Chương 38

Sau khi đến nhà Tiêu Chiến Củ Cải bắt đầu mệt mỏi thằng bé cứ tựa lên người Nhất Bác mà ngủ còn cơ thể cũng bắt đầu có dấu hiện bị sốt , Tiêu Chiến đặt thằng bé lên giường ngủ của anh cho nó nghỉ ngơi còn cẩn thận dùng khăn ấm lau mặt và tay cho thằng bé rồi sốt ruột hỏi Nhất Bác

_ Có cần đưa thằng đến bệnh viện không anh ?

_ Không cần . Em chăm sóc thằng bé giúp anh , anh ra ngoài mua cho nó ít thuốc

Vì Tiêu Chiến chưa từng chăm sóc trẻ con nên cái gì cũng không biết còn bản thân Nhất Bác đã ở cùng Củ Cải từ bé nên anh rất rành những trường hợp như thế này , nên khi nhìn cái cách mà Nhất Bác chăm sóc cho Củ Cải đã khiến Tiêu Chiến tin tưởng hoàn toàn vào những lời mà anh ấy nói

Sau khi Nhất Bác rời đi Tiêu Chiến cũng tranh thủ lúc Củ Cải ngủ nấu cho thằng bé một ít cháo và chính mùi thơm của cháo đã đánh thức Củ Cải , thằng bé theo hướng của mùi cháo thơm nồng mà đi xuống tận bếp, Tiêu Chiến vừa nhìn thấy thằng bé liền nở một nụ cười ấm áp rồi dịu dàng cất lời

_ Con có muốn ăn một chút không ?

_ Dạ có

Củ Cải ngoan ngoãn trèo lên ghế ngồi đợi Tiêu Chiến lấy cháo cho mình , sau đó tự mình thằng bé vừa thổi vừa ăn một cách rất ngon lành , con trai do Nhất Bác tự tay nuôi lớn quả thật là có khác với những đứa trẻ khác , thằng bé vừa ngoan vừa hiểu chuyện lại biết cách tự chăm sóc tốt cho chính mình đúng như tác phong của chàng cảnh vệ

Tiêu Chiến ở bên cạnh cũng say sưa ngắm thằng bé mà trong lòng dâng lên một cảm xúc hạnh phúc không tên gọi , cái cảm giác ấm áp như một gia đình đang hiện hữu trong anh , Củ Cải ăn được vài muỗng thằng bé lại dừng lại rồi lễ phép cất tiếng hỏi Tiêu Chiến

_ Chú là bạn thân của ba con phải không ?

_ Sao Củ Cải lại hỏi chú như vậy ?

_ Bởi vì ba con cho chú xem chiếc vòng chân của con

_ Ba con chưa từng cho người khác chạm vào sao ?

_ Dạ phải . Vậy chú có phải là người bạn mà ba con năm nào cũng đợi chú về phải không ?

Tiêu Chiến sau khi nghe câu hỏi của Củ Cải cả người như trúng phải một luồng điện cứ thất thần lập đi lập lại câu nói "năm nào cũng đợi ..." của thằng bé vừa mới nói ra

Tuy Củ Cải còn nhỏ không thể hiểu hết được tâm tư của người lớn ,nhưng nó lại biết sự xuất hiện của Tiêu Chiến đối với ba nó là rất quan trọng, bởi vì từ khi có được nhận thức đến giờ nó đã luôn theo ba mình đi tìm chủ nhân của chiếc lắc chân nó đang đeo , và Củ Cải tin người đó là Tiêu Chiến cộng thêm việc thằng bé thấy sợi dậy chuyền lấp ló trên cổ của Tiêu Chiến rất giống với ba mình nên đã bạo dạng thay ba nó nói lên tâm tư lòng mình

_ Chú ơi !

Tiêu Chiến bị tiếng gọi ngọt ngào của Củ Cải kéo ra khỏi dòng suy nghĩ của chính mình , anh đưa ánh mắt dịu ngọt nhìn thằng bé để Củ Cải có thêm động lực nói ra lời mình muôn nói

_ Chú ... về nhà với ba con đi có được không chú ?

Tiêu Chiến nhắc lại câu hỏi của thằng bé trong sự ngạc nhiên

_ Về nhà với ba con ?

_ Dạ . Năm nào tuyết rơi ba con cũng đi tìm chú mà không gặp

_ Sao ... con dám chắc người ba con tìm là chú ?

Củ cải đưa ngón tay nhỏ xíu chỉ lên cổ Tiêu Chiến rồi nói

_ Vì chú có dây chuyền giống ba con , mỗi lần ba con đợi chú mà chú không chịu về ba con thường lấy sợi dây chuyền giống chú ra rồi nói " Hãy trở về với anh có được không Tiêu Chiến !? " , Con biết người ba con tìm là chú mà , chú về nhà con dí ba con đi chú

Không biết thường ngày Nhất Bác đã yêu thường và hối lộ cho thằng bé thế nào để ngay lúc này đây thằng bé lại cố gắng mang hết danh dự của ba mình ra mà năn nỉ Tiêu Chiến trở về như vậy

Tiêu Chiến đưa ánh mắt hạnh phúc đắm đuối pha lẫn chút thú vị nhìn thằng bé mà thầm nghĩ " nếu Nhất Bác anh ấy nghe được những lời Củ Cải vừa nói sẽ có cảm giác gì đây ? " thật sự không biết nên khen hay phạt đây nữa

Củ Cải nhìn thấy Tiêu Chiến cứ nghiêm mặt suy nghĩ nên cũng im lặng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh chờ anh trả lời , nhưng đợi lâu quá đến tô cháo cũng ăn hết sạch rồi , Củ Cải đưa mắt nhìn xung quanh rồi ngập ngừng gọi Tiêu Chiến

_ Chú !

Tiêu Chiến nghe tiếng gọi ngập ngừng của thằng bé liền đưa tay xoa xoa đầu nó rồi đáp

_ Sao thế ?

_ Vậy cháu có cần gọi chú là ba không ?

_ Tại sao lại gọi chú là ba ?

_ Cháu muốn ăn cái kia

Củ Cải đưa tay chỉ vào gói snack trên bàn , Tiêu Chiến bước đến lấy gói snack đưa cho thằng bé rồi dịu dàng lập lại câu anh vừa hỏi

_ Muốn ăn cái này thì liên quan gì đến việc gọi chú là ba

_ Bởi vì mỗi lần ba con không có ở nhà nếu con muốn ăn món mình thích thì phải gọi bạn của ba là ba và mẹ

_ Ai dạy con gọi như vậy ?

_ Là ba Bân ba Thành và mẹ Nghĩa

_ Họ còn dạy con gì nữa không ?

_ Dạ còn . Ba mẹ còn dạy con cách đi giang hồ

_ Đi giang hồ ?

_ Dạ phải . Bắt đầu là phải biết cách trốn ba con qua nhà bạn của ba mẹ ấy để cùng chơi đến sáng , rồi còn cho con uống nữ nhi hồng nữa

Tiêu Chiến khuôn mặt nhăn lại đưa tay lên xoa xoa vầng trán mình , anh không ngờ đã nhiều năm như vậy bọn họ cũng chẳng chịu lớn thêm chút nào , đã vậy còn ngày càng tài đình hơn cả gan dạy hư cho thằng nhóc chỉ mới sáu tuổi đầu

Nhất Bác nhẹ nhàng xuất hiện trước mặt Tiêu Chiến với câu nói mang đậm bản chất của anh

_ Em là người hiểu rõ bạn mình nhất mà phải không ?

Tiêu Chiến thay vì đáp trả lại câu nói móc mỉa của Nhất Bác thì anh lại thay vào đó là một thái độ vô cùng ngạc nhiên mà cất tiếng hỏi lại Nhất Bác

_ Anh vào nhà em bằng cách nào vậy ?

Nhất bác nhúng nhẹ vai đáp lại Tiêu Chiến

_ Chẳng phải cũng là dãy số đó sao ?

_ Này ! anh là cảnh sát hay là trộm vậy hả ?

_ Cảnh sát

Củ cải ngồi bênh cạnh cũng nhẹ nhàng cất lời gớp vui vào câu chuyện

_ Con cũng biết vì nhà chú với nhà con có mật khẩu giống nhau

Sau câu nói đó là một tràng cười sảng khoái đến từ chú nhóc , Tiêu Chiến nhìn Nhất Bác rồi hất nhẹ ánh mắt về hướng Củ Cải mà nói

_ Thằng bé thật có tương lai ! một nhóm ba mẹ thì thay nhau dạy cách đi giang hồ , còn ba nó thì dạy kĩ năng ... học mật khẩu nhà người khác

Nhất Bác nở một nụ cười tinh quái rồi hạ giọng đầy âm muội lí nhí đáp lời Tiêu Chiến

_ Chính vì thế thằng bé mới cần một người ba nghiêm túc như em ở bên cạnh để dạy dỗ nó

Tiêu Chiến không ngờ Nhất Bác lại dám nói những lời biến thái như vậy trước mặt Củ Cải nên nhất thời chẳng biết phải phản ứng thế nào , Nhất Bác nhìn được nét lúng túng trên mặt Tiêu Chiến nên nở một nụ cười đắt thắng rồi bước đến chạm tay lên trán Củ Cải để kiểm tra nhiệt độ cho thằng bé sau đó mới dịu dàng nói với nó

_ Củ Cải con ăn no rồi thì nhanh uống thuốc rồi đi ngủ đi nếu không mai sẽ bệnh đó

_ Dạ

Sau tiếng dạ thằng bé lập tức trèo xuống ghế mang bát đĩa bỏ vào bồn rửa chén rồi ngoan ngoãn nhận lấy phần thuốc của Nhất Bác đưa mà uống sau đó thì theo Tiêu Chiến vào phòng ngủ

Tiêu Chiến cẩn thận kéo chăn đắp lại để giữ ấm cho thằng bé rồi dịu dàng ôn nhu ngồi bệnh cạnh canh cho thằng bé ngủ , Nhất Bác đứng gần đó tham lam thu giữ mọi khoảnh khắc hạnh phúc đó cất trọn vào trong tim mình

Củ cải vì thiếu đi sự dịu dàng ngọt ngào của người mẹ nên khi nhận được sự chăm sóc chu đáo ôn nhu của Tiêu Chiến liền quấn chặt lấy anh , trước khi chìm vào giấc ngủ thằng bé luôn nắm chặt tay Tiêu Chiến không chịu buông

Nhất Bác tận hưởng cái hạnh phúc mà có mơ cũng không dám này của anh một cách rất ngọt ngào mà pha chút biến thái khi cất lời khiêu khích Tiêu Chiến

_ Em không cảm thấy mình có lỗi với ba con anh lắm sao Tiêu Chiến?

Tiêu Chiến bị câu hỏi đó của Nhất Bác chọc cho tức anh ách nhưng vẫn không dám lớn tiếng phản kháng vì tay anh vẫn bị Củ Cải nắm chặt , anh sợ mình to tiếng sẽ làm thằng bé giật mình nên nhỏ giọng nhưng đanh thép đáp lại Nhất Bác

_ Anh không nghĩ đến việc mình đang ở trong nhà ai hả Cảnh sát Vương? Anh vẫn chưa cám ơn người vừa giúp đỡ mình đó

Nhất Bác trưng ra nét mặt dửng dưng như không có chuyện gì rồi tiến thêm vài bước đến cạnh Tiêu Chiến mà cuối nhẹ người thì thầm vào tai anh

_ Nếu em ngoan hơn một chút thì có phải ba con anh đỡ vất vả hơn rồi không ?

Tiêu Chiến trợn tròn đôi mắt nhìn Nhất Bác mà nhất thời không biết nên nói gì để chặn cái miệng phách lối của anh ta lại

_ Anh ...

_ Anh thế nào ?

Nhất Bác nhìn được nét hờn mác trong ánh mắt Tiêu Chiến nên đổi giọng một cách dịu dàng đầy ám muội thì thầm

_ Trò chơi này của em anh đã chơi đến tan nát tâm can rồi bảo bối à ! Đừng biến mất nữa nha em ! Anh không còn đủ sức để chống chọi việc không có em trong cuộc đời mình nữa đâu . Anh cấm em ... anh xin em ... đừng rời xa khỏi tầm mắt anh thêm lần nào nữa nhé !

Tiêu Chiến bị những lời nói của Nhất Bác làm cho thần trí đảo ngược, niềm vui mừng sự thăng hoa hạnh phúc đan xen vào nhau nhồi bốp trái tim anh làm cho nhịp thở của anh bắt đầu ngắt quãng, ánh mắt bắt đầu long lanh đọng một dòng nước nhỏ dưới hàng mi, bao nhiêu yêu thương mong nhớ của bấy lâu này cùng một lúc dâng trào hết ra khóe mắt rồi dịu dàng trao cho Nhất Bác

Nhất Bác đọc được cái cảm xúc mà Tiêu Chiến trao cho anh nên nhẹ nhàng đặt bàn tay mình lên bờ môi Tiêu Chiến rồi từ từ mơn trớn vuốt ve theo dòng cảm xúc đang trào dâng lên trong lòng ngực mình

Nhất Bác và Tiêu Chiến đang lâng lâng niềm xúc cảm khi được bên cạnh nhau được bọc bạch hết nổi lòng với nhau thì bất ngờ Củ Cải ngồi bật dậy mà cất tiếng

_ Ba với chú cứ nói chuyện như vậy con ngủ không được

Cả hai bị Củ Cải dọa cho hồn bay phách lạc , lập tức tách nhau ra rồi lấp bấp cùng nhau nói

_ Xin ... lỗi ... con

Củ cải cũng không nghĩ nhiều vì thằng bé đang mệt cộng thêm việc vừa mới uống thuốc nên chỉ dạ nhỏ một tiếng rồi ngoan ngoãn nằm xuống ngủ

Cả hai ngồi bệnh cạnh canh cho Củ Cải ngủ nhưng chốc chốc lại đưa ánh mắt đầy ám muội nhìn nhau rồi cười một cách ngọt ngào ma mị

Một đêm tương ngộ ngọt ngào trôi qua với những câu chuyện xưa lần lượt được khơi lại , họ nói cho nhau nghe về niềm thương nỗi nhớ mình dành cho nhau , nói cho nhau nghe bản thân đã phải trải qua những tháng ngày không có nhau vất vả đến thế nào rồi chìm vào giấc ngủ trong vòng tay của nhau

Bởi vì trong tâm của họ luôn có nhau , một giây cũng chưa từng để đối phương rời đi nên khi vừa gặp lại nhau mọi xúc cảm cứ như vừa mới xảy ra ngày hôm qua vậy nguyên vẹn tinh tơm , yêu thương mong nhớ phút chóc được lấp đầy nơi trái tim của nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #thanhlan