PN13

Chương 71: Kết Thúc

Trở thành omega dường như cũng không khác gì trước kia, có lẽ vì chưa phân hóa, ngoài Lục Bạc Ngôn ra, Thẩm Húc không ngửi thấy bất kỳ tin tức tố nào từ ai khác. Khi chơi bóng, có ba alpha trên sân, nhưng cậu không hề bị ảnh hưởng gì.

Khi xuống sân, cậu vô thức vén áo lau mồ hôi trên mặt.

Cậu đi đến sân, nhìn thấy người đưa nước liền ném cho cậu một chai nước. Thẩm Húc nhận lấy, chưa kịp mở nắp thì nghe có người gọi mình từ phía sau. Cậu không để ý, mở nắp chai và uống gần nửa chai rồi mới quay lại.

Tần Tiêu đến tìm cậu rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên Thẩm Húc đáp lại hắn, “Tần Tiêu, anh như vậy thật vô nghĩa.”

Mà nói thật, Tần Tiêu cũng không tệ, gia cảnh tốt, ngoại hình cũng ổn, alpha có ngoại hình tốt luôn dễ thu hút sự chú ý, nhưng Thẩm Húc không muốn thu hút sự chú ý, liền dẫn hắn sang một bên.

“Dương Dương, em nên biết, anh thật sự thích em.”

“Nhưng tôi không thích anh, yêu đương là chuyện của hai người. Hơn nữa,” bây giờ không phải trong phòng tự học, Lục Bạc Ngôn không nghe thấy, Thẩm Húc liền nói ra lời nối dối mà cậu từng nói vào dịp Tết, “Tôi có bạn trai rồi.”

“Dương Dương, đừng giỡn nữa,” Tần Tiêu cười một tiếng, như thể đang nhìn một đứa trẻ đang làm trò vô lý, “Bạn trai em, là Lục Bạc Ngôn à?”

Trong lòng Thẩm Húc có chút khó chịu, bởi vì trong giọng điệu của Tần Tiêu có một chút khinh thường, cái sự cao cao tại thượng, giống như đang bao dung cho cậu vậy.

“Nhà anh ta àm sao có thể đồng ý cho anh ta  ở bên một beta như em?”

Thẩm Húc nhìn hắn nghiêm túc, “Vậy nhà anh có đồng ý không?”

“Anh…”

Một giọng nói cắt ngang lời hắn.

“Cậu Tần đây có lẽ hiểu lầm rồi, không phải ai cũng không có quyền tự do lựa chọn bạn đời như cậu đâu.” Lục Bạc Ngôn nhìn Thẩm Húc nói, “Không ai có thể can thiệp vào việc tôi lựa chọn người bạn đời như thế nào.”

“Không cần tôi nhắc nhở, các cậu đã chia tay rồi.”

Thời tiết hôm nay khá lý tưởng, không lạnh không nóng, trên sân bóng vốn đã có không ít người, lúc Thẩm Húc và Tần Tiêu đi ra ngoài, có vài người cố tình hoặc vô tình nhìn sang. Nhưng khi Lục Bạc Ngôn đến, mọi ánh mắt đều dồn về phía này.

Tần Tiêu đến tìm Thẩm Húc, nhưng anh ta không muốn chuyện này bị người khác biết đến.

Sau khi anh ta đi, Thẩm Húc ngượng ngùng đến mức không biết để tay vào đâu, nhìn Lục Bạc Ngôn, giải thích lộn xộn: “Tôi không phải, tôi chỉ muốn anh ta đừng, tôi không nói là…”

Lục Bạc Ngôn lặng lẽ nhìn cậu, Thẩm Húc nói càng nhỏ, cuối cùng chỉ thốt ra một câu: “Xin lỗi.”

Cũng chính trong thời gian này, khi ở bên Lục Bạc Ngôn nhiều hơn, cậu có chút quá mất kiểm soát.

Lục Bạc Ngôn lại nói: “Không cần xin lỗi, tôi rất vui.”

Thẩm Húc:?

Chưa kịp để cậu suy ngẫm về lời nói của Lục Bạc Ngôn, Lão Diệp đột nhiên ho khan hai tiếng, nhắc nhở họ rằng vẫn còn một người khác ở đây.

“Có chuyện gì thì hai người nói đi.”

Lão Diệp hỏi Thẩm Húc về một chị khóa trên, Thẩm Húc biết chị ấy, vẻ mặt có chút kỳ lạ, “Anh muốn theo đuổi chị ấy à?”

Cậu vô thức nhìn Lục Bạc Ngôn, phát hiện anh đang cười.

“Ừ, cậu biết chị ấy không? Vậy cậu có biết chị ấy đã có bạn gái chưa?”

Thẩm Húc gật đầu, “Chị ấy có bạn gái rồi.”

Lão Diệp:??

Lão Diệp có một dự cảm kỳ lạ: “Chị ấy là alpha?”

Thẩm Húc vẫn gật đầu, “Nghe nói là thế.”

Vì sao nói là nghe nói? Bởi vì cậu mặc dù đứng ở rìa phân hóa, nhưng cho đến nay chỉ ngửi được tin tức tố của một mình Lục Bạc Ngôn.

Biểu cảm của Lão Diệp từ không thể tin tưởng đến ngây ngẩn, rồi từ từ chuyển thành tức giận, anh ta tức giận nói: “Lục Bạc Ngôn, cậu chơi tôi đấy à!”

Rõ ràng là một câu chuyện buồn, nhưng phản ứng của Lão Diệp lại khiến người ta muốn cười. Khi anh ta còn ở đây, Thẩm Húc không dám cười quá rõ ràng, lúc này chỉ có hai người bọn họ, Thẩm Húc cuối cùng không nhịn được cười.

Càng nghĩ càng thấy buồn cười, đi ra ngoài một lúc mới ngừng lại.

“Vậy anh đã biết từ lâu nhưng không nói với anh ta?”

Lục Bạc Ngôn nói: “Cậu ta nói tình yêu không phân biệt giới tính.”

Đây giống như những gì Lão Diệp hay nói, Thẩm Húc nhớ đến Tần Tiêu, nụ cười trên mặt cậu nhạt đi một chút. Lục Bạc Ngôn nhìn cậu, “Nhưng đối với tôi mà nói, đúng là như vậy.”

Thẩm Húc cảm thấy như mình đã hiểu được ám chỉ của Lục Bạc Ngôn, nhưng không biết nên phản ứng thế nào. Cậu không có ý định yêu đương, nếu yêu thì cũng sẽ không nghĩ đến một alpha nữa, nhưng Lục Bạc Ngôn vừa mới nói tình yêu không phân biệt giới tính.

Cậu sẽ vì lý do này mà trở nên thật nông cạn sao? Thẩm Húc 18 tuổi, vẫn chưa sẵn sàng để thừa nhận mình là một người nông cạn.

Hơn nữa, cũng có thể chỉ là cậu tự suy diễn mà thôi.

Thật là xấu hổ!

Thẩm Húc giả vờ như không biết gì cả.

Hôm nay Lục Bạc Ngôn đến tìm cậu đi đến nhà mới, Thẩm Húc đã đồng ý giúp anh chọn tranh. Xe của Lục Bạc Ngôn đậu ngay trước cửa phòng tự học, Thẩm Húc nhìn anh lấy chìa khóa xe ra mở cửa, bất ngờ nói: “Đây là xe của anh à?”

“Ừ.”

Chiếc xe này lần đầu tiên xuất hiện trước cửa phòng tự học, Thẩm Húc ngay lập tức thích nó. Cậu cũng nghe người ta bàn tán nhiều lần, nhà triệu đô và xe triệu đô là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, Thẩm Húc có cái nhìn sâu sắc hơn về sự giàu có của Lục Bạc Ngôn. Nhưng khu vực của ngôi nhà không như cậu tưởng, không phải khu vực sầm uất mà là gần bệnh viện đa khoa đầu tiên ở Triều Vân, mở chưa đầy hai năm.

Lục Bạc Ngôn nói: “Tương lai tôi sẽ làm việc ở Triều Vân.”

Thẩm Húc gật đầu, không hiểu rõ ý nghĩa trong lời nói của Lục Bạc Ngôn, cậu mới chỉ học năm nhất, đối với cậu mà nói, sau khi tốt nghiệp làm gì vẫn còn là chuyện rất xa vời. Hàn Thanh Minh từng hỏi cậu có muốn ký hợp đồng với công ty giải trí không, nói rằng cậu có điều kiện tốt, nếu chăm chỉ phát triển thì có thể nổi tiếng. Thẩm Húc không quá ham mê danh lợi, chỉ muốn cắt đứt mối quan hệ với họ vì Tần Tiêu, nên không đồng ý.

Hầu hết các hạng mục trong căn nhà đã hoàn thành, chỉ thiếu một vài đồ nội thất, thiết bị gia dụng và vật dụng trang trí. Thẩm Húc nhìn sơ qua phong cách trang trí, rồi ghi lại kích thước của vài bức tường, Lục Bạc Ngôn mời cậu lên lầu.

Tầng hai được chia thành hai phần, Lục Bạc Ngôn giới thiệu cho cậu, một bên là phòng ngủ, một bên là khu vực làm việc, Thẩm Húc cảm thán: “Phòng ngủ rộng thật đấy.”

“Phòng tắm sẽ lớn hơn một chút, còn có phòng thay đồ.”

Thẩm Húc phác thảo sơ qua trong đầu, “Vẫn là rất lớn.”

“Cậu có cảm thấy quá rộng rãi mà thiếu cảm giác an toàn không?”

Thẩm Húc suy nghĩ một chút, “Chắc là không đâu?”

Lục Bạc Ngôn gật đầu, không nói gì thêm.

Tầng ba một nửa là sân thượng, từ đây nhìn ra ngoài, cảnh vật khá đẹp, Thẩm Húc nói: “Ở đây tầm nhìn tốt thật.”

Lục Bạc Ngôn nói: “Nếu cậu muốn, sau này có thể đến đây vẽ tranh.”

Thẩm Húc không nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý.

Đến đây rồi, cách Triều Vân cũng chỉ vài bước, Thẩm Húc tranh thủ làm một lần kiểm tra tin tức tố. Bác sĩ nói cậu sắp phân hóa rồi, bảo cậu chú ý không đến những nơi đông người.

Thẩm Húc không có người lớn trong gia đình là omega để hướng dẫn, bác sĩ đã giải thích rất kỹ càng.

“Chỉ khi phân hóa mới có thể xác định dùng loại thuốc ức chế nào.”

“Ở độ tuổi này, phân hóa nhất định sẽ đi kèm với đợt sóng nhiệt đầu tiên, trong bệnh viện mọi thứ đều dễ nói. Tính theo thời gian, có thể là hai tháng nữa, đến lúc đó có thể đến bệnh viện nhập viện.”

“Nếu phân hóa sớm, phải kịp thời đến bệnh viện, nhưng nếu có alpha độc thân quen biết, cũng có thể nhờ người giúp đỡ, tạm thời đánh dấu trong lúc phân hóa. Những lúc như thế không cần quá lo lắng, giải quyết vấn đề là quan trọng nhất.”

Thẩm Húc nghe rất chăm chú, gật đầu xác nhận, nhưng khi bác sĩ nói về việc quen biết một alpha, Thẩm Húc chỉ nghĩ đến Lục Bạc Ngôn.

Cậu quen nhiều alpha, nhưng có lẽ vì Lục Bạc Ngôn nhìn rất giống một bác sĩ, khiến người ta tin tưởng, lại lạnh lùng sạch sẽ, nếu bị anh đánh dấu một chút, có lẽ sẽ dễ tiếp nhận hơn.

Tuy nhiên, khi cậu đề cập chuyện này với Lục Bạc Ngôn, cậu lại bất ngờ bị anh tấn công trực diện, đến mức Thẩm Húc đã tránh mặt anh gần cả tuần. Cả tuần đó, cậu không đến phòng tự học, cũng không ra sân bóng, ngày nào cũng ở phòng vẽ trong trường, vẽ loạn lên.

Khi cậu vẽ, những mảng màu lại xếp chồng lên nhau, hình thành một hình dáng quen thuộc.

Thẩm Húc vứt bảng pha màu đi, lấy một mẩu giấy báo lau cọ, tay bị dính màu mà cậu không chú ý, lại vô tình xoa vào mặt. Rửa mặt xong, Thẩm Húc nhìn vào gương.

Cậu thấy mình cũng ổn, thật ra đứng cạnh Lục Bạc Ngôn cũng khá hợp.

Khi Thẩm Húc đến phòng tự học, ngoài cửa có mấy người, họ không quen nhau nhưng Thẩm Húc lại rất quen. Nếu bảo chuyện này không liên quan đến cậu, Thẩm Húc sẽ không tin.

Cậu từ từ dừng bước, ngay lúc đó cậu nhìn thấy Lục Bạc Ngôn, người vốn luôn bình tĩnh, lại tung một cú đấm vào mặt Tần Tiêu.

Thẩm Húc vô thức thốt lên một tiếng “Cái quái gì”, vội vàng chạy tới, nhưng bị Lão Diệp ngăn lại, anh ta vừa ngăn cậu vừa kéo cậu về hướng phòng tự học.

“Chuyện của alpha chúng ta không nên nhúng tay vào. Cậu ta học rất giỏi, cậu yên tâm, chỉ bị thương nhẹ thôi.”

Tần Tiêu không đứng yên chịu đòn, nhưng kết quả vẫn giống nhau, tất cả đều nghiêng về một phía. Thẩm Húc biết Tần Tiêu có luyện võ một chút, ban đầu còn lo Lục Bạc Ngôn sẽ thua, không ngờ anh nhìn có vẻ nhã nhặn, nhưng khi ra tay lại không hề nương tay.

Lục Bạc Ngôn đứng dậy, chỉnh lại áo, “Đừng đổ lỗi sự yếu đuối của mình lên người khác.”

Giọng anh nghe có phần lãnh đạm, “Cậu có thể dùng bất kỳ cách nào nghĩ ra để trả thù tôi, nhưng đừng lại gần Thẩm Húc, lần sau tôi sẽ không dùng cách đơn giản và rõ ràng như thế này nữa.”

Thẩm Húc lại một lần nữa ngửi thấy tin tức tố của Lục Bạc Ngôn, lần này, còn có một mùi khác lạ, khiến Thẩm Húc vô thức cảm thấy đó cũng là tin tức tố, hoàn toàn khác biệt với mùi của Lục Bạc Ngôn, mang theo sự kích động mãnh liệt, khiến người ta bất an.

Nhưng nhanh chóng, tin tức tố quen thuộc của Lục Bạc Ngôn lại bao phủ lên, mang theo cảm giác áp bức, còn có một chút cảm giác an toàn kỳ lạ.

Thẩm Húc vẫn cảm thấy hơi khó chịu, tựa người vào cửa.

Lão Diệp là người đầu tiên nhận ra cậu có gì không ổn, “Cậu sao vậy?”

Thẩm Húc lắc đầu, lại ngửi thấy hương hoa, cảm giác khó chịu, không biết là của ai.

“Cậu đã phân hóa rồi.” Lục Bạc Ngôn nói xong liền ôm lấy cậu, Lão Diệp vẫn không hiểu phân hóa là gì, còn hỏi cậu có muốn đi cùng xe cứu thương của Tần Tiêu không.

Câu trả lời là cửa xoay đã mở rồi đóng lại.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Húc nhìn thấy Lục Bạc Ngôn nhíu mày chặt như vậy, cậu có chút muốn cười, hóa ra ngay cả người đẹp như anh, khi nhíu mày lại cũng làm giảm đi vẻ đẹp.

Ngày hôm đó, Thẩm Húc hỏi Lục Bạc Ngôn nếu cậu phân hóa sớm, có thể nhờ anh tạm thời đánh dấu không, Lục Bạc Ngôn nói: “Xin lỗi.”

Thẩm Húc tưởng anh từ chối, Lục Bạc Ngôn lại nói: “Tôi rất vui lòng giúp cậu, nhưng tôi phải nói với cậu, không phải vì tình bạn.”

“Tôi sẽ không giúp bạn bè làm chuyện này.”

“Đồng ý giúp cậu, hoàn toàn là vì tôi ích kỷ.”

“Tôi có ý đồ với cậu.”

“Thẩm Húc, anh muốn đánh dấu em.”

Thẩm Húc mất một lúc mới nói được gì đó, “Vậy…”

“Anh có thể đánh dấu em không?”

“Anh… anh có thể…”

Lúc này, trong căn phòng nhỏ yên tĩnh, Lục Bạc Ngôn ôm lấy cậu từ phía trước, nhẹ nhàng liếm lên cổ cậu, Thẩm Húc cảm thấy chân mình hơi mềm, tựa vào ngực anh, nhìn thấy bức tranh trên bàn.

Răng nanh cắm vào tuyến omega lần đầu xuất hiện, hút lấy.

Trong tranh, tất cả mọi người đều quay lưng lại, chỉ có hình bóng ở giữa cầm ô, bước về phía cậu.

Thẩm Húc đột nhiên nhớ đến ngày khai giảng, cậu ngồi trên cây chờ cứu viện, cuối cùng là Lục Bạc Ngôn đến. Có lẽ có những chuyện, từ khoảnh khắc gặp gỡ đã định trước.

--- Hoàn---

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top