Chương 36

Trương Tĩnh Hân xuống dưới lầu hỏi quầy tiếp tân xem còn phòng trống không, tiếp tân rất xin lỗi mà báo cho biết đã hết phòng. Đợi lúc nàng trở lại Trần Thiên Ngữ đã ngủ được ngáy từng cơn.... Trương Tĩnh Hân bất đắc dĩ, về chỗ quầy tiếp tân lấy thêm gối đầu cùng áo tắm, trở về phòng tắm rửa — đêm nay sẽ cùng phòng mà ngủ đi.

Nụ hôn kia của Trần Thiên Ngữ trái lại hôn rất kiên định mà kéo dài, đợi lúc nụ hôn kết thúc nàng liền càng thêm kiên định mà ngã người xuống giường ngủ vô cùng kiên định, xúc cảm hôn môi vẫn lưu lại trên cánh môi nhưng dù nhìn như thế nào cũng sẽ nghĩ vừa rồi là Trần Thiên Ngữ hồi quang phản chiếu.

Kỳ thực Trương Tĩnh Hân đã đặt được phòng ở khách sạn rồi, nhưng bây giờ cũng không quá muốn đến đó..... Tửu lượng cùng tửu phẩm của cô gái này đúng là tệ hại như nhau, tâm tình tốt và tâm tình xấu là hai trạng thái dễ uống say, huống chi Trần Thiên Ngữ lại là hai loại tâm tình đan xen một chỗ, không say mới là lạ. Sợ nàng nửa đêm tỉnh lại muốn đi nhà vệ sinh hoặc là muốn uống nước, không ai bên cạnh quả thật có chút thê thảm. Cô gái này gần đây đã rất thảm rồi, muốn đi vệ sinh hoặc uống nước cũng dễ dàng xử lý, chỉ sợ nàng muốn nôn, nôn xong phát hiện trong ngoài trống trải bản thân một mình ở khách sạn tha hương, ngay cả một người chăm sóc cũng không có, đó mới là bi kịch nhân gian.

Trương Tĩnh Hân thuyết phục bản thân ngủ lại, sau đó liền yên tâm thoải mái mà tắm.

Vĩnh Nhật Hương là một khách sạn vô cùng Nhật hóa, không chỉ có bố cục gian phòng cùng vật trang trí đều là kiểu Nhật chính tông, ngay cả áo tắm cũng là kiểu Nhật. Vừa rồi nhân viên theo nàng lên lầu, từ tủ quần áo xuất ra một kiện áo ngủ hoa văn lam sắc cho Trương Tĩnh Hân, nói nhỏ: "Mỗi gian phòng đã chuẩn bị hai bộ quần áo, một bộ màu hồng cho nữ sĩ, mà lam cho nam sĩ. Bởi vì tháng mười cua đang mùa béo tốt nên rất nhiều khách du lịch đến thành phố Q, khách sạn hết phòng, không có bộ nào màu hồng nữa, Trương tiểu thư thứ lỗi."

Màu gì cho ai mặc nàng cũng không chú ý, dành cho nam thì cho nam đi, nói cho cùng đều là hai bên xỏ vào thắt đai lưng lại mà thôi.

Sau khi Tắm rửa xong ở trong phòng tắm dùng máy sấy công suất nhỏ, tận lực không tạo ra tạp âm quá lớn chậm rãi thổi khô tóc, bước ra nhìn thấy Trần Thiên Ngữ nửa người nằm trên giường, nửa người đã dời đến trên sàn nhà, thần kỳ hơn chính là nàng đã tự mình đổi xong áo ngủ.

"Ngủ thật phóng khoáng." Trương Tĩnh Hân đem hai chân Trần Thiên Ngữ kéo trở lại, thay nàng thu dọn quần áo bị vứt bừa bộn, đem chăn đắp kín.

Dần dần đêm dài cuối cùng cũng đã đến.

Trần Thiên Ngữ bình thường không uống rượu, công việc mệt nhọc khiến nàng cần mỗi ngày duy trì đầu óc thanh tỉnh cùng thể lực dư thừa, hấp thụ nhiều cồn sẽ khiến đầu lưỡi rất quan trọng của nàng bị mất cảm giác. Nhưng người luôn luôn mang theo tình cảm mà sống, vui vẻ hoặc không vui đều hy vọng có thể có một cách phát tiết. Rượu nho thông thường có thể trợ giấc ngủ, nhưng bia cùng rượu trắng hoàn toàn chính là thuốc ngủ.

Chờ nàng tỉnh lại đã là sáng hôm sau, nhật quang ra sức muốn từ khe cửa sổ chiếu vào lại bị ngăn cản, cả gian phòng tản ra sự yên lặng an nhàn ấm áp của buổi sáng.

Tối hôm qua thế nào quay về khách sạn Trần Thiên Ngữ cũng đã không có ấn tượng, nàng chỉ nhớ rõ mình ở bờ biển vừa uống bia vừa ăn món nướng rất vui vẻ, sau đó là uống say?

"Ân?"

Một tiếng hừ yếu ớt truyền đến bên tai, bên cạnh rõ ràng có thêm một người!

Trần Thiên Ngữ kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy Trương Tĩnh Hân điềm tĩnh ngủ, trong nháy mắt đó cánh tay của đối phương không khách khí chút nào đúng lúc đáp ngay trên ngực của nàng.

"Trương, Trương lão bản?" Trần Thiên Ngữ nghĩ tới, tối hôm qua uống một nửa thì Trương Tĩnh Hân đến. Trương Tĩnh Hân uống rất nhanh, Trần Thiên Ngữ bị làm cho sinh ảo giác bản thân cũng có tửu lượng kinh người, nên không được bao lâu liền say.

Sao Trương Tĩnh Hân lại đến thành phố Q? Sao lại gặp nhau sao lại theo nàng đến khách sạn sau đó hai người còn ngủ cùng một phòng? Những chi tiết quan trọng Trần Thiên Ngữ trái lại không nhớ rõ! Uống say mất trí trong truyền thuyết?!

Trần Thiên Ngữ gọi một tiếng không đem Trương Tĩnh Hân gọi tỉnh, ngược lại là cho nàng thoải mái mà di chuyển, cánh tay đặt trên ngực Trần Thiên Ngữ cũng nhẹ nhàng cử động. Nội y chỉnh tề xếp ở trên bàn, Trần Thiên Ngữ cảm giác được khuỷu tay của Trương Tĩnh Hân cọ đến chỗ không nên cọ đến rồi... Vì sao chúng lại mang đến cảm giác mãnh liệt như vậy? Trương Tĩnh Hân ngươi, tên hỗn đản này không nên cọ nữa a, càng cọ càng nguy a!

Trần Thiên Ngữ khổ không thể tả, từ chỗ khuỷu tay Trương Tĩnh Hân truyền đến từng đợt tê dại nhột nhạt, truyền tim nàng thậm chí lan đến sâu trong nội tâm. Trần Thiên Ngữ muốn đem kẻ ngủ không an phận này đánh thức, nhưng lại sợ nàng tỉnh lại nhấc cánh tay lên thâm chí không nhấc cánh tay lên cũng có thể cảm nhận được biến hóa của người dưới thân, đến lúc đó mới thật sự xấu hổ!

Trần Thiên Ngữ im lặng chậm rãi muốn đẩy cánh tay Trương Tĩnh Hân ra, vô thanh vô tức tiến triển thuận lợi đẩy ra được một nửa, Trương Tĩnh Hân không hề báo trước tỉnh dậy nhìn nàng nói: "Trần tiểu béo sáng sớm cứ như vậy nhớ thương mà ôm cánh tay ta sao?"

Lúc Trần Thiên Ngữ nhìn nàng khuôn mặt hoàn toàn đỏ bừng: "Không, không phải, ngươi đè lên người ta, ta mới...."

Trương Tĩnh Hân tựa hồ hoàn toàn không có nghe nàng đang nói cái gì, chỉ thư giãn ngũ quan, cười đến mềm mại: "Sớm a, Trần tiểu thư."

Trần Thiên Ngữ xấu hổ, ngượng ngùng, không biết làm sao đều bị nụ cười của nàng làm đọng lại sau đó trong nháy mắt hòa tan, khoảng cách quá gần sẽ khiến người ta có cảm giác thân mật, nàng không biết nói gì, không thể làm gì khác hơn là lấy phương thức tương tự để đáp lại: "Sớm, Trương lão bản."

Trần Thiên Ngữ che ngực nói muốn đi tắm, Trương Tĩnh Hân ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, mở thực đơn đặt trên bàn: "Khách sạn này có vẻ cũng không tệ lắm, cung cấp nơi dừng chân còn cung cấp món Nhật, được xưng nguyên liệu vận chuyện bằng đường không, đầu bếp chính là đầu bếp Nhật chính tông. Tiểu mập mạp có muốn thử một chút không?"

Một khắc kia trước khi Trần Thiên Ngữ đi vào phòng tắm, trả lời: "Cái gì tiểu mập mạp a, không nên đem danh xương buồn nên chuyển hóa thành loại xưng hô manh hóa đương nhiên này có được hay không! Ăn uống.....ta thật sự không có khẩu vị, tối hôm qua uống quá nhiều hiện tại cảm giác cả người đổ đầy nước canh và nước đắng, vừa mỡ vừa ngán lại buồn nôn."

"Như vậy a, vậy tự ta ăn?" Trương Tĩnh Hân khép thực đơn lại.

Trần Thiên Ngữ khi tắm nỗ lực nhớ lại tối hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng nghĩ như thế nào cũng chỉ có thể nhớ đến nàng và Trương Tĩnh Hân ngồi cạnh biển nói chuyện trời đất, một số hình ảnh vụn vặt. Không biết có phải là nghĩ đến quá mức chuyên tâm hay không mà mất rất nhiều thời gian, đợi nàng tắm rửa sấy tóc xong thì trong bụng đã cuồn cuộn tiếng sấm

Cũng đúng, đã sắp một giờ ba mươi chiều rồi, đói là chuyện đương nhiên.

Mà hết lần này tới lần khác ở phía sau nàng ngửi thấy được hương vị của thức ăn!

Đây là mùi gì a? Mùi bò đậm như vậy chẳng lẽ là bò nướng ngói?

Trần Thiên Ngữ tóc cũng sấy chưa khô liền vọt ra, Trương Tĩnh Hân đưa lưng về phía nàng ,nói: "Thì ra có thể ăn trong phòng." Nhìn lại nhắc nhở: "Bình tĩnh, đem áo tắm buộc chặt một chút."

Trần Thiên Ngữ nhìn thịt bò còn đang xèo xèo trên miếng ngói ánh mắt có chút ngây dại, trước mặt Trương Tĩnh Hân bày một loạt các loại thịt, trên đĩa dài bày thịt cá, nạm bò xếp trên củ cải sợi và gừng thái mỏng có vẻ tươi mới, khiến Trần Thiên Ngữ chảy nước bọt, ngón trỏ đại động!

Nàng vừa buộc chặt đai lưng vừa nhảy qua đối diện Trương Tĩnh Hân, nhớ đến lần trước bởi vì ăn nhiều sườn lợn rán mà bỏ lỡ thịt bò Kobe, lần này đúng lúc đói bụng nói lại xuất hiện, thực sự không thể bỏ qua nữa!

Trần Thiên Ngữ cầm lấy đôi đũa xốc lên một miếng thịt bò, nói: "Bữa này ta mời."

"Hắc, không phải ngươi nói ngươi không ăn sao?"

"Hiện tại đói bụng, Trương lão bản đừng để bụng ta tranh thức ăn của ngươi, ta thật sự sắp chết đói."

Tuy rằng Trần Thiên Ngữ đã từng trong vòng một tuần lễ liên tục ăn hai lần thịt bò dẫn đến ngán ngẩm đến sau này một đoạn thời gian rất dài cũng không ăn thịt bò nữa, nhưng rất rõ ràng, nàng đã bình an vượt qua thời kỳ chán ghét.

Thịt bò rõ ràng chính là vân mỡ hoa văn cẩm thạch, loại này được xưng là thịt chất tốt nhất non mịn nhiều nước, hàm lượng axit báo bão hòa rất thấp, cắn nhẹ một cái mỡ trong thịt tràn đầy trong miệng. Đầu lưỡi khẽ động thịt liền hòa tan trong miệng, cảm giác trơn mềm của thịt cùng hương nước dung hợp cùng một chỗ, vị giác cùng xúc giác song trọng hưởng thụ thật sự có thể người ăn cảm thấy đáng giá.

Trần Thiên Ngữ khoanh hai tay nhắm mắt hưởng thụ hạnh phúc, lại ngâm ra một tiếng "ân —": "Cảm giác một đường trở lại tối qua! Ngon!"

Trương Tĩnh Hân rót rượu trắng: "Cồn của tối qua thật sự đều tỉnh dậy? Ngươi biết tối hôm qua ngươi đã làm gì không?"

Động tác của Trần Thiên Ngữ bỗng nhiên dừng lại trên miếng thịt bò thứ hai: "Thế nào? Trừ ăn cơm uống rượu ta còn làm cái gì?" Thế nào nghe vào lại cảm thấy Trương Tĩnh Hân có ý khác? Trần Thiên Ngữ có chút hoang mang a.

Thảo nào — hai chiếc đũa lần lượt kẹp vào con tôm, đem nó gắp lên, trở mình chấm lưng tôm vào xì dầu nhúng hai cái, phết chút dầu mù tạc, nhanh chóng cho vào miệng — Trương Tĩnh Hân còn cảm thấy kỳ quái, dựa theo cá tính giấu không được chuyện như Trần Thiên Ngữ, tối hôm qua cường hôn người khác hôm nay thức dậy làm sao có thể giả vờ bình tĩnh như thế, thì ra là đã quên.

"Trương lão bản.... Không sao chứ." Nhìn thấy Trương Tĩnh Hân cười mà không nói chỉ lo ăn, trong lòng Trần Thiên Ngữ có chút sợ hãi: "Thế nào sau khi bản thân khơi đề tài thì cái gì cũng không nói a? Ta rốt cuộc đã làm gì.... Không phải uống nhiều rồi nên lên người ngươi đi."

Trương Tĩnh Hân: "Vậy thì không có."

"Vậy là tốt rồi, chuyện thất thố nhất không xảy ra ta cũng an tâm rồi. Lại nói tiếp, Trương lão bản tại sao ngươi đến nơi này? Ta nhớ kỹ ta không nói với bất cứ ai ta đang ở thành phố Q, nếu như ta nhớ không lầm thì ngươi còn tìm được ta ở chỗ quán nướng ven biển?"

"Vấn đề này tối hôm qua ngươi đã hỏi năm sáu bảy tám lần, ta cũng đã trả lời người nhiều lần, thế nào hôm nay vừa tỉnh lại hỏi nữa?"

Trần Thiên Ngữ chớp chớp mắt: "Ngươi.... Đã nói sao? Ta thế nào một chút ấn tượng cũng không có?"

Trương Tĩnh Hân móc một muỗng hải đảm: "Ân, rất tươi, Tiểu Béo đến nếm thử."

Trần Thiên Ngữ chưa từ bỏ ý định tiếp tục truy vấn, Trương Tĩnh Hân bất đắc dĩ nói: "Ta thật sự đã nói rồi, thật sự lười nói nữa. Trần lão sư ngươi ăn nhiều một chút mù tạc để tỉnh rượu đi."

Trần Thiên Ngữ: "....."

Hải sản nướng tươi ngon, nguyên liệu của nơi này quả thật không tệ.

Cá Tam Văn đầy đặn trơn mềm vào bụng, Trương Tĩnh Hân đã uống cạn hai bình rượu trắng, lại gọi thêm hai phần cá chình thái lát.

"Món Nhật thích hợp với ta, ăn không no không chán." Trương Tĩnh Hân đắm chìm trong mỹ vị của cá chình, Trần Thiên Ngữ nhớ lại một chi tiết, hoàn toàn thông suốt.

"Trương lão bản." Trần Thiên Ngữ nói: "Tài khoản Weibo các nhân của ngươi có phải tên là Dùng Bồn Ăn Cơm ăn cơm hay không?"

– – – – – – – – –

Tuy rằng mẹ đã đi rồi, Phương lão bản bị nàng nắm ở trong tay muốn chơi thế nào thì chơi thế đó, nhưng ngày tháng của Cao Ấu Vi vẫn còn có chút không tốt.

Mẹ của nàng không thường xem tin giải trí, nhưng không tránh được sẽ có người bên xem qua, Vì vậy chuyện xấu con gái làm ở trong nước liền truyền vào tai mẹ nàng. Mẫu thân đại nhân cũng lười cùng Cao Ấu Vi giằng co, trực tiếp an bài nàng đi xem mắt.

Cao Ấu Vi vốn là bận rộn, làm sao có thời giờ đến ứng phó nam nhân, uống hai ngụm rượu lấy dũng khí gọi điện thoại cho mẹ.

"Có ý gì?" Mẹ nàng vừa nghe điện thoại ngữ khí vẫn thật ôn hòa, nhưng lúc nói đến trọng điểm lập tức liền bất thiện: "Ngươi là nói ngươi không muốn đi? Vậy ngươi muốn cùng ai kết hôn? Nhà phê bình ẩm thực kia? Ngươi thật sự là đồng tính luyến ái?"

"..... Cũng không phải." Cao Ấu Vi sợ nhất là loại phương thức nói chuyện không mang theo tâm tình rõ ràng nhưng lại có uy lực hóa cốt miên chưởng này của mẹ nàng: "Chỉ là gần đây quá bận rộn, có thể qua một thời gian ngắn hãy bàn đến không?"

"Ai không bận rộn? Năm đó ta cũng bề bộn nhiều việc, không phải cũng bớt thời giờ kết hôn sinh con sao? Ngươi mỗi ngày còn có thể làm việc xã giao 24 tiếng đồng hồ sao?"

"....."

"Tối mai sáu giờ đến tám giờ, dành chút thời gian, ta đã bảo trợ lý của ngươi an bài xong tất cả, đến lúc đó ngươi chỉ cần đến là được."

"....Được, thưa mẹ."

"Đừng để ta phải quan tâm mãi, bao nhiêu tuổi rồi còn không phân rõ nặng nhẹ. Nam nhân lần này gặp mặt ngươi tố chất cũng không tệ lắm, ta đang cùng ba hắn nói chuyện làm ăn, ngươi tốt nhất là nên xem mà làm đi."

"....Vâng."

Cúp điện thoại Cao Ấu Vi chống trên bàn, nhịn không được dùng ngón tay gõ trên mặt bàn tạo ra chút âm thanh.

Không phải bạn bè của gia trưởng thì chính là bạn làm ăn của gia trưởng..... Không thể trêu vào, một chút cũng không dễ chơi, vẫn là chèn ép Phương Khôn thứ hèn nhát như vậy tương đối thú vị!

Cao Ấu Vi mặc lễ phục tương đối nghiêm chỉnh muốn đi gặp mặt, đối phương trái lại là một nam nhân văn nhã, họ Hoàng, mang kính mắt, tây trang thẳng thóm, nói là kinh doanh trong nước.

Cao Ấu Vi ít nhiều cũng có thể giả vờ, mang lên dáng vẻ tiểu thư khuê các cười không lộ răng, nói năng cũng nhỏ nhẹ rất tri tính, nói đến chuyện thương trường hay bên có thể có đề tài chung.

Nhìn ra được Hoàng tiên sinh thật thích Cao Ấu Vi có tri thức hiểu lễ nghĩa có thể kiếm tiền, mắt thấy sắp đến tám giờ, Cao Ấu Vi xem như có thể công thành lui thân, cơ cười cướng cứng trên mặt rốt cục có thể nghỉ ngơi một hồi.

"Vậy có thể trao đổi số điện thoại với Cao tiểu thư không..." Ngay lúc Hoàng tiên sinh muốn cùng nàng trao đổi phương thức liên lạc, nụ cười đoan trang Cao Ấu Vi vẫn duy trì lập túc biến mất, ánh mắt của nàng đảo qua bờ vai của hắn nhìn đến phía sau. Hoàng tiên sinh nghe thấy được tiếng giày cao gót gấp gáp mà hung mãnh nện xuống đất đang nhanh chóng hướng về phía này.

Hoàng tiên sinh đang muốn quay đầu xem thế nào, một nữ nhân nhanh như gió đã đến trước mặt bọn họ, cầm lấy ly rượu còn chưa uống xong trên tay hắn lấy khí thế sấm chớp rền vang tạc thẳng vào mặt Cao Ấu Vi.

Rượu đỏ văng khắp nơi!

Tang Thanh Nhã đặt ly rượu xuống, lạnh lùng nói: "Cao tiểu thư thật có nhã hứng a, nghe nói ngươi muốn ngủ với ta? Ngươi cũng không thử soi gương, bằng vào ngươi cũng muốn ngủ với ta. Được, có bản lĩnh ngươi liền thử một chút, còn không biết là ai ngủ với ai!"

Tang Thanh Nhã muốn đi, cúi đầu nhìn thoáng qua Hoàng tiên sinh thật thà.

"Nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy ai xử lý kẻ cặn bã sao?"

Hoàng tiên sinh: "....."

Tang Thanh Nhã tạc rượu xong đã đi rồi, nhân viên lặng yên cầm khăn mặt đến đưa cho Cao Ấu Vi: "Tiểu thư, ngài không sao chứ?"

Cao Ấu Vi nhận lấy khăn, cười lắc đầu, lau rượu trên mặt,

Hoàng tiên sinh kinh ngạc nói không ra lời, mới vừa rồi một màn kia nghĩ lại vô cùng kinh khủng!

"Cái kia....." Hoàng tiên sinh gấp gáp hỏi: "Ngươi có sao không?"

Cao Ấu Vi nói: "Không có việc gì, không có việc gì, một chút ân oán cá nhân quấy nhiễu đến ngươi."

"Không, không có gì, không có gì...."

Lúc tám giờ đúng, Hoàng tiên sinh vội vội vàng vàng mà cáo từ.

"Hoàng tiên sinh." Cao Ấu Vi gọi hắn lại: "Số điện thoại, còn cần trao đổi không?"

Hoàng tiên sinh lúng túng nói: "Hôm khác đi." Sau đó như gió mà chạy mất,

Cao Ấu Vi ngồi ở chỗ cũ tiếp tục lau cổ, cả người là rượu bộ quần áo này xem ra không thể dùng nữa rồi.

Hồi tưởng lại dáng vẻ hung ác mới vừa rồi của Tang Thanh Nhã, trong lồng ngực Cao Ấu Vi phát nhiệt: "WOW.... Thực sự là liệt nữ."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top