[Bách hợp] Cô đơn luyến nhân (Chương 24 - 26)

Chương Hai Mươi Bốn 

Xúc Động

Màu hồng đây rồi, T thật là chờ mong màu hồng này mau xuất hiện nhưng mà những gì 

tốt đẹp cự nhiên cứ rất ngắn và mỏng manh

-----------------------------

“Của ta thiên, này mưa như thế nào càng lúc càng lớn?”

Tô Vũ Khởi cùng Vương Ngôn đi ra công ty thì nghe hắn khoa trương kêu lên, ngẩng đầu nhìn bầu trời, quả nhiên là âm trầm đáng sợ. Xa Xa mây đen đã muốn một góc, mây màu xám không ngừng kéo dài che bầu trời, một trận gió to thổi tới.

“Xem ra hôm nay là muốn ta tiếp trận mưa to a” Vương Ngôn lầm bầm lầu bầu nói, hồi đầu nhìn Tô Vũ Khởi, trưng cầu ý kiến của nàng, “Mưa lớn như vậy, ngươi một tiểu cô nương trở về không an toàn, ta đưa ngươi trở về đi!”

“Không cần, ta chính mình trở về, không phiền toái ngươi, chốc lát mưa lớn, ngươi cũng không thể quay về, vẫn là nhanh chạy đi thôi”.

Bị mưa lớn, Tô Vũ Khởi ngược lại rất thích cảm giác như vậy. Sau gió táp mưa sa, hết thảy đều sẽ sống lại một lần.

“Không được, làm sự phụ của ngươi, ta phải tận chức trách,đừng cãi lời ta, theo ta đi là được rồi”.

Vương Ngôn táo bạo nắm lấy cánh tay Tô Vũ Khởi, trừng hợp lúc này có trận gió mạnh thổi tới, cánh tay đang nắm liền chỉ còn trong quá khứ, may mắn hắn thân thủ đủ nhanh, nếu không liền bị phi rớt.

Ngã tư đường phía sau truyền đến âm thanh chiếc xe chạy đến, một chiếc ô tô bỗng nhiên chuyển hướng chạy lại gần nơi này, tại khi Vương Ngôn im lặng, bánh xe chạy vọt tới trước mặt hắn, chỉ thấy xe đụng tới ống quần hắn, làm hắn hoảng sợ.

Hắn tức giận chửi ầm lên “Ngươi bị bệnh a, có thể hay không biết lái xe!”

Cửa kính xe hạ xuống, Tô Vũ Khởi ngây ngẩn cả ngươi, nàng như thế nào lại đến đây?

Cố Hàn Yên nhìn xuyên qua cửa kính xe, nhìn thấy ánh mắt Tô Vũ Khởi.

“Ta đang nói ngươi, ngươi có nghe thấy không?”

“Xin lỗi, ta chỉ là vội vã tới đón người” Cố Hàn Yên lãnh đạm trả lời, lại nhìn ngươi bên cạnh nam nhân, “Các ngươi là đồng sự sao? Nàng tan tầm đi, ta nghĩ có thể đón nàng đi chứ?”

“Các ngươi nhận thức?” Vương Ngôn đại quẫn, xấu hổ nhìn thoáng qua Tô Vũ Khởi, “Nga, ngượng ngùng, ta tưởng có ngươi cố ý kiếm chuyện, ân—Vũ Khinh, vậy ngươi mau về đi! Mưa lớn đường không dễ đi---”

Tô Vũ Khởi ngốc sững sờ đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích, kinh hỉ, xót xa, khẩn trương, khổ sở hết thảy đều dâng lên, nàng tới nơi này làm cái gì, nàng thật là đến tìm chính mình sao?

“Lên xe, ta nghĩ cùng ngươi nói chuyện”.

Tô Vũ Khởi trầm mặc cúi đầu. Nàng bất động, Cố Hàn Yên sẽ chờ.

Qua vài giây, Tô Vũ Khởi mở ra cửa xe sau ngồi xuống.

Cố Hàn Yên có chút ngoài ý muốn, nàng kỳ thật hy vọng Tô Vũ Khởi sẽ ngồi vào ghế phó điều khiển, nhưng là không nói nên lời. Trải qua đêm kia sau các nàng trong lúc này không thể lại giống như trước thản nhiên.

Ngoài xe tiếng gió gào thét vẫn như trước, không ngừng thổi mạnh xuống đường, những thiết bị chống đỡ bên đường đều bị đổ ầm xuống, đổ xuống một chiếc xe ô tô, làm âm thanh cảnh bảo ô ô vang dội. cố Hàn Yên phát động xe, mang theo vô đích mà ly khai, hai mắt của nàng thông qua kính hậu nhìn Tô Vũ Khởi, Tô Vũ Khởi còn lại xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Xem ra, tiếp theo sẽ có trận mưa to.

“Ngươi, mấy ngày nay, có hoàn hảo sao?”

Tô Vũ Khởi thấp giọng trả lời “Ân, vẫn như trước đây, không có gì biến quá lớn. Ngươi, tưởng muốn nói chuyện gì với ta?”

Có phải hay không muốn nói với chính mình, sự tình đêm đó chẳng qua là nàng nhất thời xúc động, nàng không có ý tứ khác, muốn chính mình cũng không cần suy nghĩ quá nhiều? Không phải đã muốn nói qua—

Cố Hàn Yên chỉ là yên lặng lái xe, hai mắt nhìn chăm chú vào cửa thủy tinh thấy bầu thời ngày càng ảm đạm, trong đầu có trăm ngạn chủng loại suy nghĩ bay tới bay lui. Nàng nghĩ đến chính mình đã muốn nghĩ đến đủ triệt để, cũng đủ hiểu được, hôm nay tới gặp Tô Vũ Khởi, cũng chủ yếu là xác định ý tưởng chính mình, khả đợi cho nàng chân chính mình thấy người này thời điểm, nguyên bản những lời lẽ thanh minh chỉ còn là khoảng trắng trong đầu.

Tô Vũ Khởi gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng của nàng. Trầm măc quá mức buồn khổ, nàng hy vọng nàng mở miệng nói cái gì đó, lại sợ hãi nàng nói những chuyện nàng tối sợ hãi, khả Cố Hàn Yên chính là không nói lời nào, thậm chí ân một tiếng cũng đều không có.

Ầm Vang !

Trên không trung xuất hiện vô số đường dài chớp sáng, sắc trời đen một mảnh cũng phân thành nhiều tiểu khối, lập tức lại là tiếng gầm rú cực đại. Mưa to từ trên trời giáng xuống,thay thế cho những giọt nước nhỏ trước đó, trong khoảng khắc chiếm cứ khắp trên thiên không, này mưa thật là nhiều nhiều, nghĩa vô phản cố từ trên mấy vạn dặm trời cao rớt xuống, rơi xuống đại địa, cuối cùng thẩm thấu vô nhựa đường.

Cố Hàn Yên đột nhiên phanh xe lại, bánh xe mạ sát trên mặt đường phát ra tiếng kêu bén nhọn, quán tính làm Tô Vũ Khởi có thiên hướng nhào về phía trước, thiếu chút nữa từ chỗ ngồi rớt xuống,nàng hết hồn chống đỡ ghế ngồi, khẩn trương ngẩng đầu nhìn Cố Hàn Yên, “Làm sao vậy?”.

Trên đỉnh đầu có tiếng phách phách bạch bạch, là tiếng nước mưa gõ trên đỉnh xe. Toàn bộ thiên không đều đen, lá cây trong cuồng phong rung động, không ngừng có nhánh cây bị nện xuống, thẩm chí nhổ tận gốc cây. Đèn bên đường lục tục sáng, như là muốn đem theo ban ngày tiến nhập vào đêm tối.

Xe đã hoàn toàn dừng lại. Cố Hàn Yên ngồi tại chỗ ngồi xoay mặt lại nhìn nàng, một giây, hai giây. Tô Vũ Khởi cũng nhìn nàng, một giây hai giây.

Sau đó, Cố Hàn Yên bỗng nhiên kéo cửa xe chạy ra ngoài.

Tô Vũ Khởi kinh ngạc kêu nàng, “Hàn Yên, mưa lớn như vậy, ngươi còn muốn đi đâu?”

Đang khi nàng nói chưa xong, sau đó cửa xe được mở ra, đã thấy bả vai Cố Hàn Yên thấp ướt nước mưa, chen người vào thùng xe hẹp, nàng đưa Tô Vũ Khởi lùi vào bên trong, thuận tay mang cửa xe đóng lại.

“Hàn—ngô--”

Cố Hàn Yên thiếp thượng lên môi Tô Vũ Khởi, hai tay đồng thời xuất hiện trên mặt Tô Vũ Khởi.

Tô Vũ Khởi gần như thừa nhận Cố Hàn Yên điên cuồng, nhiệt độ hôn môi, nàng kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, bản năng liền muốn tránh né, Cố Hàn Yên không cho nàng cơ hội, hai tay vững vàng giữ lại gương mặt nàng, dừng sức mà chân hôn môi nàng, làm hô hấp Tô Vũ Khởi hỗn loạn, tim đập thật nhanh, chỉ buộc chính mình thích ứng nàng thình lình nhiệt tình.

Cố Hàn Yên si mê hôn môi của nàng,trằn mọc cọ sát người, hận không thể đem nàng tiến vào trong thân thể chính mình.Liền vừa mới, nàng còn suy nghĩ cẩn thận, nàng là triệt để suy nghĩ cẩn thận, chính mình đối với Tô Vũ Khởi là thích, là yêu, nàng cái gì cũng không muốn băn khoăn! Trong mắt, trong lòng nàng tràn đầy Tô Vũ Khởi, cảm xúc trong thân thể như thủy triều muốn dâng lên, càng hôn càng sâu, càng hôn càng miên, thay thế cho lý trí còn sót lại.

Tô Vũ Khởi bị nàng hôn đến não nóng lên, đôi mắt mê ly, kìm lòng không đậu mà vươn tay ôm cổ nàng. Người Trước mặt rất có lực dụ hoặc, Cố Hàn yên cơ hồ không thể tự giữ.

Triền miên hôn qua đi, Tô Vũ Khởi mệt mỏi nằm trên ghế xe, trên người còn bị sức nặng đồng dạng đè trên người, hơi thở Cố Hàn Yên không ngừng quay quanh nàng. Nàng nhìn chằm chằm Cố Hàn Yên, tóc của nàng tiếp thượng lên mặt mình,nàng nâng tay nhẹ nhàng lau đi. Cố Hàn Yên cầm tay nàng, dùng ánh mắt thâm tình tiến vào trong ánh mắt nàng, trong lúc cúi đầu xuống hôn lên môi nàng.

Nàng thì thào nói, “Ngươi trên người rất thơm”

Tô Vũ Khởi nhìn nàng gần trong gang tấc, mũi nàng đau xót, nước mắt liền chảy xuống.

“Vũ Khinh, ngươi--”

Chương Hai Mươi Lăm 

Hạnh Phúc Trước Mắt

ngọt ngào nếu cứ thế duy trì thì T thật mãn nguyện, nhưng đường đời nào có bằng phẳng.

-----------------------------

Cố Hàn Yên không hề nghĩ đến nàng cự nhiên sẽ khóc, tay chân liền luống cuống lau đi nước mắt nàng, sốt ruột mở miệng, lại sợ sẽ tái phạm sai lầm.

“Vũ Khinh, thực xin lỗi”.

Những lời này, trong lòng Tô Vũ Khởi lại giống như xé thêm lỗ hỏng trong tâm nàng, nàng cảm nhận kịch liệt đau đớn. Cố Hàn Yên quả nhiên lại hối hận sao?

“Đây lại là ngươi nhất thời xúc động?” Tô Vũ Khởi khóc thút thít đến hồng cả hốc mắt, “Cố Hàn Yên, ta biết ngươi không tiếp thụ được tình cảm của ta,ta biết ngươi không cách nào đáp lại tâm của ta, nhưng là, có thể hay không đừng lợi dụng tình cảm của ta, để mà nếm thử hết thảy, ngươi không thích ta, không nên đến trêu chọc ta!”

Cố Hàn Yên lập tức hiểu được, chính mình liên tiếp chạy trốn thật làm tổn thương sâu sắc đến tâm nữ hài này, làm nàng nghĩ đến chính mình đem nàng ra làm đồ chơi mà trêu chọc.

“Ta là kìm lòng không nổi, nhìn đến ngươi, ta cuối cùng là không khống chế được chính mình. Thực xin lỗi! Vũ Khinh, ta không nên chạy trốn, cũng không nên trốn ngươi, ta làm cho ngươi bị ủy khuất, thực xin lỗi! hiện tại ta nghĩ rõ ràng, cũng hiểu được, ta là thích ngươi--”

Tô Vũ Khởi nghiêng mặt, “Ta không cần ngươi đồng tình, cũng không muốn ngươi thương hại, không thích chính là không thích, vì cái gì còn muốn cho ta hy vọng, vì cái gì còn muốn nói chuyện này?”

“Không phải, không phải, ta là đối với ngươi áy náy, nhưng mà ta nói những lời này, không phải là bồi thường ngươi, ta là thích, là thật thích, ta lúc trước chưa từng tiếp xúc qua nữ hài, cũng không biết ngươi thích ta, ta nghĩ đến chính mình chỉ muốn xem ngươi là bằng hữu, khả kia ta đối với người con hơn cả thích đơn thuần! ta sẽ nhớ ngươi, ta sẽ lo lắng ngươi, ta sẽ đau lòng vì ngươi, hôm nay ta tới tìm ngươi, là vì thật sự không nhịn được tưởng niệm trong lòng, Vũ Khinh, ta về sau sẽ không như vậy, ngươi cho ta một lần cơ hội, cũng như cho ngươi cơ hội được không?”

Tô Vũ Khởi càng khóc càng hung, mấy tháng qua nàng đều tại vô tri vô giác vượt qua, nàng nuốt bao nhiêu ủy khuất chua xót!.

Mà nay nàng rốt cục đợi được đáp án chính mình khát vọng.

“Không cần khóc, ngươi như vậy ta thực sự đau lòng, đừng khóc nữa được không?”

Cố Hàn Yên thương tiếc đem người không ngừng khóc ôm chặt lại, dùng cực hạn ôn nhu trấn an cảm xúc của nàng, “Đừng khóc----”

“Ngươi nói đều là chân tâm sao?” Tô Vũ Khởi bị Cố Hàn Yên ôm, một hồi lâu mới chậm rãi dừng lại nước mắt, trong thanh âm dày đặc nghẹn ngào, “Không phải gạt ta?”

“Là thật, đều là chân tâm nói ra. Ta hôm nay tới tìm ngươi, cũng vì nói cho ngươi chuyện này” Cố Hàn Yên hận chính mình lưỡng lự lâu ngày làm nàng bị thương tổn, nàng như thế nào làm nàng khóc? Trước mắt, nàng chỉ có thể cấp cho nàng ôm ấp tin cậy.

Tô Vũ Khởi gắt gao ôm eo Cố Hàn Yên, đem mặt vùi vào trong ngực nàng, thật sâu ngửi mùi hương thuộc về nàng. Một khắc cũng không muốn buông ra. Đây là thuộc về Cố Hàn Yên, hơi thở độc hữu hào độ ấm. Nàng chờ đợi cái ôm này thật lâu, thật lâu----

“Ngươi sẽ không lại đi?”

“Ân, ta không đi, ta mang ngươi đi,mang ngươi về nhà”.

Tô Vũ Khởi ngẩng đầu, vẻ mặt lộ vẻ mê mang, Cố Hàn Yên thuận thế hôn lên trán nàng một cái, “Ngươi lại sợ hãi ta lừa gạt ngươi?”.

Người trong lòng hạ đôi mắt, “ta là cảm tháy chính mình lại nằm mơ--- phía trước ngươi rõ ràng, cự tuyệt ta--”

“Đây là thật sự, ngươi không có nằm mơ” Cố Hàn Yên xoa mặt nàng, hôn lên hốc mắt đỏ lên của nàng, lại cảm thấy không đủ, lại tái hôn lên nước mắt chua xót của nàng,ý đồ muốn tiêu trừ đi niềm bất an của nàng, “cảm giác được sao? Không phải mộng, ta hiện tại ở bên ngươi, trên ngươi”.

Tô Vũ Khởi bị lời của nàng càng cười thêm ngọt ngào, nguyên bản tâm của nàng trống rỗng giờ này cảm giác ngọt ngào chiếm hết thảy,cảm giác ấm áp khoái hoạt, ngay cả mưa to cũng không thể tắt đi. Nàng trụ lại mặt Cố Hàn Yên, “Ngươi như thế nào lại thay đổi chủ ý?”

“Bởi vì, ta cảm nhận được ngươi yêu ta” Cố Hàn Yên chỉ chỉ ngực nàng, “Phương diện này nghĩ nhân là ta sao?”

“Kia phương diện này, tưởng nhân là ta sao?” Tô Vũ Khởi cũng chỉ chỉ ngực nàng, mang theo câu hỏi không xác định hỏi lại, “Là ta sao?”

Cố Hàn Yên trực tiếp cắn lên môi nàng, Tô Vũ Khởi càng là nhu nhược, nàng lại càng muốn chính mình cường thế trước mặt nàng, chiếm lấy tầm mắt nàng, chiếm lấy miệng của nàng, chiếm lấy lòng của nàng thậm chí toàn bộ thân thể nàng, ai nhượng nàng khả ai như vậy đâu? Môi Tô Vũ Khởi thực nhuyễn, nàng đối với cảm xúc này thực nghiện, không nghĩ buông ra.

Một nụ hôn kết thúc, Cố Hàn Yên nhưng ý vị chưa hết, còn hào hứng quan sát ngũ quan Tô Vũ Khởi, này nữ hài lại ngoan hiền như vậy, như thế nào bị người đụng vào mà không phản kháng. Kỳ thật nàng không biết, Tô Vũ Khởi không phải ở thời điểm nào cũng nhu thuận, đơn giản là ngươi làm việc này là ngươi nàng thích, cho nên nàng mới không hề phản kháng.

“Trong lòng ta có, là người ta mới vừa hôn qua” Cố Hàn Yên chớp chớp mắt, nổi tính trẻ con liền hỏi, “Người trong lòng ngươi, có phải hay không là người vừa mới hôn ngươi?”

Tô Vũ Khởi gật gật đầu, “Là” Cố Hàn Yên đã muốn dùng hành động để tiêu trừ đi nổi sầu lo của nàng, cho nên nàng mới không e dè mà nói chân tâm chính mình. Nàng không nghĩ sẽ hỏi Cố Hàn Yên sẽ hòa chính mình ở cùng nhau trong bao lâu, cũng không dám hỏi dũng khí của nàng hòa cũng mình ở chung có bao nhiêu, ít nhất ở hiện tại, tâm ý các nàng tương thông, này đã quá đủ.

Cố Hàn Yên lúc này mới ngộ ra, chính mình còn đang đè nặng Tô Vũ Khởi, lập tức đem Tô Vũ Khởi kéo lên, “Có hay không làm đau ngươi?”

Tô Vũ Khởi lắc đầu, tựa vào vai nàng “Hôm nay ta thật sự vui vẻ, thực vui vẻ”.

“Ta cũng thực vui vẻ” Cố Hàn Yên sờ sờ tóc của nàng, tuy rằng thực thích cảm giác ôm nàng, nhưng hiện tại việc cần làm, là phải đưa nàng về nhà. Vừa nãy chính mình lao chạy ra ngoài, quần áo cũng đã ướt,lại còn ôm nàng, đương nhiên nước cũng dính trên người Tô Vũ Khởi, Cố Hàn Yên lo lắng nàng sẽ cảm mạo.

Từ vị trí phía sau xe liền đi lên vị trí điều khiển, Cố Hàn Yên một lần nữa phát động xe, chạy về địa phương trú ngụ, nắm tay Tô Vũ Khởi đi vào nhà chính mình, nhập môn liền thúc giục nàng đi tắm rửa.

Tô Vũ Khởi bị Cố Hàn Yên chỉ huy đi vào nơi đó,cuối cùng rửa mặt hoàn tất, còn lấp đầy bụng, mới nằm xuống trên giường, thời gian cũng đã muốn mười giờ.

Mới biểu lộ tâm ý lẫn nhau, hai người như một khối, một khắc cũng không tưởng phân ra, Cố Hàn Yên hòa Tô Vũ Khởi cùng nằm trong ổ chăn, còn muốn đem nàng ôm vào trong lòng.

Tóc Tô Vũ Khởi có mùi vị bạc hà,thực tươi mát,chỉ có nàng mới có thể làm Cố Hàn Yên có cảm giác này. Năm ngón tay đi lên tóc Tô Vũ Khởi, khóe miệng vẫn duy trì tư thế này.

“Vũ Khinh, trên người ngươi như thế nào lại thơm như vậy? rất dễ chịu”.

“Là hương vị trong phòng tắm ngươi a” tô Vũ Khởi kỳ quái nhìn nàng, nâng lên tay áo cũng muốn ngửi mùi chính mình, “Ngươi không biết sao?”

“Ta biết, nhưng là cảm giác dùng trên người ngươi lại càng thơm” Cố Hàn Yên giọng nói phá lệ ngọt ngào, ca ngợi Tô Vũ Khởi, “Hương lai mĩ, đem hồn của ta đã muốn câu đi”.

“Ta lúc trước như thế nào không biết ngươi có thể nói như vậy” Tô Vũ Khởi cười khanh khách, “Hoa ngôn xảo ngữ”.

“Ta chỉ đối với ngươi mới hoa ngôn xảo ngữ, với người khác mới không có đâu” Cố Hàn Yên quát quát lên mũi nàng, “Làm sao đây, ta mệt nhọc, nhưng là ta không ngủ được. Ngày mai còn phải công tác, chúng ta cũng chỉ có thể một đêm--”

“Không ngủ, ngày mai đi làm sao có tinh thần--- đúng rồi, ta còn muốn hỏi ngươi, xe này ngươi ở đâu có?”

Bị Tô Vũ Khởi hỏi, Cố Hàn Yên nghĩ tới, “Không xong, ta mượn xe đồng sự, quên đem xe đưa hắn!”

Bởi vì nhìn thấy Tô Vũ Khởi làm nàng cao hứng quên đi hết thảy, cự nhiên trực tiếp lái xe về nhà, Trần Sâm không có xe, thì như thế nào trở về?

Nàng theo trên giường tìm lấy di động, sau khi tìm thấy di động nằm trong ổ chăn liền xem xét có tin nhắn Trần Sâm hay không, mặt trên chỉ có tin nhắn của hắn cùng Trương Mạn, cũng chỉ kêu chính mình về nhà cẩn thận một chút.

“Hắn không sinh khí?”

Cố Hàn Yên lắc đầu, ôm lấy Tô Vũ Khởi, “Đại khái là ta thiếu hắn một cái nhân tình, ngày mai đi công ty, ta giải thích với hắn, hiện tại, người tối trọng yếu với ta là ngươi”.

Tô Vũ Khởi nghe xong hốc mắt ấm áp, cầm tay nàng, Cố Hàn Yên hồi cầm, ôn hòa nói, “Ngủ đi, ngày mai ngươi cũng đi làm không phải sao?”

“Ân, hảo. Ngày mai buổi sáng, ta tỉnh lại có thể nhìn thấy ngươi sao?”

“Hội,thiên hội lượng nhưng thế nào ta sẽ biến mất. Ta sẽ không tái chạy trốn”.

Có lời này cam đoan, Tô Vũ Khởi an tâm nhắm lại hai mắt, Cố Hàn Yên nhìn bộ dạng nàng nằm ngủ hạnh phúc vô cùng, trước mắt nàng không nghĩ suy xét lựa chọn hòa cùng nàng ở chung về sau sẽ dẫn đến cớ sự gì, này tối gian nan cũng chỉ về sau mới phát sinh, hiện tại, nàng cần phải hảo hảo quý trọng người này.

Chương Hai Mươi Sáu 

Tưởng Niệm Là Ngọt

-Bắt đầu ngọt ngào, ôi tình mới bắt đầu quả thật ngọt. ai dza T chịu không nổi, *choáng*

---------------------------

Tựa hồ hai người yêu nhau không có dựa sát vào nhau thì không có yên giấc. Cố Hàn Yên mở to mắt sau khi mưa lớn, mang theo nụ cười ngọt ngào nhìn người trước mặt Tô Vũ Khởi,này vào một ngày mới, có phải hay không có điều chờ mong?

Lông mi Tô Vũ Khởi nhẹ nhàng phúc mí mắt phía trên, hô hấp đều nhẹ nhàng rung động, mũi của nàng mượt mà lưu sướng, môi mềm mại đầy đặn, cằm tiểu mà tiêm, ngũ quan toàn bộ bị bảo phủ dưới ánh sáng, lô ra gương mặt nhu hòa mà im lặng.

Cố Hàn Yên lần đầu phát hiện Tô Vũ Khởi cự nhiên được xem là một mỹ nhân,phía trước như thế nào không chú ý bên người chính mình có bảo bối như vậy đâu? Chậc chậc, không làm của riêng thật sự là lãng phí.

Nàng đắc ý vênh váo, tay chân cùng lúc sử dụng, giống như bạch tuộc bò lên thân Tô Vũ Khởi,nhìn lên gương mặt nàng liền hung hăng hôn một cái,kia hành động lỗ mãng thật làm người tỉnh giấc.

“Làm sao vậy?” Tô Vũ Khởi xoa ánh mắt ngây thơ,nhìn Cố Hàn Yên đang hoảng sợ, “Ngươi như thế nào lại ở đây?”

“A? tối hôm qua rõ ràng là ta ôm ngươi ngủ, ngươi nhanh như vậy liền đem ta quên?” Cố Hàn Yên dở khóc dở cười,xem ra nàng bị chính mình đánh thức, đầu óc còn hỗn độn còn chưa thanh tỉnh.

Tô Vũ Khởi phát ngốc trong chốc lát, lại nghĩ tới, ngượng ngùng lùi về, “Ta ngủ mơ hồ quên”.

“Ngươi còn trong mơ sao? Có phải hay không ta làm ngươi tỉnh lại?” Cố Hàn Yên có điểm áy náy, nhẹ nhàng ôm phía sau lưng nàng, “Bằng không ngủ trong chốc lát? Ta không nháo ngươi”.

“Ta đã muốn tỉnh, không nghĩ ngủ tiếp” Tô Vũ Khởi tìm tư thế nằm thoải mái trong lòng nàng, dựa vào trong ngực của nàng, hai mắt sáng ngời trong suốt, “Chính là muốn nhìn người lâu hơn trong chốc lát”.

Hai ngươi mắt to trừng mắt nhỏ, khóe miệng đều cười, nhìn nhìn, Tô Vũ Khởi rốt cục nhịn không được xì ra tiếng cười,che lại miệng tại bên trong chăn cuộn người lại.

“Ngươi cười cái gì?” Cố Hàn Yên mạc danh kỳ diệu, bắt lấy cánh tay nàng đem nàng kéo thẳng, “Nói cho ta biết, ngươi cười cái gì, cười ta sao?”

“A a a , ta thật là vui---” Tô Vũ Khởi chà xát khóe mắt, “Ngươi luôn là trong lúc vô tình liền câu mất hồn phách—chán ghét nhất người trêu chọc ta còn không biết có bộ dạng—bị ngươi cự tuyệt thời điểm, trong lòng ta thật sự hảo khổ sở, nhưng là hiện tại, chúng ta cự nhiên nằm cùng trong ổ chăn, ngốc lăng nhìn chằm chằm đối phương. Đây là ta không hề nghĩ đến”.

“Ta phía trước không có thích qua nữ nhân, cũng không có nữ nhân nào thích qua, cho nên không biết nên xử lý như thế nào--” Cố Hàn Yên có điểm áy náy, chính mình có phải hay không làm Tô Vũ Khởi chịu nhiều đau khổ?

“Ngươi không cảm thấy nữ nhân thích nữ nhân không bình thường sao?”

“Không phải, ta chỉ là có chút sợ--”

Tô Vũ Khởi hiểu được nàng sợ cái gì, sợ ánh mắt xã hội này nhìn dưới ánh mắt khác thường, sợ này có thể ăn thịt người chữi bới cùng vũ nhục. tình yêu của các nàng một khi bị công khai,sẽ bị người tự nhân là chế tài giả nhân nhìn dưới ánh mắt không bình thường, vui cười tức giận mắng, thương tích đầy mình.

Nhưng là nàng không sợ, nàng chỉ đề ý tình yêu này hơn những lời đồn đãi sắc bén, nàng không sợ nghị luận, không sợ bị sỉ nhục, chính mình so với nhiều người hoàn toàn bất động, kia cũng là sinh hoạt chính mính, những người kia dựa vào cái gì mà muốn xen vào? Dựa vào cái gì có thể tự cho là đúng rồi bình phẩm từ đầu đến chân?hạnh phúc hay không hạnh phúc, là chính nàng định đoạt, người đứng xem không có tư cách tham gia!

Nếu Cố Hàn Yên sợ hãi,như vậy nàng hội sẽ đem toàn lực lực cấp nơi dừng chân cho nàng,đem tâm như nhược mẫn cảm của nàng có thể mạnh mẽ lên, không để bất luận kẻ nào có cơ hội xúc phạm tới nàng.

“Đây là chính ta lựa chọn, không phải bởi vì đồng tình--- mấy ngày nay, đầu óc ta tưởng đều là ngươi--- ta chưa bao giờ biết, chính mình cũng sẽ tưởng niệm một người đến tình trạng này, cho nên ta mới có thể xúc động mượn xe đồng sự, còn chưa có tan tầm mà bỏ chạy ra ngoài tìm ngươi”.

Cố Hàn Yên thấy Tô Vũ Khởi không nói lời nào trong thời gian dài,lo lắng nàng lại nghĩ đến mặt khác, liền xuất khẩu giải thích, “Ta nghĩ nhiều như vậy thiên tài lộng hiểu được,nguyên lai ta cũng vậy thích ngươi. Cả đời quá ngắn, ta không nghĩ bỏ qua, cũng không nhịn được tưởng niệm---”

“Ta biết, ta không có hoài nghi ngươi” Tô Vũ Khở nắm eo nàng, “Về sau, ta sẽ hảo hảo bảo vệ ngươi”.

Những cảm xúc bắt đầu trong lòng lan ra không nói nên lời, chưa bao giờ có một người làm cho Cố Hàn Yên cảm nhận được sự ôn nhu như vậy, lời nói của nàng so với bất cứ lời ngon tiếng ngọt còn hơn, đủ để cho Cố Hàn Yên nước mắt doanh tròng. Nàng rõ ràng cũng là một nữ nhân cũng cần một người quan tâm, lại nói muốn bảo hộ hảo hảo chính mình.

“Ân, ta cũng sẽ hảo hảo bảo vệ ngươi” Cố Hàn Yên càng ngày càng cảm thấy chính mình thập phần may mắn, nàng may mắn gặp gỡ Tô Vũ Khởi, may mắn cùng nàng trở thành bạn tốt, may mắn được Tô Vũ Khởi yêu thương, còn may mắn được đến với nàng.

“Vũ Khinh, nhận thức ngươi, có phải hay không ta kiếp trước có phúc?”

“Không phải có phúc, mà là duyên phận” Tô Vũ Khởi đối mặt Cố Hàn Yên si ngốc vẻ mặt, liền cảm thấy buồn cười, nhưng kia cũng không ảnh hưởng đến hình tượng Cố Hàn Yên. Chỉ là hiện tại tựa hồ có so ngươi nông ta nông càng trọng sự tình---

“Hàn Yên--- chúng ta có phải hay không nên rời giường?”

“Ân, hảo” Cố Hàn Yên có chút tiếc hận, nếu không phải muốn lên ban, nàng thật hy vọng cả ngày đều ôm nàng như vậy.

Tô Vũ Khởi giúp Cố Hàn Yên rời giường rửa mặt, thu thập này nọ, cùng nhau dùng bữa sáng.

Cố Hàn Yên lấy xe Trần Sâm đưa Tô Vũ Khởi đi công ty, luyến tiếc không muốn nói lời từ biệt, sau đó mới quay đầu chạy đến công ty.

Tiến vào văn phòng, nàng liền nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng Trần Sâm, quả nhiên nhìn thấy hắn đang ngồi vị trí, vội vàng đi qua, xin lỗi nói: “Thực xin lỗi, ta hôm qua quên đem xe trả lại cho ngươi, ngươi hay không bị trận mưa kia?”

“Không có việc gì,có bằng hữu đến đón ta, ta ngược lại lo lắng ngươi, mưa lớn như vậy chạy trên đường không dễ dàng, ngươi an toàn về đến nơi đi, có hay không xảy ra chuyện gì?”

“Có chuyện gì xảy ra, hôm nay còn có thể đi làm sao?”

Trương Mạn ở một bên toát ra, mang theo ánh mắt tán dương vỗ lên bả vai Trần Sâm, “Chúng ta, đồng chí khả kính khả ái càng ngày càng có tinh thần thân sĩ! Vui với trợ giúp người, tinh thần này nên hảo hảo phát dương quang đại!”

Vừa dứt lời, Trần Sâm liền hắt xì. Cố Hàn Yên vừa mới nghe thanh âm mang theo giọng mũi, rất áy náy , “Ngươi bị cảm?”

“Không có việc gì, ngày hôm qua ăn mặc thiếu, buổi tối bị gió thổi lạnh” Trần Sâm thụ sủng nhược kinh,gương mặt tươi cười cực phóng đại, được Cố Hàn Yên quan tâm, liền tính là phát sốt cũng đều có thể.

“Hàn Yên, ngươi ngày hôm qua sự tình hoàn thành sao? Là sự việc nghiêm trọng gì mà khiến ngươi công tác cũng không quản?”

“Đương nhiên là chuyện rất trọng yếu”

Nhắc tới ngày hôm qua, Cố Hàn Yên tự nhiên nhớ tới đầu tiên là Tô Vũ Khởi, nhớ tới sáng nay nàng còn nằm trong lòng chính mình. Khóe miệng không khỏi giơ lên.

“Thiết,ngươi nói cũng giống chưa nói. Ô ô u, mĩ đắc miệng cũng giương lên” Trương Mạn trạc trạc của nàng đầu, “Còn có cái gì bí mật còn cất giữ, như thế nào keo kiệt như vậy, nói cho ta nghe a? là trúng năm trăm vạn?”

So với trúng năm trăm vạn còn hảo hơn. Cố Hàn Yên cười hì hì né tránh tay nàng, “Này, may mà có xe Trần Sâm, xin lỗi, ta hại ngươi bị cảm. Ta thiếu ngươi một cái nhân tình, sẽ trả lại cho ngươi”.

Trần Sâm rất muốn biết ngày hôm qua Cố Hàn Yên rốt cục đi nơi nào, vì cái gì bỗng nhiên tâm tình trở nên rất tốt, nhưng là chính mình không có tư cách hỏi đến. Hắn đành phải cười cười nói “Nhân tình sẽ không dùng còn, ngươi mời ta bữa cơm tốt lắm”.

Tranh thủ không đến được lòng của nàng, trước mắt tranh thủ cùng nàng ở cùng một chỗ trong thời gian cũng hảo.

“Có thể, khi nào thì đi”

“Ngày mai buổi tối, có thể chứ?”

“Ân, hảo. ta đây sẽ nhớ kỹ, Trương Mạn, ngươi rảnh có thể cùng nhau tới sao?”

Trương Mạn tựa hồ nhìn ra cái gì, “Ta sẽ không đi giúp vui, có hẹn, đến lúc đó, các ngươi có thể chậm rãi hưởng thụ thế giới hai ngươi đi!”

“Ngươi nói bậy bạ gì đi”

Trần Sâm ngoài miệng nói xong, trong lòng kỳ thật thực vui vẻ, hướng Cố Hàn Yên thổ lộ thất bại, hắn không rõ nơi nào xảy ra vấn đề, đại khái chính mình còn chưa đủ hiểu nàng, nhiều khi ở chung, có thể càng biết hơn về nàng đi.

Thời gian buổi sáng quả thật qua mau, nếm qua cơm trưa, Cố Hàn Yên đi lại vị trí, mông vừa mới ngồi lên ghế dựa, di động trong túi liền chấn động lên.

Tô Vũ Khởi phát đến một tin nhắn ngắn: [ ăn com xong chưa? Mệt sao?]

Nàng lập tức hồi âm: [nếm qua, ngươi sao]

[Ta cũng nếm qua].

[Ân, vậy ngươi hảo hảo công tác, không nên quá sức].

[Hảo].

Chỉ là lời nói ngắn ngủn, trong một lúc mới chấm dứt truyền tin, Cố Hàn Yên ngọt ngào khép lại di động, nhìn màn hình máy tính ngẩn người. Tình yêu quả thật thần kỳ, như thế nào vừa mới tách khỏi nàng, đã muốn bắt đầu tưởng niệm đâu?

Chỉ là lần này, tượng niệm của nàng là ngọt ngào.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: