Chương 59

Cao Ấu Vi biết Trần Thiên Ngữ lại rời khỏi thành phố B, muốn liên lạc với nàng lại sợ nàng còn đang tức giận, nàng nghĩ cô gái này đi ra ngoài giải sầu một chút cũng tốt, ăn no chơi đủ rồi trở về hẳn là sẽ nguôi giận.

Thời gian đầu khi Trần Thiên Ngữ rời khỏi Cao Ấu Vi nhận được điện thọai của mẹ nàng, nói có người nói với ta ngươi ở quốc nội loạn đùa, chọc phải con gái của chủ tịch Siêu Khoa thành phố Z. Tuy rằng chúng ta cũng không thua Trương gia, nhưng một khi trở mặt sẽ rất khó coi. Ấu Vi, ngươi với ai có chuyện gì ta đều mở một con mắt nhắm một con mắt không nói với ba ngươi, ngươi không nên được một tấc lại muốn tiến một thước. Ta và ba ngươi tuổi cũng đã cao, không nên luôn làm mất mặt chúng ta. Có phải ngươi bởi vì tranh giành tình nhân.... Để ta biết là tiểu tiện nhân nào, xem ta chơi chết nàng như thế nào.

Thông thường, "Tiểu tiện nhân" Cái từ này trong miệng mẹ nàng chính là để chỉ nữ nhân đáng ghét, nam nhân đáng ghét cũng gọi "tiểu kê tử".

Rốt cuộc là ai lại rãnh rồi đến bên kia đâm thọc? Đừng để ta biết nếu không ta cũng muốn chơi chết tiểu tiện nhân đó!

Kẻ đâm thọc khẳng định chính là những người xung quanh mẹ, trong nhà có một chút tiền chưa bao giờ bận rộn công việc. Những người này quá nhàn rồi quanh năm không có việc gì làm, ngoài trừ trêu đùa tiểu nam sinh thì thích nhất chính là thu thập thông tin trời nam biển bắc lúc chơi mạt chược xoi mói một phen.

Tự nhiên là chạy không khỏi cái mồm nhiều chuyện của các nàng,

Mà bên kia Trương Tĩnh Hân cũng khiến Cao Ấu Vi bất ngờ không kịp đề phòng.

Lúc trước nàng uy hiếp muốn làm suy sụp quán ăn của Trương Tĩnh Hân, Trương Tĩnh Hân một lượt đem chuyện của Phương Khôn đều phơi bày, rõ ràng là có tai mắt. Sau khi Trương Tĩnh Hân ra lời uy hiếp Siêu Khoa nhanh chóng đẩy ra thị trường một sản phẩm mới là đồng hồ đeo tay thông minh, trực tiếp cạnh tranh với tập đoàn Vĩnh Động. Thần Phong thuộc tập đoàn Siêu Khoa là một trong những thuộc lĩnh vực điện tử thành lập sớm nhất của thành phố B, phát triển đến nay danh khí đương nhiên lớn hơn tên tuổi còn non trẻ như tập đoàn Vĩnh Động, Cao Ấu Vi trực tiếp tiếp nhận điện tử Vĩnh Động. Dẫn đầu xu hướng năm nay là đồng hồ thông minh đang điên cuồng chiếm trước thị trường, Cao Ấu Vi đã sớm dự đoán được xu thế này, chiếm tiên cơ tranh thủ bán sản phẩm của mình ra trước. Ai biết Thần Phong sóng sau xô sóng trước tung ra sản phẩm cùng loại nhưng tính năng càng cao, thiết kế được ưa chuộng, giá cả còn thấp đến không biết xấu hổ. Thần Phong ở thị trường quốc nội vẫn luôn có chút khí chất lưu manh, đối với đối tác vô cùng rộng rãi, nhưng một khi tranh giành thị phần đơn giản là trả mặt quỷ cũng không quen biết. Không có thiên lý chính là quản lí sản phẩm của họ tuyệt đối nhà nhân tài, đem người tiêu dùng ra làm thí nghiệm làm đến quá đáng nhưng ở quốc nội vẫn có rất nhiều người thích những thí giá cao như vậy. Bộ phận này chính là khách hàng mục tiêu của Thần Phong.

Bộ phận nguời này chiếm đại đa số, đều bị kéo đi sẽ không có phần của điện tử Vĩnh Động.

Từ trước khi Cao Ấu Vi tiếp quản tập đoàn Vĩnh Động một đoạn thời gian, các công ty thuộc tập đoàn đều đang lỗ lã. Cao Ấu Vi còn chỉ vào đồng hồ thông minh nói nó sẽ là thứ giúp khắc phục khó khăn, ai biết đột nhiên bị chặn đường. Trình Giảo Kim năm nay không phải nói còn công ty kia sao?

Chẳng lẽ là Trương Tĩnh Hân vì thị uy với nàng mà cố ý thao túng Thần Phong đến quấy phá?

Ngay cả mấy nhân viên cùng tiểu đầu bếp của Hoa Tiền Nguyệt Thiện cũng cả ngày phái người đến bảo vệ, có ý gì? Sợ ta động đến các nàng? Cao Ấu Vi ta tuy rằng ngoài miệng đê tiện một chút thế nhưng con người ta không đê tiện a, ta là loại lưu manh này sao?

Cao Ấu Vi bị xem như lưu manh mà đề phòng trách không được người khác, lúc trước cũng là nàng cao giọng nói gọi người đến trong quán gây phiền toái. Không ngờ phiền toái lại rơi xuống trên đầu mình.

Sản phẩm của quý này vẫn tiêu thụ không tốt, nàng cần nỗ lực tròn quý sau. Nếu như lại không có thành tích, những lão già trong ban giám đốc kia sẽ cho nàng xem sắc mặt.

Lưu manh gặp phiền phức không chỉ là trên phương diện sự nghiệp, phương diện cuộc sống lại càng kỳ lạ.

Giống như bị quỷ dẫn dường, vô luận Cao Ấu Vi nàng đi đến chỗ nào, tham gia tiệc tùng hay hoạt động gì, cũng có thể ở bãi đỗ xe, phòng yến hội, nhà vệ sinh gặp phải Tang Thanh Nhã.

Ngay từ đầu Cao Ấu Vi nghĩ rất thú vị, thấy dáng vẻ Tang Thanh Nhã chán ghét nàng rất vui vẻ.

"Thực sự là quá trùng hợp...." Vừa định đến chào hỏi đã bị hất rượu, căn bản không cho nàng cơ hội nói chuyện.

Lần nữa chạm mặt, Cao Ấu Vi không chào hỏi chỉ là nở nụ cười với nàng. Cao Ấu Vi tự nhận nàng cười đến không chút tâm cơ nào còn có chút mỹ lệ, nhưng Tang Thanh Nhã thế nào vẫn mang vẻ mặt đặc biệt tức giận.

Ngày đó trong tay Tang Thanh Nhã là một chén canh nóng.

Cái cổ Cao Ấu Vi đều bị bỏng rồi, không thể nhịn được nữa cảnh cáo Tang Thanh Nhã: "Tang tiểu thư, ngươi sẽ vì những hành vi bất lịch sự của ngươi trả giá đắt."

"Ôi ta sợ quá." Tang Thanh Nhã cười nhạt: "Đừng dọa ta, không phải muốn ngủ với ta sao? Thế nào? Công ty sắp phá sản không có thời gian ngủ?"

Cao Ấu Vi thật sự tức giận, nhưng không thể biểu hiện ra ngoài. Không cùng nàng tranh cãi, trở lại thức đêm tự mình chỉnh lý tài liệu thị trường, lôi kéo trợ lý nhất tịnh không ngủ làm xong dự án khiến tổng giám đốc bộ phận thị trường cũng phải xấu hổ.

Sản phẩm mới quý tiếp theo chiếm được tán thành, bắt đầu vào khâu thiết kế sản xuất.

Tảng đá lớn trong lòng Cao Ấu Vi xem như là hạ xuống, cắt chức tổng giám đốc thị trường, rộng lòng hảo hảo điều chỉnh một chút, tham gia một bữa tiệc tư nhân. Tại đây nàng lại một lần nữa gặp Tang Thanh Nhã.

"Vì sao mời nàng đến? Ngươi quen biết?" Cao Ấu Vi hỏi người khởi xướng buổi tiệc, xem như là một người bạn lâu năm của nàng, U Quân, cũng là cong.

U Quân liếc nhìn Tang Thanh Nhã đang ngồi trên ghế sô pha cùng người khác nói chuyện trời đất: "Nga, nàng a, đại tỷ của ta coi trọng nàng. Thế nào, ngươi có hứng thú? Ngươi có hứng thú ta sẽ nói đại tỷ ta rút lui nhường cho ngươi a."

Cao Ấu Vi cười nói: "Cô gái này rất cay, ta sợ các tỷ ngươi ăn không trôi."

"Thật không? Đủ lực như vậy? Ngươi thử qua?"

Cao Ấu Vi mỉm cười đang muốn nói chút gì, Tang Thanh Nhã chẳng biết lúc nào đứng ở trước mặt các nàng.

"Thật là vô sỉ, giữa nữ nhân tại sao có thể có loại bại hoại như ngươi?" Mặt Tang Thanh Nhã đỏ lên vì tức giận.

Cao Ấu Vi không hiểu: "Ngươi đừng nghĩ bậy a, ta là muốn phủ nhận."

Tang Thanh Nhã căn bản không muốn nghe giọng nói của nàng, cầm lên ly rượu liền hướng trên mặt nàng mà hắt đến.

Cao Ấu Vi đã bị cùng một tảng đá đập trúng rất nhiều lần rồi, phản ứng thần kinh đã bị đối phương luyện được vô cùng nhanh nhạy, nghiêng người tránh thoát, rượu nho hắt lên mặt U Quân, hi lý hoa lạp chảy xuống vai.

"Hắc! Hắc! Không hắt trúng." Cao Ấu Vi nhướng mày.

Tang Thanh Nhã gân xanh đều nổi lên trên mặt, tay trái xoay nửa vòng định cầm lấy một ly rượu khác tập kích lần hai! Kích thứ nhất còn không trúng lần thứ hai khả năng trúng đích vô cùng nhỏ bó. Thân thể cao gầy của Cao Ấu Vi chợt lóe, lại bị nàng tránh thoát — U Quân cũng nhanh chóng tránh né.

"Ôi, lại không trúng....."

Ai biết Tang Thanh Nhã làm động tác giả, là đang chờ Cao Ấu Vi đắc ý rồi chân chân thật thật hắt một cái.

"Xạc" một tiếng vô cùng thanh thúy, người ở chỗ này đều bị tiếng hắt rượu hấp dẫn ánh mắt.

Cao Ấu Vi bụm mặt quả thực căm tức: "Tang tiểu thư, ta nhịn ngươi mà thôi, đừng được một tấc lại muốn tiến một thước."

Mái tóc của Tang Thanh Nhã càng tôn lên ánh mắt lợi hại: "Đối với loại hỗn đản không biết tôn trọng người khác như ngươi, được một tấc lại muốn tiến một thước thì như thế nào? Có bản lĩnh thì ngươi liền xuất ra đi, không bản lĩnh liền câm miệng."

Tang Thanh Nhã tựa hồ nhìn ra Cao Ấu Vi chính là một người miệng lưỡi lợi hại, có thể đùa bỡn người khác đều là dùng tiền, nếu nói thật sự động thủ, nàng lại không dám.

Cao Ấu Vi quả thực không dám, từ nhỏ bị mẹ nàng quản thúc gắt gao, hơn nữa thật sự muốn động thủ nàng cũng sẽ không tự mình động thủ. Thân phận còn bày ra ở đây, ai dám hô to gọi nhỏ với nàng huống hồ là đánh.

Từ nhỏ đến lớn cũng chỉ có mẹ nàng đánh nàng một lần, còn là đánh mông..... Mặt là nơi quan trọng , Tang Thanh Nhã thật sự hạ thủ được sao!

Tang Thanh Nhã hướng U Quân xin lỗi, cầm túi rời khỏi.

"Thật là xui xẻo, đi đâu cũng gặp phải ôn thần này!" Tang Thanh Nhã đến bãi đỗ xe lấy xe, nghĩ đến Cao Ấu Vi liền tức giận đến đến đau gan.

Đi đến bên cạnh xe mở cửa xe, đột nhiên phía sau nhào lên một người đem nàng đẩy ngã vào trong xe, khóa cửa xe.

Tang Thanh Nhã theo bản năng nghĩ Cao Ấu Vi đến báo thù, nhưng tiếng thở dốc nặng nề bên tai nhắc nhở nàng đó là một nam nhân.

"Phương Khôn?"

Phương Khôn cắn răng cười: "Đã lâu không gặp a, ta bị chủ nợ bức đến sắp phải nhảy lầu, ngươi thì tốt rồi, ngăn nắp xinh đẹp như vậy, ăn mặc lẳng lơ như vậy." Phương Khôn đem cánh tay của Tang Thanh Nhã ép chặt lên ghế xe, tay hướng dưới váy nàng: "Là muốn câu dẫn ai?"

Tang Thanh Nhã nhìn mái tóc luôn chải chuốc chỉnh tề của Phương Khôn hôm nay lộn xộn mà rũ xuống trước mắt, râu ria xồm xàm vòng tròn rõ ràng, vừa nhìn đã biết hắn bị Cao Ấu Vi chỉnh rất thảm còn không thể xoay người.

Luận khí lực Tang Thanh Nhã nhất định là không sánh bằng Phương Khôn, bên trong xe chật hẹp lại bị đối phương chế trụ cử động còn khó khăn huống hồ là phản kích. Tang Thanh Nhã thấy rõ tình thế nên dự định trước là trấn an Phương Khôn.

"Ta chỉ là tham gia buổi tiệc sinh nhật của một người bạn mà thôi." Tang Thanh Nhã bình tĩnh nói.

"Tiệc sinh nhật? Nam hay nữ?" Phương Khôn nắm cằm của Tang Thanh Nhã: "Giữa mùa đông tham gia tiệc ăn mặc bại lộ như vậy... Thân là bạn trai ta thế nào lại không có phúc lợi tốt như vậy đây?"

Tang Thanh Nhã nói: "Ngươi không phải bạn trai của ta nữa."

"Ta nói phải là phải —!"

"Toạt" một tiếng, có vật gì đó bén nhọn cắt đứt váy của Tang Thanh Nhã, nàng cúi đầu vừa nhìn, một con dao găm đè trên bụng nàng, trong nháy mắt đầu óc Tang Thanh Nhã căng lên, sợ hãi.

"Ngươi nghĩ cứ như vậy vứt bỏ ta, không có cửa đâu." Phương Khôn cười nhạt: "Mấy năm nay ngươi ăn của ta dùng của ta, ta ở trên người ngươi dùng bao nhiêu tiền, ngươi nói đi? Không phải là thấy ta bị người chỉnh đến không có tiền nữa? Ngươi tiện nhân này...." Mũi dao từ bụng nàng kéo lên trên, không hề dùng lực nhưng lại dễ dàng cắt một đường trên váy của nàng. Lưỡi dao dời đến xương quai xanh của nàng, Tang Thanh Nhã phát hiện mình phía sau lưng đã bị mồ hôi thấm ướt.

"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Tang Thanh Nhã nỗ lực giữ bình tĩnh.

"Đem những thứ thuộc về ta trả lại cho ta. Tiền, và ngươi."

"Tiền của ngươi không ở chỗ ta, ta dùng đều là tiền của ta."

Phương Khôn yên lặng ngưng mắt nhìn Tang Thanh Nhã, đột nhiên rống to: "Tiền của ta thế nào lại không ở chỗ ngươi?! Không có ta ngươi có thể sống tốt như vậy sao?!" Một cái tát đánh vào mặt Tang Thanh Nhã: "Tiện nhân ngươi ăn cây táo, rào cây sung!"

Tang Thanh Nhã nhịn xuống một bạt tai này, trong nháy mắt lúc lực chú ý của Phương Khôn dời khỏi con dao gắt gao chế trụ cổ tay đang cầm dao của hắn!

"Buông tay." Phương Khôn ra lệnh.

Tang Thanh Nhã hai tay nắm lấy cổ tay hắn, dùng tất cả khí lực cũng không thể triệt để khống chế người đàn ông này.

Lẽ nào phải chết ở chỗ này?

Ngoài của xe ánh đèn đột nhiên bị che khuất, một bóng người bước đến bên ngoài xe của nàng.

Tang Thanh Nhã lập tức chuẩn bị hô cứu mạng, đột nhiên cửa xe bị vật cứng đập trúng, nát vụn.

Mảnh vụn thủy tinh vẫy đầy người Phương Khôn, hắn và Tang Thanh Nhã song song nhìn ra ngoài cửa sổ, Cao Ấu Vi đứng ở nơi đó, bình chữa lửa trong tay nhắm ngay Phương Khôn: "Đây mới thực sự là hỗn đản một chút cũng không biết tôn trọng người khác đi?"

"Xì—." Hợp chất của bình cứu hỏa phun lên mặt Phương Khôn, Tang Thanh Nhã nhân cơ hội này từ cửa xe bên kia chạy ra. Cao Ấu Vi nhấn chuông khẩn cấp của bãi đỗ xe, rất nhanh cảnh sát sẽ đến.

Phương Khôn lảo đảo trên mặt đất chạy đến một chiếc xe, lái xe đào tẩu, Cao Ấu Vi đem áo khoác cưỡi ra vứt xuống trên người Tang Thanh Nhã,.

"Nghe cho kỹ, không phải ta theo dõi ngươi, ta cũng đến lấy xe." Cao Ấu Vi cố ý dùng ngữ khí lạnh như băng nói ra, đỡ phải khoác áo cho Tang Thanh Nhã có vẻ quá ôn nhu.

Tang Thanh Nhã cái gì cũng chưa nói, đứng tại chỗ không nhúc nhích. Cao Ấu Vi sợ là nàng sợ đến choáng váng, len lén liếc nhìn nàng một cái, phát hiện nàng đang khóc.

"....."

Cũng đúng, bất kỳ nữ nhân nào gặp phải chuyện như vậy đều biết sợ đi?

Trên đùi có vết tích bị dao cắt bị thương, quần áo cũng rách. Nàng thật chặt cầm lấy áo khoác của Cao Ấu Vi yên tĩnh khóc, run rẩy.

Cao Ấu Vi bước đến, tay không biết nên đặt chỗ nào cho thích hợp, cuối cùng đặc biệt mất tự nhiên khoát lên vai Tang Thanh Nhã: "Ta đưa ngươi đi bệnh viện khám một chút đi, đem vết thương xử lý một chút."

"Không cần, tự ta có thể làm được...." Tang Thanh Nhã cố chống tinh thần nói.

"Đừng khách sáo, ngươi như vậy làm sao lái xe.Vì người đi đường mà suy nghĩ, ngươi nên ngoan ngoãn ngồi làm hành khách đi."

Rất kỳ quái, lúc đối với Trần Thiên Ngữ, Cao Ấu Vi cả người tựa như một bãi nước, thế nhưng đối với Tang Thanh Nhã... Thế nào cũng mềm không được, đương nhiên liên quan đến việc các nàng đã từng đối chọi gay gắt.

Từ sau lần kia quan hệ của hai người có chút hòa hoãn, cũng rất ít gặp mặt.

Đang cảm thán chỉ có oan gia mới có thể là ngõ hẹp, hai người lại ly kỳ mà gặp mặt.

"Lần trước.....Cảm ơn ngươi." Tang Thanh Nhã mở miệng trước, mười ngón đan cùng một chỗ có hiềm nghi che giấu không được tự nhiên: "Có thời gian, ta muốn mời ngươi ăn một bữa cơm."

Cứ như vậy, các nàng trở thành bạn bè thỉnh thoảng có thể gặp mặt.

Chỉ là cái miệng độc địa cái gì cũng nói thẳng của Tang Thanh Nhã thực sự khiến Cao Ấu Vi có chút tiêu hóa không được.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top