Chương 5: Vết Nứt Trong Băng Giá

Sau buổi họp, dự án của An Nhi chính thức được triển khai. Tên cô, lần đầu tiên, được nhắc đến trong bảng thông báo của công ty với tư cách là người chủ trì ý tưởng. Cả văn phòng xôn xao, những ánh mắt nhìn về phía cô đã khác trước: xen lẫn ngạc nhiên, ghen tị và cả sự khâm phục.

Nhưng An Nhi không mấy để tâm. Cô chỉ thấy nhẹ nhõm vì đã vượt qua thử thách. Dù vậy, trong lòng lại xuất hiện một nỗi xao động lạ lùng – hình bóng Lâm Nguyệt ngày càng chiếm chỗ nhiều hơn.

...

Chiều muộn, An Nhi ôm tập tài liệu xuống sảnh để gửi cho đối tác. Bất ngờ trời đổ mưa to, mưa như trút nước. Cô loay hoay tìm ô, nhưng mới nhớ mình để quên ở văn phòng.

Khi đang bối rối, một chiếc xe màu đen sang trọng dừng ngay trước cửa. Kính xe hạ xuống, gương mặt lạnh lùng mà quen thuộc hiện ra.

"Lên xe." – Giọng Lâm Nguyệt vang lên, dứt khoát.

An Nhi đứng ngẩn ra vài giây, trái tim đập thình thịch. Cô vội vàng gật đầu, ôm tài liệu chạy vội đến. Khi cánh cửa đóng lại, hương thơm nhẹ nhàng thoáng qua, không gian yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng tim mình đập.

"Cảm ơn tổng tài..." – An Nhi nói nhỏ.

Lâm Nguyệt không đáp ngay, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước. Một lúc sau, cô mới cất giọng:

"Cô không nên bất cẩn như vậy. Nếu tài liệu ướt, toàn bộ công sức sẽ đổ sông đổ biển."

Ngữ điệu lạnh lùng, nhưng trong đó lại ẩn một tia quan tâm khó che giấu.

An Nhi cúi đầu, môi khẽ mím. Trong khoảnh khắc, cô chợt nhận ra, đằng sau lớp băng giá kia, Lâm Nguyệt không hề vô tâm như bề ngoài.

...

Xe dừng lại trước một quán cà phê yên tĩnh ở trung tâm thành phố. Lâm Nguyệt bước xuống, thản nhiên nói:

"Đi cùng tôi. Vừa lúc có việc cần trao đổi."

An Nhi ngập ngừng vài giây, rồi gật đầu bước theo. Quán cà phê vắng khách, ánh đèn vàng ấm áp. Cả hai chọn một góc khuất. Người phục vụ vừa rời đi, không gian chỉ còn lại sự im lặng giữa họ.

"Cô có biết vì sao tôi chọn ý tưởng của cô không?" – Lâm Nguyệt bất ngờ hỏi, ánh mắt sắc bén hướng thẳng về phía An Nhi.

Tim cô gái trẻ thắt lại, bàn tay siết chặt ly cà phê nóng.

"Vì... vì tôi khác biệt?" – Giọng An Nhi run nhẹ.

Khóe môi Lâm Nguyệt khẽ cong lên, nửa như cười, nửa như trêu chọc.

"Đúng, cô khác. Nhưng khác biệt không phải lúc nào cũng là ưu điểm. Tôi muốn xem cô có thể giữ được sự liều lĩnh ấy bao lâu."

An Nhi sững người. Lời nói lạnh lùng, nhưng trong mắt Lâm Nguyệt lại ánh lên một tia hiếu kỳ. Dường như cô không chỉ coi An Nhi như nhân viên – mà còn là một điều gì đó mới mẻ, khiến bản thân không thể rời mắt.

Một lúc sau, khi không khí trở nên nhẹ hơn, An Nhi bỗng đánh liều hỏi:

"Tổng tài... lúc nào cũng giữ khoảng cách như vậy sao? Với mọi người... và cả với tôi?"

Lâm Nguyệt hơi khựng lại. Bàn tay cầm ly cà phê dừng giữa không trung. Trong khoảnh khắc, vẻ lạnh lùng vỡ vụn, để lộ một sự lạc lõng hiếm hoi. Nhưng rất nhanh, cô lại khép chặt cảm xúc, giọng điệu trở về đều đều:

"Khoảng cách... là thứ cần thiết để không ai có thể tổn thương tôi."

Câu nói ấy khiến trái tim An Nhi chấn động. Cô nhìn người phụ nữ trước mặt – kiêu ngạo, mạnh mẽ, nhưng ẩn sau đó là một nỗi cô đơn sâu thẳm.

An Nhi khẽ mỉm cười, giọng dịu dàng:

"Nhưng... nếu có một người thật lòng muốn bước qua khoảng cách đó, tổng tài có cho phép không?"

Không gian lặng đi. Đôi mắt đen thẳm của Lâm Nguyệt khóa chặt lấy ánh nhìn trong sáng của An Nhi. Trong sâu thẳm, lớp băng giá dường như rạn ra một vết nứt nhỏ, để lộ một tia sáng mong manh – thứ ánh sáng mà chính cô cũng chưa từng ngờ tới.

Hết Chương 5

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top