Chương 17

Trần Thiên Ngữ nghĩ phải đi về lấy xe về rồi sẽ ăn một bữa, đến quán nhỏ cư nhiên nhìn thấy Trương Tĩnh Hân cũng ở đó. Nàng cũng ngồi hai cái bàn, một đĩa một đĩa thức ăn bày đầy bàn, xem ra đã ăn xong một vòng rồi.

"Trương lão bản có nhàn rỗi như vậy sao? Hôm nay không đến quán ăn?" Trần Thiên Ngữ ngồi vào đối diện Trương Tĩnh Hân, phát hiện Trương Tĩnh Hân cơ hồ đem tất cả món ăn của quán đều gọi ra, nhưng mỗi món ăn cũng chỉ ăn một miếng rồi để lại.

Trương Tĩnh Hân đưa đôi đũa cho Trần Thiên Ngữ: "Không phải ngày hôm qua được ngươi dẫn đến sao, ăn tham rồi. Hôm nay vừa tỉnh lại trong đầu nghĩ đều là hương vị của canh cá, nghĩ không bằng hành động."

"Trong quán làm sao bây giờ? Không bận rộn sao?"

"Vị Đồng giúp đỡ thu ngân."

"Vậy thảm rồi, những người đến vì món ăn đặc biệt hôm nay chờ không được món ăn ngon của ngươi rồi. Bất quá nói đi phải nói lại, ngươi nghĩ thế nào mà nghỉ ra tặng món đặc biệt cho thực khách xinh đẹp nhất? Hội viên thâm niên thì lại không có."

Trương Tĩnh Hân rót bia cho Trần Thiên Ngữ: "Trần lão sư nghe nói qua tướng do tâm sinh chưa? Giống như một món ăn, nếu như màu sắc không đẹp ngươi chắc chắn sẽ không muốn ăn. Người cũng giống như vậy a, người khác cũng không có nghĩa vụ xuyên thấu bẩn thỉu bề ngoài lao lực đào móc nội tâm xinh đẹp của ngươi."

"Nói cho cùng ngươi vẫn thích những thứ xinh đẹp."

Trương Tĩnh Hân cười: "Những thứ xinh đẹp ai không thích. Bất quá ta cho rằng những thứ xinh đẹp không phải là loại bề ngoài đẹp, mà là đẹp do bên trong phát ra. Kẻ có nội tâm đáng ghê tởm thế nào cũng khiến người nhìn khó chịu."

"Như vậy ta từ trong tới ngoài rốt cuộc có bao nhiêu xấu!"

Trương Tĩnh Hân: "Thì ra Trần lão sư còn nhớ thù."

"Cũng không có, chỉ là hận không thể cắn nát ngươi."

"Lần trước ta làm cơm chiên cho ngươi, là ngươi không nể mặt."

"Món đó có lệ ngươi còn dám nói — canh đậu hũ kim kê đâu! Phù dung Tây hồ đâu! Còn có cá long lợi phối nấm hạnh bảo cùng thịt bò nướng kiểu rừng rậm! Đến phiên ta lại là một đĩa cơm chiên! Ngươi nói ta có thể không...."

Trương Tĩnh Hân nhanh tay lẹ mắt đem miếng gan heo nhét vào trong miệng Trần Thiên Ngữ, hợp tình hợp lý nói.

"Trần lão sư trước ăn chút gì đi, lẩm bẩm lâu như vậy cũng bị đói rồi."

Trần Thiên Ngữ: "....."

Trần Thiên Ngữ hôm nay chuẩn bị làm thần khí ánh sáng, vừa lúc Trương Tĩnh Hân gọi một bàn món ăn, nàng nhân đó chụp ảnh. Trương Tĩnh Hân muốn ăn đĩa rau còn bị chụp trở về: "Ngài đợi lát nữa!" Trần Thiên Ngữ Còn dùng đôi đũa đem thịt cùng rau củ bày ra dáng vẻ xinh đẹp, cầm cameras răng rắc một lát cũng không để yên.

Trương Tĩnh Hân bất đắc dĩ: "Ta đói rồi, lúc nào thì có thể để cho ta ăn a?"

"Ăn, ăn." Rốt cục chụp xong, Trần Thiên Ngữ nhìn vào hình ảnh trong màn hình.

Trương Tĩnh Hân đột nhiên nói: "Sáng nay ta tiễn ngươi về nhà, biểu ca ngươi cõng đem ngươi lên lầu, ngươi ngủ đúng là đủ kiên định."

"Biểu ca?" Trần Thiên Ngữ hỏi lại.

"Đúng vậy, biểu ca ngươi. Cao tương đương ta, chân rất ngắn."

Trần Thiên Ngữ phản ứng kịp, sau khi "nga" một tiếng không biết đang suy tư điều gì, mở miệng nói chuyện ngữ điệu cũng không hoạt bát như trước: "Ân, ta ngủ chính là rất say, một trăm con yêu tinh độ kiếp cũng không tỉnh."

Trương Tĩnh Hân ngưng mắt nhìn nàng như có điều suy nghĩ một hồi, tiếp tục ăn.

Trong khoảng thời gian này Trần Thiên Ngữ phải làm việc liên tục.

Linh cảm của sách mới dồn trong đầu áp bách khiến nàng nóng lòng thần kinh muốn thử muốn hình thành văn tự cũng sắp ép tới chảy máu não, nàng quyết định lưng đeo hành lý đến trước quán nhỏ của ông chủ để tìm hắn nói về thị trấn nhỏ của hắn.

Trần Thiên Ngữ không chỉ muốn viết về mỹ thực, cố sự, còn muốn viết về văn hóa. Muốn hiểu rõ văn hóa của một nơi nào đó thì phương thức tốt nhất chính là thâm nhập địa phương, trong thời gian ngắn những gì nghe được thấy được mặc dù cũng chỉ xem như nuốt cả quả táo, nhưng so với đóng cửa viết bừa cũng chân thực hơn rất nhiều.

Trần Thiên Ngữ mới vừa đăng ký vé máy bay thì điện thoại của Cao Ấu Vi liền gọi đến." Cô nãi nãi, ngươi lại đi nơi nào? Còn nhớ rõ ta đã nói với ngươi là phải cùng bên chế tác của Đầu Bếp Tranh Tài gặp mặt không? Người ta cũng đã hẹn ngày vừa quay đầu lại thì tìm không được ngươi!"

Trần Thiên Ngữ lôi kéo rương hành lý đến chỗ kiểm soát: "Ta đã chuẩn bị lên máy bay ngươi mới nói với ta cái này."

"Lên máy bay? Ngươi lại bay đến chỗ nào?"

"Muốn đi ra bên ngoài lấy tài liệu."

"Chỗ nào ở bên ngoài?"

"Hồ Nam, nói không chính xác, sẽ đến mấy chỗ ở Hồ Nam."

"..... Tổ tông của ta, trước hết ngươi tốt nhất là ở lại thành phố chờ tin tức, ta đã nói đều vô ích. Ngươi lấy tài liệu còn phải chạy vòng quanh, nội trong nửa năm một năm có thể trở về sao?"

"Chương trình kia của ngươi...aiz, ta nhín chút thời gian trở về còn không được sao?"

"Ngươi bây giờ đã đi, nhanh nhất lúc nào có thể trở về?"

"... ít nhất ...một tuần, để ta viết xong bản thảo mới được."

"Chậm đến chết người đi được!"

"Cao Ấu Vi! Như thế nào đi nữa thì sách này cũng là các ngươi đuổi theo sau mông ta hơn nửa năm bức cho viết cho ra, thế nào đến lúc này còn ghét bỏ lây đến cả ta?"

"Được rồi được rồi, cái gì cũng đừng nói nữa, một tuần lễ sau chúng ta gặp ở Thành Phố B, ta cũng còn một đống việc phải làm."

Trần Thiên Ngữ không còn cách nào khác, ân một tiếng muốn cúp điện thoại.

"Nếu muốn người ta yêu Thiên Ngữ — ở bên ngoài không nên trêu hoa ghẹo nguyệt —phải yêu ta, yêu yêu yêu....."

Quyết định thật nhanh cúp điện thoại!

Trước khi Trần Thiên Ngữ đến địa phương cũng đã thuê được nhà rồi, mỗi sáng sớm theo tiếng gà gáy mà tỉnh lại, lên núi xem nguyên liệu, ghi lại quá trình sinh trưởng của nguyên liệu. Gặp phải người trong thôn liền lôi kéo trò chuyện một hồi — mặc dù giọng Hồ Nam bách chuyển thiên hồi, một thời gian rất lâu Trần Thiên Ngữ căn bản nghe không rõ chỉ có thể nghĩ so với luyện vẽ tranh, so với ra nước ngoài còn gian nan hơn.

Phía nam muỗi độc, cắn một cái là có thể ngứa nửa ngày. Nơi này đến tháng mười nhưng trời vẫn nóng đến nàng ngủ không yên, lại không dám mở cửa sổ, trên núi muỗi vừa bay vào nhà là có thể ở bên tai ong ong cả đêm rõ ràng làm cho người ta bị cắn đến tỉnh. Trần Thiên Ngữ ở phương bắc quen rồi, đến phía nam có chút không quen khí hậu. Ớt xào thịt, tiêu băm đầu cá ăn rất ngon, nhưng ăn nhiều không chịu nổi sẽ bị tiêu chảy.

Cao Ấu Vi thúc giục, Trần Thiên Ngữ kéo dài một ngày đêm thì phải trở về thành phố, còn tâm tâm niệm niệm muốn ăn chao cùng đậu da của Trường Sa , cố ý vào nội thành ăn một bữa no nê mới chịu rời khỏi.

Mấy ngày kế tiếp Trần Thiên Ngữ đen gầy gầy đen mà trở về thành phố, vừa thấy Cao Ấu Vi lên tiếng chào hỏi thì giọng nói mang theo khẩu âm Hồ Nam, khiến Cao Ấu Vi sửng sốt một hồi.

"Đêm nay phải đi ăn một bữa cơm cùng bên chế tác, ngươi về nhà hảo hảo thay quần áo khác, ăn mặc đẹp một chút. Nhớ kỹ phải thục nữ một chút a." Cao Ấu Vi căn dặn.

Trần Thiên Ngữ liền buồn bực: Ta lúc nào thì không thục nữ chứ?

Trần Thiên Ngữ trở về chỉ mang theo một rương hành lý, nàng còn phải trở lại đó.

Trở lại nhà Jeanne nhìn thấy Vệ Phong ở nhà một mình, cùng hắn gật đầu mỉm cười xem như là chào hỏi, sau khi trở lại phòng ngủ của mình thì làm thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên, nàng nghĩ vẫn là nhanh chóng dọn đi thì tốt hơn.

Trang điểm được một nửa Cao Ấu Vi liền gọi điện thoại đến hối thúc , nói người đã đến dưới lầu.

Cao Ấu Vi một bên gọi điện thoại cho nàng một bên thấy đầu của Vệ Phong ló ra, nhìn thoáng qua liền rụt trở vào.

Trần Thiên Ngữ xuống lầu, quả thật rất cho Cao Ấu Vi mặt mũi, ăn mặc rất nghiêm chỉnh xinh đẹp, ngay cả nụ cười không chút nào liên quan đến nghề nghiệp cũng cố nặn ra một chút.

"Ai vậy a?"

Trần Thiên Ngữ ngồi vào ghế phó lái, thì Cao Ấu Vi hỏi: "Người đàn ông kia."

Lúc Trần Thiên Ngữ nhìn lên thì Vệ Phong lại ló đầu ra.

Nhớ đến lời của Trương Tĩnh Hân, Trần Thiên Ngữ cười nói: "Biểu ca ta."

"A? Ngươi lúc nào thì có biểu ca rồi?"

Cao Ấu Vi nói tiểu khu Lộc Sơn cũng chính là biệt thự cạnh biển bên kia trang trí thêm một tháng nữa thì có thể hoàn tất, đến lúc đó nàng có thể trở về.

Trần Thiên Ngữ nhìn thấu nàng: "Lúc trước ngươi để ta ở trong tiểu khu Lộc Sơn không phải là vì muốn ta chuyên tâm viết sách mới đi? Nếu không phải đã đến lúc ba ngươi đem ngươi bắt đi thì nói không chừng ngươi sẽ thừa dịp ta ngủ say' lặng lẽ lẻn vào cùng ta ở chung đi."

Cao Ấu Vi hắc hắc cười: "Thiên Ngữ nhà ta chính là rất thông minh a." Nàng nhìn thoáng qua vết sẹo trên cổ tay Trần Thiên Ngữ nói: "Chỉ là tình trạng này của ngươi, để ngươi ở một mình thực sự có chút nguy hiểm, có người ở chung mới được."

"Ta là tình trạng gì?" Trần Thiên Ngữ câu này hỏi lại có chút nghiêm túc.

Cao Ấu Vi nhẹ giọng "hey" một tiếng, nói: "Ta đây không phải là lo lắng cho ngươi sao? Lần trước bốc cháy chuyện này ta không thể đến trước tiên, đến bây giờ nhớ tới cũng có chút nghĩ mà sợ. Ta biết ta bề bộn nhiều việc không có nhiều thời gian ở bên cạnh ngươi, nhưng chỉ cần có thời gian ta nghĩ đến tất cả đều là ngươi."

Trần Thiên Ngữ: "....."

Cao Ấu Vi: "Nếu không ngươi suy nghĩ thật kỹ đi, chúng ta tuổi tác cũng đã không nhỏ, có thể tìm một người bầu bạn cũng không sai."

Trần Thiên Ngữ không biết vì sao Cao Ấu Vi đột nhiên cảm tính như vậy, dáng vẻ quả thật rất chân thành.

Mấy năm nay Trần Thiên Ngữ nghe qua không ít lời tốt đẹp, nhưng hôm những người đã từng nói những lời tốt đẹp này không một ai bên cạnh. Muốn nói nàng còn tin vào tình cảm, cũng là tin. Nhưng muốn nói không tin cũng không quá đáng. Nói đến vấn đề tính hướng, Cao Ấu Vi là một lựa chọn tốt để nói chuyện luyến ái, nhiều tiền, đơn thuần, chủ yếu nhất là đối với nàng rất tốt.

Đề nghị của Cao Ấu Vi khiến trong lòng Trần Thiên Ngữ có một tia dao động. Đương nhiên, nhưng cũng không thể nào lập tức đáp ứng nàng ấy, Cao Ấu Vi cũng rất thức thời không lại tiếp tục truy vấn.

Cao Ấu Vi mang Trần Thiên Ngữ đến một quán cà phê do bạn nàng mở. Toàn bộ là bàn bằng gỗ, sô pha, đèn đặt dưới đất, cộng thêm thân cây trang trí, đèn treo sáng sủa, sàn lát gạch đỏ, không tính là an tĩnh nhưng quả thật là thoải mái

Cao Ấu Vi chỉ vào đèn treo trên đỉnh đầu nói, nếu như cái này rơi xuống đập phải mười người thì trong đó có thể có đến chín biên kịch, biên kịch của thành phố B đều thích đều thích tụ tập uống cà phê ở nơi này, cũng là nơi tốt để bàn chuyện.

Chọn món ăn ở nơi này không dùng thực đơn mà dùng thẻ nhỏ, các loại thẻ đủ màu sắc đại biểu cho những con số khác nhau. Trần Thiên Ngữ cầm thẻ cùng Cao Ấu Vi đến chiếc bàn lớn nhất , một bàn người cả trai lẫn gái ai cũng chưa vào mắt nàng thì đã nhìn thấy bạn gái của Trương Tĩnh Hân, cô gái lái Audi!

Tang Thanh Nhã cũng nhận ra Trần Thiên Ngữ, Trần Thiên Ngữ thấy tay nàng bị nam nhân bên cạnh nắm lấy, trong lòng phát hỏa nên liền tiến đến.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top