Chương 4: đối diện với sự thật
Vài ngày sau khi tình trạng của Sea ổn định, cậu đã được xuất viện. Mặc dù sức khỏe đã phục hồi, nhưng tâm trạng của cậu vẫn không thể nhẹ nhõm như trước. Sea vẫn nhớ như in những khoảnh khắc trong phòng cấp cứu khi thấy sự lo lắng lạ lùng trong ánh mắt của Jimmy. Cậu không thể quên cái cách mà bác sĩ lạnh lùng ấy chăm sóc cậu, dù không bao giờ nói ra, nhưng tất cả đều cho thấy một điều: Jimmy đã quan tâm đến cậu hơn cậu nghĩ.
Ngày hôm đó, khi Sea bước vào phòng khám của Jimmy lần nữa, không khí trong phòng không còn lạnh lẽo như trước. Có một điều gì đó khác biệt trong cách mà Jimmy nhìn cậu. Anh không còn cái ánh mắt thờ ơ nữa, mà là một cái nhìn phức tạp, đầy cảm xúc mà chính Jimmy cũng không hiểu hết.
"Tình trạng của cậu ổn rồi, không cần phải quay lại nữa," Jimmy nói, giọng anh vẫn trầm, nhưng có vẻ không còn lạnh nhạt như mọi lần. Anh nhìn Sea, ánh mắt không giấu được một chút lo lắng.
Sea ngồi xuống ghế, không vội vã đáp lại. Cậu vẫn cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. "Tôi... tôi muốn gặp anh một chút," Sea nói, giọng điệu không còn tự nhiên như trước, mà có chút e ngại.
Jimmy nhìn cậu một lúc, rồi khẽ thở dài. "Có chuyện gì à?" Anh không thể giấu nổi sự tò mò trong giọng nói, mặc dù vẫn cố giữ khoảng cách.
Sea mím môi một lúc, rồi cuối cùng quyết định thừa nhận. "Tôi biết tôi đã sai khi làm vậy với bản thân. Nhưng... tôi không thể ngừng nghĩ về anh, Jimmy." Cậu nhìn thẳng vào mắt bác sĩ, đôi mắt đầy sự chân thành, một ánh nhìn mà cậu chưa bao giờ dành cho ai khác ngoài Jimmy.
Jimmy ngừng công việc, nhìn chằm chằm vào Sea một lúc. Anh không thể thốt ra lời nào ngay lập tức. Mọi thứ dường như bất ngờ đến mức anh không thể tiếp nhận nổi. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đầy khát khao và sự yếu đuối của Sea, một cảm giác gì đó sâu sắc và mạnh mẽ bỗng trào dâng trong anh.
"Đừng nói nữa," Jimmy nói, giọng anh khàn đi một chút, như thể không muốn nghe thêm nữa. "Cậu ngốc quá. Cậu biết là mình không thể làm vậy, đúng không?"
"Nhưng tôi không thể dừng lại," Sea trả lời, giọng cậu bộc lộ sự kiên quyết, "Tôi biết mình có thể ngốc nghếch, nhưng tôi không thể chối bỏ cảm giác này. Tôi thích anh, Jimmy. Tôi yêu anh."
Câu nói ấy như một quả bom nổ tung trong không gian giữa họ. Jimmy im lặng một lúc lâu, rồi chậm rãi đứng dậy, không nhìn Sea. "Cậu không hiểu đâu," anh nói, giọng anh gần như mất kiểm soát. "Tôi không thể yêu ai, tôi không có quyền làm như vậy."
Sea đứng dậy, bước gần về phía Jimmy. Cậu biết bác sĩ này có những vết thương sâu trong lòng, nhưng cậu không thể bỏ cuộc. "Jimmy, tôi biết anh có lý do của mình. Nhưng nếu anh không thử một lần, anh sẽ không bao giờ biết được mình có thể hạnh phúc như thế nào. Hãy cho tôi một cơ hội."
Jimmy quay lại đối diện với Sea, đôi mắt anh sáng lên vì một cảm xúc mà anh không thể hiểu nổi. Anh lặng lẽ nhìn vào cậu, cảm nhận được sự chân thành trong ánh mắt ấy. Nhưng sự lạnh lùng trong anh vẫn không dễ dàng bị xóa bỏ. Anh thở dài một tiếng.
"Đừng làm tôi rối thêm nữa," Jimmy nói, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình. "Cậu không hiểu đâu, Sea. Cậu làm tôi lo lắng, làm tôi tức giận, nhưng tôi không thể yêu cậu. Tôi không thể mở lòng."
Sea đứng đó, không còn biết phải nói gì nữa. Cậu biết Jimmy đang che giấu những cảm xúc phức tạp trong lòng mình, và cậu không muốn ép buộc anh. Nhưng trái tim cậu không thể ngừng đập vì Jimmy, dù cho anh có muốn hay không.
"Vậy thì, tôi sẽ đợi," Sea nói, giọng cậu nhẹ nhàng, nhưng kiên định. "Dù anh có muốn hay không, tôi vẫn sẽ đợi. Một ngày nào đó, anh sẽ hiểu."
Jimmy nhìn cậu, ánh mắt đầy xung đột. "Đừng để mình bị tổn thương," anh nói, giọng anh trầm xuống, nhưng có một nỗi lo lắng không thể nói ra. "Tình cảm này có thể sẽ không như cậu nghĩ."
"Nhưng tôi vẫn muốn thử," Sea đáp lại, không bỏ cuộc.
Hết chương 4.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top