàn Phi Vi: "Từ hiện trường xem, nàng ấy giết nhện xanh không ít hơn Kim Đan kỳ tu sĩ các người. Hơn nữa cùng là Trúc Cơ, ngươi cùng nàng so, thật sự là cái phế vật."
Lời nói của nàng thong thả ung dung, không mang theo cảm xúc gì, cũng không phải trào phúng, chỉ đơn giản là kể lại sự thật. Hàn Phi Vi sắc mặt đỏ lên: "Ngươi có mắt không tròng, Hàn Phi Vi ta tốt xấu gì thiên phú cũng xếp hàng thứ tám ở Tu Chân giới, ngươi dám nói ta rác rưởi! Mà ngươi cũng mới Trúc Cơ thôi, dẫn theo hai tên hộ vệ lợi hại, liền nói khoác không biết ngượng!"
Tần Mặc Hàm không để ý tới nàng ta, thi triển Tịnh Thân Quyết làm sạch y phục Tô Tử Ngưng, đem người ôm vào trong ngực, không mặn không nhạt hỏi Tần Phóng: "Bảng xếp hạng kia là do ai làm?"
Tần Phóng sững sờ: "Hồi tiểu chủ nhân, là Bách Hiểu Lâu."
Tần Mặc Hàm lắc lắc đầu: "Đây là để mất bao nhiêu chỗ tốt."
Tần Hạ ở một bên suýt chút nữa không nhịn được cười, Tần Mặc Hàm lại liếc bọn người kia một chút, tiếp tục nói: "Không sai, ta cũng chỉ là Trúc cơ kỳ, vậy nên cứu người ở trước mặt bốn vị Kim đan kỳ các ngươi, xác thực là nói khoác không biết ngượng."
Tiêu Hiên cùng Diệp Ánh sắc mặt đỏ lên, thấp giọng nói: "Phi Vi, đừng nói nữa ."
Tiêu Hiên vốn là người rộng lượng, bây giờ hắn cũng có chút hối hận, thành tâm nói: "Phi Vi được nuông chiều từ bé, thất lễ. Chúng ta xác thực hổ thẹn, nhưng Chấp Mặc cùng chúng ta đi vào, lại trải qua đồng sinh cộng tử, chúng ta rất lo lắng cho nàng, có thể hay không cùng đồng hành với cô nương, đợi nàng ấy tỉnh lại, chúng ta cũng hảo yên tâm." Huống hồ thực lực đối phương cường hãn, tựa hồ quen biết Chấp Mặc, vừa mới trải qua tình huống xác thực quái dị, kết làm bằng hữu càng thêm an toàn. Tần Mặc Hàm cũng không muốn làm khó bọn họ, thoáng suy tư, liền đáp ứng rồi.
Mấy nam nhân vốn là muốn đến hỗ trợ Tô Tử Ngưng, lại bị Tần Mặc Hàm một câu nam nữ thụ thụ bất thân từ chối, để mình nàng cẩn thận ôm lấy. Tiêu Hiên mấy người vẻ mặt quái lạ, lại có chút không thể làm gì.
Sau khi tra xét kĩ phía trước, đoàn người tìm nơi an toàn tạm thời nghỉ ngơi, Tiêu Hiên khá là tôn kính nói: "Xin hỏi mấy vị có phát hiện được chuyện gì đã xảy ra? Nhện xanh bảy màu tại sao lại xuất hiện ở ngoại vi Vô Tận Hải Vực?"
Tần Phóng nhìn sang Tần Mặc Hàm, thấy tiểu chủ nhân không vẻ mặt gì, vẫn nhìn mê man Tô Tử Ngưng, liền mở miệng nói: "Ta cũng không biết, có điều nhện xanh sẽ không vô duyên vô cớ rời đi nơi ở, nếu không phải có vật gì đặc biệt hấp dẫn chúng nó, thì chính là bị bức ép bất đắc dĩ rời đi."
Tiêu Hiên trầm mặc chốc lát, lại chắp tay nói: "Tại hạ Tiêu Hiên, bất tài vô danh nên chắc chư vị chưa từng nghe thấy, xin hỏi ba vị ân nhân là quý nhân nơi nào?"
"Không dám nói quý nhân, chỉ có điều là Tần gia chi nhánh ở Hoành Châu, chúng ta theo tiểu chủ nhân ra ngoài rèn luyện."
Để tránh phiền phức nên trước khi đoàn người ra ngoài, Tần Chỉ Đình đã an bài xong lời giải thích, hắn sợ rằng lộ ra thân phận của Tần Mặc Hàm, sẽ có người nhân cơ hội xuống tay với nàng, nhưng cũng sợ bọn người có mắt không tròng đi bắt nạt nữ nhi của hắn, nghĩ tới nghĩ lui, Tần gia chi nhánh ở Hoành Châu cũng có chút địa vị, có thể khiến cho một nhóm người kinh sợ, nên sắp đặt để Tần Phóng nói như vậy.
Tiêu Hiên nở nụ cười: "Hóa ra là Hoành Châu Tần gia, chẳng trách, thất lễ thất lễ."
Hàn Phi Vi cũng biết Hoành Châu Tần gia tuy là chi thứ, nhưng có Bắc Xuyên Tần gia làm chỗ dựa, bản thân thực lực cũng không kém, cho nên không thể vô lễ với Tần Mặc Hàm, chỉ đành tức giận đến vò nát ống tay áo. Diệp Ánh biết tính tình của nàng ta, nhíu nhíu mày, có chút không thể làm gì. Ánh mắt nàng lập tức liền rơi vào tô Tử Ngưng đang nằm trong lòng của Tần Mặc Hàm, nàng cũng có chút không rõ, Tần Mặc Hàm mặc dù tốt bụng, nhưng cũng không đến nỗi đối một nữ tử vừa gặp mặt lại hết lòng săn sóc, huống chi, nàng ấy xem ra cũng không phải là một người nhiệt tình, là quen biết từ trước sao?
Tần Mặc Hàm vẫn trầm mặc không nói một lời, đột nhiên nghiêng đầu nhìn xuống, ánh mắt rơi vào cánh tay vừa bất thình lình ôm chặt tay mình, con ngươi nhẹ nhàng dao động.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top