3 - 4
3.
Từ khi Diệp Đỉnh Chi tỉnh lại tại Dược Vương Cốc ngẩn ngơ đã là nửa năm. Trong thời gian đó, Tư Không Trường Phong đã đến hai lần, ngoài hắn ra không có ai khác. Thương tích trên người hắn gần như đã hồi phục hoàn toàn, nhưng theo lời Tân Bách Thảo, nội lực của hắn đã giảm đi hơn phân nửa, tu vi cũng xuống đến kim cương phàm cảnh viên mãn, sau này có lẽ rất khó để thực lực của hắn trở lại như trước.
Tuy nhiên, Diệp Đỉnh Chi lại không mấy bận tâm, hắn không có hứng thú với giang hồ bên ngoài, dù có bản lĩnh với hắn cũng không có gì ghê gớm. Hắn chỉ ở lại Dược Vương Cốc, thu thập thảo dược, đi theo Tân Bách Thảo học cách cứu người.
"Ngươi định ở lại Dược Vương Cốc này không đi sao?" Tân Bách Thảo hỏi.
"Ở đây cũng tốt." Diệp Đỉnh Chi đáp.
Tân Bách Thảo nhìn hắn, nhìn chằm chằm đến mức Diệp Đỉnh Chi cho rằng trên mặt hắn có cái gì.
"Người nhìn ta làm gì? Có gì trên mặt ta sao?" Diệp Đỉnh Chi sờ mặt mình, vẻ mặt ngơ ngác.
"Không có." Tân Bách Thảo lắc đầu, chậm rãi nói, "Ngươi ở đây đã lâu, sớm muộn cũng phải rời đi."
Diệp Đỉnh Chi không nói gì thêm.
Tân Bách Thảo liền dẫn hắn đi hái thảo dược.
Trước đó vài ngày Tân Bách Thảo đi lên trấn mang về cho Diệp Đỉnh Chi hai bộ quần áo mới.
Y phục màu đỏ tươi thoạt nhìn khá nổi bât, nhưng Diệp Đỉnh Chi lại rất thích, ngay hôm đó đã mặc vào. Hắn thường ngày lười biếng, chỉ dùng một cây trâm gỗ để búi tóc đen, nhưng hôm nay lại buộc cao thành đuôi ngựa, còn dùng dây buộc tóc màu đỏ trang trí.
Diệp Đỉnh Chi đứng bên bờ nước ngắm nhìn một lúc, rồi cõng sọt lên núi.
Đây không phải lần đầu hắn lên núi hái thuốc, đi nhiều lần, Diệp Đỉnh Chi đã nhớ rõ đường đi, biết những loại thảo dược mọc ở đâu. Ban đầu hắn còn phải ở lại núi hai ngày, hiện tại đã có thể nhanh chóng tìm được thảo dược theo yêu cầu của Tân Bách Thảo.
Trên đường xuống núi, hắn tùy tiện nhổ một nhánh cỏ, ngậm trong miệng, lảo đảo đi lại, thật là tự tại.
"Hôm nay ngươi muốn thảo dược, ta mang về cho ngươi." Khi trở về Dược Vương Cốc, Diệp Đỉnh Chi buông sọt xuống mới nhận ra trong viện có nhiều người.
Người nọ quay lưng về phía hắn, mặc một thân xanh lam, trong tay xách theo một bầu rượu. Liếc mắt một cái, Diệp Đỉnh Chi đã biết người này không phải Tư Không Trường Phong.
Người nọ lúc này cũng quay lại.
Diệp Đỉnh Chi thấy người đó nhìn mình, đôi mắt hạnh tròn xoe xinh đẹp chứa đầy ý cười, không có biểu cảm gì đặc biệt, nhưng khi nhìn thấy hắn, lại mỉm cười ôn nhu.
"Vân ca, đã lâu không gặp."
Tân Bách Thảo không biết đi đâu, trong Dược Vương Cốc rộng lớn chỉ còn lại hai người họ đứng trong viện. Gió thổi lên lá rụng trên mặt đất, xào xạc rung động.
Diệp Đỉnh Chi có chút xấu hổ, người này trước mặt khiến hắn cảm thấy quen thuộc, nhưng không nhớ ra người đó là ai.
Người nọ ngồi xuống ghế trong sân, đặt bầu rượu lên bàn, "Huynh mất trí nhớ, Trường Phong đã nói cho ta, ta gọi là Bách Lý Đông Quân, là huynh...... tri kỷ đã từng quen."
"Đã lâu không gặp." Diệp Đỉnh Chi không biết nói gì, nửa ngày sau mới thốt ra được một câu như vậy.
Bách Lý Đông Quân cười, "Vân ca, chúng ta đã lâu không cùng nhau uống rượu, đến nếm thử rượu mới của ta đi."
Diệp Đỉnh Chi ngồi xuống, nhận lấy bầu rượu từ tay Bách Lý Đông Quân.
Rượu rất thơm, uống vào có vị chua chua, nhưng không đắng, ngược lại từ từ chuyển sang vị ngọt, để lại dư vị rất lâu.
"Rượu ngon." Diệp Đỉnh Chi không tiếc lời khen, ban đầu giữa hai người có chút ngại ngùng, nhưng sau khi uống rượu, dường như mọi thứ đã trở nên thoải mái hơn.
"Rượu này gọi là gì?"
"Tân sinh."
Bách Lý Đông Quân lại rót cho mình một ly, "Cố ý ủ vì huynh, thích không?"
"Cũng không tệ lắm." Khóe miệng Diệp Đỉnh Chi cong lên, đáy mắt cũng thêm vài phần ý cười, ánh mắt nhìn Bách Lý Đông Quân vẫn ôn nhu như năm nào.
Chỉ liếc mắt một cái, Bách Lý Đông Quân đã ngây người.
4.
Bách Lý Đông Quân từ khi đến Dược Vương Cốc liền ở lại chỗ này. Diệp Đỉnh Chi không biết vì sao y lưu lại, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Có thêm một người, ngược lại nhiều thêm chút sinh khí.
Ngược lại, Tân Bách Thảo vẻ mặt ghét bỏ nhìn hai người, ước gì bọn họ nhanh chóng rời đi.
Bách Lý Đông Quân ngày thường rảnh rỗi không có việc gì, liền đi theo Diệp Đỉnh Chi, làm gì cũng theo. Diệp Đỉnh Chi từng hỏi qua một số chuyện cũ, từ miệng Bách Lý Đông Quân, hắn biết được một ít quá khứ.
Chẳng hạn như họ vốn là trúc mã, từ nhỏ là huynh đệ thân thiết, nhưng sau đó vì một số nguyên nhân mà tách ra một thời gian, khi gặp lại, một người nhận ra người kia, nhưng người kia lại không chịu thừa nhận.
Nhưng bọn họ trước sau vẫn là huynh đệ tốt. Ngoài những điều đó ra, không còn gì khác.
Diệp Đỉnh Chi thỉnh thoảng trong đầu hiện lên một số chuyện không rõ ràng, hắn muốn nắm bắt, nhưng không thể. Diệp Đỉnh Chi nghĩ, có lẽ hắn biết ai đã kéo mình từ quỷ môn quan trở về.
"Đệ cũng luôn muốn ở lại đây sao?"
Một ngày nọ sau bữa tối, Diệp Đỉnh Chi ngồi trên một tảng đá lớn, ngửa đầu ngắm trăng, rồi hỏi Bách Lý Đông Quân.
Bách Lý Đông Quân nằm bên cạnh Diệp Đỉnh Chi, cũng ngắm trăng, hỏi ngược lại, "Còn huynh? Huynh có tính ở lại đây mãi không?"
"Ta không biết." Diệp Đỉnh Chi vẫn cứ nhìn ánh trăng, "Ta không có nhiều mong muốn với thế giới bên ngoài, nhưng đôi khi, ta cũng có chút ý niệm muốn ra ngoài."
"Nếu đã muốn đi, vậy đi ra ngoài một chút, thế giới bên ngoài rất lớn, huynh muốn đi đâu cũng được." Vầng trăng lạnh lẽo treo xa xa ở chân trời, hai người trong chốc lát không ai nói gì.
Một lát sau, Bách Lý Đông Quân đưa bầu rượu treo bên treo bên hông cho Diệp Đỉnh Chi. Lần này, rượu trong hồ lô không phải Tân Sinh, nhưng cũng rất ngọt.
Diệp Đỉnh Chi ngửa đầu uống một ngụm lớn, một ít rượu tràn ra theo cằm chảy xuống cổ áo.
Hắn lau miệng, nhìn về phía Bách Lý Đông Quân, trong mắt kiên định hơn, "Được." Nếu trong lòng có phương hướng, thì ra ngoài một chút cũng không sao.
Chỉ là Diệp Đỉnh Chi không ngờ rằng, Bách Lý Đông Quân xách theo bầu rượu đuổi theo hắn.
"Đệ muốn đi cùng ta sao?"
"Không được sao?" Bách Lý Đông Quân nghe vậy lập tức không chịu, mở to mắt đáng thương nhìn Diệp Đỉnh Chi. Ánh mắt kia khiến Diệp Đỉnh Chi mềm lòng, không còn ý định đuổi người đi. "Đi theo ta cũng không sao, chỉ là đệ không có việc riêng của mình muốn làm sao?"
"Việc của Vân ca, là việc của ta." Bách Lý Đông Quân mi mắt cong cong cười, tay đặt lên vai Diệp Đỉnh Chi, "Hơn nữa, thiên hạ này rộng lớn, ta cũng chưa đi đâu cả."
"Trước nói rõ, ta cũng không biết muốn đi đâu, đi đến đâu cũng được."
"Vậy không phải càng tốt sao? Tùy tâm mà định, muốn đi đâu thì đi, không có ai cùng vật gì có thể cản trở chúng ta."
Hai người rời khỏi Dược Vương Cốc vào mùa xuân.
Diệp Đỉnh Chi và Bách Lý Đông Quân đứng trên vách núi, mở rộng đôi tay, để cho gió xuân thổi vào mặt.
Ánh nắng mùa xuân tươi sáng ấm áp, gió cũng nhẹ nhàng, hai thiếu niên, một đỏ một vai chạm vào nhau, cùng nhau thưởng rượu, chậm rãi đi xa, như những năm đó.
Thật giống như chưa bao giờ rời xa. Họ đã đi được hơn một năm.
Hai người đi đi dừng dừng, đã từng xem bắc cảnh cực hàn, sông băng và núi tuyết; xuyên qua hoang mạc cát vàng, đã uống rượu; cũng từng dừng lại ở vùng sông nước Giang Nam, nghe hát, chèo thuyền thưởng cảnh.
Không có mục đích, chỉ thuận theo tâm mình, đi khắp nơi.
Về sau đi mệt, hai người dừng lại ở một trấn nhỏ bên bờ sông, mở một quán rượu nhỏ.
Diệp Đỉnh Chi ở trước quán rượu của Bách Lý Đông Quân, nói rằng quán rượu này ở trấn nhỏ xa xôi, rươu ngon cũng không có nhiều khách. Bách Lý Đông Quân lắc đầu, vẻ mặt cao thâm khó đoán nói, rượu này chỉ người có duyên mới uống được.
Ngươi nếu đi ngang qua quán rượu nhỏ này, hãy dừng lại uống một ly rượu, nghỉ ngơi một chút, rồi lại lên đường.
Diệp Đỉnh Chi nằm trên cây lật xem thoại bản trong tay, Bách Lý Đông Quân dưới tán cây rót rượu cho hắn, tuy hai người không nói gì, nhưng cũng cảm nhận năm tháng trôi qua yên bình.
Chuyện cũ như đã hoàn toàn xa rời, Diệp Đỉnh Chi không còn suy nghĩ, Bách Lý Đông Quân cũng không nhắc đến.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top