Chương 1: Va Chạm Định Mệnh

Buổi sáng đầu tuần, con phố trước tòa cao ốc của Tập đoàn Lâm thị đông nghịt người và xe. Ánh nắng sớm rọi xuống những khung cửa kính sáng loáng, phản chiếu lại hình bóng những con người vội vã với công việc thường nhật.

An Nhi, cô gái trẻ mới ra trường chưa lâu, ôm tập hồ sơ dày cộp, vừa đi vừa thở hổn hển. Tối qua cô thức đến tận khuya để hoàn thành bản thiết kế, kết quả là ngủ quên và dậy muộn. Chỉ còn mười phút nữa là đến giờ họp, mà đường thì vẫn còn dài.

"Nếu trưởng phòng thấy mình đến trễ lần nữa chắc sẽ nổi trận lôi đình mất..." – An Nhi vừa chạy vừa tự trách.

Cô lao băng qua khoảng sân dẫn vào cổng, mắt chỉ mải nhìn đồng hồ nên không để ý phía trước. Một tiếng còi xe chói tai vang lên, tiếp theo là tiếng thắng gấp rít chói tai.

Chiếc sedan màu đen sang trọng dừng lại chỉ cách cô một bước. Trái tim An Nhi như ngừng đập. Tập hồ sơ suýt rơi xuống đất, may mà cô kịp ôm chặt vào ngực.

Cửa kính xe hạ xuống, và một gương mặt nữ nhân hiện ra—đẹp đến mức khiến người ta không dám thở, nhưng lạnh lùng như băng. Đôi mắt đen sâu thẳm quét lên gương mặt An Nhi, trong khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy mình như bị đóng đinh tại chỗ.

"Cô đi đứng kiểu gì vậy?" – giọng nói trầm thấp, rõ ràng, từng chữ như lưỡi dao chém xuống.

An Nhi luống cuống cúi đầu, tim đập loạn xạ.

"Xin lỗi... tôi vội quá, tôi không cố ý."

Người phụ nữ trong xe chỉ liếc cô một cái, ánh mắt lạnh đến mức khiến An Nhi rùng mình, rồi kéo kính lên. Chiếc xe sang trọng rẽ vào bãi đỗ riêng, để lại cô gái nhỏ đứng ngẩn ngơ giữa sân.

An Nhi chớp mắt liên tục, cố trấn tĩnh. Cảm giác ban nãy như chạm phải một tảng băng khổng lồ, lạnh lẽo đến nghẹt thở. Cô vội vã chạy vào công ty, đầu vẫn ong ong.

...

Trong văn phòng, đồng nghiệp đã tụ tập khá đông. Họ bàn tán rôm rả, gương mặt ai nấy đều căng thẳng:

"Nghe nói hôm nay tổng tài của Tập đoàn Lâm thị sẽ đích thân đến họp cùng chúng ta."
"Tổng tài Lâm Nguyệt đó hả? Người ta gọi cô ấy là Nữ hoàng băng giá đấy. Trẻ mà tài giỏi, lạnh lùng đến mức chưa từng nở một nụ cười trước công chúng."
"Ghê thật. Nếu hôm nay cô ấy chê thẳng mặt thì không biết trưởng phòng còn dám nhìn ai nữa không."

An Nhi nghe đến cái tên ấy thì tim chợt hẫng một nhịp. Cô nhớ lại ánh mắt vừa rồi, lòng càng thêm rối. "Không thể nào... chẳng lẽ chính là người trong xe đó sao?"

...

Một giờ sau, phòng họp lớn sáng rực ánh đèn, không khí trang nghiêm. Các nhân viên ngồi thành hàng ngay ngắn, trên bàn là tập tài liệu chỉnh tề. Ai nấy đều cố giữ bình tĩnh, nhưng mồ hôi đã rịn ra trong lòng bàn tay.

Cánh cửa mở. Tiếng giày cao gót gõ từng nhịp đều đặn trên nền đá hoa cương, lạnh lùng vang vọng. Người phụ nữ bước vào, khí thế áp đảo khiến cả căn phòng lập tức trầm lặng.

Vest đen ôm gọn thân hình cao gầy, đường nét gương mặt sắc bén như điêu khắc. Mái tóc dài buộc gọn phía sau, từng bước đi đều toát ra vẻ kiêu ngạo, quyền lực.

Trưởng phòng vội đứng dậy, cúi người cung kính:

"Xin giới thiệu, đây là Tổng tài Lâm Nguyệt của Tập đoàn Lâm thị."

Mọi người đồng loạt đứng lên chào, không ai dám thở mạnh.

Riêng An Nhi, trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô cúi đầu, mong mình chìm vào vô hình. Nhưng đôi mắt lạnh kia chợt quét qua cả căn phòng, rồi dừng lại đúng chỗ cô đang ngồi.

Một đường cong nhạt hiện lên nơi khóe môi tổng tài, vừa như khinh miệt, vừa như hứng thú.

"Hóa ra... là cô."

Trong khoảnh khắc ấy, cả thế giới như ngừng lại. An Nhi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt ấy, rồi vội vàng cúi xuống. Tim cô đập thình thịch, hai tay run nhè nhẹ.

Còn trong mắt Lâm Nguyệt, ngoài vẻ lạnh lẽo cố hữu, thoáng gợn lên một tia cảm xúc khó phân định—là tò mò, hay là khởi đầu cho một mối ràng buộc định mệnh?

Một va chạm thoáng qua, nhưng đủ để số phận dệt nên sợi chỉ đỏ giữa hai con người.

Hết Chương 1

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top