3.
Park Bogum giơ một bên mày nhìn cậu, người trước mặt vẫn chưa hiểu gì, tưởng anh ta chơi đùa với mình, nhíu mày bắt chước bộ dáng buồn cười của anh. Park Bogum mệt mỏi đứng dậy, viết soàn soạt lên hồ sơ bệnh án, cuối cùng nói nhỏ vào tai Taehyung: "Có lẽ vì do va đập mạnh nên bị mất trí nhớ."
Anh tựa người lên bàn, nhìn chằm chằm Jeongguk không rời nửa bước, tâm tình hỗn loạn: "Rốt cuộc... có thể chữa khỏi không?"
Bác sỹ Park đập lên vai anh, nói: "Không sao đâu, có bao giờ thấy một trưởng khoa như cậu lo lắng thế này đâu chứ?"
Jeongguk 19 tuổi chẳng biết chuyện gì, thắc mắc mãi một câu hỏi, cắm đầu vào máy chơi game cùng nhân vật màu xanh nho nhỏ đang không ngừng di chuyển. Ặc, lại thua rồi. Cậu thầm nghĩ, chẳng biết vì sao anh lại có loại máy game như thế, có loại nào mà cậu không có đâu?
Màn hình xanh nhấp nháy rồi chuyển sang một màu đen kịt, nút bấm mất cảm ứng, cậu thở dài, nói: "Bác sỹ Kim, em đói rồi."
Jeongguk năm 19 tuổi vẫn là một chàng trai vị thành niên chập chững bước vào đời. Mưu toan còn chưa có, nịnh lợi cũng không. Mùa hè năm 19 tuổi, cậu may mắn được gặp Taehyung. Chàng trai trên cậu 5 lớp với gương mặt ưa nhìn cùng tính tình điềm đạm. Jeongguk từng chọc anh rằng, tính cách của hai người hoàn toàn trái ngược nhau, cậu luôn vui tươi, hớn hở, gặp mọi chuyện đều mau chóng vượt qua bởi nụ cười êm dịu luôn nở trên môi sau mọi khó khăn thất bại. Taehyung chính là yêu một Jeon Jeongguk như thế, một con người tích cực không vì những điều nhỏ nhặt làm chùn bước, đối lập hoàn toàn với con người cậu vài tháng trước, công việc tại toà soạn chồng chất lên nhau, không biết có bao nhiêu tâm sự chẳng được giải bày. Taehyung năm 24 tuổi tâm hồn điềm đạm, hiền lành. Gặp được cậu có lẽ là điều may mắn nhất, trái tim đóng chặt lâu ngày được mở lòng, sưởi ấm con người đang trên bờ vữ tuyệt vọng là cậu.
Anh khẽ ngước nhìn chàng trai trước mắt, mái tóc đen đã trở nên dài và rũ xuống trán, nhưng cũng chẳng giấu được tâm tình vui vẻ sau bộ áo bệnh nhân rộng phùng phình. Jeongguk cúi đầu ăn cháo, thi thoảng ôm lấy cái đầu được băng bó đầy những vết thương vì lên cơn đau, nhưng vẫn chẳng giấu được đôi mắt ôn hoà dễ chịu. Taehyung không chịu được, cứ nhìn đống thức ăn đặt ngay ngắn trên bàn mà chẳng màng động đến, ngón tay ngập ngừng chạm vào bàn tay cậu, nói: "Em không buồn sao?"
Jeongguk gương mặt điềm tĩnh, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào chiếc bát trống không của Taehyung, gắp cho anh phần thịt của mình, bảo: "Có, nhưng không sao. Mặc dù em chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng có thể may mắn tỉnh dậy ăn cơm trò chuyện cùng bác sỹ Kim đã là rất tốt rồi."
Anh nhìn cậu, không đáp, đôi mắt sâu thăm thẳm chẳng nói thành lời. Xua tan những ý nghĩ vô tư trong đầu, nói: "Thức ăn ngon không?"
"Ừm, ngon lắm."
Cứ thế cả hai rơi vào yên lặng. Taehyung có biết bao nhiêu câu hỏi cùng gánh nặng chất chứa trong lòng, đang chờ ngày bộc phát, sẽ tuôn ra nhanh đến mức cứ như đống quần áo đổ nhào khi mở cánh cửa tủ chật ních. Cậu nhẹ nhàng như tầng sương trên đỉnh núi, dịu dàng và man mát, khiến bản thân luôn tự trách. Taehyung rất muốn khi cậu tỉnh lại, sẽ đánh anh, trách anh, tránh mặt anh, tức giận và hờn dỗi. Jeongguk bây giờ còn chẳng được như thế, vì vốn dĩ, chẳng còn chút gì để nhớ.
Cậu cứ thế mang trong mình tâm hồn cậu sinh viên năm nhất, sống lành lặn trong cơ thể 25 tuổi mà chẳng có bất cứ phiền phức gì. Sau khi cả hai ăn tối xong, họ lại tiếp tục trở về phòng bệnh. Trên đường đi, ánh nắng chiều rải khắp màn trời. Hệt như chiều hoàng hôn hôm ấy, bầu trời cũng đẹp như thế, tô điểm một bức hoạ xanh nhàn nhạt, có chút hồng và cam khói.
Jeongguk vừa ngẩng đầu vừa bước đi, xoay sang người bên cạnh, nói: "Đẹp quá, nhưng em lại chẳng mang máy ảnh."
Taehyung cũng lướt sang khoảng không tuyệt sắc trên cao, khoé miệng bất giác giương lên, đẹp đẽ: "Ừm, rất đẹp. Sau này sẽ luôn mang máy ảnh theo cho em, chụp nhiều tấm bù lại nhé."
Jeongguk nhìn ý tứ trong giọng nói của anh, cảm thấy rất kỳ lạ. Thôi mặc kệ vậy, Jeongguk tiếp tục đảo bước, bắt chước bộ dáng anh bỏ hai tay vào túi quần, gió thu nhàn nhạt thổi vài lọn tóc vươn trên má cậu. Jeongguk bảo: "Tiếc quá đi, hôm ấy hoàng hôn rõ ràng là rất đẹp, em lại không có cơ hội."
Cơn đau truyền đến đầu cậu không dứt, Jeongguk dường như cảm thấy trước mặt một màu trắng xoá. Ôm lấy đầu, cơ thể bước đi không vững. Taehyung hoảng sợ đỡ lấy cậu, cả cơ thể cậu đều dựa sát vào người anh, an toàn vững chắc. Jeongguk thở sâu một hơi, vuốt ngực mấy hồi, lại nghiêm túc gập người về phía trước: "Chúng ta vẫn là nên về phòng nhanh thôi."
Cậu đi về phía trước, ánh hoàng hôn dìu dịu buông lên mái tóc, rải chút tia nắng nhỏ nhoi trước khi kịp thời che khuất, rải lên những mái nhà tôn cùng hàng cây cối xanh um lảo đảo hai bên đường. Anh chợt nghĩ về những ngày bình đạm lẳng lặng trôi qua năm 24 tuổi, nhớ về một người và yêu về một người. Cũng không hẳn là không tốt.
Taehyung xoáy sâu ánh mắt vào bóng lưng cao lớn của người phía trước, Jeongguk cảm thấy lạnh sống lưng, xoay người lại liền phát hiện đôi mắt mong lung mơ hồ của anh dán chặt vào người mình. Cậu xoa bàn tay trước mặt anh, Taehyung đảo mắt, Jeongguk hỏi: "Bác sỹ Kim, tâm trí anh để đâu vậy?"
Taehyung thoáng lắc đầu, chớp chớp đôi mắt, chẳng nói gì. Cậu lấy làm lạ, tại sao người anh thường ngày điềm tĩnh thông minh của mình sau vài ngày lại biến thành trưởng khoa với tính tình như một ông chú 30?
Những lời này Jeongguk không nói ra, nếu anh biết được những suy nghĩ thật trong lòng cậu, chắc hẳn sẽ buồn ba ngày ba đêm.
Sau khi đưa Jeongguk trở lại phòng bệnh, Taehyung nhận được cuộc gọi khẩn cấp từ Kim Namjoon, chỉ kịp dặn dò cậu không được cử động quá mạnh, nếu có việc thì gọi y tá, sau đó liền vội vã ra ngoài, vừa đi vừa quay đầy lại nhìn cậu sau mỗi bước chân, mái tóc lên xuống bay bổng trong gió, Jeongguk lại liên tưởng đến quả đầu nấm khi còn Đại học của Yugyeom.
Taehyung đi rồi, căn phòng trở nên yên tĩnh hẵn. Cậu chán nản nhìn đôi chân cứng ngắc bó bột nặng trịch, đung đưa qua lại, chỉ thấy càng mỏi thêm. Tiếng máy lạnh thổi phà phà, vài trang giấy trên quyển tạp chí đọc dở trên bàn khẽ phe phẩy, tạo ra âm thanh rất nhỏ nhưng vô cùng êm tai. Jeongguk chán nản chẳng biết làm gì, đối với một đứa nhóc 19 tuổi như cậu mà nói, suốt ngày chỉ có học và chơi, cả thế giới chỉ có bạn bè, gia đình và quãng trời tươi đẹp dần rộng mở trước mắt, bị nhốt một mình trong căn phòng chật chội mà không có cách nào phản kháng là một điều hết sức tàn nhẫn. Cậu ngáp ngắn ngáp dài, đầu cứ đặt qua một bên vai này rồi lại sang vai khác, nhớ tới người bạn lạc quan cũng có đam mê Y học giống bác sỹ Kim của mình, thầm nghĩ, bây giờ cậu ấy như thế nào rồi nhỉ?
Một y tá bên ngoài chầm chậm đẩy cửa bước vào, trên người diện đồng phục sơ mi trắng có logo của bệnh viện bên túi áo, nếp gấp phẳng phiu, bỏ ngoài quần tây đen vô cùng thời trang lại đẹp mắt. Cô bưng ly nước trên khay đặt xuống chiếc tủ nhỏ bên giường cậu, nói: "Bác sỹ Kim bảo tôi mang nước vào cho anh, nếu anh có việc gì cần giúp đỡ, cứ gọi cho tôi, tôi sẽ đến ngay."
Jeongguk nhìn một lượt quần áo bắt mắt của vị y tá trước mặt, mải mê nhìn kiểu cách đổi mới của đồng phục bệnh viện, rất hợp mắt, cậu thích nhất là cái đẹp.
Jeongguk cầm lấy ly nước của mình, chậm rãi nuốt từng ngụm. Sau khi uống xong, y tá vẫn còn đứng ở đấy. Cậu khẽ ngượng ngùng, chợt nhớ đến chuyện trước đây, hỏi: "Có thể cho tôi mượn điện thoại di động không?"
Y tá nghe vậy, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh như cũ, đưa chiếc điện thoại từ túi quần ra đưa cậu.
Jeongguk ấn phím gọi đến nhà Yugyeom, gọi một hồi cuối cùng có người bắt máy. Cậu bảo: "Yugyeom à?"
Người trả lời là một phụ nữ đã qua tuổi trung niên, giọng khàn khàn, thậm chí còn ho vài tiếng, bảo cậu: "Yugyeom đã đi làm từ sáng rồi cháu à."
Jeongguk lấy làm lạ, lục tìm trí nhớ nhỏ bé của mình. Ngoài mẹ ra trong nhà Yugyeom không còn người phụ nữ nào khác, nhưng khi nãy bên kia điện thoại giọng nói nghe có vẻ tuổi đã cao. Nhưng mẹ cậu ấy chỉ mới có 45 tuổi, bà nội thì ở một nơi khác. Jeongguk ngập ngừng vài giây, cho đến khi đầu dây bên kia nghĩ cậu đã tắt máy, gác điện thoại lên bàn phím, chỉ để lại tiếng tút tút ngân dài.
Y tá sau khi đem nước đến cho cậu, cất điện thoại vào túi sau đó mỉm cười đẩy cửa ra ngoài. Jeongguk uể oải vặn vẹo người, một chân không thể cử động, cậu đành vẫy tứ tung chân kia cho bỏ tức. Ga giường bị cậu vẽ thành những làn sóng nhăn nheo, mũi chân vô tình chạm vào một cạnh nào đó. Jeongguk đau nhói ôm chân mình, cầm vật hình chữ nhận kia lên, một chiếc laptop!
Cậu mở nguồn máy, nếu không phải của mình thì chính là đồ của bác sỹ Kim. Đồ của mình là của mình, đồ của bác sỹ Kim tất nhiên vẫn là của mình! Jeongguk nghĩ thầm, nhe rằng cười ranh mãnh. Thầm trách anh lâu nay có đồ tốt lại chẳng chia sẻ cho mình. Nhưng không sao, mình sẽ chơi đã đời chuộc tội vậy!
Màn hình laptop chuyển xanh, hiện ra logo hãng điện tử S cùng tiếng nhạc nền quen thuộc. Hiện ra, ảnh nền là hình chụp một chiếc bàn, Jeongguk đoán đây là bàn làm việc của bác sỹ Kim, thảo nào trong gọn gàng và sạch sẽ như vậy. Trên bàn làm việc là những loại bút xanh cùng màu trong rổ cắm bút, bình nước màu tro đặt bên cạnh, quả táo được rửa sách còn dính chút nước, và cuối cùng là... khung ảnh gỗ màu xanh, bên trên là một tờ giấy nhớ?
Jeongguk cố nhìn nội dung của bức ảnh. Bên trong là... mình và bác sỹ Kim? Cậu choàng chiếc khăn len với những đường may thô kệch, đang ước nguyện dưới ánh nến cháy bập bùng trong bống tối của bánh gato vị socola. Taehyung bên cạnh mắt nháy bên ống kính, hướng về phía cậu.
Một khung cảnh, hai bức hình.
Jeongguk cố gắng đọc dòng chữ được viết vội trên mẩu giấy nhớ màu vàng, trên đó viết: "Ngày 1 tháng 9 năm 2018, Jeongguk 24 tuổi. Mong rằng em ấy luôn vui vẻ, thành công trong công việc. Hi vọng rằng tôi lại có thể cùng em ấy trải qua 56 lần sinh nhật nữa."
Bên dưới không đề tên, chỉ để lại một hình vẽ hoạt hình một chàng trai, người khoác áo blouse trắng, trên mũi vắt cặp kính hình chữ nhật, nháy một bên mắt vô cùng vui vẻ. Hai hàng chữ viết bằng hai màu mực khác nhau, hình vẽ đó, chắc chắn là của một người khác nghịch ngợm vẽ lên.
—
Truyện luôn luôn tiếp diễn nhé mọi người! Mỗi cuối tuần 1 chương, mình sẽ không bao giờ drop đâu!! ^^
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top