Chap 1




Bắc Kinh tháng 12, sở cảnh sát thành phố bận rộn kẻ ra người vào. Những ngày cuối năm luôn là khoảng thời gian xảy ra nhiều vụ án, trộm cướp có, buôn bán ma túy có, gây rối có, tội gì cũng có, kể cả là giết người. Bắc Kinh là thành phố trung tâm của Trung Quốc, người người đổ về đây mong thoát ly, hòng bám trụ lại nơi này. Chẳng ai muốn mình phải chịu cảnh nghèo đói đến hết đời cả. Kẻ nào không nghèo thì cũng cố chen chân lên bằng được thủ đô để kiếm cho bản thân cái hộ khẩu thành phố, vứt tiệt cái gọi là gốc gác đi. Chính vì vậy mà Bắc Kinh trở thành thiên đường cho những phần tử chống đối xã hội. Chúng nhắm vào tất cả mọi người, mọi độ tuổi. Già thì xô ngã người ta, trẻ con thì bắt cóc tống tiền hoặc buôn bán nội tạng; đàn ông thì lao vào đánh cho hả giận, phụ nữ thì cướp của, gặp con gái nhà nào xinh xắn trẻ trung liền nổi hứng mà cưỡng bức.

Vương Nhất Bác thuộc biên chế của Cục điều tra hình sự thuộc bộ ng an Trung Quốc. Cậu ta vừa tốt nghiệp trường cảnh sát thì được phân ng làm việc tại sở cảnh sát Thượng Hải, được vài tháng thì nhận lệnh điều động về Bắc Kinh. Tính từ thời điểm Vương Nhất Bác ra trường đến nay đã hơn một năm, cậu ta hiện đang là đội phó đội điều tra hình sự thành phố, là sĩ quan chính thức của sở cảnh sát Bắc Kinh.

Vương Nhất Bác hiện đang đứng trong sảnh lớn của sở cảnh, chẳng có gì ngoài nhốn nháo và ầm ĩ. Mấy tên tội phạm của băng đảng nào đó gây rối đánh nhau bị bắt về vẫn không thôi chửi rủa to tiếng; còn có mấy bàcao tuổi đang khóc lóc bám víu lấy cảnh viên trực xin gặp người nhà; cảnh viên thì chạy qua chạy qua chạy lại như bị ma đuổi. Cảnh tượng bây giờ đối với Vương Nhất Bác mà nói không khác gì một cái trại tâm thần.

- Đội phó Vương, tài liệu anh cần tôi thu thập đủ rồi

Cảnh viên đội quản lí trị an đưa một tập hồ sơ cho cậu ta. Vương Nhất Bác đưa tay nhận lấy, không quên đối với người kia cảm ơn xã giao một câu. Cầm tài liệu trong tay, đi thằng về phía thang máy quay về phòng làm việc. Cậu ta thực sự không hiểu tại sao lại sắp xếp để đội quản lý trị an nằm ở tầng một, kẻ ra người vào nhốn nháo như vậy, thực sự phiền chết đi được. Còn nếu lấy lý do là để thi hành nhiệm vụ cho nhanh thì đáng lẽ nên chuyển bọn họ xuống tầng hầm mới phải chứ.

Đội điều tra hình sự nằm trên lầu 10, gần như tách biệt với tất cả mọi phòng ban khác. Đội hình sự cần không gian yên tĩnh để suy luận, cũng như tránh trường hợp tai mắt của truyền thông gài người vào thám thính, vậy cho nên toàn bộ tầng 10 là lãnh địa của đội hình sự, người đi qua đều phải gặp cảnh viên đứng gác, phải xuất trình thẻ và nói lý do.

Thả người xuống sofa trong phòng làm việc, Vương Nhất Bác mệt mỏi day day thái dương. Thời gian gần đây bận rộn, ăn uống không đầy đủ, thi thoảng cậu vẫn cảm thấy chóng mặt.

Hiện tại đang có một vụ án lớn, đội trưởng lại đi ng tác nên hiện giờ giao toàn quyền lại cho đội phó Vương Nhất Bác. Vậy nên bình thường bận một thì bây giờ cậu ta bận mười. Cái quái gì cũng đến tay, chỉ đạo nào cũng phải qua cậu phê duyệt, thành ra thời gian ngủ còn không có, nói gì đến vui chơi giải trí.

- Đội phó Vương, tôi đã điều tra người mà anh bảo. Hắn ta đúng là có quan hệ thân thiết với nạn nhân, nhưng ngày xảy ra sự việc hắn ta lại đi du lịch ở nước ngoài.

Hoàng Minh Phong là đội viên đội hình sự dưới quyền của Vương Nhất Bác. Anh ta xuất thân là bộ đội đặc chủng, sau là tay súng bắn tỉa của đội hình sự. Anh chàng này hơn Vương Nhất Bác năm tuổi nhưng cách nói chuyện luôn là của đội viên nói với sếp của mình.

- Những người khác thì sao?

Vương Nhất Bác ngẩng lên nhìn Hoàng Minh Phong đang đứng trước mặt. Ban nãy Phong ca có tới gõ cửa nhưng không thấy cậu đáp lời, nhìn cửa không khóa liền bước vào.

- Đội viên khác vẫn đang điều tra, sáng mai sẽ có kết quả.

- Được rồi, giúp tôi mang cái này cho Lý Hoa, bảoấy điều tra về người này, tìm xem địa chỉ IP của hắn trên các diễn đàn là trong nước hay nước ngoài, sáng mai báo cáo lại.

- Được - Hoàng Minh Phong tính đi nhưng chợt nhớ ra điều gì đó liền quay đầu lại - Người mà chúng ta tình nghi, tôi thấy hắn ở chợ đêm nhưng chưa dám rút dây động rừng. Tôi đã cho người theo dõi hắn rồi.

- Tôi hiểu rồi, tôi sẽ qua đó một chuyến. Vất vả cho anh rồi

Vương Nhất Bác gật đầu với Hoàng Minh Phong, chờ anh ra khỏi cửa mới đứng dậy về chỗ ngồi giải quyết nốt ng việc. Tối nay sẽ tới gặp kẻ đó một chuyến.

8h30 tối, Vương Nhất Bác mới ngẩng đầu lên khỏi đống tài liệu cao như núi kia. Nhìn đồng hồ, thấy đã tới giờ liền thu xếp hồ sơ, định sẽ tới chợ đêm một  chuyến. Đội viên trong đội đã về hết rồi, chỉ còn lại cảnh viên gác ngoài cửa. Cả hành lang vắng lặng đến đáng sợ.

Bắc Kinh cuối tháng 12 có tuyết, gió thổi rít đến buốt gan buốt óc, đường phố vắng lặng đến đáng sợ. Ánh đèn cao áp rọi xuống nền tuyết trắng trông vừa ảm đạm, lại vừa tang thương. Ánh sáng của đèn cao áp vốn dĩ đã rấtđơn rồi, lại thêm tuyết trắng bao phủ, một cảnh tượng buồn bã màđộc.

Vương Nhất Bác lái xe đến thẳng chợ đêm Bắc Kinh. Nơi này cách sở cảnh sát không xa, chỉ 20' lái xe là tới. Dù có chỗ nào vắng vẻ thì chợ đêm này quanh năm suốt tháng vẫn luôn náo nhiệt người ra kẻ vào. Đây là chợ đêm nổi tiếng nhất Bắc Kinh, cũng nổi tiếng nhất với những người làm cảnh sát như cậu ta. Chỗ này nạn gì cũng xảy ra được, móc túi, cướp giật, đặc biệt chính là buôn bán ma túy. Sở cảnh sát cũng bức bối muốn dẹp cái chợ này từ lâu rồi, nhưng mất bao nhiêu ng rình vẫn không bắt quả tang được tại trận, hơn nữa đây là một trong những điểm du lịch, không thể cứ nói bỏ là bỏ được ngay.

Vương Nhất Bác kéo cao khóa áo lên, hai tay đút túi ung dung vào chợ. Cậu ta muốn tìm cho nhanh cái tên khốn kia chứ chẳng hứng thú gì với cái chỗ tạp nham này cả. Dừng bước trước một cửa hàng bánh, Nhất Bác định bụng tiện đường ghé vào mua bánh về cho chị gái. Chị gái cậu thích nhất là bánh của tiệm này, nhiều lần đã nài nỉ cậu mua, còn không quên dặn có mua cũng nhất định phải là hàng bánh đó ở chợ đêm đó.

Nhưng kế hoạch chưa kịp thực hiện thì tầm mắt của cậu bị kéo tới một nơi khác. Phía bên hông tiệm có một kẻ đang rình mò. Hắn ta mặc một cái áo hoodie tối màu, đội mũ lưỡi trai che mặt, đang không ngừng đảo mắt qua lại. Với kinh nghiệm của mình, Vương Nhất Bác biết tên này đang có ý đồ xấu, liền chuyển sang theo dõi hắn. Đúng lúc đó có một thanh niên đi ngang qua trước mặt cậu, dáng vẻ đang rất vội vã.

- Cậu đang ở đâu, tôi tới rồi?

Chàng thanh niên kia tay cầm điện thoại, quay tới quay lui, vẻ mặt bối rối

- Tôi đang ở đâu á? Chỗ này, tiệm bánh Á Đông

Đầu dây bên kia nói gì đó, chàng trai lập tức trở cáu kỉnh, giọng nói đầy bất mãn: 

- Này, tôi không phải người ở đây, cậu đòi hỏi gì ở tôi chứ hả?

Vương Nhất Bác hơi nhếch mày, đã hiểu ra vấn đề. Cậu cũng lờ mờ đoán được mục tiêu của kẻ tình nghi. Bọn trộm cướp thời nay cũng thật chuyên nghiệp, rất biết nhìn người.

- Được rồi, để tôi qua đó.

Người thanh niên tắt máy, vội vàng bỏ điện thoại vào túi áo khoác rồi rảo bước đi mất. Tên tình nghi kia vẫn luôn dán mắt lên người chàng thanh niên, đợi tới lúc anh ta rời đi, hắn ngó ngang ngó dọc để chắc chắn không ai nhìn thấy mình rồi cũng đi theo. Vương Nhất Bác chờ hắn đi một đoạn mới bắt đầu cất bước. 

Tiêu Chiến xong khi nhận được điện từ người bạn chỉ chỗ cho anh liền vội vàng đem điện thoại bỏ vào trong túi áo khoác, vừa đi vừa tìm địa chỉ mà không biết có người vẫn luôn theo đằng sau mình từ nãy tới giờ. Đi được một đoạn lại bị một bà lão chặn đường, trên tay bà ta cầm mấy tờ quảng cáo, luôn miệng mời chào anh:

- Cậu đẹp trai, tới chơi thử trò chơi cảm giác mạnh ở chỗ chúng tôi đi, vừa mới mở đó, đảm bảo không giống những trò cậu biết trước đây. Ngày khai trương khuyến mại cho cậu giá vé chỉ còn một nửa, mau tới chơi thử

- Dì à, ngại quá, con còn có việc, khi khác sẽ tới chơi thử sau

Chàng thanh niên mỉm cười thân thiện, từ chối lời quảng cáo của bà lão trước mặt, cố tìm cách rời khỏi đó vì anh hiện tại đang trễ giờ hẹn rồi.

- Vội gì chứ, chi bằng cậu gọi bạn cậu tới đây chơi cùng, càng nhiều người chúng tôi sẽ giảm giá tiếp cho. Trò chơi chỗ chúng tôi độc đáo, không chơi sau này liền hối hận.

Tiêu Chiến đang loay hoay tìm cách từ chối thì bất chợt từ phía sau có một người mặc áo đen, đầu đội mũ lưỡi trai va vào anh, anh giật mình quay đầu lại:

- Ngại quá, tôi không chú ý. Xin lỗi anh

Người kia rối rít xin lỗi anh, rồi nhanh chóng chuồn mất. Tiêu Chiến khó hiểu nhìn theo anh ta. Chỉ là va một cái thôi mà, anh cũng đâu có bắt hắn phải đền chứ, tại sao lại chạy nhanh dữ vậy?

Bỏ qua chuyện đó, bây giờ phải từ chối bà cô trước mặt này đã, anh thực sự bị trễ rồi, không có thời gian đứng tán nhảm với người lạ

- Dì à, ngại quá, con...

Người trước mặt giờ đã không thấy đâu rồi. Mới đây sao đã biến mất rồi? Anh có bỏ lỡ điều gì không vậy?

Mà kệ đi, không mời chào được anh thì đi mời chào người khác, làm dịch vụ thôi mà, có gì mà kì với quái chứ. Đoạn Tiêu Chiến lại tiếp tục với công việc tìm địa điểm hẹn của mình.

Gã thanh niên mặc áo hoodie kia vừa va vào Tiêu Chiến đã vội vã chạy vào một góc tối trong khu chợ, trên tay hắn là ví tiền và điện thoại mà hắn vừa mới chôm chỉa được.

- Thế nào, con mồi này béo bở chứ? - Bà lão vừa nãy thao thao bất tuyệt chèo kéo khách nhô đầu ra từ một gốc cây, hỏi tên kia

- Khá đấy, có vẻ là thiếu gia con nhà giàu - Gã kia mở ví ra soi xét. Có tiền, có thẻ, điện thoại đời mới. Vớ bở rồi.

- Chia thế nào? - Hai người ngồi thụp xuống gốc cây, lôi tiền ra đếm rồi bàn bạc nhau xem ăn chia như thế nào

- Vẫn như cũ tôi 7 mụ 3.

- Mơ đẹp nhỉ, không có tao mày có lộng hành được đến ngày hôm nay không? Chia đều

- Bà cô à, tôi cầm tiền này có phải ăn không được đâu, còn phải đưa cho mấy tay khác để lấy mật khẩu thẻ kìa. Rút được tiền trong thẻ tôi sẽ chia cho bà một ít

- Tao không quan tâm chúng mày làm thế nào, tao cần tiền ngay bây giờ, chia đều.

Hai tên trộm cứ mải mê cãi nhau để chia chác cho đến khi có một giọng nói vang lên từ bên phải

- Chia cho đều, rồi tự còng tay lại

- Mày là thằng nào?

Tên mặc áo đen nghe thấy động liền rút dao ra hướng về phía phát ra giọng nói kia đe dọa

- Việc làm ăn của tụi tao, khôn hồn thì cút

Nhưng chỉ vừa mới lớn giọng được một chút, hắn lại tái mét mặt. Trước mặt có bảo an của khu chợ

- Thì ra là người quen, nghe đồn mày ra tù biệt tăm biệt tích, hóa ra là nhớ nghề cũ. Hay là nhớ cơm tù nên mới có mong muốn vào lại?

Vương Nhất Bác tay đút túi quần, nhìn hai tên tội phạm một lượt, ánh mắt hiện lên sự khinh bỉ. Sau khi nhìn thấy tên này đi theo người thanh niên kia, cậu ta biết tên này có ý đồ xấu liền lặng lẽ đi theo. Quả nhiên, màn kịch kia được Vương Nhất Bác chứng kiến từ đầu đến cuối. Bà lão kia là đồng bọn của hắn ta, nhận được đặc điểm nhận dạng của con mồi liền đứng trước mặt họ mà làm đủ trò, có lúc sẽ là quảng cáo chèo kéo, có lúc sẽ là giả vờ đau bệnh, rồi có lúc là giở giọng ăn vạ, bất kể cách gì khiến cho con mồi phải đứng lại. Tiếp đó tên đồng phạm nhân cơ hội con mồi mất cảnh giác mà lấy đi điện thoại, ví tiền của người ta. Tất cả diễn ra chỉ vỏn vẹn bằng một cái chớp mắt. Vương Nhất Bác đi theo đến nơi lẩn trốn của hai tên này rồi liên lạc với bảo an khu chợ tới vây bắt.

Tên tội phạm cuống cuồng đẩy bà lão về phía bảo an nhằm tìm cách thoát thân, nhưng vừa chạy được ba bước đã bị Vương Nhất Bác một chiêu hạ gục, nằm quay đơ trên đất. Giật lại tang vật trên tay kẻ kia, cậu giao người cho đội bảo an, còn mình thì đi tìm thanh niên kia trả lại đồ. Khi nãy người kia đi qua, cậu có nghe thấy anh ta hỏi lại về địa điểm gặp mặt.

Tiêu Chiến đến trước cửa nhà hàng, nơi này đến sáu bảy tầng liền, biết bạn anh ở đâu mà tìm chứ. Nghĩ đoạn Tiêu Chiến liền lôi điện thoại ra gọi. Nhưng mà, sờ trước sờ sau, sờ trái sờ phải, không thấy điện thoại đâu, cả ví tiền nữa, đừng nói bị móc túi rồi chứ? Anh ngẫm ngẫm một hồi, phát hiện có lẽ chính kẻ vừa va vào anh đã lấy mất, hai người đó, chắc chắn là đồng bọn. Thế nhưng mà, biết chúng ở đâu mà tìm cơ chứ?

Đang suy nghĩ xem nên đi tìm bạn trước hay đi tìm bảo an trước, hay là tìm bạn để bạn đi tìm bảo an cho thì có một lực tay vỗ lên vai anh, khiến anh phải quay đầu lại:

- Này anh, ví và điện thoại của anh

- Sao đồ của tôi lại ở chỗ cậu? - Tiêu Chiến vẻ mặt hoài nghi nhìn người trước mặt. Trông cậu ta đâu đến nỗi nào, đừng nói là tên móc túi nhé, mà có tên móc túi nào lấy xong trả lại như vậy không?

- Vô tình nhìn thấy, giúp anh lấy lại. Nơi đông người cất đồ cho kĩ.

Nói rồi người đó quay lưng đi mất, để lại Tiêu Chiến ngơ ngơ ngác ngác không hiểu chuyện gì. Chuyện còn chưa hiểu điện thoại đã đổ chuông, mười mấy cuộc gọi nhỡ, lần này anh chết chắc rồi. Tiêu Chiến chỉ kịp nhìn theo bóng người kia đi khuất rồi cũng quay lưng vào trong nhà hàng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top