Chương 92

Trương Tĩnh Hân cùng Trần Thiên Ngữ lần lượt ăn mặc chỉnh tề, bồi ba mẹ ngồi trong phòng khách.

"Ba mẹ, các ngươi thế nào cứ như vậy mà đến cũng không nói trước một tiếng." Sáng sớm kinh ngạc này thực sự là muốn lấy nửa cái mạng của nàng. Nàng không nói với gia đình chuyện nàng bán nhà, càng không dễ nói nàng là thế nào mà từ biệt thự số 7 dọn sang số 8, chỉ có thể đâm lao phải theo lao.

Mẹ ngồi trên ghế sô pha, nhìn chung quanh phòng khách: "Thế nào, chúng ta còn không thể đến nhà con gái mình sao?"

"A, làm sao có thể nói như vậy. Sớm nói với ta ta sẽ đến đón các ngươi nha."

"Ngươi bận rộn công việc, chúng ta không muốn làm ngươi phân tâm."

Điều này cũng tốt, không phải là phân tâm, mà là kinh tâm rồi.

Ba cười nói: "Trước hết không nói những chuyện này, lần này ta và mẹ ngươi chủ yếu là đến du lịch. Chúng ta đều về hưu rồi, ở trong nhà cũng không có gì làm, muốn ra ngoài một chút. Từ thành phố B đi dọc xuống phía nam! Trạm thứ nhất đương nhiên là phải đến thăm ngươi. Chúng ta mang theo đặc sản quê nhà, chỉ sợ ngươi ở bên ngoài ăn không ngon. Chính ngươi cũng không biết nấu ăn, thường ở bên ngoài ăn không sạch sẽ."

Lúc đang nói chuyện thì mẹ đã từ phòng bếp đi một vòng đi ra: "Xem ra chúng ta nghĩ nhiều rồi, trong tủ lạnh đều là nguyên liệu, phòng bếp nhìn cũng có vẻ thường sử dụng. Thế nào, ngươi biết nấu ăn?"

Trần Thiên Ngữ như đứng đống lửa, như ngồi đống than, không biết phải nói thế nào. Trương Tĩnh Hân đột nhiên xen vào nói: "A di, là thế này, lúc đầu ta đến thành phố B là ở nhà thuê, Thiên Ngữ nói nàng một người ở nhà lớn như vậy có chút tịch mịch. Đúng lúc ta là đầu bếp, nên đến đây kết nhóm cùng nhau ăn cơm."

"Nga? Thì ra là như vậy."

Trong ánh mắt Trần mẫu rõ ràng mang theo không tín nhiệm, cũng may Trương Tĩnh Hân đặc biệt biết giả vờ, dáng vẻ chân thật ngay cả Trần Thiên Ngữ cũng sắp tin.

"Bất quá a Thiên Ngữ, ta muốn nói với ngươi vài chuyện, ngươi đến đây." Mẹ lôi kéo Trần Thiên Ngữ lên lầu, Trần Thiên Ngữ kinh hoảng liếc mắt nhìn Trương Tĩnh Hân, Trương Tĩnh Hân bình thản ung dung, còn cùng Trần phụ trò chuyện giết thì giờ.

Mẹ đem nàng kéo lên lầu, chỉ vào bồn tắm lớn cạnh ban công: "Ngươi một cô gái chưa kết hôn, thế nào lại phóng khoáng như vậy? Bồn tắm lớn đặt ở chỗ này, vạn nhất bị người khác nhìn thấy thì sao?"

Trần Thiên Ngữ vô lực: "Mẹ, có rèm cửa sổ có được hay không? Ta không biết kéo lại sao? Hơn nữa, ở đây hướng ra biển, lúc tắm ngắm cảnh biển xinh đẹp rất tuyệt vời a."

"Tuyệt vời? Ngươi đã quên ngươi đã sắp ba mươi rồi sao, còn không quan tâm chung thân đại sự của bản thân, sinh hoạt làm sao có thể tuyệt vời được? Ngươi còn nhớ rõ Vương a di sao? Trước đây ở tiểu khu chúng ta, đối đện chúng ta. Mấy ngày hôm trước ta và nàng liên lạc, nàng nói con nàng mới vừa du học nước ngoài trở về, làm việc ở thành phố B. Thật tốt! Ngày mai hẹn thời gian cùng người ta gặp một lần?"

Trần Thiên Ngữ làm sao có thể tin tưởng ba mẹ chính là đơn thuần ra ngoài du lịch? Quả nhiên, không được hai câu liền lộ ra bộ mặt thật hung tàn!

"Mẹ, gấp cái gì a, ta nói ta hiện tại không muốn kết hôn, hơn nữa cũng tìm không được đối tượng thích hợp."

"Con trai Vương a di tuyệt đối xứng đôi với ngươi, trở về sẽ làm việc trong ngân hàng, kiếm được biết bao nhiêu tiền."

"Ta lại không thiếu tiền."

"Đây không phải là vấn đề tiền bạc!"

"Vậy hắn kiếm bao nhiêu tiền có liên quan gì đến ta?"

Bị Trần Thiên Ngữ nhiễu hai câu Trần mẫu có chút ngây ngẩn: "Đứa trẻ này! Gặp mặt rồi hãy nói!"

Điện thoại của Trần Thiên Ngữ vang lên, đúng lúc cứu vớt nàng: "Uy? Cao Ấu Vi! Ai.... Đêm nay? Được được, vừa lúc ba mẹ ta đến, ta dẫn họ ra ngoài tham quan!"

Trần mẫu hồ nghi: "Ai a."

Trần Thiên Ngữ cúp điện thoại: "Cao Ấu Vi a, ngài đã gặp qua, chân dài ba thước! Nàng biết hai người đến đây, nói đêm nay mời các ngươi đi ăn."

"Ngươi ít nói sang chuyện khác a, ta....."

Trần Thiên Ngữ xoay người xuống lầu: "Ba! Đêm nay có người mời các ngươi đi ăn!"

Trần Thiên Ngữ vô cùng cảm kích Cao Ấu Vi ở thời khắc mấu chốt rút dao tương trợ! Cao Ấu Vi cùng Tang Thanh Nhã, Trần Thiên Ngữ dẫn theo Trương Tĩnh Hân, mời thêm Trần phụ Trần mẫu ăn cơm tối, Trần Thiên Ngữ chọn một trung tâm mua sắm, nói là dẫn bọn họ đến thiên đường mua sắm.

Lúc ăn cơm Trần mẫu đương nhiên không buông tha đề cập vấn đề kết hôn, cực kỳ không nể tình quở trách Trần Thiên Ngữ tuổi tác không nhỏ lại tùy hứng không tìm đối tượng.

"Tiểu Cao, Tiểu Tang, các ngươi đều có bạn trai rồi chứ?" Trần mẫu là muốn lôi kéo đồng đội.

Cao Ấu Vi cười nói: "Không có đâu, mới tuổi này a không gấp gáp. Thời đại này ai lại làm khó bản thân kết hôn sớm! Tỷ lệ ly hôn rất cao, vạn nhất tìm phải một nam nhân cặn bã còn phải lao lực chia tài sản. Tiền ta vất vả kiếm được không muốn bởi vì một tờ giấy đăng ký kết hôn mà phải bị chia một nửa."

Trần mẫu chưa từ bỏ ýđịnh: "Vậy cũng không thể không kết hôn a."

Trương Tĩnh Hân rót rượu cho Trần mẫu: "Kết hôn việc này a, kỳ thực thế hệ của chúng ta đều thấy rất nhạt. Càng là nhân sĩ thành công giống như Trần lão sư đối với hôn nhân nhu cầu càng thấp. Quốc gia chúng ta không phải là quá truyền thống sao? Trần lão sư kết hôn rồi, là nữ nhân nhất định sẽ bị nhà trai yêu cầu lấy gia đình làm trọng, phải quan tâm việc nhà, vậy sự nghiệp của nàng phải làm sao? Nếu lại sinh con lại càng không có thời gian làm việc. Sự nghiệp của Trần lão sư đang như như mặt trời ban trưa, quả thật không thích hợp kết hôn cho lắm."

"Vậy muốn kéo dài đến khi nào a? Nàng đã ba mươi rồi, trễ nữa sinh con sẽ không tốt."

Trần Thiên Ngữ không chịu nổi: "Ai nói ta muốn sinh con? Ta không kết hôn cũng không cần sinh con."

"Đến người gì thì làm sao?"

"Ta có tiền!!"

"....."

Trần Thiên Ngữ quả thật là bị mẹ của nàng khiến cho cùng đường mới khẩu xuất cuồng ngôn, cũng may hiệu quả không kém, ngăn chặn miệng của mẫu thượng đại nhân.

"Ba ta nói hai người họ muốn ở thành phố B một tuần a! Một tuần thời gian.... Ta muốn điên rồi!" Sau khi dàn xếp được ba mẹ, bốn người tiếp theo uống, Trần Thiên Ngữ gọi hai chai rượu, từ từ uống.

Cao Ấu Vi thở dài một tiếng: "Không biết có phải các gia trưởng đều giống nhau, luôn đuổi theo sau lưng hay không. Đêm nay bọn ta cũng là chạy ra ngoài."

"Ân? Lẽ nào mẹ ngươi cũng giết đến rồi?"

Cả đêm Tang Thanh Nhã đều không nói chuyện, Trương Tĩnh Hân nhìn ra nàng có tâm sự: "Lẽ nào bị bắt tại trận?"

Tang Thanh Nhã cười lạnh nói: "Hừ, bắt tại trận thì tốt rồi."

Trương Tĩnh Hân: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì nha."

Tang Thanh Nhã: "Ta thấy dáng vẻ ngươi có chút hả hê..."

Tối hôm qua Tang Thanh Nhã ngủ lại trong nhà Cao Ấu Vi, hai người đang chiến đấu kịch liệt, bỗng nhiên Cao Ấu Vi dừng động tác lại.

"Làm sao vậy a...." Tang Thanh Nhã bất mãn.

"Xuỵt, đừng lên tiếng." Cao Ấu Vi vểnh tai tỉ mỉ lắng nghe, quả nhiên có tiếng bước chân hướng lên lầu!

Cố ý hạ giọng giảo hoạt dùng lực mạnh mẽ vang dội cùng quả đoán nhữu tạp cùng một chỗ, tuyệt đối là mẫu thân đại nhân từ nhỏ đã khắc tinh của nàng đến rồi!

Cao Ấu Vi toàn thân dựng lên lập tức gói kỹ lưỡng áo ngủ, mẹ đã đến lầu hai, hai bước nữa là sẽ đến cửa phòng!

Tang Thanh Nhã cũng có chút hoảng loạn, Cao Ấu Vi cũng gấp đến sắp khóc!

Đột nhiên linh quang vừa hiện, đem Tang Thanh Nhã đẩy xuống dưới giường, dép lê cũng nhất tịnh ném vào!

"Ấu Vi." Quả nhiên là giọng nói của mẹ nàng!

"Mẹ!" Cao Ấu Vi một mặt ngọt ngào lên tiếng một mặt hoả tốc trải lại drap giường.

Mẹ nàng mở cửa đi vào, Cao Ấu Vi đứng ở bên giường trong tay cầm quyển sách《 Tương lai phát triển của khoa học kỹ thuật 》.

"Mẹ? Sao ngươi lại tới đây? Cũng không nói cho ta biết, là muốn cho ta một bất ngờ sao?" Trên trán Cao Ấu Vi tất cả đều là mồ hôi, ánh mắt mẹ nàng dạo qua một vòng trong phòng ngủ, đi đến bên cạnh nàng sờ một cái trên trán nàng.

"Ngươi đọc sách trong phòng ngủ thế nào đọc đến xuất mồ hôi?"

"Ta... Ta mới vừa tắm rửa xong, nóng." Trước khi cùng Tang Thanh Nhã lăn sàng đan xác thực mới vừa tắm, mùi sửa tắm trên người không phải là giả.

"Nga?" Mẹ nàng ngồi vào trên giường, nhìn thấy một sợi tóc dài màu đen, không hề lên tiếng.

Cao Ấu Vi nhuộm tóc màu hạt dẻ trong lòng nổi trống trận trận: "Mẹ, ngươi mới vừa về nước nhất định mệt chết đi, có muốn nghỉ ngơi trước không? Hành lý ở nơi nào? Ta giúp ngươi sắp xếp."

"Không cần , mới vừa ngủ qua ." Nàng đứng lên nói : " Ta hẹn Hồ thúc thúc của ngươi , cần bàn chút chuyện . Trước tới thăm ngươi một chút , nhớ ngươi ."

Cao Ấu Vi một lòng hơi chút an định: "Vậy.... Hiện tại muốn đến chỗ Hồ thúc thúc? Ta gọi người đưa ngươi đi."

"Ân...."

Đem mẹ tiễn đến cửa, Cao Ấu Vi lòng mang cảm niệm, cho rằng tránh thoát một kiếp, bỗng nhiên mẹ quay đầu lại nói, nhìn đôi dép lê.

"Ta thật không biết ngươi sẽ mang loại dép lê giáng sinh này, không phải ngươi không thích nhất là loại kiểu dáng này sao?"

Cao Ấu Vi sửng sốt, mẹ cười nói.

"Là tiểu tiện nhân tóc đen sao?"

"....."

Nghe xong lời kể của Cao Ấu Vi, Trần Thiên Ngữ cùng Trương Tĩnh Hân: "( ⊙▽⊙ ) tinh mắt vậy sao, sau đó thì sao?"

"Còn có cái gì sau đó? Từ tối hôm qua đến bây giờ ta vẫn luôn trốn nàng, lẽ ra đêm nay nàng muốn ăn cơm với ta, còn muốn ta dẫn theo tóc đen tiểu tiện..... Tóc đen nữ nhân đến, ta nào dám! Không thể làm gì khác hơn là bịa ra một cái cớ, cùng các ngươi ra ngoài ăn cơm!"

Tang Thanh Nhã nhớ đến chuyện tối qua quần áo xốc xếch nấp ở dưới giường đã cảm thấy vô cùng hổ thẹn: "Cao Ấu Vi, ngươi đến nỗi vậy sao? Sợ mẹ ngươi đến vậy! Bao nhiêu tuổi rồi có chút tiền đồ có được hay không!"

Trần Thiên Ngữ an ủi: "Không đâu..... Mẹ nàng thật sự rất đáng sợ, chỉ cần bên cạnh Cao Ấu Vi có một nữ nhân thì nàng ấy có thể một ánh mắt giết chết ngươi! Rất sớm trước đây có lần ta đến nhà nàng lấy hợp đồng, vừa lúc gặp gỡ mẹ nàng, quả thực đem tổ tông mười tám đời nhà ta đều thẩm vấn một lần, sợ đến ta chỉ muốn trốn! Có người nói mẹ ngươi thật sự đã từng chỉnh một vị bạn gái của ngươi? Nếu như bị nàng tóm được ngươi hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi! Ngươi trốn dưới giường là đúng rồi!"

"Nga? Là vị bạn gái nào? Sao chưa từng nghe ngươi nói nga." Lúc Tang Thanh Nhã chậm rãi nói chuyện quả thực đáng sợ!

"Khụ......chuyện đó không quan trọng! Quan trọng là phải mau khiến nàng rời khỏi là tốt rồi! Nhưng nàng vẫn không nói cho ta biết nàng muốn ở lại bao lâu...."

Hai đội nhân mã cũng trong lúc đó đều ở đây phiền não chuyện gia trưởng, không khỏi uống nhiều một ít.

Trước khi đi Trương Tĩnh Hân khuyên nhủ Tang Thanh Nhã: "Chuyện như vậy ngươi đừng ép nàng, mẹ nàng tính tình gì sẽ làm ra chuyện gì chúng ta đều không biết, nên cũng đừng manh động."

Tang Thanh Nhã mặt phiếm hồng choáng váng: "Ta thật phiền, ba mẹ phải tới lúc nào? Lần này là đem ta giấu vào dưới giường, nói không chừng ngày mai muốn ta biểu diễn đặc kỹ phi bích du tường a! Ai chịu nổi!"

"Chịu không nổi cũng phải chịu! Nếu như ngươi lại cho nàng áp lực, nàng thật sự sẽ đỡ không nổi. Tiểu Nhã, phải học được cách làm một bạn gái ôn nhu."

Tang Thanh Nhã liếc xéo nàng, không nhịn được nói: "Biết rồi biết rồi."

Chứa nhiều chuyện phiền lòng, không bằng say mộng một hồi.

Năm giờ rạng sáng, Cao Ấu Vi nhấn chuông cửa nhà Trương Tĩnh Hân.

Trần Thiên Ngữ nghe tiếng chuông cửa còn cho rằng là ba mẹ lại đánh tới, xoay người muốn chui xuống dưới giường.

"Hắc, ngươi chui cái gì, muốn chui cũng là ta chui." Trương Tĩnh Hân đem nàng kéo trở về: "Đừng nóng vội, xem trước một chút là ai."

Từ trong video từ trước cổng nhìn thấy là khuôn mặt Cao Ấu Vi.

"Tìm đường chết a,!" Trần Thiên Ngữ mở cửa liền mắng: "Bây giờ là mấy giờ! Ngươi muốn dọa người cũng không cần phải dọa như vậy đi."

Cao Ấu Vi trực tiếp đem nàng đẩy ra, mang theo văn kiện thật dầy liền đi vào: "Trương lão bản đâu? Ta tìm Trương lão bản có việc cần bàn!"

Trần Thiên Ngữ: "....."

Nàng và Trương Tĩnh Hân ngồi ở phòng khách bàn chuyện Bình Kinh Tư Yến mở chi nhánh, mở một lần là hai chi nhánh.

"Đúng vậy, phía bắc Tam Hoàn cùng nội thành Nhị Hoàn đều phải có một chi nhánh, hôm nay ta phải đi khảo sát chọn địa điểm. Chi nhánh vừa mở Bình Kinh Tư Yến coi như đứng vững ở thành phố B."

Trương Tĩnh Hân buồn bực: "Ngươi vội vả như vậy là vì cái gì?"

"Mẹ ta nói nàng không đi nữa, rõ ràng chính là đến bắt ta. Được, không đi thì không đi."

"....."

"Ta muốn đem đêm công ty trách nhiệm hữu hạn phát triển trở thành tập đoàn. Trương lão bản, ta biết ba ngươi bên kia đối với thành tích của ngươi bây giờ cũng có hoài nghi, một lòng muốn đem ngươi kéo trở lại. Ở trong mắt bọn họ nhà hàng nhỏ của chúng ta đều là tiểu đả tiểu nháo, muốn triệt để thoát khỏi quản thúc của bọn họ chúng ta chỉ có thể đứng thật vững. Nếu như chúng ta có một tập đoàn sánh ngang với bọn họ, ta nghĩ bọn họ cũng sẽ không có gì để nói nữa. Đây là việc kinh doanh của ta và ngươi, thay vì co người oán giận không bằng chủ động xuất kích, đem quyền chủ động nắm giữ trong tay."

Trương Tĩnh Hân có chút bị nhiệt huyết của nàng cảm động: "Trong này là kế hoạch của ngươi sao?"

"Đúng vậy, ta viết suốt cả đêm, ta giải thích cho ngươi nghe."

Trần Thiên Ngữ đứng trên cầu thang lầu hai nhìn hai người vẻ mặt nghiêm túc, đột nhiên cảm giác được rất ấm áp.

Chúng ta đến thế giới này là ba mẹ dạy chúng ta bước đi.

Chúng ta sẽ trước sau như một yêu thương ba mẹ, nhưng bây giờ cũng nên vì bản thân mà bỏ chạy.


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top