Chap 36
Xe cảnh sát đã tới trước một khu dân cư. Cảnh sát ngay lập tức phong tỏa hiện trường, đội đặc công cũng đã vào vị trí phòng thủ.
Một đội gồm 4 cảnh sát đã mai phục trước đó báo lại chính xác địa điểm hiện tại của nghi phạm.
"Đội trưởng, nghi phạm ở tầng 6 tòa nhà phía Đông"
Đội trưởng đội cảnh sát Quảng Tây tiếp nhận thông tin, cùng Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến lên kế hoạch bắt giữ nghi phạm.
"Tòa nhà đối diện có thể dùng làm vị trí ngắm bắn. Tôi sẽ lên đó"
Hoàng Minh Phong chỉ vào tòa nhà vẽ trong tấm bản đồ.
"Được, cẩn thận chút"
Nhận được sự đồng ý của Vương Nhất Bác, Phong ca tay cầm súng, cùng vài cảnh sát chạy về nơi đã chỉ điểm, vào vị trí chuẩn bị ngắm bắn.
"Tòa nhà có ba cửa ra vào, hai cửa bên hông, một cửa chính. Chúng ta chia làm bốn mũi đi, vào theo ba cửa, cùng với một đội đặc công tập kích từ trên cao xuống, đề phòng hắn trốn thoát"
Đội trưởng đội cảnh sát Quảng Tây đưa ra kế hoạch, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến cũng đồng ý. Tiêu Chiến muốn đi theo nhưng lại bị Vương Nhất Bác ngăn lại, nói với anh tình huống này quá nguy hiểm, không thể tùy tiện làm bừa.
Cuối cùng anh cũng bị cậu thuyết phục, đành ngoan ngoãn ở lại bên ngoài. Trong lúc giúp cậu mặc áo chống đạn, gương mặt Tiêu Chiến không nổi một phần thoải mái, hai hàng lông mày cứ nhíu chặt lại. Vương Nhất Bác thấy vậy đành mỉm cười an ủi anh.
"Em sẽ quay về sớm thôi, đừng lo lắng. Anh cứ nhăn nhó như vậy, sẽ già sớm đấy"
"Già cái đầu em. Chú ý an toàn. Anh ở ngay bên ngoài"
Tiêu Chiến đánh một cái vào đầu vai Vương Nhất Bác, nhưng vẫn không quên nhắc cậu cẩn thận. Vương Nhất Bác dịu dàng xoa xoa đầu anh trấn an
"Đợi em"
Kế hoạch đã lên, đến lúc hành động. Bốn đội chia nhau tập kích bốn phía, Vương Nhất Bác phụ trách dẫn đội vào từ cửa hông bên trái. Khu dân cư này là khu bỏ hoang nên không có người ở. Ba nhóm đã nhanh chóng lên tới tầng 6, hiện tại đang đứng trước cửa phòng của nghi phạm.
"Đội phó Vương, không nhìn thấy nghi phạm trong nhà. Mọi người cẩn thận"
Hoàng Minh Phong ở tòa nhà đổi diện liên lạc với Vương Nhất Bác qua bộ đàm. Qua ống ngắm của súng bắn tỉa anh không nhìn thấy nghi phạm, có thể hắn đang trốn ở nơi nào đó trong nhà. Không rõ hắn có vũ khí hay chất gây nổ hay không.
Vương Nhất Bác ra hiệu với đội trưởng đội cảnh sát Quảng Tây. Chờ đợi cơ hội, Vương Nhất Bác xoay người đạp cửa, lập tức cảnh viên chạy vào, lục soát khắp nơi.
"Đội trưởng, không thấy người"
Đội trưởng đội cảnh sát Quảng Tây chửi thề một tiếng, đập tay xuống bàn, trong lòng thầm chửi tên khốn kiếp kia.
"Một đội ở lại lục soát thật kỹ, còn lại theo tôi"
Chỉ riêng Vương Nhất Bác lại đang đứng nhìn chăm chăm vào bức tranh lớn bám đầy bụi bặm treo trên tường. Càng nhìn càng thấy nó kỳ lạ. Bức tranh được treo ở tầm thấp, so với Vương Nhất Bác đang đứng thì cũng phải thấp hơn cậu đến hai mươi phân. Không ai treo tranh ở vị trí như vậy bao giờ. hơn nữa hai bên khung tranh có những chỗ không hề có bụi, chứng tỏ đã có người động vào.
Vương Nhất Bác ra hiệu cho đội trưởng đội cảnh sát Quảng Tây đang chuẩn bị dẫn người ra ngoài. Cậu chỉ vào bức tranh lớn, ý chỉ: trong này.
Cảnh viên cũng đã vào vị trí, giương súng chĩa vào bức tranh lớn. Lại thêm hai cảnh viên ở hai bên chuẩn bị mang tranh gỡ xuống. Vương Nhất Bác tay cầm súng, lại liếc nhìn sang đội trưởng đội cảnh sát Quảng Tây một cái.Đợi thời điểm thích hợp, Vương Nhất Bác ra hiệu cho hai cảnh sát gỡ bức tranh xuống.
Bức tranh vừa được tháo xuống, ngay lập tức một vật kim loại có hình dạng như ống nước rơi ra. Từ vật đó tỏa ra một làn khói trắng, là lựu đạn hơi cay tự chế.
Một mảnh khói trắng bao trùm khắp căn phòng, khiến mắt đau rát, làm mọi người không nhịn được phải lấy tay che chắn. Trong làn khói có một thân ảnh từ cái hốc sau bức tranh nhảy ra. Hắn đeo mặt nạ phòng độc, nhân lúc cảnh sát bị lựu đạn hơi cay làm phân tán liền chạy trốn.
Vương Nhất Bác tai và mắt có chút rát, nhưng vẫn nhanh nhạy túm lấy tên kia khi hắn vừa mới chạy qua. Nào ngờ tên đó thủ sẵn một con dao trong người, rạch một đường dao dài trên cánh tay cậu, sau đó xô mạnh cậu về phía sau rồi trốn thoát. Vương Nhất Bác bị đẩy ngã ra sau, đầu đụng phải vật cứng gì đó, đau buốt. Nhưng cậu làm gì có cơ hội nghĩ nhiều những chuyện đó, ngay lập tức chống tay ngồi dậy, đuổi theo nghi phạm.
"Đội phó Vương, tôi yểm trợ cậu"
Đội trưởng đội cảnh sát Quảng Tây cũng đứng dậy chạy theo sau. Ra tới phía đầu cầu thang lại mất dấu tên đó. Hai người chia nhau, một đi lên, một đi xuống, đồng thời gọi đội đặc công đang tập kích trên sân thượng hỗ trợ phòng trường hợp nghi phạm trốn thoát hoặc nhảy lầu tự tử.
Vương Nhất Bác men theo cầu thang thận trọng đi xuống. Tòa nhà này nhỏ, không có nhiều phòng, tất cả cửa đều đã được rào lại bằng tấm lưới sắt, nghi phạm không thể trốn ở một trong những phòng đó.
Vừa xuống tới đầu cầu thang tầng hai, một chiếc gậy gỗ không biết từ đâu đập lên vai cậu, làm cây súng trong tay cũng bị văng ra, theo các bậc thang trượt xuống dưới.
Cũng không biết từ đâu, một thân ảnh lao ra, dùng gậy gỗ liên tiếp đánh lên người cậu. Vương Nhất Bác ban đầu bị choáng, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, giữ chặt lấy đầu kia của cây gậy, giơ chân đá vào bụng hắn một cái.
Tên đó ngã lăn ra đất. Nhưng hắn dường như không có vẻ gì là đau đớn, lập tức bật dậy, tiếp tục lao vào cậu. Hắn lúc này không khác gì một con thú hoang, hai mắt vương đầy tơ máu, nước bọt chảy xuống hai bên khóe miệng, so với thú hoang còn ghê tởm hơn nhiều.
Hắn vặn vặn cái cổ đến mức khớp xương kêu răng rắc rồi rú lên một tiếng, như con sói hoang rình mồi. Tiếp đó hắn lao thẳng vào Vương Nhất Bác.
Cậu nhanh nhạy tránh né, tiếp tục đá vào mạn sườn hắn. Nhưng hắn càng bị đánh càng hăng, vẫn cứ lao vào người cậu. Tên này to con hơn cậu, hơn nữa hắn hiện tại đang như một kẻ điên, chắc chắn không chỉ dừng lại ở mức độ làm người khác bị thương. Nếu không giết chết được cậu, hắn nhất định sẽ không dừng lại.
Vương Nhất Bác hoàn toàn có thể đánh trả lại hắn, nhưng khi nãy dính phải lựu đạn hơi cay, đầu lại bị va đập, vậy nên phản ứng bớt nhanh đi một phần. Đánh nhau với kẻ điên thì không khác nào đánh nhau với tảng đá, vì bọn họ làm gì còn lý trí, chỉ thấy người trước mắt liền lao vào, bất luận là ai, phải giết chết.
Cậu cũng dùng sức đánh trả hắn, nhưng tên này da thịt cứng như sắt đá, căn bản là không hề bị ảnh hưởng.
"Đội phó Vương"
Tiếng gọi của đội trưởng đội cảnh sát Quảng Tây từ trên tầng vọng xuống. Trong một khoảnh khắc xao nhãng, nghi phạm nhào tới túm lấy Vương Nhất Bác, kéo cậu giật lùi về phía hàng rào chắn bên ngoài của hành lang. Hàng rào vốn không cao, lại là hàng rào sắt lâu ngày bị gỉ sét, các mối nối cũng không còn chắc chắn. Vì vậy bị một lực lớn tác động vào, hàng rào bung ra, rơi xuống đất. Vương Nhất Bác bị đẩy cũng mất đà khiến cho cả cậu và nghi phạm cùng nhau ngã xuống.
May mắn là tầng hai của tòa nhà này không cao lắm, nhưng ngã từ trên cao xuống như vậy thì tất nhiên vẫn phải có thương tích rồi. Trong lúc tên nghi phạm vẫn còn nằm bẹp dưới đất kêu gào đau đớn, Vương Nhất Bác loạng choạng tiến lại gần, nhân cơ hội bắt hắn lại. Nhưng còn chưa chạm vào, nghi phạm lại rú lên một tiếng, bật dậy lò xo, tiếp tục lao vào Vương Nhất Bác.
Đội trưởng đội cảnh sát Quảng Tây đã chạy xuống đến nơi, sau khi bắn chỉ thiên một phát liền chĩa súng vào nghi phạm.
"Dừng lại không tôi bắn đó!"
Nhưng tên kia vẫn như một kẻ điên, chỉ chực chờ lao vào ăn tươi nuốt sống Vương Nhất Bác. Cuối cùng đội trưởng Quảng Tây bắn cho hắn một phát súng vào chân, khiến hắn đau đớn kêu gào. Vương Nhất Bác nhân cơ hội cho hắn một đá, cùng với đội trưởng Quảng Tây áp chế hắn. Người của đặc công cũng đã có mặt, phải bốn người khỏe mạnh mới có thể giữ được tên điên này.
Nghi phạm vừa bị giải đi, Vương Nhất Bác mất hết sức lực ngồi phịch xuống đất, khó khăn lắm mới cởi được áo chống đạn ra.
"Cậu không sao chứ?"
Đội trưởng đội cảnh sát Quảng Tây cũng lại gần vỗ vai hỏi han. Nhưng bây giờ tai cậu không còn nghe rõ gì nữa, mắt cũng mờ đi, chỉ biết ngơ ngác gật đầu.
Tiêu Chiến cũng đã chạy tới, nhìn thấy vết thương vẫn đang chảy máu trên cánh tay cậu, bản thân có chút luống cuống.
"Nhất Bác, em bị thương rồi. Anh đưa em tới bệnh viện!"
Vương Nhất Bác hai mắt vừa rát vừa cay, lại từ phía sau đầu truyền tới cảm giác đau buốt đến choáng váng, toàn bộ ngũ quan hiện tại đều không hoạt động nổi nữa rồi.
"Anh Chiến, em không...sao"
Phía trước mắt là một mảng tối đen, cậu không còn ý thức được điều gì nữa, trước khi ngất đi chỉ kịp nghe thấy Tiêu Chiến đang gọi tên mình.
[Tiêu Chiến, thật tốt khi được nghe anh gọi tên em...]
Vương Nhất Bác tỉnh lại trên chiếc giường êm ái tại một nơi xa lạ nào đó. Không cần nghĩ cũng biết, chính là bệnh viện. Mắt đã không còn rát nữa, nhưng phía sau đầu vẫn âm ỉ cơn đau. Cậu đảo mắt nhìn xung quanh, nhận ra bóng lưng quen thuộc của Tiêu Chiến. Anh đang nói chuyện với bác sĩ.
"Quan sát một thời gian, nếu có biểu hiện bất thường phải đưa ngay tới bệnh viện, nếu không rất dễ để lại di chứng"
"Tôi hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ"
Tiêu Chiến tiễn bác sĩ rời đi, đến khi quay lại đã thấy Vương Nhất Bác tỉnh từ lúc nào.
"Tỉnh rồi à? Em hôn mê hơn một ngày rồi đó"
Vương Nhất Bác toan ngồi dậy, lại bị Tiêu Chiến ấn xuống giường.
"Nằm yên đó đi. Từ giờ đến lúc khỏe lại ngoan ngoãn nằm trên giường cho anh"
"Em bị làm sao?"
Cậu khó nhọc hỏi. Đúng là bệnh vào rồi thì thở thôi cũng mệt chứ bàn gì đến đi lại, cử động.
"Em bị trúng lựu đạn hơi cay, làm ảnh hưởng đến mắt và tai. Lại còn bị va đập ở đầu, rơi từ trên cao xuống, cộng thêm vết thương trên tay, mất máu nên ngất đi. Cũng may là chỉ bị nhẹ, nếu không giờ này anh phải báo tin dữ về cho gia đình em rồi. Không cẩn thận gì hết"
Tiêu Chiến bực bội trách móc cậu. Tên nhóc này lúc nào cũng chủ quan, đã biết tội phạm nguy hiểm như vậy mà vẫn còn một mình một ngựa lao đầu vào. Nếu không phải vì cậu ta đang bị như vậy cần người chăm sóc thì anh đã dỗi một trận cho chừa rồi.
"Tại tên đó mà. Ai nghĩ hắn lại điên khùng như vậy. Khi đó mọi người trong đội đều bị trúng đạn hơi cay, nếu còn chờ đợi thì hắn chạy thoát mất, nên em..."
Vương Nhất Bác còn chưa nói hết câu đã thấy Tiêu Chiến đang nhướn một bên lông mày nhìn cậu chằm chằm như một cái máy đang kiểm chứng nói dối.
"Thôi được rồi, là em sai. Do em bất cẩn"
Tiêu Chiến lườm Vương Nhất Bác một cái cháy mặt, ý như muốn nói: Liệu hồn với tôi.
"Anh Chiến, tên đó sao rồi? Đã thẩm vấn chưa?"
"Phong ca và đội trưởng đội cảnh sát Quảng Tây đã thấm vấn rồi. Lát nữa Phong ca sẽ mang tài liệu qua đây. Việc của em bây giờ là nghỉ ngơi đi, đợi có kết quả thẩm vấn chúng ta tính tiếp"
"Nhưng em vẫn thấy có gì đó không đúng. Tại sao hắn lại..."
"Nào nào, anh đã bảo đừng có nói chuyện công việc vào lúc này. Nghỉ ngơi đi, anh không muốn lúc về Bắc Kinh phải đẩy xe lăn cho em đâu"
Vương Nhất Bác không đấu lại được cái miệng của Tiêu Chiến nên đành im lặng. Thôi nếu vậy thì anh đây sẽ đi ngủ tiếp, dù sao hiện giờ chỉ được ăn với ngủ thôi mà. Nghĩ là làm, Vương Nhất Bác trùm chăn đi ngủ, mặc kệ Tiêu Chiến ở bên cạnh muốn làm sao thì làm.
"Nhất Bác, Nhất Bác, dậy đi"
Vương Nhất Bác bị đánh thức bởi tiếng gọi cùng mùi thơm ngào ngạt vờn quanh mũi. Mở mắt ra thấy ngoài cửa sổ tối đen, đồng hồ treo tường điểm tám giờ tối. Cậu đã ngủ được 5 tiếng rồi cơ à.
"Mau dậy đi, dậy ăn một chút"
Tiêu Chiến đỡ Vương Nhất Bác ngồi dậy, tiếp đó cầm bát cháo, múc một thìa, thổi thổi cho bớt nóng rồi cẩn thận đưa tới bên miệng cậu. Thế nhưng cậu lại nghiêng đầu né tránh.
"Em không muốn ăn"
"Em đã một ngày không ăn rồi. Như vậy làm sao mau khỏi bệnh được. Ăn một chút đi"
"Không muốn ăn thật mà"
"Tiểu tổ tông ơi, em làm ơn ăn dùm anh đi. Em cứ như vậy còn lâu mới ra viện được. Án còn chưa phá, cục trưởng sắp cạo đầu chúng ta rồi. Ngoan, nghe lời anh, ăn đi mà. Nếu không vì sức khỏe của em thì em ăn vì anh đi, làm ơn đi mà"
Tiêu Chiến trưng ra vẻ mặt cầu xin. Trong lòng vẫn niệm thần chú: không được đánh người, không được đánh người.
"Mau ăn đi, anh mỏi tay lắm rồi nè"
Anh cầm thìa cháo chưng hửng giữa không trung suốt từ nãy tới giờ, có chút mỏi rồi. Vương Nhất Bác không dám phụ lòng người ta, chỉ đành ngoan ngoãn há miệng. Quả thực Tiêu Chiến có khả năng "thu phục" được sư tử con thành cún con. Trước giờ mọi người đều nghĩ đội phó Vương ngông nghênh, bất cần chẳng ai cảm hóa được, vậy mà lại có người chỉnh được Vương Nhất Bác, quả thật cũng được xếp vào hàng cao thủ rồi.
Lý do làm ra một Vương Nhất Bác như vậy thì có nhiều. Mỗi người đồn một kiểu. Nhưng có một lý do không hiểu từ đâu chạy tới, được truyền tai nhau nhiều nhất: cậu ta đang tỏ thái độ với chức vụ của mình. Bởi lẽ ai cũng biết đội phó Vương được điều chuyển về đây là nhờ một người. Người này trước đây từng là ân nhân cứu đội trưởng đội điều tra hình sự một mạng. Ngày trước Vương Nhất Bác là quản ngục của cục cảnh sát Thượng Hải, đột ngột bị chuyển tới Bắc Kinh, lại được cất nhắc lên làm đội phó đội điều tra hình sự. Không rõ cậu ta tỏ thái độ vì mình không được ngồi cao hơn hay là do mình ngồi quá cao nữa. Nhưng việc Vương Nhất Bác bất cần đời là hoàn toàn có thật.
Đến buổi muộn, Tiêu Chiến vẫn ở bên cạnh Vương Nhất Bác, một bước cũng không rời. Anh giúp cậu mát xa trên đầu. Ngón tay nhẹ nhàng lả lướt trên đỉnh đầu làm cơ thể Vương Nhất Bác thoải mái hơn. Cậu cứ nhìn ngắm gương mặt anh, đẹp đẽ như bức tranh điêu khắc mà thượng đế ban tặng. Đột nhiên cậu muốn ôm người kia vào lòng, muốn nói cho anh biết rằng cậu thích anh đến nhường nào. Nhưng lại sợ. Sợ một lời nói ra chẳng thể lấy lại được nữa, sợ một ngày nào đó, đến cả tư cách đồng nghiệp để ở bên cạnh anh cậu cũng không có. Nên nói ra hay không, tình cảm của cậu?
"Nghĩ gì thế?
Tiêu Chiến chỉnh lại chăn cho cậu, nhìn cái dáng vẻ bần thần của người đối diện mà không nhịn được cười.
"Đang nghĩ xem, nếu bây giờ hôn anh thì có bị ăn tát không?"
Vương Nhất Bác nói chuyện nửa đùa nửa thật. Cứ ngỡ lại bị anh mắng, nào ngờ:
"Thử đi rồi biết"
"Đừng đùa, em nói là sẽ làm thật đấy"
"Anh cũng đâu có đùa. Không thử thì làm sao mà biết"
"Vậy nếu em làm thật thì cũng không được đánh em. Là do anh nói"
"Anh sẽ không đánh em"
Nhận được sự đồng tình kỳ lạ của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác nửa vui mừng nửa nghi hoặc. Tiêu Chiến hôm nay sao dễ dãi quá vậy? Mọi lần nếu đùa kiểu đó, thể nào cũng được một vé vuốt mặt không kịp. Đổi tính đổi nết rồi ư?
Thể theo nguyện vọng của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác xích tới gần hơn, Tiêu Chiến cũng chủ động tiến lại. Khoảng cách ngày một gần hơn, có thể cảm nhận được tiếng thở nhè nhẹ cùng tiếng trái tim đang loạn nhịp của đối phương. Gần lại một chút, thêm một chút nữa...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top